Chương 10
Khu vườn ở Callow rợn ngợp những loài hoa mang màu sắc u buồn đã có từ lâu đời, những loài hoa vốn đã mất đi cả tên gọi của mình. Được mệnh danh là thủ lĩnh của những bông hoa ấy, nhờ sự gan dạ của nó, là một loài hoa nhỏ mang tên niềm kiêu hãnh của trinh nữ. Những cánh hoa chóng tàn của loài hoa ấy, những cánh hoa nhợt nhạt ám ảnh lũ ong, rung rinh như những tấm biểu ngữ của một cuộc cách mạng đã thất bại và rơi vào quên lãng. Khu vườn chuếnh choáng trước vẻ e lệ của chúng, trước những bông hoa thoảng hương, và những tiếng ong vo ve tạo thành một màn âm thanh khe khẽ đầy kiêu hãnh tựa như tiếng reo của những người chiến thắng trở về cùng với chiến lợi phẩm từ một cuộc chiến cam go.
Abel đã đặt thêm vài ô mới trong các tổ ong, và như thường lệ, sau khi nghe tiếng nhạc khe khẽ đều đều của bầy ong một lúc lâu, lão lại vội vã vào với cây đàn hạc của mình. Lão ngồi xuống gốc cây táo gai ở gần cổng trông như một vị tộc trưởng ngồi dưới mái lều màu xanh lục nhạt. Khi ngày dần tàn, âm nhạc của lão trở nên mượt mà và ngọt ngào; lão chơi với sự dịu dàng và đầy phấn khích, điều không hay xảy ra với lão ngoại trừ vào những buổi tối mùa xuân. Lão gần như đạt đến mức thiên tài. Hazel bước ra ngoài, bỏ mặc cái sàn nhà đang được lau dang dở, và bắt đầu nhảy trên khoảng đất trồng khoai tây.
“Đừng có nhảy chồm chồm mà làm ch.ết hết khoai, ’Azel!” lão nói.
“Khoai đã mọc đâu!” nàng đáp, rồi lại nhảy.
Lão không bao giờ lãng phí lời nói. Lão tiếp tục chơi đàn bằng một tay và dùng tay kia ném một hòn đá về phía nàng. Lão ném trúng má nàng.
“Cha là đồ ác thú!” nàng gào lên.
“Cút khỏi đó mau!” Lão vẫn tiếp tục chơi đàn.
Đưa tay lên bưng má, nàng nhăn nhó bước ra khỏi khoảnh đất trồng khoai tây. Nhưng nàng không ngừng nhảy múa. Cả nàng và cha đều không bao giờ để những thứ như cơn tức giận, công việc, hay tính sạch sẽ cản trở những thú vui của mình. Vậy nên Hazel vẫn nhảy, dù là trên khoảnh đất nhỏ giữa những bông hoa mang tên niềm kiêu hãnh của trinh nữ.
Tiếng nhạc hoang dại, nguyên sơ và u sầu thoảng bay tới tai Edward khi chàng đến gần nhà nàng. Mặt trời trôi xuống thấp hơn; những bóng lá bắt đầu run rẩy trên chiếc tạp dề màu xanh dương bạc phếch và lốm đốm những vết ố bẩn, biến hóa trong ánh sáng sống động, trông tựa như những bông hoa mang tên niềm kiêu hãnh của trinh nữ.
“Bài ‘Cây tần bì’!” Abel, người luôn giới thiệu những giai điệu lão sắp chơi như ca sĩ biểu diễn trong một dàn hợp xướng, dõng dạc tuyên bố.
Tiếng nhạc bi thương chào đón Edward từ ngoài cổng. Chàng dừng bước, giật mình sửng sốt khi thấy Hazel đang nhảy trong khu vườn đầy bóng lá với mái tóc buông xõa với sự phóng túng đã được nỗi mệt mỏi làm dịu bớt. Chàng đứng ngoài hàng rào cho tới khi Abel đưa giai điệu lão đang chơi tới một kết thúc hơi sớm hơn bình thường bằng một từ ngắn gọn, “Ăn tối,” và mang cây đàn vào nhà.
Edward mở cổng, bước vào.
“Ôi, mục sư! Ông làm tôi giật mình!” nàng nói giọng hổn hển.
“Vậy đây là nhà cô ư?”
“Đúng!”
