Chương 19
Dù Justin Magnus là em trai Hector Mowbury và Wulfric rất tôn trọng Hector, người sáng nay đang tận hưởng cơ hội thơ thẩn trong thư viện của lâu đài Lindsey, nhưng anh chưa bao giờ thích Magnus. Anh chẳng vui vẻ chút nào khi tự hỏi phải chăng lòng ghen tỵ là nguyên nhân cho sự không ưa đó, bởi rõ ràng Magnus là bạn thân của Christine Derrick.
Anh tỉnh giấc lúc nửa đêm, nằm trên giường suy nghĩ. Rồi anh dậy rất sớm, đi bộ một quãng ngắn trong không khí trong lành và nghĩ sâu hơn. Và vì lúc anh quay về vẫn còn sớm nên anh ngồi trong thư viện, tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
Thật ra chính anh là người đề nghị Magnus cùng cưỡi ngựa về lâu đài Lindsey, dù có vẻ như anh ta muốn đi đường khác.
“Attingsborough chào tạm biệt lâu quá,” Wulfric nhận xét với vẻ rất thờ ơ. “Lẽ ra anh ta nên nói hết những gì cần nói trong phòng khách.”
Anh không chắc những từ này đã đủ làm mồi nhử chưa. Nếu vẫn chưa đủ thì anh đành phải chịu đựng chuyến đi về chán ngắt sau khi các em trai, em gái vừa mới nhiệt tình ghép cặp anh với phu nhân Derrick như lúc họ đến đây. Và thật may cho Amy Hutchinson vì cô Rochester không có mặt để ép cô gái đi với anh. Rõ là các em anh đang làm mối cho anh và phu nhân Derrick.
“Mấy năm qua Attingsborough là một trong những tay ăn chơi khét tiếng ở London,” Magnus vui vẻ nói khi họ đi chậm lại, cách mọi người khá xa.
Đây là lần đầu tiên Wulfric nghe ai đó nhận xét Attingsborough như vậy. Rõ ràng vài năm qua Attingsborough là món hàng đắt giá trên chợ hôn nhân, và chắc chắn cậu ấy không thể sống như thầy tu trong suốt thời gian đó. Nhưng tay ăn chơi ư?
Anh chẳng nói lời nào ngoài tiếng khịt khịt lấp lửng. Anh muốn xem Magnus sẽ nói gì tiếp.
“Thật bất công khi buộc tội Christine tán tỉnh anh ta,” Magnus nói tiếp, “chỉ vì cô ấy đã kết hôn và có vài năm giao thiệp với xã hội thượng lưu. Cô ấy thật sự không hợp với người như Attingsborough, phải không? Tôi chẳng ngạc nhiên khi hắn tách riêng cô ấy ra bởi tiểu thư Muir là em họ hắn, còn Whitleaf thì đang độc chiếm tiểu thư Hutchinson, ở đó chẳng còn người phụ nữ nào khác. Hơn nữa, Chrissie xinh đẹp và quyến rũ hơn cô ấy tưởng nhiều.”
“Hoàn toàn đúng,” Wulfric ra vẻ chán chường.
“Tôi nghĩ ngài khó chịu vì cô ấy dành quá nhiều sự chú ý cho hắn ta. Không ai là không nhận ra - mong ngài bỏ qua những gì tôi sắp nói - ngài say mê cô ấy. Tôi chẳng lạ gì khi ngài hơi tức tối. Nhưng Chrissie là người bạn thân nhất của tôi, và tôi phải bênh vực cô ấy. Ngài không nên đổ lỗi cho cô ấy khi những người đàn ông như Kitredge và Attingsborough cũng muốn cô ấy. Đó không phải là lỗi của Chrissie. Cô ấy luôn thu hút đàn ông. Cô ấy chẳng thể thay đổi điều đó. Oscar đã biến cuộc sống của cô ấy thành địa ngục khi buộc tội cô ấy lăng nhăng và thậm chí còn tệ hơn thế. Hermione và Basil cũng kết tội cô ấy như vậy. Và, tất nhiên đó là lý do đưa ra để che đậy cho cái ch.ết của Oscar - họ cũng đổ chuyện đó lên đầu cô ấy. Đó không phải là lỗi của Chrissie. Tôi chỉ muốn chắc là ngài hiểu.”
“Ta thấy anh quá chắc chắn đấy. Theo những gì ta biết thì có lửa mới có khói.”
