Chương 48
Chun cố gắng vượt qua đám người đang đứng trước mặt anh nhưng họ vẫn đứng chắn lối ra duy nhất, mỗi khi anh xông lên đều họ bị đẩy vào. Khói ngày càng mù mịt hơn và bốc cao hơn, những người dân bắt đầu khó thở, một số người bắt đầu bước ra khỏi nhà của Chun, họ nghĩ rằng cuối cùng đám lửa này cũng sẽ giết ch.ết được người mà họ tin chắc là yêu quái. Nhân lúc mọi người bắt đầu đuối sức, Chun xông vào giữa họ, một người đàn ông giữ anh lại và muốn đẩy anh vào nhưng vì anh quá khoẻ nên thay vì đẩy được anh, ông ta lại bị đẩy vào giữa phòng.
- Cứu tôi.
Chun nhìn người đàn ông đang bị vây giữa đám lửa, ông ta giờ đây không còn lối thoát nào, mọi người đã sợ hãi bỏ chạy.
- ch.ết tiệt!
Chun hét lên và anh lao vào đám lửa: “Nào! Mau giúp tôi!”
Chun nói thầm thì với một ai đó và ngay lập tức, người đàn ông thấy có ai đó nắm lấy cánh tay của ông ta và chưa đầy một cái chớp mắt, ông ta nhận ra mình vừa nhảy từ cửa sổ tầng 5 xuống đất an toàn. Ông ta ngơ ngác nhìn Chun.
Chun bỏ ông ta và chạy về phía nhà để xe. Anh sợ rằng Ella đang gặp nguy hiểm nhưng ít ra còn có Bạch Vô Thường ở bên cạnh cô lúc này.
- Chun! Lên xe mau!
Chun vừa chạy đến đầu khu nhà để xe đã thấy một chiếc xe phóng ra và một giọng nói hét lên, Chun kinh ngạc nhận ra đó là Aaron và trên xe còn có Ella và cún Chun.
- Mau lên xe.
Aaron hét lên và anh đã mở một cánh cửa xe, Chun nhìn phía sau và phát hiện một đám người cũng đang đuổi theo anh. Không do dự, Chun nhảy lên xe của Aaron.
- Sao cậu lại ở đây?
Chun cố gắng lấy hơi thở và hỏi Aaron, anh quay lại và yên tâm khi thấy Ella vẫn không sao, cô ấy đã dược đặt nằm ở băng ghế sau dưới sự giám sát của cún Chun.
- Mình xem tin tức và nghĩ cậu có thể gặp nguy hiểm nên mình đến đây.
Aaron trả lời Chun nhưng vẫn cố gắng tập trung lái xe. Khi anh vừa nghe thấy tin tức đã vô cùng hoảng hốt.
- Cậu có tin vào nó không?
Chun nghi ngại hỏi Aaron, anh biết người ta nói rằng vì họ mà Hebe bị hôn mê. Aaron cười nhạt. Nếu như anh tin thì sao anh xứng lại bạn của Chun trong từng ấy năm, huống hồ, anh cũng chính là người chứng kiến mọi chuyện ở khu nhà cổ, anh tin vào những gì Chun và Ella đã làm hơn là những hình ảnh chắp ghép đó.
- Cậu muốn đi đâu?
Aaron hỏi Chun, anh do dự một lúc và quyết định nói với Aaron: “Cậu không cần đưa mình đi nữa đâu. Hãy cho mình mượn xe của cậu là được.”
Aaron giận dữ nói với Chun: “Cậu nghĩ mình là người thấy ch.ết không cứu sao?”
Chun bật cười, Aaron làm thế này là quá đủ cho tình bạn mấy chục năm của họ, chỉ cần cậu ấy tin anh thế là xứng đáng với những gì họ đã từng có.
- Không! Hãy thay mình chăm sóc cho chị dâu của mình.
Chun cười và quay lại nhìn Ella, anh biết Ella cũng sẽ nói với Aaron câu nói đó vào lúc này.
……………………………..
……………………………….
Aaron đỗ xe lại trước cửa bệnh viện, anh nhanh chóng xuống xe và nhường vị trí người lái cho Chun.
- Cậu sẽ ổn chứ?