Edward nhận thấy tối nay nàng còn khiến chàng bối rối hơn cả hôm nàng đến chỗ chàng biểu diễn; hố sâu ngăn cách giữa họ lại càng thêm sâu; hôm đó nàng trông khá sạch sẽ. Còn hôm nay bộ dạng bẩn thỉu của nàng tương phản một cách rõ rệt với chiếc áo khoác đen và vẻ lịch sự toát lên từ con người văn minh của chàng.
Hazel bước tới gần chàng hơn.
“Sống với ông ấy tệ lắm,” nàng vừa hất đầu về phía ngôi nhà tranh vừa kể. “Đúng vậy, ông ấy thường xuyên cáu gắt, và nổi giận đùng đùng như một con quỷ.”
“Cô không được nói về cha cô như thế, Hazel.”
“Sao lại không? Ông ấy là thế mà.”
“Mấy cây táo này là của cô, phải không?” chàng hỏi để thay đổi chủ đề.
“Không, chúng là của cha tôi. Nhưng tôi lượm những quả rụng và những quả bị giập. Tôi luôn thấy” - nàng mỉm cười trông thật quyến rũ - “vô khối những quả như thế. Cáo Nhỏ thích táo. Một lần cha tôi phát hiện ra tôi chọc táo. Trời ạ! Ông ấy đánh tôi một trận nhớ đời!”
Edward cảm thấy thất vọng. Chàng sẽ không có cách nào hòa hợp tính cách của Hazel với tính cách của mẹ chàng; chàng kinh ngạc trước cách diễn đạt của nàng; chàng đủ kỹ tính để lùi lại trước sự bẩn thỉu; ý nghĩ rằng Abel sẽ làm bố vợ của mình cũng khiến chàng kinh sợ. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều đó, chàng vẫn cảm thấy hân hoan, cảm thấy niềm sung sướng trong ngần khi nhìn Hazel nhảy múa; khi nàng nhìn chàng, thế giới dường như ngời lên những sắc màu mới lạ đến nỗi chàng biết chắc chắn mình sẽ yêu nàng mãi mãi. Chàng cảm thấy khi những xúc cảm trong chàng ngày một mãnh liệt hơn - và những xúc cảm đó ngày càng dạt dào như một đàn bê tung tăng giữa đồng cỏ - cách bộc lộ tình cảm của chàng chắc chắn sẽ phát triển theo hướng thích hợp.
“Hazel…” chàng bắt đầu.
“Tôi thích cách ông gọi tên tôi,” nàng ngắt lời chàng. “Phải! Tôi thích cách gọi đó! Gọi trong hơi thở mạnh, giống như người ta leo lên Thang Khỉ.”
“Đó là cái gì vậy?”
“Ông không biết Thang Khỉ ư? Đó là tên con đường dẫn tới đây đấy. Có người đang lên đây bằng ngựa kìa.”
Cả hai cùng nhìn Reddin đang chậm chạp tiến lên đồi và vẫn còn đang ở tít xa. Họ không biết đó là ai, cũng chẳng biết định mệnh nào đang lặng lẽ tiến đến phía mình cùng với con người kia, và cũng chẳng biết tại sao ngày nào gã cũng đi lên đi xuống trên con đường này và những con đường khác; nhưng Edward cảm thấy một sự thúc bách không thể lý giải được đang dâng lên trong lòng. Đột nhiên chàng cất tiếng nói khiến bản thân chàng cũng phải kinh ngạc:
“Tôi đến để hỏi liệu em có đồng ý lấy tôi không, Hazel Woodus?”
“Gì cơ?” nàng hỏi, choáng váng vì kinh ngạc.
“Em sẽ lấy tôi chứ, Hazel? Tôi có thể mang đến cho em một mái ấm, tôi sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, và… và tôi yêu em, Hazel, em yêu quý.”
Hazel nghiêng đầu sang bên như một con chim hồng tước đang hót. Nàng thích được gọi là em yêu quý.
“Ông sẽ thích tôi nhiều như tôi thích Cáo Nhỏ chứ?”
“Nhiều hơn nhiều.”
“Ông có vẻ quá sốt sắng trong chuyện này.”
“Tôi e mình không thể đợi được.”
“Ông sẽ mua cho tôi một chiếc váy in hình hoa hồng vàng chứ?”
“Nếu em thích,” chàng nói, giọng không được quả quyết cho lắm, bởi chàng không biết mẹ chàng sẽ nghĩ gì về chuyện đó.
