Chương 15
Suốt bữa tiệc trà trong phòng khách, Wulfric vô cùng thận trọng. Anh chú ý đến mọi vị khách mới đến, ngoại trừ Christine Derrick. Anh cẩn thận để nàng ngồi tít phía đầu kia bàn ăn trong bữa tối, giữa Alleyne và Joshua, trong khi phu nhân Elrick ngồi bên trái và lão phu nhân Mowbury ngồi bên phải anh.
Anh không muốn bất cứ người nào trong nhà đoán ra vai trò của nàng, trên thực tế, là vị khách đặc biệt.
Như mọi khi, Christine phục trang đơn giản: váy dài buổi tối màu xanh lá cây nhạt chít eo cao, ống tay ngắn có viền ren và cổ áo cắt thấp vừa phải. Nàng không đeo nữ trang và để tóc mộc. Trong phục trang tao nhã, duyên dáng ấy, anh biết nàng không được lộng lẫy như em gái, em dâu anh hay những phụ nữ khác trong phòng. Lúc này nàng ngồi ở đầu kia bàn, đầu tiên là Joshua rồi đến Alleyne chuyện trò với nàng. Qua khóe mắt, Wulfric thấy nàng đang tươi cười với lời nói đùa hay câu chuyện cười nào đó dù anh thật sự không nghe được từ nào.
Khi cánh đàn ông nhập hội với phụ nữ trong phòng khách sau bữa tối, phu nhân Derrick đang ngồi trong góc, cách xa lò sưởi với Eve, Rachel và bà Pritchard. Trong một thoáng, ánh mắt nàng gặp Wulfric, và anh không ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đó cười với anh như thể muốn nói rằng cố gắng ngồi kín đáo và quan sát người khác của nàng đã thất bại.
Anh không níu giữ ánh mắt nàng lâu mà chuyển sự chú ý sang những vị khách khác. Chẳng hiểu sao mà vài phút sau anh thấy mình đang làm cái việc lật trang nhạc chán ngắt cho tiểu thư Hutchinson trong khi cô ta chơi piano - thành thạo nhưng hơi bồn chồn, anh nghĩ thế. Sau khi cô ta chơi xong bản nhạc và anh đã nói lời khen ngợi, anh lỉnh lại chỗ Judith để lấy một tách trà, rồi sau đó thấy mình lại chuyện trò với cô anh và tiểu thư Hutchinson. Thế nhưng chỉ vài phút sau đó, cô anh quả quyết là hầu tước Rochester đang tìm bà và đi mất với những cọng lông vũ phe phẩy trên đầu.
Wulfric biết hầu tước Rochester đang chơi bài với Weston, lão phu nhân Mowbury và bà Pritchart, và có khi còn không biết vợ mình ở trong phòng khách.
Tiểu thư Hutchinson có vẻ hết sức khốn khổ, trông như sắp ngất nếu anh nói chuyện riêng với cô ta. Morgan tiến lại chỗ họ với một nụ cười, nhưng ngay trước khi tiểu thư Hutchinson cảm thấy được giải thoát như thể sắp ch.ết đuối lại vớ được phao, thì cô anh đột nhiên quay lại chỗ họ và lôi Morgan ra chỗ khác bằng vài cớ rất phi lý.
Wulfric quyết định đến mức này thì thật quá quắt. Đã hơn mười năm kể từ lần cuối cùng anh trở thành đối tượng mai mối của cô anh.
“Tiểu thư Hutchinson, tôi thấy một nhóm thanh niên đang tụ lại chỗ cây đàn piano. Cô có muốn lại đó với họ không?”
“Vâng, xin cảm ơn ngài.”
Wulfric nghĩ cô anh hẳn là điên nếu bà mơ tưởng có thể kết đôi cô gái đó với anh, nhưng anh biết một khi đã định làm gì thì bà sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nếu anh không muốn thấy mình lại trò chuyện riêng với tiểu thư Hutchinson trong vòng năm phút nữa, tốt hơn anh nên hành động để tự cứu mình. Và vì vậy anh làm điều mà anh muốn.