Aaron nhìn Chun ái ngại vì chỉ mấy phút mà cả thành phố Đài Bắc đang điên loạn lên. Chun mỉm cười và gật đầu, đáng nhẽ, anh không thể mỉm cười vào lúc này nhưng anh phải làm điều đó để trấn an Aaron.
Đúng lúc này, tiếng chuông cảnh báo của bệnh viện vang lên, cả Chun và Aaron đều hốt hoảng, không lẽ họ đã biết Chun ở đây, ngay lập tức Chun mở máy và định nhấn ga.
Một người thanh niên vượt qua những thanh chắn của bệnh viện, đằng sau anh ta là một đám đông.
- Jiro!
Chun và Aaron hét lên ngạc nhiên, ngay lập tức, Chun cua tay lái và dừng trước mặt Jiro.
- Lên xe!
Jiro nhìn chiếc xe ô tô đang mở sẵn cửa để đón mình, anh kinh ngạc nhận ra Chun đang ngồi ở đó.
Không kịp suy nghĩ, Jiro nhẩy lên ghế bên cạnh, Chun nhấn ga để chiếc xe lao đi.
………………..
…………………
- Tại sao anh lại ở đó?
Cả Chun và Jiro đồng thanh hỏi nhau, Chun kể lại mọi chuyện cho Jiro nghe, sau đó anh cũng biết được mọi chuyện xẩy ra ở Chen gia sau khi anh đi. Jiro sau đó đã đến bệnh viện để gặp ông bà Zhang, anh sợ rằng họ sẽ gặp nguy hiểm, anh đã hứa sẽ thay Ella chăm sóc cha mẹ của cô ấy. Nhưng khi anh đến bệnh viện, họ đang chuyển Angela về nhà, cô ấy vẫn đang hôn mê nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại. Ông bà Zhang không đi cùng anh, họ muốn ở lại bên cạnh Angela và Hebe, họ biết Ella có những người khác chăm sóc, còn về Danson, họ biết anh ta sẽ không làm hại họ vì nếu anh ta làm thế họ đã không thể đứng đây gặp mặt Jiro và nói chuyện lâu như vậy.
Chun gật đầu dồng tình khi nghe những gì mà Jiro kể lại. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh chỉ vì một bản tin sáng mà mọi thứ thay đổi, anh cũng không hiểu tại sao chỉ sau một đêm, Danson lại thay đổi nhanh đến như vậy? Anh không thể nào tìm ra một nguyên nhân.
- Cậu định đi đâu vậy?
Jiro hỏi Chun khi anh nhận ra con đường họ đang đi không phải là đến biệt thự của Chen gia.
- Tôi phải về nhà.
Chun thở dài và nói với Jiro. Cũng giống như Jiro, anh lo lắng cho việc bố mẹ của anh gặp nguy hiểm, tuy họ chưa từng cho anh cái gọi là gia đình nhưng anh biết tận sâu trong lòng họ vẫn luôn yêu thương anh, dù không rõ mình yêu hay hận họ nhưng anh biết mình vẫn phải đến và gặp 2 người.
Ngay khi từ nhà kho trở về, anh đã gọi cho ông Wu và biết rằng Jiro đã thay anh nói với ông rằng anh cần giải quyết một số việc với cảnh sát nên không cùng họ trở về và đảm bảo anh vẫn an toàn.
- Cám ơn anh vì đã nói dối bố tôi.
Jiro mỉm cười vì đó là lần đầu tiên Chun cám ơn anh: “Không có gì. Tôi nghĩ ông ấy sẽ rất lo lắng nếu như không thấy anh trở về lúc đó.”
- Bác Chen! Bác có thể đi cùng với mọi người đến biệt thự được đúng không ah?
Selina quay ra hỏi ông Chen khi họ đang trên dường đến biệt thự của Chen gia, ông Chen nhìn cô gái trẻ gật đầu. Ông có thể đi một mình được nhưng Jiro lại bảo ông đi cùng cô bé có lẽ không phải vì lo cho an toàn của ông mà vì muốn ông có thể bảo vệ cô bé đó. Nhưng có vẻ, cô bé này lại không nhận ra điều đó.
- Cháu muốn đi đâu sao?
Ông Chen nhìn dáng vẻ bồn chồn của Selina, ông biết rằng cô gái này đang muốn làm một điều gì đó.
