Chương 37: Yêu sâu đậm
Tiểu Ái có cảm giác như mình đang nằm mơ. Cô tự nhủ như vậy, bởi nếu không phải đang mơ thì sao có thể thấy Dung Kỳ đang mỉm cười nhìn mình dịu dàng đến thế! Chẳng phải cô đã không nghe lời anh, lẳng lặng một mình rời khỏi bữa tiệc, nên mới gây ra cơ sự này sao?
"Cảm giác thế nào? Có đau chỗ nào không?" Dung Kỳ cúi thấp đầu xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu lên gáy và khuôn mặt nhẵn bóng như men sứ của anh, rồi khúc xạ ra những ánh sáng dịu dàng mê người.
Khi cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh đang chạm vào má, Tiểu Ái mới kinh ngạc nhận ra mình không hề nằm mơ. Đây là sự thật. Sự ngây ngốc đó của cô lọt vào mắt Dung Kỳ lại mang một hàm ý khác, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên tia đau xót và thương tiếc, anh ôm chặt cô, giọng nói gần như thầm thì: "Không sao cả, dù có xảy ra chuyện gì thì hãy quên nó đi, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được, biết chưa?"
Dù có xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra chuyện gì?
Tiểu Ái chau mày lại, đồng thời đẩy anh ra: "Anh nói như thể em bị người ta ức hϊế͙p͙ rồi vậy!"
Đáy mắt anh loé lên tia đau thương, chậm rãi hôn lên đầu ngón tay mảnh dẻ của cô, nhưng không nói gì.
"Đợi một chút!" Tiểu Ái không hài lòng, đồ ăn có thể ăn lung tung, nhưng sự việc thì không thể bóp méo được, Cử động một chút, cô thấy hoa mắt chóng mặt, nên chợt nhớ ra, trước khi ý thức cuối cùng mất đi, gáy cô đã đụng phải một hòn đá. "Đúng rồi, Ando Ruki đâu?"
"Ruki rất an toàn, đang ở một phòng bệnh khác. Bác sĩ nói cậu ta bị chấn thương nhẹ, nằm tĩnh dưỡng là được."
"Em đã nói đợi một chút mà?" Cô không hài lòng đẩy cánh tay anh ra, đúng vào lúc này, Thôi Thái Dạ đẩy cửa bước voà, thấy cô đã tỉnh, khuôn mặt mệt mỏi lập tức hiện lên nụ cười: "Tỉnh rồi à, đói không? Anh vừa đi mua chút đồ ăn, đều là những món em thích đó!" Anh ngồi xuống bên một mép giường khác, mở hộp nhựa trong tay: "Em xem đi, muốn ăn gì thì tự lấy nhé!"
Lâu rồi không gặp, Thôi Thái Dạ vẫn rất đẹp trai, chỉ là một người xưa nay luôn chú trọng hình thức mà đầu tóc lại bù xù như vậy, nên cằm còn nhô lên mấy sợi râu lởm chởm, nhưng bi hài nhất vẫn là quần áo của anh đang mặc: "Chà, cúc áo sơ mi của anh còn cài nhầm kìa. Thôi Thái Dạ, anh bị cướp giật đấy à?"
Dung Kỳ cười lắc lắc đầu, chỉ nhìn Tiểu Ái âu yếm. Thấy hai người đều bộ dạng kì quái giống nhau, Tiểu Ái thực sự không chịu nổi nữa: "Không phải các anh cho rằng, em thật sự bị Hứa Kỷ Dương quay cái gì đó đúng không? Không có! Anh ta hoàn toàn chưa động vào em dù chỉ một ngón tay." Nói ra thì tình hình sau khi bị bắt cóc thật giống như một vở hài kịch vậy.
Tên Hứa Kỷ Dương biến thái kia, ban đầu cầm chiếc máy quay phim DV định quay video cô làm chuyện ấy, sau đó tung lên các trang mạng lớn, khiến cô thể nghiệm tâm trạng nhân vật chính trong lĩnh vực phim cấp ba. Nhưng đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, tên đại ca kia có bao nhiêu thủ hạ nhưng anh ta lại muốn tự mình đi quay. Tên tòng phạm duy nhất đi theo lại là người đàn ông đầu đinh mang bánh bao cho Tiểu Ái trước đó.
Trong khu rừng nhỏ, theo Hứa Kỷ Dương đi vào ngôi nhà dân, khi hai người phía sau không thấy bóng dáng người đi trước, người đàn ông đang giữ tay cô bỗng lôi ra một cuốn sổ nhàu nát nói muốn cô giúp anh ta ký tên.
Ngượng quá!
Khi người bị bắt cóc phát hiện ra một trong những tên bắt cóc lại là fan hâm mộ của mình... Hơn nữa còn là fan hâm mộ đầu tiên, tâm trạng này, thực sự là... ngượng quá!
