Chương 58
Bùi Thầm nhận được điện thoại của Cao Dũng khi anh đang tr.a cứu một văn kiện hồ sơ vụ án từ nhiều năm trước.
Gần đây anh nhớ lại một vụ án lạm dụng chức quyền do chính anh xử lý khi mới tốt nghiệp đại học và vào đội phòng chống tham nhũng. Đương sự đã lợi dụng chức vụ quyền để nhận hối lộ suốt nhiều năm liền, thậm chí còn bao che cho tội phạm, vào thời điểm đó có thể nói là một tay che trời.
Vụ án lạm dụng chức quyền này liên quan đến rất nhiều vụ án hình sự, trong đó bao gồm một vụ án cũ cách đây hơn mười năm. Nhưng trong hồ sơ vụ án cho thấy vụ án đã khép lại vào thời điểm đó, tên tội phạm Đường Siêu do có liên quan đến các tội danh cố ý giết người, giam giữ trái phép và cưỡng hϊế͙p͙, nên đã bị Toà án nhân dân tối cao thành phố H tuyên án tử hình.
Quả thật thủ pháp gây án của người tên Đường Siêu đó có rất nhiều điểm tương đồng với báo cáo khám nghiệm của thi thể nữ giới được tìm thấy ở công trường phía nam thành phố.
Bùi Thầm tr.a cứu kỹ càng từng chút một, cho đến khi Cao Dũng gọi điện thoại đến, đúng lúc anh đang lật đến trang có ảnh của người đàn ông tên “Đường Siêu” kia.
Đã trôi qua hơn mười năm, bức ảnh cũng không còn rõ nét nữa, có thể thấy gương mặt người trong ảnh khá béo, đầu trọc, lông mày ngắn, ngũ quan gương mặt rất mờ nhạt, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ dữ tợn.
Khi Bùi Thầm nghe Cao Dũng nói đã đến giờ họp nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Mạnh Tư Duy đâu, gọi điện thoại thì không liên lạc được, anh lập tức lấy điện thoại của mình ra gọi cho Mạnh Tư Duy.
Vẫn là trạng thái thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Gọi bằng Wechat cũng không nghe máy.
Bùi Thầm siết chặt chiếc điện thoại đang không ngừng vang lên âm báo nhắc nhở, sau đó ánh mắt lại rơi xuống bức ảnh của người đàn ông tên “Đường Siêu” kia.
Anh nhìn chằm chằm vào đường nét gương mặt không rõ ràng của người đàn ông trong bức ảnh, dường như anh đang cố gắng phân biệt điều gì đó, những bộ phận trên gương mặt này không ngừng bị tách ra và lắp ghép lại trong đầu Bùi Thầm, nếu như không béo như vậy, nếu như có tóc, nếu như không phải ánh mắt hung ác như này...
Giống như một tia điện xẹt ngang qua bầu trời đêm đen thăm thẳm, đột nhiên anh bừng tỉnh.
Một người đàn ông trước nay luôn bình tĩnh trước mọi việc như anh, nay lại đột nhiên đứng bật dậy.
Anh chạy nhanh ra ngoài.
“Công tố viên Bùiǃ” Chu Tề không biết chuyện nên gọi anh, nhưng người đàn ông đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
...
Trong video camera giám sát cho thấy, đầu tiên Mạnh Tư Duy lái xe đến một trạm đổ xăng gần phân cục Trung Ninh nhất, sau khi xếp hàng khoảng mười phút mới đến lượt cô, đổ xăng xong cô lại lái xe đi một mình, mọi hành động đều không hề có gì bất thường.
Chỉ là khi mọi người muốn tiếp tục theo dõi tung tích của Mạnh Tư Duy trong video camera giám sát thì đầu mối bỗng bị đứt đoạn.
Mạnh Tư Duy đã lái xe ra khỏi phạm vi camera giám sát.
Tại nơi lắp đặt chiếc camera tiếp theo thì chiếc xe đó không còn xuất hiện nữa.