- Cháu sẽ đến đó sau. Bác cứ đi trước đi ah.
Selina mỉm cười và bảo người tài xế dừng xe, cô định bước xuống nhưng ông Chen ngăn cản cô. Ông khẽ nhíu mày và lắc đầu khi không muốn cô đi.
- Cháu sẽ trở về.
Chưa kịp để ông Chen nói thêm, Selina vội vàng nhảy xuống xe, đến khi chắc chắn chiếc xe của ông Chen đã đi, Selina chạy ngược lại con đường họ vừa đi qua, cô dừng lại ở toà nhà giữa ngã tư – đó là nơi ở của Danson. Cô cần phải làm việc này trước khi quá muộn.
……………………………..
……………………………..
Khi Chun đưa xe đến gần nhà mình, anh nhận ra mọi người đã vây kín xung quanh nhà của anh. Trong đó có cả dân thường, cảnh sát, họ đang đứng đó với những lời **** bới, la hét vào bên trong. Một cảm giác lo lắng khiến anh chỉ muốn nhảy ra khỏi xe, tách đám dông trước mặt vào chạy vào xem cha mẹ anh thế nào nhưng Jiro đã ngăn cản anh lại. Anh muốn Chun phải thật giữ bình tĩnh nếu không mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.
- Ba! Con đây.
Đó là lần đầu tiên mà ông Wu nghe được Chun gọi ông kể từ khi cậu trưởng thành.
- Ba! Chuyện gì vậy?
Chun lo lắng hét lên trong điện thoại khi mà anh không thấy ông trả lời, anh sợ rằng có phải đã có chuyện gì xẩy ra với ông và mẹ của anh.
- Không! Ta không sao. Con đang ở đâu?
Ông Wu lo lắng hỏi Chun, ông đã xem tin tức và thật sự sợ hãi khi biết con ông đang bị truy bắt, liệu mọi thứ có phải như lời tiên đoán của Tang gia và cả cậu Danson đó cũng thật sự kỳ lạ khi đã nói những điều như vậy trên tivi, ông muốn đi tìm Tang gia nhưng ông không thể khi mà người ta đang bao vây khắp nhà của ông. Những tiếng đập cửa liên hồi khiến cho ông giật mình, bà Wu vội vàng cầm lấy máy điện thoại.
- Chun! Là con phải không?
Chun nhận ra giọng nói của mẹ mình, anh biết bà đang rất lo lắng cho anh giống như lần bà đã nắm tay anh ở trong nhà và xin anh tha thứ.
- Mẹ! Con đây.
Chun thì thầm và anh cố nén những cảm xúc khiến trái tim anh đau đớn, bà Wu cũng vây, bà lấy tay lau những giọt nước mắt của mình.
- Bố mẹ ổn! Con cũng thế chứ?
Bà Wu khóc và nói thầm vào ống nghe, những tiếng động ngày càng mạnh hơn và ầm hơn, nhóm người ở bên ngoài gần như trèo qua tường, vượt qua khu vườn và đang đập cánh cửa gỗ, bên trong những người vệ sĩ bắt đầu đuối sức trong việc giữ cửa, một vài người khác chạy lên và họ muốn đưa ông bà Wu ra khỏi nhà.
- Ông bà chủ. Chúng ta phải mau ra bằng cửa sau…
Tiếng người quản gia truyền vào trong ống điện thoại, Chun biết họ đang gặp nguy hiểm.
- Chun… Chun…
Ông Wu nói vào trong điện thoại, ông lo sợ Chun có lẽ đang ở quanh đây và muốn quay về cứu họ nhưng nếu anh quay về thì ông sợ anh sẽ bị đám người đang đứng ở đây bắt.
- Con sẽ vào cứu mọi người.
Chun cố gắng giữ giọng bình tĩnh và nói trong điện thoại. Anh muốn chạy vào gặp bố mẹ anh nhưng đột nhiên ông Wu nói với anh: “Chun! Không được đến đây.”
Đó là giọng nói giống như mọi lần anh hay được nghe, một sự ra lệnh, anh đột nhiên đông cứng lại.
- Chun! Ta muốn nói với con một chuyện.
Chun gần như ngưng đong khi nghe giọng nói của cha mình, anh biết ông đang định làm một điều gì đó.