Magnus thở dài. “Vậy ngài muốn tôi nói gì đây? Chrissie là bạn tôi, và tất nhiên là cô ấy vô tội. Tôi sẽ bênh vực cô ấy cho đến hơi thở cuối cùng. Kể cả khi có hàng trăm lời buộc tội chứ không phải hàng tá kể từ khi tôi biết cô ấy thì tôi vẫn luôn tin cô ấy. Bạn bè là thế.”
Lúc đi Wulfric đã chọn lộ trình an toàn nhất vì Christine Derrick không phải một kỵ sĩ giỏi, giờ trên đường về anh không cần phải làm thế nữa. Họ đang phi nước kiệu băng qua một cánh đồng và sắp phải rẽ chệch một chút để đi qua một cánh cổng mở. Nhưng Wulfric vẫn tiến thẳng về phía trước. Anh thúc con ngựa lao về phía trước rồi nhảy qua hàng rào chỗ cao và dày nhất. Noble nhảy cao hơn hàng rào cả tấc. Wulfric nghiến chặt răng, đứng đợi người đàn ông kia nhảy qua hàng rào và đến chỗ anh. “Lạy Chúa!” Magnus cười sang sảng.
“Lâu rồi tôi chưa làm gì thiếu thận trọng như thế.”
“Ta nghĩ,” Wulfric nói, giọng rắn như thép, đôi mắt lạnh tanh chiếu vào người đàn ông kia, “anh yêu phu nhân Derrick. Ta tin anh sẽ nói bất cứ điều gì vì cô ấy, thậm chí bịa chuyện nếu cần.”
Justin Magnus cưỡi ngựa trong im lặng một lúc. “Ngài biết đấy, niềm tin là nền tảng của tình bạn cũng như tình yêu. Tôi tin Chrissie. Trước giờ đã thế, sau này vẫn vậy. Nếu ngài yêu cô ấy, Bewcastle, hay mến mộ cô ấy, thì ngài cũng sẽ tin cô ấy - cho dù cô ấy luôn bất cẩn. Ngài là người từng trải. Oscar thì không, anh ấy cũng không phải là người mạnh mẽ. Oscar muốn độc chiếm cô ấy. Không phải lúc nào cô ấy cũng thận trọng. Mà thật ra là hoàn toàn ngược lại. Chrissie chỉ toàn thấy điểm tốt ở người khác. Đôi khi điều đó đã gây họa cho cô ấy - như cái ngày trước khi Oscar ch.ết, cô ấy ở một mình với một người đàn ông tại Winwood Abbey trong suốt một giờ đồng hồ mà không có ai đi kèm. Tôi cố cho cô ấy một bằng chứng ngoại phạm vì tôi tin Chrissie khi cô ấy nói không có gì xảy ra giữa họ. Nhưng dù là thế, cô ấy thật bất cẩn. Tôi nói quá nhiều rồi. Ngài sẽ không muốn nghe câu chuyện phức tạp đó đâu.”
“Hoàn toàn đúng,” Wulfric uể oải nhận xét.
“Tôi đã hứa sẽ giữ ngài tránh xa cô ấy càng nhiều càng tốt,” Magnus nói thẳng tuột với điệu cười nhăn nhở, ra chiều thảm não. “Vì vậy mà tôi mới đang cưỡi ngựa cạnh ngài. Tôi đoán ý nghĩ trở thành nữ công tước cám dỗ cô ấy - cũng như cơ hội trở thành nữ bá tước Kitredge. Đó là một thành công ngoài sức tưởng tượng của con gái một ông giáo làng phải không? Nhưng ngài thấy đấy, cùng lúc đó cô ấy sợ ngài còn nghiêm khắc với cô ấy hơn cả Oscar. Cô ấy muốn được tự do để...”
“Ve vãn chăng?” Wulfric gợi ý.
“Tôi không thích từ đó chút nào.” Magnus khó chịu nói. “Chrissie không bao giờ ve vãn ai. Cô ấy muốn tự do để được là chính mình.”
“Tự do để cô ta có thể tiếp tục, ừm, tình bạn với người đàn ông khác,” Wulfric nói.
“Ờ thì, đúng vậy, nếu ngài thích nghĩ thế,” Magnus thừa nhận. “Nhưng là tình bạn trong sáng.”
