Chương 82: Ngoại truyện 8: Năng lực
Đối với Bùi Thầm mà nói, chỉ cần là Mạnh Tư Duy, dù chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản của cô, thậm chí là một hơi thở đi chăng nữa cũng đều là sự mê hoặc trí mạng với anh, anh không thể kháng cự được.
Huống hồ như bây giờ, cô nằm trong ngực anh mềm mại nũng nịu.
Lúc này người đàn ông lại hôn xuống, cách một lớp vải Mạnh Tư Duy vẫn cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay đang vuốt ve của người đàn ông, có vẻ như đám lửa này muốn bùng cháy ngay trong xe rồi.
Chỉ là cô cứ có cảm giác hình như mình đã quên một thứ gì đó.
Quên cái gì chứ?
Nụ hôn của người đàn ông khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
Mạnh Tư Duy đành phải nhắm mắt lại không suy nghĩ thêm nữa, mãi đến khi trong không gian đóng kín của xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Lúc đầu Bùi Thầm không quan tâm, kết quả tiếng chuông điện thoại kia thật sự quá kiên nhẫn, điệu bộ như nếu bạn không nghe thì tôi không dừng.
Hai người đành phải tách ra.
Mạnh Tư Duy thấy là điện thoại di động của cô kêu.
Khi thấy hai chữ "Chung Ý" nhấp nháy trên màn hình, Mạnh Tư Duy bỗng nhiên hít một hơi, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên chuyện gì.
Không ngờ cô lại quên mất Chung Ý.
Quả nhiên, vừa nhận điện thoại, Chung Ý đã nói: "Mấy người đang ở đâu?"
"Hay lắm, vì sao mình mới quay đầu đi một cái đã không thấy cả ba người rồi?"
Mạnh Tư Duy cầm điện thoại lên đã thấy chột dạ đuối lý, xấu hổ nói suýt chút nữa mình quên cậu rồi, giải thích cô và Bùi Thầm vừa đi vệ sinh, Thịnh Tinh Bác đã đi trước, nói Chung Ý đi thẳng ra bãi đậu xe ngầm tập hợp với bọn họ là được.
Chung Ý đi xuống hầm gửi xe, thấy Mạnh Tư Duy đang vẫy tay với mình.
Chung Ý chạy chậm đến trước mặt Mạnh Tư Duy.
Thời gian tách nhau ra ngắn như vậy, cô ấy vừa đến đã phát hiện tóc của Mạnh Tư Duy rối lên không ít, càng dễ thấy hơn là đôi môi ửng đỏ rất chói mắt.
Không cần nghĩ cũng biết đã làm gì sau khi bị ông xã bắt tại trận chuyện cô gặp mặt bạn trai cũ.
Chung Ý không nhịn được mà nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng, thấy vợ gặp bạn trai cũ cũng không che lỗ tai lại lắc đầu nói "anh không nghe anh không nghe" mà càng thích dùng hành động để chứng minh hơn, sau đó cô ấy lại nhìn Mạnh Tư Duy, âm thầm lắc đầu.
Bùi Thầm lái xe đưa Chung Ý về nhà trước, lúc xe bắt đầu khởi động, Mạnh Tư Duy nhận được thông báo tin nhắn.
Cô cúi đầu, là tin nhắn của Chung Ý ngồi phía sau gửi đến.
Chuyện gì không nói thẳng được mà phải gửi Wechat chứ?
Mạnh Tư Duy đọc tin nhắn Chung Ý gửi cho cô: [Đêm nay có cần mình hỗ trợ không?]
[Hay là trực tiếp qua nhà mình tránh nạn hai ngày đi?]
Mạnh Tư Duy:?
Cô có chút không hiểu, thế là hai người ngồi cùng một chiếc xe bắt đầu nhắn tin qua Wechat: [Tránh nạn cái gì?]
Chung Ý: [...]
Cô ấy phát hiện có những người cứ dăm ba bữa lại không xuống nổi giường, thật ra có cả phần nguyên nhân đến từ chính người đó.
Miệng đã bị hôn thành như vậy rồi mà độ nhạy bén với nguy hiểm vẫn còn thấp như vậy.
Chung Ý: [Không phải cậu cảm thấy bản thân sẽ không có chuyện gì đấy chứ?]
Mạnh Tư Duy càng khó hiểu hơn: [Mình có chuyện gì sao?]
Chung Ý bị sự ngây ngốc của cô làm cho cạn lời.
[Bị chồng bắt gặp cảnh mình đi gặp bạn trai cũ, cậu cho rằng chỉ bị hôn là dừng lại sao?]
Mạnh Tư Duy lập tức đưa tay sờ cánh môi.
Chung Ý: [Đêm nay cậu chuẩn bị tinh thần bị chồng mình giày vò đến ch.ết đi.]
[Kêu trời không thấu kêu đất không hay, ngày mai không ra khỏi giường được thì đừng có trách mình nha~]
Mạnh Tư Duy lập tức nhìn về phía người đàn ông đang vững vàng lái xe.
Chung Ý: [Tin tưởng công tố viên Bùi có năng lực đó!]
[Wink(^_-)]
...