"Anh từng xem phim tôi đóng sao?"
"Ừm, đầu tiên tôi xem "Vũ điệu đào kép", sau đó xem "An phượng lãnh nguyệt. Cô thật sự rất xinh đẹp..." Đối phương chậm rãi nói, dường như rất xấu hổ.
"Trông anh không giống với người xấu, tại sao lại ở cùng bọn chúng?"
"Tôi với họ luôn cùng sát cánh bên nhau, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện người xấu, người tốt."
Tiểu Ái gật gật đầu: "Được rồi, thời gian gấp rút, tôi sẽ nói ngắn gọn. Tôi cảm thấy anh là người tốt, tôi rất ngưỡng mộ những người đàn ông như anh, có cá tính, có phẩm chất, có con mắt tinh tường... Haiz! Tóm lại, tôi nói với anh, người đang tìm tôi có thể bây giờ đã trên đường đưa cảnh sát đến đây rồi, các anh có thể đều bị bắt, nhưng nếu anh chịu giúp tôi, tôi bảo đảm anh có thể bình an vô sự. Dù có bị bắt, cũng sẽ không bị ngồi tù."
"Tôi sẽ không bán đứng anh em."
"Ai bảo anh bán đứng đâu. Bây giờ là bảo anh làm anh hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân ở đây - Tôi nè, anh không phải rất yêu thích, rất ngưỡng mộ, rất sùng bái tôi sao? Anh muốn làm bọn bắt cóc tống tiền bị tôi cả đời căm thù, hay là làm người bạn anh hùng cứu tôi hả?"
"Bạn?"
"Đương nhiên, anh cứu tôi thì anh chính là bạn bè của tôi, anh có thể cùng tôi ăn cơm, xem phim, uống cà phê, nói chuyện, ngắm sao, đi bơi..."
"..."
"Được rồi!" Tiểu Ái quyết định sử dụng tuyệt chiêu, cô kéo cổ áo người đàn ông đó, kiễng chân hôn lên má anh ta.
"..." Người đàn ông hít khí lạnh.
"Thế nào?" Cô liền hôn bên má còn lại của anh ta.
"Tôi giúp cô." Tình anh em nhiệt huyết của tên bắt cóc nào đó đã bị cảm hoá, vào thời điểm mấu chốt đã chuyển hướng phản chiến, trở thành đồng minh cường tráng, khoẻ mạnh của Dung Tiểu Ái.
Vì thế, người đồng minh sau khi đi vào khu rừng nhỏ, bất ngờ đánh úp tên hèn hạ phía trước, Hứa Kỷ Dương bị anh ta cướp chiếc máy quay phim DV, đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập hốt hoảng bỏ chạy.
"Có dũng khí lắm! Các người cứ đợi đấy!" Hắn ta như đang chạy đi tìm tên đại ca cứu binh. Tiểu Ái biết thời gian không còn nhiều, lập tức kéo đồng minh tân nhiệm chạy về một nơi khác. Nhưng vì trời tối như bưng nên chưa chạy được bao xa thì đã bị trượt chân, lộn xuống một con kênh sâu, cuối cùng va đập vào hòn đá ở dưới đó mà hôn mê bất tỉnh.
Người đồng minh kia mơ hồ một lát, muốn xuống cứu cô lên, nhưng lại nghe thấy ở đằng xa có tiếng đánh nhau vọng đến. Xem tình hình thì sự việc đã bại lộ, cảnh sát đã đến, lại không biết người dưới kênh còn sống hay đã ch.ết. Cuối cùng sự nhát gan chiếm thế thượng phong, hắn không dám ở lại lâu, lợi dụng màn đêm nhanh chóng tháo chạy khỏi hiện trường vụ án.
Chân tướng sự việc khiến cho hai người đàn ông đều sững sờ. Đương nhiên, lúc Tiểu Ái tường thuật lại, đã tự động lược đi phần miêu tả chi tiết dùng mỹ nhân kế để dụ dỗ, chỉ nói người đàn ông đó tính tình khá tốt, nên cô mới may mắn thoát nạn.
"Nhưng mà, khi bọn anh tìm được em ở dưới con kênh, quần áo của em... đều rách nát rồi, nhìn rất thảm hại..." Không phải Thôi Thái Dạ muốn nhắc đến, mà chỉ hi vọng không phải vì mong mọi người yên tâm mà cô cố tình nói dối.
"Anh hai à! Anh cho rằng chiếc áo voan này dày bao nhiêu chứ? Con kênh đó sâu bao nhiêu, khắp nơi đều là sỏi đá, lúc trượt chân liền bị toạc rách đó, còn nữa... Trước đó em và Ruki cùng đánh nhau với bọn chúng, có thể không thảm hại được sao?"
Trong phòng bệnh chợt yên lặng một lúc, Dung Kỳ đang chống tay lên trái liền khẽ bật cười, Thôi Thái Dạ cũng cười nắc nẻ.