“Và chúng ta sẽ ngồi ăn tối tại một chiếc bàn có khăn trải giống như ở…” nàng ngừng lại. Nàng không thể nói với chàng về Undern. “Giống như ở nhà những người quý tộc, đúng không?” nàng kết thúc câu nói.
“Đúng thế, em yêu quý.”
“Và ông sẽ nói rằng cái bà già ngủ gà ngủ gật đó sẽ sống cùng…”
(“Ôi, mẹ tội nghiệp!” Edward nghĩ.)
“Đúng… đúng,” Edward vội vã nói, cảm thấy mẹ chàng phải đợi để được phục hồi lại vị trí sau khi chàng đã chắc chắn có được Hazel.
“Vậy thì được; tôi sẽ đến.”
Edward cầm tay nàng; rồi khẽ hôn lên má nàng. Nàng chấp nhận nụ hôn một cách bình thản. Không có gì từ nụ hôn đó nhắc nàng nhớ tới nụ hôn của Reddin.
“Và em sẽ luôn được như ý em muốn,” Edward tiếp tục, “và em sẽ là em gái bé bỏng của tôi.” Sau đó, để làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn, chàng nói thêm, “và em sẽ có phòng riêng có giấy dán tường in hình mao lương và hoa cúc.”
“Ôi! Tuyệt quá!”
“Em thích một căn phòng như thế chứ?” Giọng chàng khao khát chờ đợi lời khước từ.
“Có! Tôi thích.”
Edward không bình luận gì. Chàng không giỏi nói về bản thân mình. Chàng thường bỏ lỡ cơ hội, sẵn lòng đứng ở phía sau trong khi những người đàn ông kém cỏi hơn vượt lên phía trước.
“Còn bây giờ,” chàng nói, “trước khi tôi có thể trao nhẫn cho em, tôi sẽ trao cho em một tín vật.” Chàng hái một nhành hoa màu hồng nhạt xen lẫn màu lam.
“Tên loài hoa này là gì vậy?” chàng hỏi.
“Niềm kiêu hãnh của trinh nữ.”
Edward liếc nhìn nàng thật nhanh. Rồi chàng hiểu rằng nàng cũng ngây thơ như con cáo nhỏ của nàng và chẳng hề biết tới tiểu xảo. Tên của loài hoa đó là thế, và nàng nói cho chàng biết, vậy thôi.
“Một loài hoa nhỏ rất dễ thương mang một cái tên thật ngọt ngào,” chàng nói. “À, mà cha em đâu rồi nhỉ?”
“Đang ngốn bữa tối.”
Edward nhăn mặt. Rồi nét trào lộng của tình huống tác động đến chàng, và chàng bật cười. Abel đứng dậy khi hai người bước tới cửa.
“Ồ, mục sư,” lão hỏi bằng giọng cau có, “ông ghé tới đây làm gì? Quyên tiền mua quần áo cho bọn man di trong khi chúng sẵn sàng ở truồng chăng? Hay quyên tiền cho đám giáo sĩ khốn khổ? Tôi còn nghèo khổ hơn cả đám giáo sĩ ấy chứ.”
“Tôi muốn cưới Hazel làm vợ.”
Abel ngả đầu ra sau cười rống lên. Rồi lão chĩa ngón tay cái ra sau chỉ về phía nàng.
“Gì cơ? Cưới nó hả?” lão hỏi giọng bỡn cợt đầy phấn khích. “Nó hả? Ông nhìn xuống sàn nhà mà xem! Nhìn cái áo nó mặc trên người mà xem! Trời ạ, ông này! Ông chắc chắn chẳng muốn con ’Azel trở thành phu nhân của ông đâu, đúng không?”
“Tôi muốn.” Edward bị chọc tức và bẽ mặt.
“Hừm, nó chỉ mới mười tám tuổi thôi.” Lão nhìn Hazel bằng con mắt đáng giá như nhìn một con bê cái. “Tuy nhiên, tôi cho rằng nó là một người đàn bà đã trưởng thành. Ông có thể mang nó đi. Tôi không quan tâm. Khi nào ông muốn đem nó đi?”
“Tôi sẽ hỏi cô ấy xem khi nào cô ấy sẵn sàng.”
Abel lại bật cười.
“Chúa thương chúng con!” lão nói. “Ông muốn chứa nó thật chứ? Hãy nói cho nó biết phải làm gì! Cứ ra lệnh cho nó, và nó sẽ vâng lời nếu thỉnh thoảng ông dần cho nó một trận. Ông muốn cưới nó thật chứ?”