Anh đi về phía góc phòng nơi Christine Derrick đang ngồi một mình. Anh đứng trước mặt nàng, nhìn xuống và lại một lần nữa kinh ngạc vì nàng đang thật sự ở lâu đài Lindsey. Trong giây phút khủng khiếp chỉ có mỗi nhà Renable bước vào lâu đài trưa nay, anh tưởng rằng nàng đã đổi ý, cuối cùng không đến. Và rồi nàng xuất hiện, mặt đỏ bừng và thở hổn hển, mũ bonnet đội lệch, một bên váy và áo choàng xếch lên, đứa bé bám chặt trên tay rồi tuôn ngay ra một tràng không đầu không đuôi, thật đúng như mọi khi - nàng hoàn toàn không biết cách cư xử. Nhưng cùng lúc đó, anh có một ý nghĩ rất kỳ lạ là nếu bên ngoài bầu trời ảm đạm kia có chút ánh nắng nào thì nàng đã mang hết vào trong lâu đài cùng mình rồi.
Wulfric chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải lòng ai đó. Chắc chắn anh chẳng bao giờ tưởng tượng nổi mình sẽ ngày càng quyến luyến một người không đủ tiêu chuẩn như thế. Vì vậy mà anh hoàn toàn không được chuẩn bị để đương đầu với cảm xúc xáo động đi kèm.
“Phu nhân Derrick.”
“Vâng, thưa ngài?”
“Ta tin mọi thứ theo đúng ý nàng chứ? Phòng nàng? Và người hầu nữa?”
“Tôi được ở trong một căn phòng tuyệt hảo nhìn ra khung cảnh tuyệt vời. Quản gia của ngài quá ân cần, thậm chí bà ấy cứ khăng khăng bắt tôi phải có một cô hầu riêng, dù tôi cam đoan với bà ấy là không cần thiết.”
Anh nghiêng đầu. Lẽ dĩ nhiên quản gia của anh thì phải tuân lệnh anh. Anh đã chọn căn phòng đặc biệt đó cho Christine Derrick, một phần bởi anh nghĩ giấy dán tường, màn che, rèm cửa sổ và khăn trải giường bằng lụa Trung Quốc màu vàng và xanh lá cây tươi sáng sẽ làm nàng hài lòng, phần vì anh muốn nàng có thể nhìn thấy vòi phun giữa những bông hoa xuân, và con đường dài thẳng tắp dẫn vào lâu đài ở phía trước. Trong mắt anh, đó là quang cảnh đặc biệt uy nghiêm của khu vườn. Phòng anh cũng trông ra quang cảnh đó, dù nó cách phòng nàng ba phòng. Và anh đoán nàng không có cô hầu gái nào. Nàng là người phụ nữ duy nhất không có hầu gái trong lâu đài của anh. Chỉ là anh không thể để yên như thế.
Anh ngồi xuống cái ghế cạnh nàng và kéo đuôi áo khoác ra sau cho gọn.
“Ta tin nàng có một chuyến đi dễ chịu.”
“Vâng. Cảm ơn ngài đã quan tâm.”
“Ta tin là mẹ nàng vẫn khỏe? Và chị nàng cũng thế phải không?”
“Cả hai đều khỏe, cảm ơn ngài.”
“Cả chị gái ở tòa cha sở của nàng cũng khỏe? Và các cháu của nàng nữa?”
“Họ đều khỏe, cảm ơn ngài.” Nàng khẽ cười với anh và đôi mắt nàng rõ ràng là đang cười lấp lánh. “Và Charles - vị mục sư, cũng khỏe.”
Từ khi nào mà anh bắt đầu thích thú với cái cách nàng cười nhạo anh chứ?
“Ta rất mừng.” Các ngón tay phải của anh tìm tay cầm cái kính một mắt và trong một lúc, ánh mắt nàng dõi theo hành động đó, cố ý để anh nhận ra. Wulfric không phải là loại đàn ông thích giao du. Anh tránh các trò vui chơi giải trí và những câu chuyện tầm phào bất cứ khi nào có thể. Tuy nhiên, anh là một quý ông, do vậy mà anh thành thạo trong việc duy trì một cuộc chuyện trò lịch sự khi cần. Chắc chắn tối nay anh cần đến kỹ năng đó. Anh đang tiếp đãi khách khứa tại nhà mình. Và tất cả các vị khách - kể cả các em trai, em gái anh - được mời đến đây là vì người phụ nữ này, bởi anh cần nàng đến đây và không biết lấy lý do gì để mở lời với nàng. Nhưng, lúc này anh không biết phải nói gì với nàng.