Bùi Thầm kể lại chuyện bởi vì Mạnh Tư Duy vẫn luôn nghi ngờ Điêu Đức Tài nên hai người họ đã đi tìm anh ta, sau đó còn tình cờ chạm mặt Trần Kiến Nghiệp.
Cao Dũng so sánh tấm ảnh của người đàn ông tên Đường Siêu được cho là đã bị phán tử hình với vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ rất khó nhìn ra, dù sao thì vẻ bề ngoài của một người trong khoảng thời gian hơn mười năm sẽ thay đổi rất nhiều do béo gầy, đầu tóc, và ánh mắt, nhưng đối với một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm mà nói, ngoại trừ những thứ khác ra thì quả thật tỷ lệ các đường nét trên gương mặt người đàn ông tên Đường Siêu này và người tên Trần Kiến Nghiệp đang kinh doanh quán Karaoke lớn ở phía ngoài làng đô thị thật sự rất giống nhau.
Nhất là đường nét ở xương tai, dù ngũ quan của một người có thay đổi đến mức nào thì đường nét và hình dạng của đôi tai rất hiếm khi thay đổi.
Các đồng nghiệp đến quán KTV “Nhã Hào” để điều tr.a đã gửi thông tin về, KTV này đã mở ở đây được khoảng sáu, bảy năm, nghe phong phanh rằng danh tiếng của quán trước đây không tốt, ở sở cảnh sát khu vực có rất nhiều ghi chép về các vụ ẩu đả đánh nhau và mại ɖâʍ của quán này, cho đến gần hai năm nay, khi mà các lực lượng công an tăng cường kiểm tr.a và giám sát thì KTV này mới có chuyển biến tốt.
Các nhân viên trong quán nói suốt hai ngày nay không thấy bóng dáng ông chủ của bọn họ đâu, liên lạc cũng không được, hình như là có chuyện gì đó hoặc là đi công tác ở nơi khác.
Nghe đến đây, gần như có thể xác định sự mất tích đột ngột của Mạnh Tư Duy và sự biến mất của Trần Kiến Nghiệp không khỏi có liên quan đến nhau.
Phân cục Trung Ninh nhanh chóng tập hợp tất cả lực lượng cảnh sát.
Một tay Bùi Thầm đè lên hồ sơ vụ án, nghĩ đến tên đàn ông mình từng có duyên chạm mặt một lần đó, anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa, đáy mắt anh tràn ngập nguy hiểm và tàn nhẫn đến bức người.
Nhưng khi sự nguy hiểm này chạm đến chuyện nào đó, tất cả đều tiêu tan, cảm xúc trong đôi đồng tử bỗng hoá thành sự sợ hãi vô tận.
Mạnh Tư Duy biến mất rồi.
Rất có khả năng liên quan đến Trần Kiến Nghiệp.
Một người đàn ông không rõ thân phận, có khả năng liên quan đến tội danh cố ý giết người, giam giữ trái phép, cưỡng hϊế͙p͙, và càng có khả năng là tên tội phạm bị phán tử hình từ lâu kia.
Bành Bân nhìn Bùi Thầm.
Anh ấy từng bởi vì chuyện hồ sơ vụ án suốt ngày bị trả về mà nói xấu sau lưng Bùi Thầm N lần, mở miệng ra là gọi cộc lốc “tên họ Bùi”, nhưng còn bây giờ, Bành Bân đi qua bên đó rồi gọi: “Công tố viên Bùi.”
“Hay là anh cứ về trước rồi đợi tin tức đi, nếu có tình tiết mới, chúng tôi sẽ thông báo cho anh trong khoảng thời gian sớm nhất.”
Giọng của Bành Bân khi nói chuyện rất thấp, bởi vì sự mất tích của Mạnh Tư Duy, bầu không khí của ai nấy đều bị đè nén đến cực điểm.
Cao Dũng đem theo người chờ ở khu ngoại cần, Hướng Chính Phi và mọi người đang điên cuồng theo dõi camera giám sát.