"Có gì buồn cười chứ?" Tiểu Ái khó hiểu: "Đúng rồi, bắt được Hứa Kỷ Dương chưa?"
"Lúc bọn anh đến không thấy hắn ta đâu, nhưng hắn chạy sao thoát, đám người kia đã nhận tội, trên túi đựng tiền cũng có dấu vân tay hắn, cảnh sát sẽ lập hồ sơ tố cáo hắn." Nhắc đến cái tên này, nét mặt hai người đều thay đổi, một người mặt mày bốc hoả, người kia đáy mắt lửa giận cuộn trào, nhưng nhìn chung đều khiến người ta có cảm giác đáng sợ đầy uy nghiêm và u ám.
Tiểu Ái rất sợ Dung Kỳ nghĩ tai nạn lần này xảy ra sở dĩ đều do cô không nghe lời nên đã vội vàng chuyển sự chú ý của họ, liên tục hỏi khi nào mình có thể xuất viện. Rõ ràng người bị chẩn đoán là chấn động não mà lại muốn xuất viện thì thực sự không biết điều chút nào.
Chỉ là chấn động nhẹ thôi, đến mức phải như thế sao? Tiểu Ái dùng mũi hừ hừ: "Hai người hoà thuận với nhau từ lúc nào vậy?"
Chỉ một câu nói đó như khiến không khí trong phòng bệnh hơi trầm xuống.
Dung Kỳ liếc nhìn người đàn ông đối diện từ từ đứng dậy: "Anh đến chỗ bác sĩ hỏi thăm một lát, hai người nói chuyện đi!" Anh đẩy cửa bước ra ngoài, tạm thời để lại không gian cho họ.
Những cơn gió thu nhẹ nhàng thổi vào phòng, đem theo mùi hương thanh trong của hoa quế quẩn quanh hai người. Bức tường của phòng bệnh mang màu trắng làm ánh mặt trời chiếc lên đó hơi chói mắt.
Tiểu Ái nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi lại mở mắt ra: "Em cứ nghĩ anh sẽ rất ghét em, ghét đến mức không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của em mới đúng."
Người đàn ông trước mặt mấp máy môi: "Đúng vậy, anh cũng cho rằng mình hoàn toàn có thể thờ ơ. Thế nhưng, rất kỳ lạ, khi Dung Kỳ gọi điện nói rằng em bị bắt cóc, những cảm xúc đó đều lặn mất tăm. Lúc đó, ngoài lo lắng cho em thì không còn gì khác nữa cả. Những chuyện trước đây, dường như chẳng còn quan trọng, chỉ cần em bình an vô sự, em muốn ở bên ai... anh đều có thể chấp nhận."
Nụ cười của Thôi Thái Dạ hơi run rẩy, anh nhìn đi chỗ khác. Dưới ánh sáng của ban ngày, khuôn mặt anh càng hiện rõ sự hốc hác, phía dưới đáy mắt có quầng thâm, mùi thuốc lá trên người nồng nặc, dường như đã rất lâu rồi anh không được nghỉ ngơi, thư giãn.
"Thôi Thái Dạ! Em xin lỗi..." Anh của lúc này so với anh khi tức giận, phát cáu lại khiến cô càng buồn hơn. Từ trước đến nay, với bản tính vô tư thẳng thắn, rất hiếm khi cô suy nghĩ đến tâm tư của những người đàn ông bên cạnh mình. Dù là trước đó, khi anh đùng đùng nổi giận định đưa cô đi gặp bố mẹ thì tâm trạng cô cũng không bế tắc như bây giờ: "Xin lỗi, ngoài câu đó ra, em thật sự không biết nói gì!"
Nụ cười trên môi Thôi Thái Dạ càng đậm hơn, anh đưa tay vuốt mái tóc rối của Tiểu Ái: "Đừng ngốc ngếch nữa, bé con! Thôi Thái Dạ là người như thế nào chứ? Giống như những lời em đã nói, chẳng qua chỉ là mối tình mấy tháng, cảm giác về nhau chưa sâu đậm, quay về làm bạn không phải càng tốt sao? Hơn nữa..." Anh hơi nghiêng người về phía sau, nụ cười có vẻ ám muội: "Nếu em hỏi Dung Kỳ, em sẽ biết tối qua khi cậu ấy gọi điện đến anh đang làm gì. Tiểu Ái, nói thực, cháo thanh đạm, quà vặt không thích hợp với anh lắm!" Anh xoa cằm, ánh mắt liếc nhìn về phía ngực của cô. Tiểu Ái lập tức hiểu ý anh, tức giận kéo cao chiếc chăn mỏng lên.
Sau câu nói đùa này không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn, Tiểu Ái rất hiếu kì với hành động ứng cứu tối qua, vì thế liền hỏi họ làm thế nào mà tìm được cô?
