Chương 59
ANGELINE RỐT CUỘC ĐÃ HIỂU THẾ NÀO LÀ LẠNH ĐẾN XƯƠNG TỦY.
Grimway không phải một nhà tù thân thiện. Cô bị giam vào một xà lim dành cho tử tù, trong khi chờ Tòa Tư Pháp và Hội Đồng ra quyết định với số phận mình. Đã mất hơn một tuần trời Salvatore Shax mới nhận được quyết định và đưa ra pháp trường. Có lẽ đó cũng là số thời gian cô có. Cô nhớ lại gã, những vết thương hở miệng rớm máu trên da thịt gã, vẻ mặt hốc hác và như người mộng du. Chẳng ai biết họ sẽ tr.a tấn tù nhân như thế nào ngoài cai ngục và chính những kẻ bị giam hãm nơi đây. Phần nhiều không phải Cambion. Đó là những con ma cà rồng tới từ phương Tây xa xôi, những tên người trần hϊế͙p͙ ɖâʍ và trộm cắp, những gã ma sói không thể kiềm chế nổi cơn đói của mình, phù thủy và bọn buôn lậu. Nhà tù tối tăm và ẩm ướt, đến mức bóng tối ở những bức tường nơi đây lấn át cả ánh sáng từ các ngọn đuốc; mùi thuốc, mùi mốc, mùi hôi, mùi người nồng nặc và quánh đặc như bùn lầy.
Trong xà lim của Angeline có một phiến đá dài hình chữ nhật. Đó là thứ cô có thể nằm hoặc ngồi. Một cái bồn cầu dơ dáy đặt trong góc xà lim. Và Angeline hình dung người ta tống những gì cho tù nhân ăn, có lẽ là những thứ thừa thải từ khu chợ lân cận, những mẩu bánh mì mốc và súp thiu. Chưa đầy một ngày, đầu tóc cô đã bết lại, hai tai ong ong vì những tiếng la ó từ các buồng giam vọng đến và tiếng cùm xích leng keng.
Đêm xuống, giá rét thấm lạnh những bức tường. Nỗi sợ hãi chảy dài trên gương mặt cô qua hai hàng nước mắt.
Angeline ngồi trên phiến đá và dựa đầu vào tường, cô nhắm mắt nhưng không thể ngủ, chỉ lập cập run. Giá buốt thấm vào cả tim cô, và cô ngồi như thế hàng giờ liền đến khi mắt khép chặt lại, cơ thể như đóng băng. Có lẽ cô sẽ không ch.ết vì án tử, Angeline nghĩ, có lẽ vì chính cái lạnh này. Điều này khiến cô hoảng sợ. Cô cố nhúc nhích mình. Xử tử có thể đau đớn tột cùng, nhưng cô cũng không thể chịu đựng nổi việc cơ thể ch.ết dần vì lạnh.
Và rồi nỗi cô đơn lại đến tìm cô.
Nhưng lần này, nó đi cùng sự đau đớn và mặc cảm.
Howl sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Angeline biết. Cô đã ch.ết ngạt dưới sức nặng của ánh mắt cậu. Cậu là người duy nhất còn lại mà cô quan tâm. Có một điều Howl không biết về giao ước cấm, đó là một đặc trưng kỳ lạ rằng giữa hai kẻ đã ký giao ước sẽ trao đổi cảm xúc cho nhau. Nói cách khác, Angeline cảm thấy những gì Howl thấy.
Đến gần sáng, Angeline thức dậy vì cánh cửa xà lim chợt mở. Khung sắt nặng nề đè lên nhau và tạo ra những âm anh ken két chói tai. Cô ngước đầu, cố mở mắt. Angeline cảm thấy như mình là người bị bệnh liệt. Cô chỉ có thể cử động đầu mình.
Cô cố đoán kẻ đang cố mở cửa là ai. Có lẽ là những kỵ binh và quản ngục, họ sẽ giải cô đến Tòa Tư Pháp. Có thể là họ sẽ lôi cô ra khỏi buồng giam và nhúng cô xuống một thùng nước đá để ép cô thú nhận sự thật. Angeline rùng mình, tim cô chùng lại. Cô sợ cái ch.ết đi cùng với chịu đựng. Sự chịu đựng ấy đôi khi còn tệ hơn ch.ết.