Bùi Thầm nhìn Bành Bân- người vừa kêu anh quay về đợi tin tức với tư cách là người nhà, sau đó anh đột nhiên xoay người đi mất.
...................
Tại khu nhà cho thuê thuộc làng đô thị.
Đây đã là lần thứ ba mà mụ chủ nhà gầy nhom trang điểm loè loẹt nhìn thấy chàng trai trẻ có ngoại hình khiến người ta nhìn là nhớ mãi này.
Người đàn ông xông thẳng vào sân khu nhà, mặc kệ mụ ta ở đằng sau gọi anh một tiếng, dường như mụ chủ nhà định giơ tay ra ngăn cản, nhưng vào giây phút mụ ta đưa tay ra còn chưa kịp chạm vào người đàn ông, anh bỗng quay đầu lại.
Mụ ta đối diện với ánh mắt khát máu của người đàn ông, bị sự hung ác đáng sợ trên người anh doạ đến nỗi lùi lại một bước.
Lúc này Điêu Đức Tài đang ngủ say giấc trong phòng.
Anh ta ngáy như sấm vang, đột nhiên bị tiếng đạp cửa phòng làm giật mình tỉnh giấc.
Điêu Đức Tài sợ đến nỗi ngồi bật dậy trên giường, nhìn thấy lại là người đàn ông kia.
Chỉ có điều lần này không có nữ cảnh sát vẫn luôn đi cùng anh như mọi khi.
Trước đây, lần nào cũng là nữ cảnh sát kia ra tay tàn độc với anh ta, còn người đàn ông này chỉ thỉnh thoảng hỏi chút chuyện, nên khi Điêu Đức Tài thấy lần này không có nữ cảnh sát kia đến thì yên tâm phần nào.
Cho đến khi anh ta bị người đàn ông túm chặt cổ áo, gần như bị xách lên khỏi giường.
Lồng ngực Điêu Đức Tài gần như không thở nổi, anh ta ho khan hai tiếng, hai tay khua khoắng loạn xạ trong không trung, sau đó trông thấy ánh mắt khủng bố khiến người khác sởn tóc gáy của người đàn ông.
Khi anh ta đối diện với ánh mắt này thì rùng mình một cái, lông tơ trên người cũng dựng hết cả lên.
Giây phút này anh ta mới hoảng hốt ý thức được có lẽ người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả nữ cảnh sát trực tiếp đánh anh ta lần trước.
Bàn tay của người đàn ông không ngừng siết chặt, anh gằn từng câu từng chữ hỏi: “Trần Kiến Nghiệp đã đến tìm anh chưa?”
Điêu Đức Tài sợ đến mức vội vàng quay đầu, nói năng lắp bắp cắn cả vào lưỡi: “Tìm, tìm rồi.”
Khi hai người dò hỏi anh ta vào tối hôm trước thì ngay ngày hôm sau Trần Kiến Nghiệp đã đến tìm anh ta, sau đó bắt anh ta thuật lại toàn bộ không sót những lời hai người đã hỏi và những chuyện hai người bắt anh ta làm.
Bao gồm cả chuyện người đàn ông này bắt anh ta cắn góc bàn.
Điêu Đức Tài cũng không biết tại sao hôm nay người đàn ông lại đến tìm mình, chỉ biết liều mạng xua tay cầu xin: “Không liên quan đến tôi, tôi không làm gì cả, thật sự tôi không làm gì hết.”
Bùi Thầm nhìn chằm chằm vào Điêu Đức Tài đang lo xin tha mạng.
“Anh và Trần Kiến Nghiệp quen biết nhau như thế nào?”
Anh nói rất nhẹ, nhưng sự rét lạnh và sát ý trong lời nói như thể đến từ địa ngục:
“Anh chưa từng giết người.”
“Nhưng anh từng chôn thi thể giúp người khác, đúng không?”
Cánh tay đang xua loạn xạ của Điêu Đức Tài bỗng khựng lại.