"Là Dung Kỳ tìm được manh mối. Cậu ấy cho rằng, người phát tán mối quan hệ anh em của em và Dung Kỳ trên mạng không phải tình cờ, mà là trực tiếp chĩa mũi vào hai người, hoặc là chỉ một mình em. Cậu ấy bảo anh điều tr.a IP của người đưa tin, lĩnh vực này Văn Nhã Địch là chuyên gia, anh ta đưa ra một địa chỉ, thông qua truy xét, bên cảnh sát đã tìm ra người đó!"
"Hứa Kỷ Dương?" Tiểu Ái tiếp lời.
"Đúng vậy! Sau đó bọn anh tìm đến nhà Hứa Kỷ Dương, phát hiện ra hắn không có ở nhà. Rồi sau đó căn cứ theo lời của nhân viên quản lý và tư liệu giám sát trên đường, xác định không lâu trước đó hắn đã vội vã rời khỏi thành phố. Bọn anh cứ như vậy mà tìm được em thôi."
"Chuyện trên mạng kia, là do Hứa Kỷ Dương làm sao? Cũng khó mà tránh được, Dung Kỳ cắt đứt mối quan hệ với Thang Ấn Nặc của hắn, hắn tất nhiên sẽ chó cùng cắn giậu. Chẳng qua, từ lâu hắn đã biết Dung Kỳ là anh trai em, tìm đại một bức ảnh trước kia là được, hà tất phải phiền phức nhờ người theo dõi chứ? Còn nữa, hắn cũng quá ngu xuẩn, gửi ảnh lên mà lại dùng máy tính của nhà mình, bình thường những người làm chuyện này đều chẳng phải sẽ tìm một nhà mạng khác sao?"
Thôi Thái Dạ nhíu mày lại, suy nghĩ một lát anh nói: "Thực ra, vẫn còn một chuyện."
"Chuyện gì?"
Anh quay đầu liếc nhìn cánh cửa, Dung Kỳ vẫn chưa quay lại, sau khi đóng cửa anh đến ngồi bên mép giường: "Trong lúc anh nhận được địa chỉ IP từ chỗ Văn Nhã Địch thì đồng thời cũng nhận được một tin khác. Em còn nhớ những bức ảnh em và Dung Kỳ đi Pháp bị người ta chụp được, lúc bọn em vừa quay về, chuyện này đã ầm ĩ, xôn xao trong nước rồi không?"
"Vâng!" Chuyện này lúc đầu cô còn nghi ngờ là do Thôi Thái Dạ làm.
Anh nhìn vào mắt cô: "Văn Nhã Địch nói với anh, chuyện này... là do chính Dung Kỳ làm." Thấy Tiểu Ái không nói gì mà chỉ nhìn mình, anh nói tiếp: "Tiểu Ái, em phải hiểu, anh hiện tại không có ý muốn phá hoại tình cảm của hai người. Ngày hôm qua lúc Văn Nhã Địch nói chuyện này, anh cũng không tin. Anh ta nói, trước đó toà soạn đăng những bức ảnh của bọn em, vì lúc đầu bị hacker tấn công nên ông chủ toà soạn đã tìm một cao thủ đến sửa, cao thủ đó vừa hay là đồng nghiệp trước kia của Văn Nhã Địch. Lúc anh ta giúp ông chủ toà soạn sửa máy tính, đã tiện tay copy tư liệu của ông chủ đó. Em chắc cũng biết, không phải tin tức nào toà báo cũng đăng lên, có một số tin đề cập đến chủ đề nóng của các ngôi sao, đôi khi sẽ bị người quản lý ngôi sao đó chặn lại trước khi đăng. Anh ta lấy cắp những tư liệu đó là vì muốn tìm ra một số tin tức, rồi bán với giá cao cho đối thủ toà soạn..."
"Vì thế, trong đống tài liệu kia, người bạn cao thủ của Văn Nhã Địch đã phát hiện ra quan hệ giữa Dung Kỳ với những bức ảnh đó, nên sau cùng đã nói với Văn Nhã Địch, và anh ta lại nói với anh phải không?"
"Em không tin tưởng Văn Nhã Địch?"
"Không, chỉ đơn thuần là vì chuyện của người bạn thân, khiến em không thích anh ta." Văn Nhã Địch là người cô căm ghét thứ ba sau Thang Ân Nặc và Hứa Kỷ Dương. "Còn nữa, anh chàng cao thủ máy tính kia chắc là hacker đã tấn công vào toà soạn đó."
"Những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ở Dung Kỳ. Nếu chuyện này là thật, anh hơi khó tưởng tượng. Cậu ấy là một người nghiêm túc, sống nguyên tắc, tại sao lại có thể làm những chuyện như vậy được?" Chính vì những bức ảnh đó đã khiến Tiểu Ái phải đối mặt với bao lời mắng chửi và áp lực từ khắp nơi. Anh vẫn còn nhớ giọng điệu Văn Nhã Địch khi anh ta nhắc đến chuyện này, cậu ta nói với anh: "Anh có thể theo đuổi lại cô ấy, cho cô ấy biết Dung Kỳ là người như thế nào, kỳ thực đạo diễn Aki tên tuổi, cũng chỉ là như vậy mà thôi!"