“Hoàn toàn đúng.” Con đường về từ Alvesley dường như chưa bao giờ xa đến thế, Wulfric nghĩ khi lâu đài Lindsey hiện ra trong tầm mắt anh. “Nhưng ta thấy cuộc chuyện trò này thật tẻ nhạt, Magnus. Trái ngược với những gì anh nghĩ, ta chẳng quan tâm lắm đến phu nhân Derrick. Và tất nhiên ta chẳng tin lời nào của anh. Sự trung thành của anh thật đáng ngưỡng mộ, nhưng người phụ nữ đó rõ ràng là một con điếm.”
Anh mừng là đã đến nhà khi rẽ ngựa vào con đường rợp bóng cây du. “Đức ngài!” Magnus la lên với vẻ hết sức căm phẫn. “Ngài phải biết là ngài đang nói về em dâu họ và là bạn của tôi đấy.”
“Người mà anh bênh vực bằng cả tính mạng à?” Wulfric đáp lại. “Ta rất hiểu. Một kẻ khi đã mê muội thì sẽ tin bất cứ gì anh ta muốn tin - hay sẽ lờ đi mọi thứ anh ta không muốn tin. Nếu anh cưỡi ngựa cùng ta không chỉ để bảo vệ phu nhân Derrick khỏi sự đồng hành hết sức ngột ngạt của ta mà còn để biện hộ cho cô ta thì anh đã hoàn toàn thất bại. Ta không muốn nói thêm lời nào về chủ đề này nữa.”
“Nhưng...”
Wulfric thúc ngựa chạy trước và hướng về phía chuồng ngựa.
Không bao giờ được tức giận. Giận dữ chỉ khiến mọi thứ trở nên tệ hại hơn. Và cũng không cần thiết.
Nếu có gì cần nói thì nói ra. Nếu có gì cần làm thì hãy làm.
Không bao giờ tức giận. Quan trọng nhất là không bao giờ được thể hiện sự tức giận ra bên ngoài.
Tức giận nghĩa là yếu đuối.
Anh đã khắc ghi những bài học xưa cũ này. Nhưng hôm nay, sự thấm nhuần của anh bị thử thách. Hôm nay anh muốn giết người - bằng tay trần.
Hôm nay anh đã hết sức, hết sức điên tiết.
* * *
Hầu tước và nữ hầu tước Hallmere sắp song ca, dù ban đầu nữ hầu tước phản đối khi được yêu cầu, cho đến khi bị Rannulf và Alleyne trêu tức.
“Cầu Chúa phù hộ,” huân tước Rannulf cười toe, “có bao giờ em dạy Free hát không, Joshua?”
“Em nghe nói, Ralf,” huân tước Alleyne góp lời, “là trong thời tiết ẩm thấp của Cornwall[20] thì những lưỡi cưa nhanh chóng bị han gỉ lắm.” Bertie và Hector cười rộn lên, nữ hầu tước Rochester đưa kính cầm tay lên mắt, còn bà Pritchard tươi cười chỉ ngón tay về phía Alleyne và nói với anh rằng xứ Wales nổi tiếng bởi những giọng hát hay và khí hậu ẩm thấp. Thế là Freyja đứng phắt dậy với một vẻ uy nghi dễ sợ.
[20] Hạt ở cực Tây Nam nước Anh, ba mặt đều giáp biển.
“Josh, chúng ta sẽ song ca. Và rồi sau đó, nếu có người còn nói giọng em như-cưa-gỉ, em sẽ đấm vỡ vài cái mũi.”
“Chẳng ai hơn em đâu, em yêu,” Joshua cười. “Ý anh là hát hay hơn em.”
Tất cả đang tiêu khiển sau khi dùng xong bữa tối. Tiểu thư Hutchinson chơi piano, phu nhân Rannulf làm nàng Desdemona[21] sống lại bằng tài diễn xuất tuyệt vời, Hector thì khéo léo dùng đôi tay trình diễn màn ảo thuật đặc sắc, và giờ cặp song ca chuẩn bị cất tiếng.
[21] Nhân vật trong vở kịch Othello của Shakespeare. Nàng Desdemona bất đồng với cha nên bỏ trốn cùng Othello. Khi Othello bị điều đến đảo Cyprus, nàng cũng theo cùng. Tại đây, vì bị người khác xúi giục nên Othello nghĩ nàng đã ngoại tình, do vậy đã tự tay giết nàng.