“Tôi rất ngạc nhiên khi thấy phòng trẻ đầy con nít, nhiều đứa còn bé tẹo.”
Nàng nhận xét.
“Vài năm qua, các em trai em gái của ta liên tục sinh cháu. Nhưng nàng không phải lo đến việc chỗ nào trong nhà cũng có con nít hay lại bị nhờ trông trẻ. Chỗ của chúng là trong phòng trẻ và các cô bảo mẫu sẽ trông nom chúng ở đó.”
Giờ đây anh mới nhận ra gia đình anh và những đứa cháu đã lấp đầy ngôi nhà, chỉ chừa lại ít chỗ cho khách mới đến.
“Tôi chẳng lo gì cả,” nàng nhẹ nhàng trả lời. “Chúng sẽ ở trong phòng trẻ. Thật thuận tiện làm sao khi ta quá giàu nên có thể thuê bảo mẫu và ɖú em để trông nom lũ trẻ, rồi một ngày thậm chí ta chẳng nhớ là mình có con nữa - ngoại trừ việc đã có người thừa kế.”
“Vậy nàng thích bọn trẻ lúc nào cũng kè kè bên cạnh sao? Luôn cắt ngang những cuộc chuyện trò của người lớn và thử thách sự kiên nhẫn của cha mẹ chúng chăng?”
“Theo như những gì mà tôi biết thì có lẽ ngược lại mới đúng. Người lớn luôn cắt ngang câu chuyện của bọn trẻ và đẩy sự kiên nhẫn của chúng đến giới hạn. Nhưng người lớn và trẻ con vẫn có thể ở cùng nhau mà đều cảm thấy vui vẻ, hữu ích mà?”
“Vì vậy mà người lớn phải bay trên tấm thảm thần cùng bọn trẻ và vẫy vẫy hai tay bên hông như là cánh để bay qua Đại Tây Dương mà không làm ướt chân sao?”
“Ôi trời,” nàng thốt lên, mặt đỏ bừng, “vậy là ngài đã thấy bài học đó phải không? Ngài chẳng lịch sự chút nào khi đứng dựa ở chỗ hàng rào khuất bóng đó. Ngài không tán thành à? Ngài nghĩ tôi làm thế là không đứng đắn đúng không? Chẳng phải như thế sẽ hay hơn việc để bọn trẻ ngồi ngay ngắn thành hàng trên cỏ trong khi mình đứng lừng lững và ra vẻ thông thái sao? Chẳng phải hiệu quả hơn khi cho bọn trẻ học những bài học lịch sử bằng thực hành, không phải cắm cúi ghi về việc buôn lông thú từ sâu trong lục địa Bắc Mỹ qua Canada và mô tả cho chúng tuyến đường đi bằng xuồng của những người vận chuyển, những lòng sông mà chúng phải đi qua cùng thảm thực vật và quần thể động vật chúng thấy trên đường đi sao? Chẳng phải hay hơn khi đưa cho bọn trẻ danh sách lương thực mang theo và hàng hóa cần có để trao đổi với lông thú? Chẳng lẽ tôi phải để mình có lý do chính đáng mà cáu gắt với chúng khi nhận ra chẳng đứa trẻ nào nhớ bài sao?”
Nhiều người chỉ nói bằng miệng, nhưng phu nhân Derrick còn nói bằng ánh mắt, bằng khuôn mặt, đôi tay, cơ thể - và mọi tế bào bên trong. Nàng diễn đạt rất hùng hồn với vẻ say sưa và hăm hở. Anh ngắm và lắng nghe nàng như bị thôi miên. “Phu nhân Derrick, thật ra ta thấy nó rất hấp dẫn.”
“Ồ.” Rõ ràng anh vừa khiến nàng tiu nghỉu. Nàng đang chuẩn bị tranh luận với anh. Anh muộn màng nhận ra là có lẽ mình nên trêu nàng thêm chút nữa.
“Vậy ngài vẫn nghĩ rằng chỗ của bọn trẻ là trong phòng trẻ sao?”