Kẻ đứng ngoài cửa mặc áo khoác len đen, dài tới quá đầu gối với vạt sau rộng. Chiếc mũ trùm khiến ban đầu Angeline không nhận ra đó là ai. Cô cố mở môi nhưng hai bờ môi dính chặt vào nhau. Cô thấy ở trên áo của kẻ kia dính đầy tuyết, giống như bột mì trắng xóa. Angeline cựa mình, cổ họng cô cứng đơ.
Khi hắn kéo mũ xuống, ánh sáng yếu ớt từ những cây đuốc buồng ngục rọi vào và làm sáng lên đôi mắt hổ phách. “Howl.” Angeline lầm bầm không ra tiếng.
“Anh đây.” Cậu nói và bước vào trong.
Angeline không khỏi ngạc nhiên. Cô ép mình cử động và ngồi thẳng dậy, duỗi những khớp chân ra.
“Được rồi, anh là thằng ngu.” Cậu nói, phân trần. “Nhưng lẽ ra em nên nói sớm hơn, Angeline. Em đã nghĩ gì thế?”
Cô không nói gì, nuốt ngược suy nghĩ vào trong. Howl bước hẳn vào trong buồng giam. Cậu quan sát gương mặt cô, bấy giờ tím tái và hốc hác. Vẻ đẹp của cô lúc bình thường bị vò nhàu bởi nhà tù, mái tóc bết dính lại và ở vai lẫn cổ tay có những vết thâm. Một tên cai ngục đã đánh vào xương sườn cô, dù không tổn hại gì nhưng máu vẫn tụ lại và cơn đau khiến Angeline mệt nhoài.
Howl khép cửa buồng giam. Những tên tù nhân đang ngủ say như ch.ết ở các phòng lân cận không hề hay biết; hoặc chúng tưởng đó là những gã cai ngục hay đi tuần vào buổi sáng. Howl cúi người để đầu cậu ngang bằng với Angeline.
“Em nói giao ước đó chỉ còn hơn một tháng phải không?” Howl nói. Cậu đã vật lộn cả ngày và đêm trong rượu để rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật ấy. Mày phải tỉnh táo, Howl tự nhủ, không được phép phủ nhận. Trốn tránh chỉ làm mọi chuyện tệ hơn, dù đó là tất cả những gì cậu muốn làm. Cậu muốn giả vờ như chẳng có gì xảy ra, và bây giờ khi mặt đối mặt với Angeline về giao ước ấy, cậu vẫn không thể tin được. Cậu chờ đợi ở Angeline một lời phủ nhận, rằng Rosetta nói dối. Rằng cô ta thủ đoạn và bịa đặt, chẳng có thứ gì gọi là giao ước cấm ở đây cả.
Nhưng tất cả những gì Angeline làm là gật đầu.
Ngực cậu thắt lại một cơn đau tê rần, giống như có ai đang đóng vào đấy những cây đinh gỉ.
Howl lấy một chùm chìa khóa, thứ cậu đã chôm được từ một tên cai ngục. Cai ngục ở vùng Bóng tối thường là những kẻ dị thường, không bao giờ chức vị ấy được giao cho một con người bình thường. Gã cậu chôm được chìa khóa là một tên Ghoul, chùm chìa khóa leng keng va vào nhau khi cậu tháo xích khỏi cổ tay Angeline.
“Anh làm gì thế?” Cuối cùng cô cũng nói được, nhưng giọng the thé và khản đặc.
“Đưa em ra khỏi đây.” Howl mở dây xích thứ nhất. Nó rơi xuống, gõ một tiếng “keng” thật vang vào phiến đá và nằm dài trên sàn nhà. Một con chuột chui ra từ gầm phiến đá, ngửi ngửi dây xích.
“Không.” Cô rụt tay lại, rồi co người lùi vào. “Em không đi đâu hết.”
Cậu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Angeline.
“Anh không thể cướp tù nhân.” Cô nói. “Anh là Quỷ Vương, Howl. Hội Đồng sẽ giết anh.”
“Em nghĩ anh đã làm gì mấy ngày qua? Nhẽ ra anh đã đến đây luôn, Angie, nhưng anh cần sắp xếp chuyện này.” Cậu im lặng một lúc, nhìn chằm chằm những vết thâm quanh mắt cô và đôi môi nứt nẻ. “Nhà Lucifer không chỉ có mỗi anh là thành viên còn lại. Những người khác vẫn đang sống ở thành phố; những anh chị em của Moldark và anh trai của ông nội anh. Họ sẽ có người thay thế anh thôi, anh đã nói họ có thể quay về lâu đài Quỷ sống và tất cả họ sẽ đều về.”