Christine cố vui vẻ. Thật ra nàng chẳng có lý do gì để không vui. Hôm nay nàng đã vận động quá nhiều.
Sau chuyến cưỡi ngựa buổi sáng, rồi thăm hỏi và thảo luận với nam tước Weston trong khi dùng bữa trưa, nàng đã đi ra ngoài với những người trẻ tuổi và lũ trẻ. Nàng chơi đùa trên bãi cỏ rộng với họ, chơi tung bóng với mấy đứa lớn và vài người lớn trong khi một số ngồi quanh vườn hồng với bọn trẻ còn ẵm ngửa. Bá tước Rosthorn đu đưa con anh trên tay, còn phu nhân Alleyne vuốt ve mấy đứa con của Hallmere. Sau đó nàng đi dạo rất lâu với Justin.
Vỗ nhẹ một cách đồng cảm lên tay nàng, Justin bảo nàng đã rất sáng suốt khi tránh Bewcastle và lờ đi sự quan tâm của công tước. Công tước rõ là khinh người và sẽ là một ông chồng hết sức ghen tuông của người phụ nữ tội nghiệp nào đó. Anh đã tức tối khi thấy hầu tước Attingsborough tiễn nàng, giúp nàng lên ngựa và nói vài lời tạm biệt.
“Anh ta thật không bình thường,”
Justin thêm vào, “kể từ lúc Whitleaf ra sức thu hút tiểu thư Hutchinson. Nhưng em thấy đấy, Chrissie, anh ta để ý em, và vì vậy anh ta muốn em chỉ được chú ý mỗi mình anh ta. Anh quả quyết với anh ta rằng em là người tự do, em muốn làm gì là quyền của em. Anh không bận tâm anh ta có thích điều anh nói hay không.”
Công tước ở trong nhà cả buổi chiều - Christine chỉ biết thế. Dù anh vẫn xuất hiện tại bàn ăn tối - với vẻ lạnh lùng và hầu như chẳng nói gì với ai - nhưng anh không đến phòng khách khi tất cả mọi người đều ở đó. Christine chẳng bận tâm. Tất nhiên là vậy. Hôm qua nàng thật ngu ngốc khi tranh cãi rồi lại tâm sự với anh. Sáng nay, việc anh kể về gia đình anh và láng giềng cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh chỉ nói những điều ấy cho có chuyện.
Rồi, ngay khi vợ chồng hầu tước ngồi xuống trước cây đàn piano, Christine cảm thấy một bàn tay chạm nhẹ trên vai, nàng ngước lên và thấy một người hầu đang khom xuống nói khẽ vào tai nàng.
“Đức ngài yêu cầu bà đến thư viện, ma’am.”
Christine ngạc nhiên nhìn anh ta. Nhưng rồi nàng thấy Hermione và Basil đứng dậy và đi về phía cửa. Họ cũng được vời đến đó sao? Nàng đứng lên và đi ra cửa lúc tiếng nhạc vang lên.
Cả ba người họ cùng đi xuống cầu thang sau khi trao đổi cái nhìn bối rối.
Dù không tỏ thái độ thù địch trong những ngày qua, nhưng họ đều giữ khoảng cách với nhau.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Hermione hỏi. “Anh cá là Bewcastle muốn tỏ ra thân thiện nhưng không muốn ngồi ở phòng khách đông người,” Basil nói. Christine không nói lời nào.
Người hầu đã đến tìm họ lúc nãy mở cửa thư viện khi họ đến nơi.
“Đức ngài, ngài Elrick cùng phu nhân và phu nhân Derrick đã đến.”
Trước mắt Christine, thư viện là một căn phòng rộng thênh thang, thoảng mùi da thuộc, gỗ và nến. Nàng ước chừng phải có đến hàng nghìn quyển sách. Những giá sách chật kín sách từ sàn cho đến kịch trần. Có một bàn làm việc lớn gần cửa sổ và nhiều ghế được xếp thành hình tròn trước lò sưởi đang cháy rực.
Công tước Bewcastle đang đứng trước lò sưởi, lưng quay về đó, trông lạnh lùng và nguy hiểm trong trang phục màu đen và trắng. Công tước không chỉ có một mình. Justin bật dậy từ một trong những cái ghế da cạnh lò sưởi, trông có vẻ ngạc nhiên. Rồi Justin mỉm cười.