Thế nhưng, giờ đây anh nói với cô những điều này không phải vì muốn ngư ông đắc lợi, quay lại theo đuổi cô giống như Văn Nhã Địch nói. Anh chỉ cho rằng, sau khi Tiểu Ái phải hứng chịu áp lực như vậy thì cô hoàn toàn có quyền được biết chân tướng sự thật.
"Tiểu Ái, dù như thế nào, anh hi vọng chuyện này chỉ là hiểu nhầm, mà dù sự thật có như thế nào chăng nữa thì anh nghĩ cũng nên để Dung Kỳ đích thân nói với em."
Dung Tiểu Ái nghiêng đầu, đưa ngón tay luồn theo mái tóc xoăn dài, mềm mại thờ ơ nói: "Không cần hỏi, đó là sự thật!"
Thấy anh kinh ngạc, Tiểu Ái liền giải thích: "Anh còn nhớ lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh bỏ em lại một mình trên đường không? Tối đó em chạy đến phòng Dung Kỳ, vì cứ nghĩ là em đã ngủ nên sau đó anh ấy đã nhận điện thoại. Nhưng anh ấy không biết, thực ra em chưa ngủ, chỉ do hơi mệt nên không muốn động đậy mà thôi. Cuộc gọi đó xem chừng là của ông chủ toà soạn, lúc đó em liền hiểu những bức ảnh ấy từ đâu mà có. Nghĩ lại cùng đúng, chuyện em và Dung Kỳ đi Pháp hoàn toàn không có mấy ai biết, nếu không phải do anh làm, vậy thì người duy nhất khả nghi chỉ có thể là anh ấy."
"Em có vẻ như không để ý đến chuyện này?"
"Lúc mới biết em cũng hơi khó chịu, vì những tin tức đó đã ảnh hưởng rất lớn đến em, nhưng sau đó thì em thấy chẳng sao cả. Hơn nữa, em cũng hiểu anh ấy xuất phát từ động cơ gì mà làm như vậy."
"Là gì?"
"Đương nhiên là vì thích em thôi. Mà còn vô cùng thích, có thể vì em mà vứt bỏ đi nguyên tắc. À! Không đúng! Cái đó nên gọi là yêu mới phải!" Tiểu Ái hí hửng nói, trong đáy mắt không có chút gì lo lắng cả. Nếu không xác định được anh thật sự yêu cô sâu sắc một cách vô nguyên tắc, không có điểm dừng giống như lời Trân Gia nói thì ngày hôm qua khi bước trên thảm đỏ sao cô có thể cho người phụ nữ khác tạm thời mượn vị trí bên cạnh anh chứ!
"Em cũng không ngại nói với anh rằng, ngày hôm đó khi em nói quan hệ anh em giữa em và Dung Kỳ đã bị phát tán trên mạng, người đầu tiên em nghi ngờ chính là anh, thứ hai mới là Dung Kỳ. Đương nhiên, ý nghĩ đó vụt qua rất ngắn ngủi, Dung Kỳ đâu phải đồ ngốc, đăng ảnh bọn em đi Pháp vì muốn công khai quan hệ của bọn em với mọi người, còn phát tán tin quan hệ anh em thì có lợi ích gì cho bọn em chứ?"
"Vì thế mà em đã hoài nghi anh?" Trong lòng Thôi Thái Dạ rất khó chịu.
"Được rồi! Ít hơn so với nghi ngờ Dung Kỳ, được chưa?"
"Được rồi!" Anh búng vào trán cô: "Bây giờ, em không có ý định cho Dung Kỳ biết em đã biết chuyện đó đúng không?" Thấy cô gật đầu, ánh mắt anh càng trở nên sâu xa hơn: "Tiểu Ái!"
"Sao vậy?"
"Em rất yêu anh ấy đúng không?"