Edward nổi giận. Quan điểm của Abel và cách nói năng của lão khiến chàng khó chịu.
“Tôi sẽ để mọi chuyện tùy cô ấy quyết định,” chàng nói một cách cứng rắn.
“Vậy thì cầu cho quỷ thần giúp ông, “Abel nói, “bởi vì tôi chẳng thể giúp được!”
Hazel đứng cúi mặt, vẻ phục tùng, nhưng trong lòng nổi sóng. Nàng muốn nhảy xổ vào cha mình mà gào lên, “Ngậm cái miệng của cha lại!” bởi nàng căm ghét cha nàng vì đã nói năng như vậy với Edward. Không hiểu sao những lời của cha nàng khiến nàng đỏ mặt và ngượng thay cho Edward khi chàng bị chỉ bảo phải “dần cho nó một trận.” Nàng nhìn chàng qua hàng mi và tự hỏi không biết chàng có làm như cha nàng nói hay không. Ý kiến đó không phải là không có gì thú vị. Nàng cho rằng bị ra lệnh bởi một đôi môi trẻ trung và bị uốn nắn bởi bàn tay của một người đàn ông trẻ, giống như cánh nhà buôn thường nói, là “hoàn toàn hợp thức”. Nàng đánh giá Edward, và quyết định rằng chàng sẽ không làm vậy. Nếu lúc ấy nàng có thể khẳng định rằng chàng sẽ làm thế thì có lẽ nàng đã đem lòng yêu chàng rồi.
Edward bước tới bên cầm tay nàng.
“Hazel, khi nào em muốn chúng ta cưới nhau?” chàng hỏi.
“Tôi không biết. Không biết đâu.”
“Ha! Ha!” Abel cười khùng khục. “Nghe nó nói đấy! Hãy ném cho nó một phát, anh chàng ạ!”
“Tôi muốn ông biến khỏi đây một lúc,” Edward nói, cuối cùng cũng thể hiện nỗi tức giận.
“Gì hả?”
“Biến đi!” Edward quát cộc lốc. Sau đó chính chàng cũng ngạc nhiên trước phản ứng của mình. Abel há hốc miệng rồi lùi lũi bỏ đi. Hazel bật cười thích thú.
“Tại sao ông không đánh cho ông ấy một trận?” nàng hỏi giọng nuối tiếc.
“Cô gái thân mến! Em nói thế thật chẳng ra sao cả!”
“Thật ư?”
“Phải. Nhưng giờ tôi muốn hỏi, khi nào chúng ta sẽ cưới nhau?”
“Không phải đợi năm này sang năm khác đâu,” Hazel nói, thích thú trước vẻ hoang mang trên mặt chàng, và tận hưởng quyền lực mới của mình. Rồi nàng ngẫm nghĩ về những điều thú vị của cuộc sống mới mà nàng chưa từng biết tới.
“Ít ra, cũng không phải đợi ngày này qua ngày khác đâu,” nàng tự sửa lại câu nói của mình.
“Ngày nào ông cũng sẽ cho tôi kẹo lê chứ?”
“Kẹo lê! Hazel yêu quý của tôi, em phải nghĩ đến những thứ thú vị hơn kẹo viên chứ!”
“Chẳng có gì thú vị hơn,” nàng nói, “mà không có tâm đen.”
“Nhưng, em thân mến,” Edward lập luận một cách ôn tồn, “chẳng lẽ em không muốn nghĩ đến việc trợ giúp tôi và cùng tôi đi nhà thờ sao?”
Hazel nghĩ ngợi.
“Ông sẽ có những bài giảng đạo lê thê và chán ngắt, đúng không?” nàng hỏi.
“Không,” Edward nói cộc lốc. “Nhưng nếu đúng thế thì em sẽ phải quen với điều đó thôi.”
Hazel nhìn nhận lại con người chàng lần nữa. Rồi nàng nói tinh nghịch:
“Cho ông biết tôi sẽ làm gì nếu ông cứ có những bài giảng đạo dài lê thê và chán ngắt, mục sư ạ. Tôi sẽ lè lưỡi ra!”
Edward bật cười mặc dù trong lòng chàng nghĩ không chỉ một mà tới hai mươi lần, “Ôi, tội nghiệp mẹ!” Nhưng ý nghĩ đó không hề cản trở cảm giác nóng lòng muốn đưa Hazel về sống yên ấm ở Núi Nhỏ. Chàng ngờ rằng tất cả đàn ông ở vùng này đều muốn cưới nàng.