Công tước nghiêng người chào những vị khách vừa đến và mời họ ngồi, mà không hề rời khỏi chỗ đang đứng hay bớt lạnh lùng đi. Anh hiếm khi làm thế.
Christine nhìn thẳng vào anh. Sao sáng nay anh dám cáu tiết khi nàng chuyện trò với hầu tước Attingsborough và để hầu tước giúp nàng lên ngựa? Sao anh dám! Trong một khắc, đôi mắt anh bắt được ánh nhìn của nàng, và nàng không hề tránh. Anh là người nhìn đi chỗ khác. Sao anh có thể, tên đàn ông xấu xa! Anh nghĩ rằng anh sở hữu nàng chỉ vì nàng đồng ý đến lâu đài Lindsey và đôi lúc trò chuyện riêng với anh sao?
“Chúng tôi vừa mới thưởng thức những màn trình diễn tuyệt vời ở phòng khách,” Hermione cất lời. “Phu nhân Rannulf quả là một diễn viên tài năng. Trong một chốc tôi quên mất cô ấy là ai mà chỉ thấy nàng Desdemona tội nghiệp bị Othello ám sát. Và Hector biểu diễn vài trò ảo thuật. Tôi luôn quan sát với sự tập trung cao độ, nhất quyết phải tìm cho ra thủ thuật của anh ấy, nhưng không bao giờ có thể làm được. Làm thế nào để biến một sợi dây thành hai rồi lại nhập thành một trong khi anh ấy không bao giờ để tay gần túi và ống tay áo thì gập lại nhỉ?”
“Hector có sự khéo léo đó từ bé,” Justin vừa nói vừa cười. “Anh ấy thường bắt Mel, Audrey và em ngồi trong phòng trẻ để xem anh ấy diễn trò, nhưng chưa bao giờ tiết lộ cách làm.”
“Tất cả chỉ là ảo giác,” công tước Bewcastle nhận xét. “Diễn xuất và ảo thuật. Chỉ là thủ thuật khiến người xem nghĩ đó là thật. Để làm được điều đó cần phải tập luyện và có năng khiếu.”
“Chà, cái đó vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi.” Justin nhận xét. “Nhưng tôi rất tiếc vì đã lỡ mất màn biểu diễn của phu nhân Rannulf. Có lẽ tối nào đó cô ấy sẽ biểu diễn lại.”
“Ví dụ như có nhiều người,” công tước nói tiếp, lờ Justin đi, “có khiếu nói đằng này nhưng lại muốn ám chỉ một điều khác.”
“Những gì ẩn dụ châm biếm thường hấp dẫn.” Basil nhận xét. “Ngài hoàn toàn đúng, Bewcastle. Những bậc thầy trong hội họa và những nhà văn nổi tiếng sử dụng cái đó rất hiệu quả. Tự nhiên tôi nhớ đến Alexander Pope. Tiểu thuyết bằng thơ Đánh cắp món tóc của ông ấy luôn khiến tôi cười ngả nghiêng.”
“Và vài người,” công tước tiếp tục như thể Basil chẳng nói gì, “có tài nói thật nhưng lại làm người nghe tin đó là lời nói dối.”
Hermione, Basil và Justin nhìn công tước, không thốt nên lời. Christine vẫn lạnh lùng nhìn anh chằm chằm. Anh thật quá kiêu căng và tự phụ.
Sao nàng lại nghĩ con người anh có nhiều thứ hơn thế chứ? Phải chăng những lời anh nói đã đánh lừa nàng? Nàng không hiểu tại sao mình được mời đến đây.
“Ta có cảm tưởng mọi người thường xem phu nhân Derrick là kẻ chuyên đi tán tỉnh.” Công tước nói.
“Đồ khốn!” Justin đứng phắt dậy.
Bàn tay Hermione lần đến chuỗi ngọc trai trên cổ.
“Tôi nghĩ ngài nợ em dâu tôi một lời xin lỗi, Bewcastle,” Basil kiên quyết. Christine đông cứng trên ghế.
Những ngón tay thon dài của công tước cuộn quanh tay cầm của cái kính một mắt.
“Ta tin ngài sẽ nghe từ đầu đến cuối câu chuyện,” anh nói với Basil, giọng nói gần như chán nản. “Ngồi xuống đi, Magnus.”
“Không,” Justin bật lại, “cho đến khi ngài xin lỗi Chrissie.”