...
Bùi Thầm lái xe.
Trong điện thoại, Cao Dũng nói đã tìm thấy chiếc xe mà Mạnh Tư Duy lái lúc mất tích, chiếc xe đó bị đậu ở bên đường, cũng không thấy bóng dáng Mạnh Tư Duy trong xe.
Màn đêm dần buông xuống.
Thành phố rộng lớn vẫn yên tĩnh, thanh bình và yên ả như thường ngày.
Lễ Giáng sinh đang đến gần, không ít cửa hàng đã treo sẵn đồ trang trí in hình ông già Noel ở bên ngoài cửa hàng, thậm chí còn phát bài hát Giáng sinh "Jingle Bells".
Bùi Thầm siết chặt vô lăng, anh nhìn con đường tối tăm phía trước, kim đo tốc độ càng ngày càng tăng.
Bùi Thầm bỗng nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên anh gặp Mạnh Tư Duy.
Khi học kì 1 của lớp 11 sắp kết thúc, anh bị đuổi đến Trường Nghi hệt như một đống rác thấp kém vô dụng.
Cô chủ nhiệm kêu anh ngồi ở hàng cuối lớp học, bạn cùng bàn của anh là một nữ sinh ngồi một mình.
Dáng người cô cao ráo, là học sinh năng khiếu thể thao, thường xuyên luyện tập ở sân vận động đến nỗi cả người nhễ nhại mồ hôi, về đến lớp thì kéo ghế ầm ầm ra ngồi xuống, rõ ràng là mùa đông nhưng cô lại dùng sách để quạt lên mặt.
Dường như cô không hiểu thế nào là khoảng cách, cũng không có nhận thức về ranh giới, thậm chí khi cô quạt mát, khuỷu tay còn ngày càng vượt qua ranh giới giữa hai chỗ ngồi rồi đặt lên phần bàn của anh.
Sách vở của cô cũng luôn trong tình trạng bừa bãi, chiếm sang phía bàn học của anh.
Bút của cô cũng như vậy.
Đối với mấy chuyện này, anh đều lựa chọn nhẫn nhịn không nói mà chỉ thu dọn đồ đạc của mình, sau đó dịch sang chỗ khác.
Sau đó anh phát hiện, nữ sinh rất thích nhìn mình trong tiết học.
Thành tích của cô không tốt nên luôn bị cô chủ nhiệm chỉ mặt gọi tên phê bình, tiết học buổi sáng thì cứ cúi đầu ngủ gật y như gà mổ thóc, đến buổi chiều tinh thần có vẻ tốt hơn một chút lại quay đầu nhìn mặt anh đến ngơ ngẩn cả người.
Cô cho rằng anh không biết.
Anh nắm chặt bút, kéo căng khoé miệng, ép bản thân phải nhìn lên bảng.
Đây là lần đầu tiên anh bị nhìn với ánh mắt như vậy, một ánh mắt nóng rực, thẳng thắn và không hề che đậy.
Anh không thích bị người ta nhìn như vậy.
Trông như thể đang có ý đồ muốn móc thứ gì trên người anh vậy.
Giống như việc anh cảm thấy không quen khi bên cạnh xuất hiện một người lúc nào cũng hoạt bát, không biết chán nản hay ủ rũ, khi mọi người đang co ro lại vì cái lạnh mùa đông thì cô vẫn tích cực luyện tập đến mức nhễ nhại mồ hôi.
Sang học kì 2, vì thành tích thi cuối kỳ 1 của anh rất tốt nên cô chủ nhiệm vội vàng chuyển chỗ ngồi cho anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì từ đây trở đi có thể cách xa cô một chút.
Kết quả chưa vào học được mấy ngày, vào một buổi chiều, có một người đứng trước bàn học của anh, bóng dáng người ấy che lấp ánh sáng và tạo ra một cái bóng trên trang sách.
Anh ngẩng đầu và trông thấy đó là cô.