Sợi xích thứ hai tuột khỏi tay Angeline. Ở cổ tay cô, những vết lằn màu đỏ rớm máu cùng với giá lạnh buổi sáng mang lại cho cô cơn đau dai dẳng và kinh khủng. Angeline không thể cử động những ngón tay.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô hoang mang hỏi.
“Chạy trốn.” Cậu nói và đứng lên. “Họ sẽ thiêu em. Đó là bản án cho nữ tử tù.”
“Anh điên rồi.” Cô nói.
“Có thể.”
“Em sẽ không đi đâu hết.”
Cậu cáu kỉnh. “Chúng ta không có nhiều thời gian để tranh cãi. Những tên cai ngục sẽ sớm tỉnh dậy nếu chúng ta không đi ngay.”
“Anh có thể đưa em ra khỏi đây, chạy trốn như anh muốn.” Cô giằng tay mình ra khỏi Howl. “Nhưng em vẫn sẽ ch.ết, Howl. Hoặc anh sẽ ch.ết, kể cả Hội đồng và Thập Quỷ không làm gì.”
Cậu nhìn Angeline chằm chằm.
“Em không có lựa chọn, Howl.” Cô nói, tỏ ra cứng rắn, nhưng nỗi sợ hãi vẫn cứ dâng lên. “Em đáng nhẽ phải ch.ết từ lâu rồi, và nếu không có em, sẽ không có ai phải ch.ết cả. Anh không thể bắt em giết ch.ết anh.”
“Đó là lỗi của Moldark.”
“Không.” Cô nói, dù biết rõ Howl nói đúng. “Đây không phải lúc để đổ lỗi cho ai. Em sẽ ch.ết dù anh làm gì đi nữa.” Cô dựa vào tường như muốn nói mình sẽ ở lại cái buồng giam chật hẹp này. “Họ sẽ không làm gì anh nếu anh để em chịu bản án của mình. Em không sợ đâu.”
Cô chớp mắt và hy vọng Howl không biết mình đang nói dối. Nhưng cô nghi ngờ điều ấy. Cô cảm thấy cảm xúc của cậu, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Howl không phải một gương mặt bình thường trong đám đông. Cô thấy ở cậu sự thinh nộ lẫn tuyệt vọng, khao khát lẫn nỗi đau.
Và cả sự điên rồ.
Howl điên hơn bất kỳ ai.
Dường như đó là điểm duy nhất khiến cậu giống với những người đang ở vùng đất này. Đều mang trong máu mình sự điên rồ và bất tuân. Pháp luật điên rồ. Những kẻ điên rồ bất chấp mọi thứ để có được thứ mình muốn. Những tên côn đồ bất trị và những gương mặt giả dối trong đám đông. Howl không chỉ điên, cậu còn mù quáng, Angeline nghĩ. Không ai, không một ai, trên đời này lại từ bỏ những thứ mà hàng vạn người và sinh vật đều khao khát, đó là cái ngai quyền lực, để đổi lấy tình yêu cho bản thân mình.
Sự phản kháng lại nghịch cảnh thường mang đến bi kịch.
Và cậu sẽ phải chuốc lấy bi kịch của mình nếu tiếp tục đối đầu với Hội đồng Bóng tối.
Nhưng khi Howl ghé môi vào môi cô, cô cảm thấy sự bất tuân rạo rực trong tim cậu. Howl không đổi quyền lực của mình để lấy tình yêu, Angeline chợt hiểu.
Cậu đổi lấy tự do.
“Vậy thì chúng ta có một tháng.” Howl thì thào. Môi Angeline rạn nứt, khô và lạnh ngắt, nhưng Howl dường như chẳng để tâm đến. “Một tháng thôi, Angeline, hãy để anh ở bên em.”
Cô chạm vào gò má cậu và Howl hơi nhắm mắt lại. Cô không thể nói không. Ngọn lửa mãnh liệt trong tim cậu cũng truyền sang cô và thiêu đốt cô bằng những khát khao lẫn sự nổi loạn.
“Được.” Cô thì thầm đáp lại.