Thấy Tiểu Ái ngây người, anh nắm chặt tay cô, trong ánh mắt sâu thẳm như toát lên sự cô đơn, lạnh lẽo: "Có thể em vẫn chưa ý thức được, cũng có thể những cảm giác đó đã tồn tại từ rất lâu trước đây, nhưng do em quá quen thuộc rồi nên ngược lại không thể nhìn rõ được... Tuy nhiên, Tiểu Ái, lúc này trong mắt anh, em đã hoàn toàn là một cô gái hạnh phúc như vậy anh rất vui. Tuy người đàn ông đó không phải là anh, nhưng... nếu đối phương là Dung Kỳ, ít nhất anh còn có thể thua trong tâm phục khẩu phục. Em không thấy được bộ dạng cậu ấy ngày hôm qua lúc biết em bị Hứa Kỷ Dương đưa đi thế nào đâu, cậu ấy đã đánh gãy cằm của tên đó. Đó là một Dung Kỳ phẫn nộ, lo lắng, không quan tâm bất cứ điều gì. Năm đó lúc anh và em ký hợp đồng giả làʍ ȶìиɦ nhân cũng chính là vì muốn thấy một Dung Kỳ như thế, không ngờ lâu như vậy anh mới được chứng kiến. Anh nghĩ..." Anh dừng lại, trong nụ cười uể oải đó như có thêm sự gian tà: "Bản hợp đồng này, chắc không cần thiết phải giữ lại nữa."
"Hợp đồng? Anh không phải đã vứt đi từ lâu rồi sao?"
"Trong chuyện này, anh đã nói dối em." Ý định ban đầu của anh là cất đi, đợi đến một ngày nào đó mang tới trước mặt Dung Kỳ chọc tức cậu ta. "Chà, bé con, mặt em không đến mức sẽ biến sắc nhanh như vậy chứ?" Thôi Thái Dạ vừa nói vừa lùi về phía cửa, mang theo gối và một đống quả đặt trên bàn. Anh kéo cửa ra, nhưng vừa ngước mắt lên thì thấy Dung Kỳ sắc mặt hơi lạnh lùng đang chuẩn bị mở cửa, rất rõ ràng đoạn đối thoại vừa nãy cậu ta đã nghe thấy hết. Thôi Thái Dạ rùng mình: "Thôi! Mình đi đây, bọn... cậu từ từ thu xếp nha!"
Bọn cậu? Từ này khiến cho không khí xung quanh Tiểu Ái giảm đi vài độ, ở cửa ra vào, lúc này khuôn mặt điển trai trắng trẻo, hoàn mĩ đã thay thế cho khuôn mặt ung dung tươi cười của Thôi Thái Dạ.
Tiểu Ái ôm chăn ngoảnh mặt đi rồi lập tức ngã xuống: "Á, choáng đầu quá! Em ngất rồi!"
"Hợp đồng giả tình nhân?" Giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt nhắc lại nhưng từ đó như có phần tìm tòi suy xét. Tiểu Ái ló mắt ra nhìn, bất chợt chạm ánh mắt anh. Được thôi, dẫu sao thì cũng không thể thoát nổi, chi bằng cô sẽ chuyển bị động thành chủ động.
Thế nào là chủ động?
Điều mà Tiểu Ái gọi là chủ động thực chất, mỗi lẫn đều chỉ có mấy chiêu đó. Tuỳ theo mức độ nghiêm trọng của vấn đề mà lựa chọn những biện pháp có mức độ khác nhau.
Lần này, tất nhiên sẽ là loại cao nhất!
Tiểu Ái vén chăn ra, ngồi thẳng người, trực tiếp ôm người kia ngã trên giường.
Sau nụ hôn nông nhiệt, ngộp thở, quần áo của hai người đều rất xộc xệch, Dung Kỳ kéo cánh tay mềm mại đang quàng trên cổ mình ra, vẻ mặt vẫn khó coi: "Dung Tiểu Ái! Ngoài cách này ra, em không còn cách nào khác khiến anh không tức giận nữa sao?"
"Cách này không phải là điều mà anh thích nhất ư?" Tiểu Ái vô cùng kinh ngạc. Sau đó, cô nghe thấy giọng nói tức giận của anh: "Đừng cho là lần trước ở biệt thự em chủ động kéo anh lên tầng thì có nghĩa là như vậy, lúc đó thực chất anh không biết em đang nghĩ gì."
"Em đang nhớ đến anh!" Mười ngón tay cô đan chéo vào nhau chống lên cằm, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, thâm tình: "Bây giờ em cũng rất nhớ anh!"
"Nhớ anh đến vậy, sao lúc đi trên thảm đỏ lại để anh dắt một người phụ nữ khác?"
"Đó là yêu cầu công việc. Anh là đạo diễn nổi tiếng, nào có thể dắt theo một diễn viên vô danh, tiểu tốt như em xuất hiện được chứ, đương nhiên phải kết hợp với ngôi sao nổi tiếng rồi!"
"Nếu đã thế, vậy thì vai anh dự định cho em, có vẻ như không phù hợp với một diễn viên vô danh tiểu tốt, anh có nên..."
"Em sai rồi! Em thành thực nhận lỗi lầm!" Vẻ nịnh bợ hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Ái.
"Ồ! Lỗi lầm như thế nào?" Dung Kỳ nheo mắt, trông có vẻ hơi vui mừng.