Tay cô đặt trên bàn học của anh, hơi hơi nghiêng người mỉm cười, đầu tiên cô chúc mừng thành tích thi cuối kỳ xuất sắc của anh sau đó nhiệt tình đưa ra lời mời.
Vẫn là không biết giữ khoảng cách như trước kia.
Như thể hai người họ là những người bạn cũ đã quen biết lâu năm chuyện gì cũng kể cho nhau nghe vậy.
Tuy tỷ lệ học lên cao của Trường Nghi rất kém nhưng dù sao cũng là trường THPT nên trong trường quản lý rất nghiêm, chỉ cần nam sinh và nữ sinh đi ăn cơm riêng với nhau thì sẽ không phải là quan hệ bạn học bình thường nữa.
Từ ánh mắt và nụ cười trên gương mặt, thậm chí là cả ngôn ngữ cơ thể của cô đều đang mách bảo anh rằng, cô rất mong đợi, khát vọng, mong muốn trở thành loại quan hệ không bình thường kia với anh.
Anh vẫn không nói gì mà chỉ kéo căng khoé miệng như trước đây.
Anh hy vọng cô có thể hiểu rằng anh đang từ chối.
Anh ghét kiểu nhiệt tình đến mức liều lĩnh và dũng cảm xông thẳng về phía trước như vậy.
Anh ghét có người không biết giới hạn, cứ cố gắng liên tiếp nhiều lần xông vào lĩnh vực và cuộc sống của anh.
Anh ghét có mối quan hệ thân mật với người khác.
Nhưng có vẻ cô không hiểu, hoặc có lẽ là hiểu nhưng cô không quan tâm.
Cô không hề bận tâm sự từ chối và ngăn cản này.
Cô dũng cảm tiến về phía trước, từng bước một xâm nhập vào cuộc sống cuộc anh, hệt như một mặt trời nhỏ cần mẫn không ngơi nghỉ muốn sưởi ấm, làm tan chảy chàng thiếu niên lạnh lùng kia.
..........
Bùi Thầm cứ nghĩ rằng mình sẽ chống đỡ được.
Giống một linh hồn thoát khỏi cõi trần, anh đứng nhìn mọi chuyện từ góc nhìn của người thứ ba, trông thấy bản thân từ chối lời mời của cô hết lần này đến lần khác, chặn số điện thoại của cô, rồi vứt cả tấm vé xem thi đấu mà cô tặng.
Ngay cả khi không thể không ngồi xem thi đấu, anh cũng buộc bản thân phải phớt lờ số 7 sáng chói nhất trên sân mà tất cả mọi người đang cổ vũ.
Anh ép bản thân phải xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Anh cảm thấy không quen, và cũng không hiểu tại sao trên đời này lại cô gái như vậy.
Một cô gái luôn tràn đầy sức sống, luôn nở nụ cười, luôn không chịu thua, luôn không chán nản, và luôn...
Liều mạng chạy về phía anh.
Cô không bận tâm sự lạnh nhạt của anh, không bận tâm sự thờ ơ của anh, không bận tâm về khoảng cách mà anh cố gắng kéo giãn giữa hai người, dường như chỉ cần là nơi nào có anh thì đó sẽ luôn là nơi cô hướng về.
Ngay cả khi nguy hiểm cô vẫn bất chấp tất cả như vậy.
Cô định chắn trước mặt anh.
Tối ngày hôm ấy, dưới ánh trăng bàng bạc, Bùi Thầm trông thấy chính mình cứ mải miết nhìn theo người con gái ôm theo hộp thuốc trong nhà sau đó đứng trước mặt anh.
Cô vẫn nở nụ cười với anh như trước, giống như sự từ chối, lạnh nhạt và thờ ơ mà anh dành cho cô từ trước đến nay chưa hề xảy ra.
Cô dùng cả tấm lòng để nói với anh rằng cô không cần điều kiện, và cũng không có lý do.
Khoảnh khắc ấy, Bùi Thầm nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ.
- -------------------