“Ta thắc mắc bọn trẻ trên lầu sẽ nghĩ gì nếu chúng ta kiên quyết xâm chiếm lãnh thổ của chúng. Có khi nào chúng đi đến kết luận chỗ của người lớn là ở dưới nhà không?” Nàng cười vang. “Tôi phải thừa nhận rằng đó là một ý nghĩ khác lạ. Tại tòa cha sở, Hazel luôn bắt bọn trẻ phải im lặng vì Charles lúc nào cũng phải viết bài thuyết giáo cho Chủ Nhật tới, và cứ la mắng cách bọn trẻ nói, chỉ trích cách chúng đi hoặc bắt chúng phải làm theo ý chị ấy. Có lẽ bọn trẻ sẽ vui mừng lắm nếu có phòng trẻ là lãnh thổ riêng.”
“Vậy rốt cuộc ta không phải là con quái vật như nàng nghĩ lúc đầu, phải không, phu nhân Derrick?”
“Chúng ta phải thừa nhận là người lớn chúng ta không thích bị lũ trẻ quấy rầy, còn bọn trẻ thì không muốn bị người lớn kìm kẹp. Tuy nhiên, nếu chúng ta không bao giờ nhìn thấy lũ trẻ, thì làm sao chúng ta có thể học hỏi từ chúng? Làm sao chúng có thể học hỏi từ chúng ta?”
“Chúng ta có thể học từ lũ trẻ sao?” Anh hỏi nàng.
“Tất nhiên là có thể chứ.” Nàng hơi rướn người về phía trước. “Chúng ta có thể học cách nhìn thế giới qua con mắt trẻ thơ. Chúng ta có thể học được sự tự nhiên, niềm vui, tính ham học hỏi, niềm tin dại khờ và tiếng cười từ lũ trẻ. Và cả tình yêu nữa.”
“Phu nhân Derrick, ta nghĩ là ta thiếu tất cả những thuộc tính mà nàng vừa nói.”
Nàng lùi lại và thận trọng nhìn anh. “Tôi không biết,” nàng trả lời.
“Nhưng ta tin nàng nghĩ thế, hay đã từng nói thế.” Anh nâng cái kính một mắt lên một chút.
“Tôi không nên nói thế. Ngài cũng không nên chọc tức tôi.”
“Bằng việc cầu hôn nàng ư?” Anh khẽ hỏi, mắt nheo lại nhìn nàng. “Ta đã chọc tức nàng sao?”
“Thưa đức ngài, ngài nên hết sức cảm tạ trong những lời cầu nguyện hằng đêm vì tôi đã từ chối.”
“Ta nên làm vậy sao?” Wulfric thấy đôi mắt nàng lại trong xanh như biển ngày hè. Anh có thể đắm mình trong đôi mắt đó.
“Ngài hãy tự nhìn mình và tất cả những người phụ nữ kia xem, thưa ngài.”
Anh buộc phải làm theo lời nàng. Thậm chí anh còn giơ cái kính một mắt lên. Anh thấy đêm nay Freyja hết sức lộng lẫy trong bộ váy dài màu vàng mềm mại, lông vũ màu vàng trên đầu và kim cương lấp lánh trên cổ, tai, cổ tay và ngón tay. Nhưng không chỉ có mình Freyja trông nổi bật. Tất cả những phụ nữ khác đều tao nhã và ăn mặc sang trọng lộng lẫy như nhau.
“Ta đã nhìn rồi,” anh hạ cái kính một mắt xuống và quay sang nàng.
“Và giờ ngài hãy nhìn tôi.”
Wulfric nhìn những gì anh đã thấy ở bữa tối. Rõ ràng cái váy nàng đang mặc là mới, nó hợp thời hơn những trang phục nàng đã mặc hè năm ngoái, nhưng vẫn giản dị và không cầu kỳ. Nàng cũng không mang trang sức. Chẳng có món nữ trang nào trên những lọn tóc xoăn óng mượt của nàng. Gò má nàng ửng đỏ. Đôi mắt với hàng mi dày thì to tròn và ánh lên sự thông minh. Những nốt tàn nhang của nàng hình như đã không còn. Đôi môi nàng mềm mại, tươi thắm và hé mở.