"Em không nên hạ thấp bản thân, không nên tự ti về thân phận diễn viên vô danh, tiểu tốt của mình. Em nên dũng cảm đứng bên cạnh anh, nắm tay anh đi trên thảm đỏ." Tiểu Ái nói có phần kích động, phấn chấn, giống như đọc lời thoại khi đóng phim.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cô tiếp tục nói.
Tiểu Ái ngâm nga: "Chuyện hợp đồng gì gì kia thật sự không phải chủ ý của em đâu. Là Thôi Thái Dạ muốn chỉnh em, là em bị đưa vào tròng."
"Vậy chuyện kết hôn thì sao?" Anh nhếch mày.
"Thực ra, anh không thấy em còn rất nhỏ sao, hơn nữa không hoa, không nhẫn cưới đã nói đến kết hôn, anh sao chẳng có thành ý chút nào vậy?"
"Muốn chuẩn bị những thứ đó rất đơn giản, đợi xuất viện sẽ đi mua."
"Thực ra, vấn đề là em cảm thấy mình vẫn còn hơi nhỏ, chưa thể hiểu được cảm giác làm vợ..." Trời ơi, rõ ràng đây chính là bức hôn rồi! Tiểu Ái trong lòng thầm chửi rủa, nhưng trên mặt vẫn cười: "Nhưng mà, em muốn hỏi anh, rốt cuộc tại sao lại phải kết hôn gấp rút như vậy chứ?" Nghiêm túc mà nói, anh còn chưa chính thức tỏ tình. Sao có thể nhảy qua khâu trung gian đi thẳng đến mục tiêu lớn nhất, lẽ nào do anh cảm thấy những anh chàng đẹp trai vây quanh cô quá nhiều nên không có cảm giác an toàn? Sợ cô có thể thay đổi tình cảm bất cứ lúc nào, sẽ không cần anh nữa ư? Đương nhiên, những câu hỏi đó cô ngại không dám nói.
Tuy nhiên, đáp án Dung Kỳ đưa ra lại càng đáng ăn đòn hơn.
"Sau khi kết hôn có thể danh chính ngôn thuận sống chung."
"..." Thật sự cô không nên kỳ vọng rồi mà! Lông mày Tiểu Ái nhíu lại: "Anh không thể nói những câu lãng mạn hơn sao, ví dụ như biểu đạt chút tình cảm của anh đối với em hoặc là tại sao anh muốn sống cùng em nè?"
"Tiểu Ái!" Anh mỉm cười, thư thái mà dịu dàng: "Anh không nghĩ là em sẽ để ý điều đó. Thực ra, từ trước đến giờ anh chưa từng có ý nghĩ không nói, nhưng với cách nhìn của anh, ba chữ đơn giản đó hoàn toàn không đủ để biểu đạt được toàn bộ tình cảm của anh đối với em. Từ rất lâu, rất lâu trước đây, thế giới của anh chỉ có một mình em chiếm giữ, kể từ ngày yêu em, anh đã hiểu tình cảm này sẽ là bi kịch không thể nói thành lời, nhưng anh lại không có cách nào để gạt em ra khỏi trái tim anh."
Anh dùng hai tay vuốt má cô nhẹ nhàng, cảm nhận mềm mại của da thịt dưới đầu ngón tay: "Tiểu Ái, em mãi mãi không thể biết được anh yê em nhiều đến nhường nào, cho dù em có thấy anh như thế nào chăng nữa thì những tình cảm đó không bao giờ thay đổi. Tức giận, lạnh lùng, không quan tâm, cấm đoán, thậm chí đuổi em ra khỏi nhà, tất cả những điều ấy đều không có nghĩa là khi ấy tình yêu của anh dành cho em giảm đi. Đối với anh, em là người quan trọng nhất, suốt cuộc đời này có thể cùng em sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc đến đầu bạc răng long, chính là ước mơ duy nhất của anh hiện tại."
Tiểu Ái nhìn anh, không thể nào tin nổi vào tai mình, cô không ngờ sẽ được nghe những điều này từ chính miệng anh. Cổ họng bỗng có cảm giác bị nghẹn, cô ôm lấy anh, đưa miệng kề lên tai anh, khẽ mỉm cười: "Dung Kỳ, em cũng yêu anh!"
Tiểu Ái cảm nhận được cơ thể anh có những biến đổi, sau đó cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt cô, đôi môi mềm mại, mát lạnh hoà quyện trên môi cô, bắt đầu một nụ hôn say đắm và triền miên.
Lát sau, cửa phòng bệnh bất chợt có âm thanh truyền đến. Hai người đang hôn say đắm lập tức dừng lại, nhưng bên ngoài chỉ thấy bà Dung đang đỡ ông Dung như sắp ngã. Biết tin Tiểu Ái nhập viện, họ vội vàng từ thành phố Z tới đây, chứng kiến cảnh này đã không tránh khỏi bàng hoàng. Bà Dung thấy hai người quay đầu, vội cuống quýt kêu la: "Tiểu Kỳ, mau đến đỡ bố con, cảnh tượng này lần đầu tiên ông ấy thấy, còn chưa thích ứng được. Nào, giúp mẹ đỡ bố con, mẹ tìm thuốc trợ tim!"