- Không! Con sẽ vào và đưa cha mẹ ra khỏi đó.
Chun hét lên trong điện thoại và một lần nữa, giọng nói của người quản gia lại vang lên, mọi người đã không thể ngăn cản đám người đang bị kích động đó.
- Giết 2 người đó đi. Bọn họ có lẽ cũng là ác quỷ.
Chun nghe thấy những tiếng đập cửa và những tiếng hét vang lên qua điện thoại, anh nghe thấy tiếng chạy, anh nghĩ có lẽ cha và mẹ anh đang chạy ra cổng sau.
- Jiro! Mau đưa xe ra cổng sau.
Chun quay sang nói với Jiro, Jiro liền hiểu chuyện gì xẩy ra, anh ngay lập tức vòng xe ra phía cổng sau nhưng vì mọi người đã vây kín ngôi nhà nên anh đành phải đi dường vòng.
- Con đang ở bên cạnh Jiro sao?
Ông Wu ngạc nhiên hỏi Chun, anh không hiểu sao cha anh lại hỏi anh vấn đế này vào lúc nguy hiểm như vậy..
- Cha! Con và Jiro đang đưa xe ra cổng sau, con sẽ vào nhà đưa Cha mẹ ra.
Chun gần như hét lên trong điện thoại dù anh đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ở đầu dây bên kia là những tiếng va đập và tiếng bước chân, anh không nghe thấy tiếng cha anh trả lời.
- Chun! Ta phải nói với con một chuyện, hãy nghe ta nói…
Jiro cảm thấy lạ thường khi anh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ Chun, anh quay sang bên cạnh và phát hiện vẻ mặt của Chun đang rất hoảng sợ, đúng lúc này, Chun quay đầu và nhìn anh.
- Cha! Sao lại có thể…
Jiro nghe thấy Chun lắp bắp trong điện thoại nhưng vẫn luôn nhìn anh.
Selina đã lục tung cả nhà của Danson lên nhưng cô không hề thấy thứ mà mình muốn tìm. Cô nhớ hôm đó, Danson đã cất quả cầu trong ngăn kéo nhưng giờ cô không thể tìm thấy. Selina thật sự hoảng sợ khi cô tưởng tượng đến cảnh Danson sẽ sử dụng sức mạnh của quả cầu đó, đó là sự tà ác. Nếu như Danson dùng nó, Selina thật sự không biết anh ta sẽ làm gì để gây nguy hiểm cho mọi người.
- Đừng dùng nó Danson! Tôi xin anh đó.
Selina nhủ thầm và vẫn mong muốn có một chút cơ hội mong manh. Cô đã thật sự sai lầm khi để quả cầu ở chỗ của anh. Cô chỉ xin một cơ hội để có thể sửa chữa điều đó mà thôi.
- Đừng tìm nữa. Nó ở đây.
Giọng nói vang lên ngột ngạt khiến Selina buông rơi những gì đang nắm trong tay, cô từ từ quay lại đằng sau mình và không thốt lên một lời khi trước mắt cô là Danson Tang nhưng ánh mắt lại hằn lên sự thù hận, trên tay của anh đang cầm quả cầu.
Danson mỉm cười nhìn phản ứng của Selina, anh ném quả cầu về phía của Selina, cô nhặt nó lên nhưng đó chỉ là một quả cầu bình thường, một quả cầu màu đen vô giá trị.
- Anh…
Selina lắp bắp nhìn Danson và nhìn quả cầu. Vậy là cuối cùng anh ta đã sử dụng sức mạnh đó hay sao?
- Phải. Nó nằm trong này.
Danson nói và đưa bàn tay lên, trong lòng bàn tay của anh bỗng chốc xuất hiện một vòng tròn khí đen. Selina kinh ngạc khi nhận ra Danson có thể sử dụng sức mạnh của Tử Quỷ, anh ta lại có thể cộng hưởng với nó và biến nó thành của mình.
- Nào! Giờ thì con chuột nên được cho vào trong lồng kính.
Danson cười và lập tức một đám người xuất hiện ngay đằng sau anh. Selina không thể làm gì được vào lúc này, toàn thân cô như đông cứng lại, cô muốn chạy khỏi đây, muốn gọi tên của Jiro nhưng cô không thể, trước mặt của Selina chỉ là một màu tối đen.