“Ta đã nhìn rồi,” anh khẽ trả lời.
“Vậy ngài có thấy sự khác biệt nào không?”
“Ta nhìn thấy mọi sự khác nhau. Nàng là người phụ nữ đặc biệt nhất ở đây.”
“Ồ.” Sắc đỏ trên gò má nàng càng đậm hơn. “Đức ngài, tối nay ngài thật khéo nói.”
“Thứ lỗi, nhưng nàng nghĩ ta đang đóng kịch sao? Vậy ta phải nói gì đây?”
“Tôi không thuộc về thế giới của ngài. Tôi đã từng kết hôn với một thành viên của giới quý tộc, dù chồng tôi chỉ là con thứ. Nhưng vợ chồng tôi chưa bao giờ dư dả, nhất là những năm sau này, Oscar mất trong nợ nần. Tôi đã cân nhắc rất kỹ khi mua những bộ váy mới này và chỉ sắm đồ rẻ. Chúng đều được mua từ khoản tiền mà anh chồng tôi cho tôi khi anh ấy biết tôi được mời tham dự lễ cưới của Audrey. Tôi hài lòng với cuộc sống ở một ngôi làng nhỏ. Tôi dạy học. Tôi là con gái của một quý ông chỉ có danh, học thức mà không sở hữu chút tài sản nào. Ông nội tôi là tòng nam tước, nhưng bà nội tôi lại là bác sĩ. Ngài nên vui mừng vì tôi đã từ chối lời cầu hôn của ngài. Và tôi cũng mừng như thế. Tôi nghĩ mình thà ch.ết còn hơn trở thành vợ của một công tước.”
Anh bị dội ngược trước lời quả quyết của nàng.
“Những lời này thật đanh thép và kiên quyết, phu nhân Derrick. Nàng thà ch.ết chứ không chịu cưới người đàn ông nàng có cảm tình, dù anh ta có là công tước hay thợ nạo ống khói sao?”
“Nhưng tôi chẳng có cảm tình với ai cả.”
“Nhiều người thường làm như nàng, nói một đằng, nghĩ một nẻo.”
“Tôi không nghĩ mình sẽ hạnh phúc dù tôi có cưới một công tước hay một thợ nạo ống khói, thưa ngài. Vì vậy mà tôi phải rất cẩn thận, không được để cho mình có tình cảm với cả hai đối tượng đó. Tất nhiên, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan đó chẳng dễ chịu chút nào phải không? Liệu tôi có thà ch.ết chứ chẳng chịu cưới người đàn ông tôi yêu - chỉ bởi vì anh ấy là công tước hay thợ nạo ống khói không? Ngài có nghĩ tôi sẽ trở thành nhân vật nữ chính trong một tấn bi kịch theo kiểu Shakespeare nếu câu trả lời là có? Chao ôi, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì trong tình huống đó. Chắc tôi sẽ ch.ết và bị thả trôi sông với mái tóc dài phủ khắp người - nếu tôi không cắt tóc.”
Nàng muốn nói nàng không muốn anh, và đang cảnh báo anh - như ở Hyde Park trước đây - rằng chẳng gì anh làm có thể khiến nàng đổi ý. Nàng cho anh thấy một sự miễn dịch hiếm hoi. Anh không thể đưa tước hiệu hay sự giàu có ra nhử nàng, và anh cũng không biết cách tán tỉnh một phụ nữ như một người đàn ông bình thường. Thậm chí nếu anh có làm được điều đó, anh vẫn bị miễn trừ bởi anh không chỉ là công tước mà còn giàu có.
Christine Derrick là một người rất thực tế, dù có lẽ nàng đã sai. Nếu phải chọn lựa giữa thực tế và mộng tưởng, sao cứ nhất thiết phải chọn thực tế chứ? Chỉ bởi vì thực tế có thể nhìn thấy rành rành sao? Sao lại không chọn giấc mơ? Sao lại không thử mạo hiểm?
Và có thực là anh, Wulfric Bedwyn, đang nuôi những mơ mộng và nổi loạn để chống lại lối sống khuôn phép hơn hai mươi năm qua? Để bắt đầu một cuộc đời mạo hiểm?