Tiểu Ái mặt nổi mấy vạch đen!
Thuốc trợ tim! Mẹ ơi, sao mẹ cũng nghĩ giống con vậy?
Dung Tiểu Ái vốn cho rằng chỉ với một câu "em yêu anh", sẽ khiến cô thoát khỏi chủ đề kết hôn, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính.
Ngày hôm sau, lúc chuẩn bị xuất viện, một nhân vật nằm ngoài kế hoạch đã xuất hiện trước mặt toàn thể thành viên nhà họ Dung.
Người đàn ông này cắt đầu đinh cực ngắn, tướng mạo bình thường, thân hình cao lớn, vai u thịt bắp, khí chất rất xã hội đen... Trong tay anh ta cầm một quyển sổ, vừa thấy Tiểu Ái lập tức mặt đỏ như quả cà chua, nói năng lắp ba lắp bắp: "Dung tiểu thư! Cô... cô đỡ hơn chưa? Cái đó... cô vẫn chưa ký tên cho tôi."
"Người hâm mộ điện ảnh." Bà Dung đắc ý.
"Không đúng, nên gọi là fan hâm mộ." Ông Dung hí ha hí hửng.
Gặp được ân nhân cứu mạng, Tiểu Ái vui mừng khôn xiết: "Anh không sao chứ? Bên cảnh sát có tìm anh làm phiền không?"
"Lát nữa tôi định đi tự thú, nhưng mà tôi biết cô sẽ giúp tôi đúng không?"
"Đúng! Đúng! Đúng!" Tiểu Ái liên tục gật đầu: "Nào, lại đây, tôi ký tên cho anh." Sau khi Tiểu Ái ký tên trên cuốn sổ xong, người đó vẫn chưa có ý định rời đi, lưỡng lự như còn có lời muốn nhắn nhỉ.
"Anh muốn nói gì thì cứ nói đi!" Dung Kỳ biết anh ta giúp Tiểu Ái, ánh mắt nhìn đối phương khá thân thiện.
"Cái đó, ngại quá, tôi chỉ muốn hỏi Dung tiểu thư, khi nào rảnh thì cùng tôi đi ăn cơm, dạo phố, xem phim, uống cà phê, nói chuyện, ngắm sao? Còn nữa, cái đó... hì hì, tôi muốn hỏi lần này cô sẽ lại thơm tôi nữa chứ?..." Giọng nói của người đó khi thấy ánh mắt dần dần lạnh lùng, đáng sợ của Dung Kỳ thì càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không thể tiếp tục nữa, nói một câu "làm phiền rồi" rồi quay người chạy thục mạng.
"Dung Tiểu Ái!" Tiểu Ái đang định rón ra rón rén chuồn theo sau người đàn ông đầu đinh kia thì lập tức đứng khựng lại sau giọng nói gầm thét ra lửa.
"Dung Tiểu Ái! Sao em lại đi chọc ghẹo người khác vậy hả? Đã thế còn thơm hắn ta nữa."
"Em không có mà..." Tiểu Ái lập tức nũng nịu, mong được thương xót.
"Được lắm!" Anh dường như đã hạ quyết tâm: "Sau khi xuất viện chúng ta sẽ lập tức đi mua nhẫn!"
"Hả?" Tiểu Ái bị bất ngờ, đứng ngây lặng.
"Bố mẹ! Con và Tiểu Ái chuẩn bị kết hôn, làm phiền hai người thông báo cho họ hàng và bạn bè!"
Ông bà Dung như bị sét đánh trúng, ngồi thừ người ra.
"Anh thấy đấy, bố mẹ đều không đồng ý!"
"Im lặng là thừa nhận, coi như bố mẹ đã đồng ý!" Dung Kỳ nắm chặt mười ngón tay kéo Tiểu Ái: "Đi thôi! Mua nhẫn, sau đó cứ đăng ký trước đã!"
Trên hành lang bệnh viện, có người nào đó bị bức hôn, xót xa vô cùng, chỉ biết ép lệ chảy vào trong.
Không phải đấy chứ? Nào có ai mua nhẫn xong liền đi đăng ký ngay không? Vị đại ca chạy phía trước ơi! Dù sao anh cũng phải chú ý đến hình tượng một chút chứ! Anh không thấy có bao nhiêu người đang há hốc miệng nhìn anh sao? Anh là người quang minh chính đại, là mỹ nam, là đạo diễn nổi tiếng đó nha! Xin anh để ý đến hình tượng một chút có được không?
Trời ơi! Có chàng trai nào rảnh rỗi, nếu không trai đẹp thì hoàng tử ếch cũng được, cầu xin các người, hãy đến cướp dâu đi!
*Hết*