Chương 13: Nhập học (4)
Tiếng bàn tán, chỉ trích nó khắp nơi, ai cũng cảm thấy nó quá đáng ghét còn nhỏ Phương thì đắt ý cười thầm. Nó nghe thấy vậy cũng chẳng nói j, đôi mắt ưu nhã lạnh lùng quét qua từng người trong lớp nhanh chóng nhiệt độ liền hạ xuống, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Tuyết và hào thấy hàn khí như vậy cũng rùng mình. Cô gái này tuy khuôn mặt nhìn xấu xí nhưng đôi mắt lại rất đẹp, sắc bén và toát lên khí chất lạnh lẽo khá đáng sợ_RengRengReng- tiếng chuông báo vào học vang lên cứu nguy đúng lúc khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nó cũng thu lại ánh mắt giết người ngồi vào bàn học
Hai tiết học trôi qua trong im lặng. Nhưng thật ra mọi người đều làm việc riêng của mình còn trên bảng thì bà cô địa vẫn thao thao bất tuyệt về bài giảng. Mấy học sinh ở dưới tranh thủ lúc cô quay xuống thì chăm chú nghe giảng, lúc cô quay lên thì lấy điện thoại ra nhắn tin trên zalo. Hào thì chẳng cần lén lút j hết công khai lấy ipad chơi game, Tuyết chỉnh sửa lại 1 số tài liệu của tập đoàn, nó thiết kế bộ sưu tập mới
_Reng...reng- tiết học nhàm chán cuối cùng cũng qua .Cả trường như ong vỡ tổ chạy ra căn tin
Nó đang vẽ bộ thiết kế nghe thấy tiếng chuông cũng đứng dậy dọn dẹp đi ra ngoài. Tuyết thấy nó ra ngoài cũng đứng đi theo xuống căn tin
*Căn tin của học viện dược thiết kế 2 tầng với điện tích rộng lớn. Căn tin được xây dựng kiến trúc kiểu Pháp với không gian lãng mạn, ấm áp và sang trọng. Ở giữa mỗi bàn ăn đều có 1 giỏ hoa tươi tạo cảm giác thoải mái. Các loại đồ ăn đều ko khác j so với nhà hàng cao cấp 5 sao
Xuống căn tin mọi người đều chia ra từng nhóm rùi tìm bàn ngồi. Nó đi tới 1 bàn gần đó rùi ngồi xuống, nó ngồi bàn này vì ở đây có 1 gỏ hoa lavender (oải hương ) 1 trong 2 loại hoa mà nó thích nhất .Tuyết vào căn tin thấy nó liền chạy tới chỗ bàn nó ngồi xuống. Nó chỉ lạnh nhạt ngắm nhìn giỏ hoa trên bàn ko thèm để ý j đến Tuyết. Tuyết thấy vậy cô liền nổi giận ko ngờ 10 năm gặp lại nó còn lạnh lùng hơn trước
_Cậu ăn j ?- Tuyết cố nén tức giận tự nói với mình là dù j cũng là bạn thân mà
_Bánh chocolate đắng-nó nhàn nhạt nói ko ngờ Tuyết lại nói thêm 1 câu làm nó vô cùng ngạc nhiên
_Với mức đâu tây phải ko, nếu khẩu vị cậu ko thay đổi thì cậu vẩn thích uống capuchino chứ
Tuyết nói xong liền chạy đi mua còn nó thì ngơ ngác ngồi đó với cái dấu chấm hỏi to đùng. Nó nhìn theo bóng lưng của tuyết với ánh mắt nghi ngờ. Tại so Tuyết lại biết nó thích ăn j hơn nữa lại biết rõ ràng từng chút, chắc chắn là Tuyết có quen nó. Một lát sao Tuyết cầm 1 khay đựng đồ ăn đi tới đưa cho nó đĩa bánh và 1 ly capuchino nóng
_Của cậu-Tuyết thân thiện nói trong mắt lộ ra vẻ quan tâm
_Sao cậu biết rõ về tôi vậy-nó lạnh lùng dò xét
_Đương nhiên là biết rùi, tiểu Hân-Tuyết zz trả lời
_Cậu là tiểu Tuyết- nó nhanh chóng hiểu ra vấn đề
_Bingo, cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình rùi-Tuyết ôm chằm lấy nó hôn chụt chụt vào má nó-Nhớ cậu quá à
_Buông mình ra thấy ghê quá-nó thoát khỏi tay Tuyết rùi mỉm cười nhẹ. Tuy nụ cười rất nhanh nhưng để lộ 2 má lúm đồng tiền duyên ơi là duyên làm tăng thêm vẻ đẹp như thiên sứ của nó
_Sao bạn lại "cải trang" như vậy ?-Tuyết thắc mắc nó có khuôn mặt rất đẹp tại so phải cố ý làm vậy
_Có 1 vài lí do ko thể nói được-nó thư thả nói giọng ko nóng ko lạnh
Nó và Tuyết vui vẻ ăn uống nói chuyện. Nó đã ko gặp Tuyết 10 năm nó cũng rất nhớ Tuyết vì cô là bạn thân duy nhất của nó. Ở phía xa bỗng có 2 cặp mắt độc ác, căm ghét nhìn vào Tuyết và nó. Nó cảm nhận được có người đang đi lại bàn mình và ko có ý tốt chỉ cười lạnh 1 cái