Cái kính được đưa lên mắt công tước.
“Ta có nói ta nghĩ cô ấy là kẻ chuyên đi tán tỉnh không?” Wulfric ngạo mạn hỏi.
Justin ngồi, nhưng rõ ràng vẫn còn giận dữ. Christine cười trấn an anh trước khi lại chiếu ánh mắt mà nàng mong là cũng cứng rắn ngang ngửa vào công tước.
“Đó là cách bà gọi cô ấy, ma’am,” đầu anh khẽ nghiêng về hướng Hermione, “Tại Schofield năm ngoái. Song tôi phải thừa nhận đó không phải là lần duy nhất tôi nghe thấy từ “kẻ tán tỉnh” gắn với Christine. Bởi, không biết bao nhiêu lần tôi được nghe rằng cô ấy không phải là kẻ tán tỉnh.”
Đôi mắt bạc nhìn Christine chăm chú trong một lúc. Nàng nhìn trả lại anh. Nàng rất muốn đứng phắt dậy, vả chan chát vào mặt anh, nhưng nàng không nghĩ đôi chân mình đủ sức trụ vững. Hơi thở của nàng quá nông đến nỗi nàng gần như hổn hển. “Ma’am, bà nói với ta rằng phu nhân Derrick tán tỉnh mọi quý ông tại bữa tiệc tại gia, và rằng cô ấy ve vãn ta khi đi dưới hàng cây kim tước để thắng vụ cá cược mà cô ấy đã tham gia với các tiểu thư trẻ khác. Ta mong bà nhớ lại từ đâu mà bà có hai ý nghĩ đó. Có phải hoàn toàn là do bà quan sát và tự rút ra kết luận? Hay ai đó quá nồng nhiệt và khăng khăng cam đoan với bà rằng cô ấy không phải là kẻ đi tán tỉnh, và vì vậy mà bà bắt đầu nghi ngờ rồi rút ra kết luận đó?”
“Ngài nghĩ gì thế?” Justin la lên trước khi Hermione có thể trả lời. “Sáng nay tôi đã nói với ngài là mọi việc luôn như vậy, Bewcastle. Ngài đang ám chỉ tôi sao? Tôi ước gì tôi chưa bao giờ bênh vực Chrissie. Dường như tôi luôn gây hại nhiều hơn lợi. Luôn thế! Nhưng đến mức này rồi thì tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa.” Justin nhìn Christine, gần như sắp khóc. “Anh xin lỗi, Chrissie.” Nhưng nàng đang nhìn công tước không chớp mắt.
“Tất cả chúng ta đều biết,” Hermione nhẹ nhàng nói, “rằng Justin rất yêu mến Christine. Thậm chí là phải lòng. Và chúng ta luôn biết cậu ấy chẳng nhìn thấy khuyết điểm nào ở Christine. Justin vẫn bảo vệ Christine kể cả khi cậu ấy chứng kiến tận mắt những lỗi lầm của cô ấy. Đó là phẩm chất đáng quý của cậu ấy. Nhưng cậu ấy quá cả tin. Thứ lỗi cho chị, Justin. Chị biết cậu luôn có ý tốt.”
“Nếu có từ nào đó không phải từ “ve vãn” luôn gắn với phu nhân Derrick suốt câu chuyện ta được nghe về cuộc hôn nhân của cô ấy, dù năm ngoái ta mới quen cô ấy,” công tước tiếp tục, “thì đó là từ ‘Justin’.”
“Ngài muốn ám chỉ gì?” Justin lại bật dậy. “Ngài thật bẩn thỉu...”
Công tước Bewcastle hoàn toàn bình thản, lại đưa cái kính lên mắt.
“Ta đề nghị anh ngồi xuống, Magnus.” Và không tin nổi, Justin ngồi xuống.
“Ta yêu cầu ngài nghĩ cho kỹ, Elrick,” công tước nói tiếp, “về những lần phu nhân Derrick đi cùng chồng cô ấy và vợ chồng ngài, cô ấy có ve vãn ai hay có thái độ không đàng hoàng với những người đàn ông khác hay không. Ngài hãy tự hỏi mình xem đã bao giờ ngài, em trai ngài hay vợ ngài từng thấy bất cứ bằng chứng nào chứng tỏ cô ấy có tội hoặc nghe người khác phàn nàn về cô ấy? Ta đề nghị ngài nhớ lại đã bao giờ chính tai ngài nghe bất cứ lời bàn tán nào về cô ấy?”