Chẳng phải anh đã mời nàng đến đây sao?
Anh sợ rằng mình không chỉ phải lòng Christine Derrick. Anh rất sợ nàng đã trở thành nhân tố quyết định hạnh phúc của anh. Ý nghĩ đó thật lạ lẫm và đáng báo động. Anh chưa bao giờ kiếm tìm hạnh phúc, chưa bao giờ nghĩ nó quan trọng với đời mình. Thậm chí anh chưa bao giờ thực sự tin vào nó. Có lẽ cũng đã từng, nhưng chỉ ngày xưa thôi. Suốt ba năm qua, anh thấy các em trai, em gái mình đã tìm được và sống hạnh phúc. Từ những đứa trẻ phóng túng, đôi khi lạnh lùng, thậm chí nhẫn tâm, những Bedwyn trưởng thành vẫn sống phóng túng, nhưng đã thuần tính hơn, yêu thích cuộc sống gia đình. Anh cảm thấy mình bị bỏ rơi - mà thật sự không phải vậy - và có phần phẫn uất.
Và cô đơn.
Sự im lặng giữa họ đã kéo dài quá lâu, và rõ ràng nàng chẳng định phá vỡ không khí đó.
“Nếu nàng là vai chính trong một vở kịch, thì ta mong đó sẽ là kịch lãng mạn chứ không phải bi kịch. Có lẽ ở một nơi nào đó có một anh giáo mà nàng ngưỡng mộ và phù hợp với tình yêu bất diệt trong tim nàng. Ta mong nàng sẽ hạnh phúc với anh ta. Trong lúc đó ta sẽ cố hết sức để nàng và những vị khách khác có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây.”
Đôi mắt nàng chẳng còn chút dấu tích của sự vui vẻ. Nàng lại lùi sâu vào trong ghế.
“Tôi nghĩ ngài đang đeo một cái mặt nạ dày cộm. Và không thể gỡ ra được. Ngài có khó chịu khi tôi nói thế không?”
“Sao?” Anh nâng cái kính một mắt lên lưng chừng.
“Đôi mắt ngài lại giống như băng rồi. Ngài có biết đôi mắt là điểm yếu nhất của cái mặt nạ, bởi người đeo mặt nạ phải nhìn ra ngoài và dù che phủ thế nào đi nữa người đó cũng không thể giấu được đôi mắt không?
Nhưng đôi mắt ngài lại là cái mặt nạ của ngài, hay chí ít cũng chiếm phần lớn. Tôi không thể thấy được chút tâm hồn nào của ngài ánh lên khi nhìn vào đôi mắt đó.”
Nếu đôi mắt anh là băng, thì chúng đang làm cả cơ thể anh đông cứng. Anh nhìn trả lại nàng theo cách duy nhất mà anh biết - với thái độ lạnh lùng, ngạo mạn. Làm sao anh có thể nhìn nàng bằng ánh mắt khác chứ? Làm sao anh dám mạo hiểm...
“Phu nhân Derrick, có lẽ ta nên phơi trái tim của ta ra ngoài, như thế nàng sẽ không cần phải nhìn vào đôi mắt ta nữa. Nhưng ta quên mất - ta không có trái tim.”
“Thưa ngài, tôi nghĩ chúng ta đang cãi nhau. Nhưng ngài chỉ cãi cọ theo cái cách độc nhất vô nhị của riêng ngài là lạnh lùng hơn và ngạo mạn hơn chứ không hề tỏ ra giận dữ, như thể chúng tôi chỉ là những kẻ thấp kém nên ngài không thèm chấp. Thật đáng tiếc.”
“Vậy nàng thích nhìn thấy ta nổi giận hơn à?” Anh nhướng chân mày lên. “Tôi nghĩ tôi thích như thế hơn.”
“Ngay cả khi sự giận dữ đó chĩa thẳng vào nàng sao?”
Nàng tư lự nhìn lại anh, đầu nàng nghiêng nghiêng và một nụ cười lấp ló tận sâu trong đôi mắt.
“Đúng, kể cả như vậy. Tôi có thể tranh cãi với ngài nếu ngài nổi giận. Có thể ngài sẽ trở nên rất nguy hiểm, nhưng tôi sẽ được đối diện với con người thật của ngài - nếu thật sự bên trong ngài có tồn tại một con người chứ không chỉ là một công tước.”