“Hazel, chúng ta sẽ cưới nhau vào tháng Năm, vào đầu mùa hoa tử đinh hương, được không?”
“Được thôi.”
“Chúng ta sẽ ấn định ngày cưới sau lễ hội hoa mùa xuân ở Evenwood, và hôm ấy mình cùng đi dự lễ hội nhé?”
“Tôi sẽ đi với cha tôi đến đó để hát.”
“Ồ, khi hát xong, em có thể uống trà với tôi.”
“Cảm ơn ông, ông Marston.”
“Hãy gọi tôi là Edward.”
“Ed’ard.”
Abel lảng vảng quanh họ.
“Cậu có thể đi xem lũ ong, nếu cậu muốn,” lão nói bằng giọng xởi lởi. Khi vui vẻ hay khi giận dữ, lão giống như một đứa trẻ. Thực ra, con người lão đúng như vẻ bề ngoài của lão - một đứa trẻ thô bạo già trước tuổi. Trông lão già nua lắm, mặt đầy nếp nhăn bởi lão sống quá dữ dội, bởi niềm vui cũng ăn sâu trong lão như bệnh tật, nỗi sầu khổ, hoặc bất cứ sự căng thẳng nào khác về thể xác. Hazel cũng sẽ sớm già, bởi nàng sống trong một thế giới dữ dội hơn hầu hết thế giới của những người khác, cứ như thể nàng nhìn thấy mọi thứ qua lăng kính phóng đại và kính màu.
Edward đi xem tổ ong với vẻ buồn bã như khi chàng tới chỗ mấy con chó nhỏ. Chàng ghét ong còn hơn cả ghét Abel, người trong tâm trạng cởi mở còn kém hấp dẫn hơn cả lúc hờn dỗi thuộc về bản chất. Abel không biết một đôi lần lão suýt nữa đã phá hỏng một cái kết mà lão nghĩ là rất đáng ao ước như thế nào. Một người đàn ông ít kiên định hơn Edward, không vị tha bằng chàng, sẽ hoảng sợ trước sự thô lậu của Abel mà tránh xa Hazel.
“Về con sói cái đó thì thế nào?” Abel hỏi Edward khi họ đã đi xem lũ ong. “Cậu sẽ mang nó đi hay là để tôi dìm ch.ết nó?”
Cơn tam bành nổi bừng bừng trên khuôn mặt Hazel và trở nên dữ dội hơn bao giờ hết bởi nó bắt nguồn từ lòng trắc ẩn. Sự trơ tráo của cha nàng, sự trơ tráo chứng tỏ lão cho rằng số phận của Cáo Nhỏ (và số phận của nàng) phụ thuộc vào ý nghĩ nhất thời của lão và Edward, hình ảnh Cáo Nhỏ bị bỏ vào một cái bao buộc chặt và bị dìm ch.ết - Cáo Nhỏ, sinh vật mà nàng rất mực yêu thương - khiến nàng phẫn nộ.
Edward lo lắng trước ánh nhìn của nàng. Chàng chưa có nhiều dịp thấy những tia sáng đỏ hoang dại như thể bùng lên trong mắt của người thợ săn, và được phản chiếu trong mắt những sinh vật bị săn đuổi, những tia sáng khiến cuộc sống trở thành cơn ác mộng khủng khiếp. Cảnh tượng ấy khiến chàng gai người.
“Tất nhiên,” chàng nói, và đối với chàng nói như vậy là quá hấp tấp khi chàng nghĩ tới mẹ - “tất nhiên, con cáo nhỏ đó sẽ đến ở với chúng tôi.”
“Còn con mèo chột mắt, con chim mù và con thỏ già nữa, tôi cược đấy!” Abel nói. “Ông mục sư ạ, tôi cược rằng ông có thể lập ra một bầy thú để kiếm tiền đấy.”
“Chúng có thể ở trong hốc hoặc các góc nhà,” Hazel sốt sắng, “và sẽ không ai biết chúng ở đó đâu! Con chim hót ríu rít vui tai lắm đấy.”
Abel cười rống lên.
“Một nhúm lông và một cái mỏ!” lão nói. “Còn con nhỏ thì có thể trở thành một cái bao tay lông ấm áp.”
Edward vội kết thúc cuộc bàn cãi.