Christine lạnh toát cả người dù nàng đang giận điên lên. Nàng không còn nhìn công tước nữa. Ánh mắt nàng đang chiếu thẳng vào Justin.
“Tôi không nghĩ chuyện nội bộ gia đình tôi lại liên quan đến ngài, Bewcastle,” Basil nói với công tước. Nhưng tiếng Hermione vang lên rành rọt, “Justin luôn là người nói với chúng tôi. Cậu ấy mang tin tức từ các câu lạc bộ của đàn ông và những nơi khác về. Những lời bàn tán không bao giờ được nói trước mặt Basil hay Oscar. Justin luôn giận dữ và khó chịu. Cậu ấy luôn bênh vực Christine và khẳng định những câu chuyện hay lời đồn đại đều là bịa đặt. Cậu ấy luôn...”
Christine đưa tay lên bịt miệng. “Justin,” Christine cất lời, “anh đã làm gì?”
Nó rất dễ hiểu. Rất đơn giản. Và gần như chẳng có gì khó hiểu.
“Sáng nay, khi ta cưỡi ngựa từ Alvesley về đây cùng Magnus, ta được nghe rằng phu nhân Derrick chẳng có lỗi gì trong việc thu hút sự chú ý của hầu tước Attingsborough, rằng cô ấy vô tội trước lời cáo buộc là kẻ ve vãn bởi gã đàn ông đó là tên phóng đãng giàu kinh nghiệm. Ta được nghe rằng cô ấy chẳng thể làm gì trước việc cô ấy thu hút những người đàn ông như Attingsborough hay Kitredge hay chính ta. Con người cô ấy là thế - dù hoàn toàn có thể thông cảm cho tham vọng đoạt lấy tước vị cao nhất của cô ấy. Ta còn nghe Magnus nói rằng nếu anh ta biết hàng trăm chứ không chỉ hàng tá hành vi không đàng hoàng của phu nhân Derrick thì anh ta vẫn bênh vực cô ấy vì đó là những gì bạn bè làm. Ta được nghe rằng dù phu nhân Derrick ở một mình hơn một giờ với một người đàn ông trước ngày chồng cô ấy mất, anh ta vẫn sẵn lòng cung cấp cho cô ấy chứng cớ ngoại phạm bởi anh ta tin cô ấy.”
“Justin.” Christine không rời mắt khỏi Justin. “Anh hoàn toàn cố ý đầu độc hôn nhân của em ư? Anh đã làm cho Oscar lú lẫn? Anh thật sự muốn đẩy anh ấy đến chỗ ch.ết sao?”
“Em không thể tin điều đó, Chrissie!” Justin gào lên, mắt dại đi. “Anh là bạn em. Anh là người duy nhất hiểu em. Anh yêu em.”
Basil hắng giọng.
Hermione úp tay lên trán, mắt nhắm lại.
“Điều này quá khủng khiếp, như một cơn ác mộng,” Hermione nói. “Không thể là thật. Chắc chắn là không. Cậu nói quá thuyết phục, Justin. Chúng tôi lấy làm tiếc cho cậu, và sẽ không tin lời nào của cậu nữa.”
“Ngươi!” Justin quay sang tố cáo công tước. “Chính ngươi, Bewcastle! Sáng nay ngươi đã gọi Christine là con điếm.”
“Và rồi khi về chuồng ngựa,” công tước Bewcastle đưa kính lên mắt lần nữa, “anh có thể tự tận hưởng chiến thắng ở nơi vắng người.”
“Vậy mà anh đến kể với em,” Christine thốt lên, “rằng công tước sẽ là một người chồng rất ghen tuông và chiếm hữu bởi ngài ấy tức tối trước việc hầu tước Attingsborough tiễn em về và giúp em lên ngựa. Justin! Ôi, Justin. Oscar đáng thương!”
Nàng úp hai tay lên mặt và cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt trên gáy - là tay của Hermione.
“Không ai yêu em như anh đâu, Chrissie. Nhưng em luôn bị lóa mắt trước diện mạo bên ngoài. Đầu tiên là Oscar, giờ là Bewcastle, và giữa đó là tất cả những gã đàn ông đẹp trai khác. Chẳng có người phụ nữ nào, kể cả em từng để mắt đến anh. Em không bao giờ thật sự xem anh như một đối tượng tìm hiểu. Anh không thể chịu được khi nhìn em ở cạnh những gã đàn ông không hiểu được giá trị của em. Chrissie, anh yêu em.”
