Chương 12: Chương 12
Lần này Mạnh Tư Duy đến để đưa vé cho Bùi Thầm.
Sau lúc đó cô hỏi thăm được đêm cô thi đấu Bùi Thầm vẫn ở trong phòng học, không hề đi tới nhà thể chất, cho nên cũng không xem được trận đấu của cô.
Lúc này tâm nguyện lớn nhất của Mạnh Tư Duy là khiến Bùi Thầm tới xem trận đấu của cô một lúc, nhìn bộ dạng như cá gặp nước của cô ở trên sân bóng, nghĩ tới những bài viết bàn luận về cô trong diễn đàn trường học, thậm chí còn có ảo tưởng Bùi Thầm tới xem trận đấu của cô là sẽ thích cô luôn.
Thích một người, có lẽ chính là muốn đưa mặt tốt nhất của mình ra cho người kia thấy.
Chủ nhật này là trận tứ kết, thi đấu ở trường khác, những học sinh khác muốn đến xem trận đấu thì phải có vé vào cửa mới vào xem được.
Mạnh Tư Duy đưa hai vé tới trước bàn học của Bùi Thầm, nụ cười cong lên có hơi kiêu ngạo: “Bùi Thầm, đây là vé xem trận tứ kết tuần này, tặng cho cậu.
”Vòng tứ kết khác với vòng đấu loại, các đội lọt vào đều là đội thực lực mạnh, ngoại trừ học sinh trường đó ra thì vé rất khó có được, Mạnh Tư Duy là đội viên dự thi mới được hai tấm vé, một tấm cô đưa cho mẹ cô, một tấm cô giữ lại cho Bùi Thầm.
Từ Đạt Long nhìn thấy Mạnh Tư Duy chạy lại đưa vé cho Bùi Thầm, bắt đầu trợn tròn mắt.
Nhưng lần này Mạnh Tư Duy không cho Bùi Thầm có cơ hội mở miệng từ chối, cô bỏ vé vào cửa xuống nói dứt lời liền rời đi, trong lúc xoay người cũng rất hoang mang.
Đến cả vòng đấu loại trong Trường Nghi mà Bùi Thầm còn không đi, thì sẽ đến xem cô thi đấu vòng tứ kết sao.
Sau khi tan học, Mạnh Tư Duy còn lục đi lục lại thùng rác trong phòng học, thấy trong thùng rác không có vé vào cửa cô đưa cho, mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhật tổ chức vòng tứ kết, Mạnh Tư Duy liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ mình ở khán phòng sau đó lại lập tức đưa mắt nhìn vị trí bên cạnh mẹ cô.
Vị trí kia chính là tấm vé cô đưa cho Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy một nam sinh xa lạ.
Nam sinh kia lười biếng ngáp một cái, dùng tấm vé vào cửa trong tay quạt quạt.
Mạnh Tư Duy bĩu môi.
Kết quả này tuy có thể đoán trước được, thậm chí còn hợp lý, nhưng đến khi đối mặt chính diện với hiện thực, vẫn không thể vui vẻ như cũ.
Lão Hàn đang phân tích kỹ thuật và khích lệ tinh thần lần cuối.
Trận đấu vòng tứ kết hôm nay rất quan trọng, Trường Nghi giành thành tích tốt nhất liền tiến vào vòng bán kết, nếu hôm nay bọn họ có thể thắng trận này tiến vào vòng bán kết, tương đương với việc tạo nên lịch sử lần nữa.
Mạnh Tư Duy nhìn Lão Hàn đang bày binh bố trận, nghe ông nói xong, mọi người đều đặt tay lên nhau để cổ vũ.
Chung Ý coi như trận đấu này là trận đấu cuối cùng, biết Mạnh Tư Duy không đợi được Bùi Thẩm đến xem cô thi đấu, sợ cô ủ rũ còn cố ý an ủi cô: “Không sao đâu, cho dù không vào được vòng bán kết không tạo nên lịch sử cũng không sao, vòng tứ kết đã mạnh hơn năm ngoái rồi.
”Mạnh Tư Duy “ừm” một tiếng cho qua, nắm gậy đánh bóng nhìn sàn nhà, lại ngây người.
Chung Y nhanh chóng dùng gậy đánh bóng gõ sàn nhà trước mặt Mạnh Tư Duy một cái: “Tỉnh tại đi, đừng nghĩ nữa, sắp lên sân khấu rồi.
”Mạnh Tư Duy khôi phục lại tinh thần, nhìn đối thủ phía đối diện đã chờ xuất phát, đột nhiên hỏi Chung Ý: “Vào trận chung kết mỗi năm, có phải hai trường học đều tổ chức cho tất cả học sinh đi xem trận đấu hay không.
”Chung Ý tuỳ ý “ừm” một tiếng: “Cậu không biết sao, hỏi cái này làm gì.
”Trận đấu tranh giải á quân đương nhiên hai trường học sẽ để cho toàn thể học sinh xem rồi, nhưng bởi vì các năm đều là Sùng Đức và Minh Anh tranh giải nhất, cho nên trận trung kết gần như có thể gọi là liên kết giữa hai trường trung học trọng điểm Sùng Đức và Minh Anh, từ đầu tới cuối không có liên quan gì tới Trường Nghi.
Mạnh Tư Duy đột nhiên nắm chặt gậy đánh bóng, nói: “Tớ muốn tiến vào trận chung kết.
”Chung Ý còn bàng hoàng đầu đầy dấu chấm hỏi không hỏi ra miệng được thì trọng tài đã bắt đầu thổi còi công bố các đội viên lên sàn đấu của hai bên.
Các đội viên của cả hai bên hiện đang ở trong trạng thái chuẩn bị.
Mạnh Tư Duy luôn là thành viên khai cầu, cô hít thở sâu một hơi và nắm chặt cây gậy đánh bóng đứng ở giữa sân, đối diện chính là thành viên chủ công của đội đối phương.
Hai người chạm mắt nhau.