“Tất nhiên, tất cả những con vậy đó sẽ chuyển đến nhà tôi,” chàng nói.
Xét về mặt tôn giáo, bằng cách nào đó Hazel đã che chở cho những con vật đáng thương ấy. Chàng chợt liên hệ đến lời dạy của Chúa, “Hễ các ngươi làm việc đó cho một người trong số các anh em ta, dầu là kẻ nhỏ hơn hết, thì đều là làm cho chính ta…” Trước đó chàng chưa bao giờ hiểu được lời dạy đó trong sự soi rọi rõ ràng như thế này. Nhưng chàng không chắc chàng có thể khiến mẹ chàng hiểu được.
“Chúng sẽ rất biết ơn đấy,” Hazel nói. “Đến thăm chúng đi nào.”
Nàng nói tựa như một người đang trao tự do cho cả một thành phố.
Cáo Nhỏ - đường hoàng và sạch sẽ trong ổ rơm mới, lớp lông mượt mà màu trắng pha sắc nâu vàng, đôi mắt màu vàng sẫm - nhìn Edward bằng ánh mắt thiếu tin cậy rồi nhe những chiếc răng trắng mới mọc ra.
“Nó sẽ làm cho bà già đó hăng hái lên,” Hazel nói.
“Tôi e là…” Edward bắt đầu; rồi sau đó chàng nói tiếp, “nó hay nhe răng quá.”
“Chỉ vì nó sợ thôi mà.”
“Nó không cần phải sợ. Tôi sẽ chăm sóc nó và em, và hãy hiểu rằng sẽ không có điều gì xấu xảy đến với em và Cáo đâu.”
Tuyên bố đó được bóng đêm ghi nhận - chê bai và lưu tâm - trong sự im lặng sâu thẳm đến mức gần như giễu cợt.
Trên đường về nhà chàng cảm thấy hoang mang mệt mỏi trước nhiệm vụ của mình, bởi chàng hiểu rằng muốn làm Hazel hạnh phúc chàng buộc phải làm mẹ phật lòng.
“Ồ, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi,” chàng nghĩ, “vì Chúa là đức mến và Chúa sẽ giúp mình!”
Tiếng vó ngựa chạy nước kiệu vang lên phía sau chàng. Đó là Reddin, gã đang phóng ngựa lên đồi từ một con đường vòng khá rộng. Gã bất thình lình dừng ngựa.
“Có người nào chơi vĩ cầm trong giáo phận của ông không, mục sư?” gã hỏi.
Edward nghĩ ngợi.
“Có một người chơi vĩ cầm ở sườn núi phía bên kia.”
“Ông ta có một cô con gái xinh đẹp, đúng không?”
“Không. Anh ta mới hai mươi tuổi thôi.”
“Khỉ thật!”
Gã phóng đi.
Hazel, trong căn buồng bẩn thỉu ở Callow, đã cho những con vật cưng của nàng ăn và đã ăn bữa tối trong khi mơ tưởng về sự yên bình sẽ đến với chúng. Nàng sẽ chẳng được bình yên nếu chứng kiến cuộc gặp gỡ của hai người đàn ông kia trong bóng tối, cả hai đều muốn có nàng với sự mê cuồng ngang bằng về tính đột ngột và cường độ, nhưng khác biệt ở phẩm chất. Nàng không muốn ai trong số hai người đó. Niềm say mê của nàng, niềm say mê không kém phần mãnh liệt, dành cho sự tự do, cho con đường mòn trong rừng, cho những miền đất xanh tươi nơi những bàn chân nhẹ nhàng lướt bay, những đôi mắt háo hức lấp ló và những cuộc đời phiêu lưu sống tít cao trên những ngọn cây, hay dưới thấp trong những đám rêu.
Nàng bị Reddin quyến rũ; nàng không cưỡng nổi sự tin tưởng dành cho Edward; nhưng nàng không muốn ai trong hai người đó. Không biết nhiều năm sau nàng có tìm được chỗ dành cho tình cảm lứa đôi nồng nàn trong trái tim mình hay không, còn bây giờ chắc chắn nàng không có chỗ cho nó. Trái tim nàng chỉ có chỗ dành cho những sinh vật bé nhỏ cần cứu giúp và cho cái tôi đang háo hức phát triển của nàng. Bởi vì, giống như mẹ nàng, nàng có cái tôi vị tha hơn lòng vị tha của hầu hết mọi người - một cái tôi thánh thiện trời ban.