Christine bỏ tay ra đúng lúc công tước Bewcastle đến chỗ Justin, túm lấy cổ áo anh ta mà không hề báo trước, rồi nhấc anh ta lên khỏi mặt đất “Ta cho ngươi biết, Magnus, ta cũng có khiếu trong một lĩnh vực đặc biệt.” Christine rùng mình trước giọng nói quá êm ái và lạnh tanh của Wulfric. “Ta chưa bao giờ chắc tình yêu là gì, nhưng ta biết cái gì không phải là tình yêu. Yêu không phải là hủy hoại người mình yêu và khiến cô ấy khổ sở đến hết đời.”
Đôi tay Christine lại úp lên mặt. Những giọt nước mắt nóng hổi len qua kẽ tay rớt xuống vạt váy.
“Ta muốn dần ngươi như một con chuột thối tha cho đến khi ngươi gãy hết tay chân và ch.ết lịm đi,” công tước tiếp tục đe dọa, “nhưng ngươi là khách trong nhà ta, như mọi thành viên khác trong gia đình ngươi, kể cả mẹ ngươi. Có thể gia đình ngươi vẫn chấp nhận ngươi sau khi qua khỏi cơn sốc, nhưng ngươi phải rời khỏi nhà ta ngay trước bữa sáng ngày mai với bất kỳ lý do nào mà ngươi có thể nghĩ ra. Và, nếu khôn ngoan, trong mười hay hai mươi năm tới liệu hồn mà tránh khỏi tầm mắt ta.”
Christine nhận ra Basil vừa đứng dậy.
“Nhưng trước khi ngươi rời khỏi đây, Justin, trước khi ngươi rời khỏi lâu đài Lindsey và nước Anh, ta sẽ gặp ngươi bên ngoài lâu đài. Ngay bây giờ.”
“Basil...” Hermione nói khi Christine ngước lên.
“Em sẽ ở lại đây, Hermione. Và cả em nữa, Christine. Sao Justin? Ra ngoài ngay!”
Justin nán lại trước mặt Christine, khuôn mặt anh ta nhợt nhạt và thảm não. Đôi mắt anh ta đầy lệ. “Chrissie?”
Rồi một việc quá bất ngờ và sửng sốt xảy ra. Công tước Bewcastle nhấc chân đá vào đũng quần Justin rồi nhấc anh ta lên, đẩy anh ta loạng choạng theo sau Basil, người vừa bệ vệ ra khỏi thư viện.
Một khắc im lặng như tờ sau khi họ rời đi. Sau đó công tước cúi chào và nói với hai người phụ nữ. “Ta sẽ để hai người ở riêng với nhau. Sẽ không ai làm phiền hai người.” Nhưng trước khi đi ra khỏi phòng, anh dừng lại trước Christine, như Justin vừa làm, đặt một chiếc khăn tay bằng vải lanh lớn vào tay nàng. Christine và Hermione ngồi cạnh nhau trong một lúc.
Cuối cùng Hermione cũng cất tiếng. “Christine, làm sao bọn chị có thể trông đợi em sẽ tha thứ cho bọn chị chứ?”
“Em cũng bị gạt như chị. Anh ta là bạn em. Nhiều năm trước khi Oscar mất, anh ta là người duy nhất em tin tưởng.”
Mắt đầy lệ, họ nức nở trong vòng tay nhau, khóc cho những năm tháng đã mất và tình bạn đã mất, cho cái ch.ết vô cớ của người đàn ông yếu đuối, chịu nhiều dằn vặt, cho sự khờ dại đã khiến họ rơi vào âm mưu quá đơn giản nhưng lại hoàn toàn thành công. Khi lệ đã ngừng rơi, Christine lau mũi bằng khăn tay của công tước.
“Em mong Basil không bị thương. Anh ấy thật ngốc khi đấu với Justin ngoài đó.”
“Basil là đàn ông,” Hermione âu yếm đáp. “Đàn ông đâu có cách nào khác để xả trong hoàn cảnh này đâu? Chị mong anh ấy dần Justin ra bã.”
Nụ cười của hai chị em nhuốm sắc lo lắng, sau đó họ lại cùng ôm nhau khóc.