“Nàng đang làm người khác khó chịu đấy, ma’am,” anh nói một cách êm ái, và cảm thấy cơn giận đang lớn dần bên trong như một trái banh bị bơm căng.
“Thật sao? Tôi đang xúc phạm ngài à? Tôi làm ngài nổi giận à? Tôi mong mình làm được cả hai điều đó. Thưa ngài, tôi không tự mời mình đến đây. Tôi không muốn nhận lời mời của ngài, và tôi đã nói thẳng với ngài.
Ngài yêu cầu tôi cho ngài một cơ hội chứng tỏ bên trong ngài còn có nhiều hơn những gì ngài đã thể hiện với tôi. Đến giờ tôi vẫn chẳng thấy gì cả.
Nhưng khi tôi buộc tội ngài đang đeo một cái mặt nạ, giấu con người thật của ngài đằng sau đôi mắt lạnh như băng và thái độ kiêu căng, thì ngài càng trở nên lạnh lùng hơn và ném trả lại tôi những lời tôi từng nói để làm tôi lúng túng - nhưng ta quên mất, ta không có trái tim. Vậy thì có lẽ ngài đúng. Có lẽ chẳng có cái mặt nạ nào cả. Có lẽ từ đầu tôi đã đúng về ngài.”
Anh hơi nghiêng người về phía nàng. “Lạy Chúa, chúng ta đang cãi nhau. Và dù nàng đang ngồi đây mỉm cười, nói khẽ và ta vẫn lạnh lùng như mọi khi, chúng ta vẫn sẽ thu hút mọi sự chú ý đấy. Chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện này, nhưng không phải ở đây và không phải bây giờ. Nàng thứ lỗi, ta phải gặp những vị khách khác. Ta hộ tống nàng lại chỗ ai đó chăng? Phu nhân Wiseman, hay phu nhân Elrick chẳng hạn.”
“Không, cảm ơn ngài. Tôi thích ngồi đây.”
Wulfric rảo bước và cúi người chào nàng trước khi di chuyển đến chỗ bàn đánh bài. Anh nhìn xuống những quân bài trong tay phu nhân Renable mà thật sự chẳng biết cô ta đang cầm quân bài nào.
Anh nghĩ anh chẳng khôn khéo chút nào trong lần chuyện trò này. Anh định nói chuyện với nàng trong khoảng mười phút, nhằm đem lại cho nàng cảm giác thoải mái khi ở trong nhà anh, với sự bầu bạn của anh, đang bắt đầu cho nàng thấy anh cũng là một con người, vậy mà lại kết thúc bằng... một trận cãi vã với nàng. Anh và nàng đang làm gì thế này? Anh không bao giờ cãi nhau và chưa có ai từng thử cãi cọ với anh. Không ai dám. Phải chăng chính việc nàng dám làm những điều không ai dám đã cuốn hút anh?
Nhưng anh vẫn thấy nàng quyến rũ sao? Nàng thật chướng tai gai mắt. Nàng chẳng biết gì về phép lịch sự, về việc để người khác yên. Nàng đã nói về mặt nạ, đôi mắt và băng giá. Nàng đã ám chỉ anh không những không có trái tim, mà còn không có tâm hồn - Tôi không thể thấy được chút tâm hồn nào của ngài ánh lên. Wulfric hít một hơi, đúng hơn là rít vào, và anh thấy gần như muốn khóc.
Phu nhân Renable ngoái lại mỉm cười với anh khi cô ta rút một trong những quân bài đang cầm trên tay ném lên bàn. Cô ta cầm lên một lá bài khác.
“Ngài hoàn toàn đúng, Bewcastle. Rõ ràng là không nên rút quân bài ấy.” Anh thấy Justin Magnus lại góc phu nhân Derrick đang ngồi. Họ trò chuyện và cười với nhau. Nàng lại vui vẻ và thoải mái. Wulfric cắn chặt hai hàm răng lại với nhau để anh không thể nghiến chúng, và cố kìm cảm giác ghen tỵ đang dâng lên trong lòng.
Đó là hành động hạ nhục cuối cùng.