Gần đây bộ công an thành phố C lại một lần nữa mở cuộc thi tìm hiểu pháp luật cho cảnh sát nhân dân, kiến thức luật pháp tốt là nền tảng quan trọng để cảnh sát nhân dân thực thi pháp luật, vì lãnh đạo rất xem trọng cuộc thi lần này nên cuộc thi diễn ra vô cùng sôi nổi, cảnh sát trực thuộc các quận huyện thành phố C đều cử các đội tham gia dự thi.
Đầu tiên phân cục Trung Ninh tiến hành tuyển chọn khảo hạch nội bộ một lần, năm người có thành tích đứng đầu sẽ hợp thành một đội đại diện cho phân cục Trung Ninh.
Mạnh Tư Duy có thành tích đứng thứ hai trong vòng khảo hạch, thành công gia nhập đội đại diện cho phân cục Trung Ninh.
Toàn thành phố có tất cả hơn hai mươi mấy đội đại diện đến từ các quận huyện khác nhau, trải qua vòng bán kết tuyển chọn nghiêm ngặt, cuối cùng có sáu đội gồm ba mươi sáu vị công an nhân dân thành công tiến vào vòng chung kết quyết đấu.
Đội đại diện cho phân cục Trung Ninh dựa vào phần thể hiện vô cùng xuất sắc của mình ở vòng bán kết mà đi tiếp vào vòng chung kết.
Vòng chung kết sẽ tổ chức vào cuối tuần sau tại hội trường nhân dân thành phố C, luật và quy định thường được các cơ quan công an sử dụng như hiến pháp, luật hình sự, bộ luật dân sự, luật hình phạt hành chính công an,... sẽ là trọng điểm của bài thi, các dạng câu hỏi bao gồm câu hỏi bắt buộc, câu hỏi trả lời nhanh, câu hỏi tùy chọn và câu hỏi nghiên cứu tình huống.
Đến lúc đó không chỉ công an nhân dân toàn thành phố đến xem thi đấu, chính phủ thành phố còn phát không ít vé vào cửa cho các giới khác, vô cùng hoan nghênh người dân đến xem thi đấu.
Gần đây ngày nào Mạnh Tư Duy cũng khua chiêng gõ trống học tập, trong phòng đọc sách có đủ các loại sách vở và sổ ghi chép xếp thành ngọn núi nhỏ.
Các câu hỏi khác dựa vào học thuộc lòng vẫn còn đỡ, khó khăn nhất chính là câu hỏi nghiên cứu tình huống, nhất là câu hỏi nghiên cứu có nhiều đáp án.
Mạnh Tư Duy sai liên tục hai câu hỏi nghiên cứu tình huống, cô quẳng bút xuống, ngồi xuống ghế với vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Sau khi ngẩn người một lúc, cô lại ngồi xuống thu dọn đề sai, ôm laptop đi vào phòng ngủ.
Bùi Thầm đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách.
Mạnh Tư Duy đặt laptop và bản thân cái "bộp" xuống trước mặt anh: "Giảng, đề."
Chủ đề viết hoa in đậm: trải nghiệm khi đơn vị của tôi tổ chức cuộc thi tìm hiểu pháp luật mà tôi lại có một người chồng tốt nghiệp khoa luật đồng thời có chuyên môn về luật hình sự là thế nào.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy ôm laptop ghé vào đùi mình chờ đợi, đành phải thả sách vở trong tay ra.
"Đề gì?" Anh hỏi.
Mạnh Tư Duy đứng lên: "Những thứ này."
Cô chỉ cho anh chỗ mình không hiểu rõ trên laptop.
Bùi Thầm đưa mắt nhìn một chút.
Đối với người học chuyên ngành mà nói thì đây đề là những đề tài rất đơn giản, nhưng dù sao người thi cũng không phải sinh viên khoa luật mà là công an thi hành pháp luật.
Bùi Thầm rất nhanh đã đọc xong những chỗ Mạnh Tư Duy không hiểu, sau đó nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn chờ đợi lời giải của cô ở bên cạnh.
Gần đây cô luôn xem anh là tài liệu tham khảo sống dùng miễn phí.
Bùi Thầm hơi ngồi dậy.
"Trận chung kết bọn em bốc thăm như thế nào?" Anh không lập tức giải đáp mà hỏi.
Mạnh Tư Duy sau khi nghe câu hỏi thì trả lời: "Khá tốt, phân vào tổ A, đội còn lại cũng không quá mạnh."
Bùi Thầm gật nhẹ đầu, lại hỏi: "Vé vào cửa thì sao? Phát xong chưa?"
Mạnh Tư Duy có chút khó hiểu: "Đơn vị của anh cũng phát vé xem thi đấu mà."
Cô xích lại gần, chớp mắt trêu: "Vậy mà công tố viên Bùi lại không có vé vào cửa sao?"
Bùi Thầm trả lời vô cùng rõ ràng rành mạch: "Vé đơn vị phát là dành cho nhân viên công tác, anh nên ngồi ở chỗ người nhà cảnh sát Mạnh thì hơn."
Thân là cảnh sát Mạnh, Mạnh Tư Duy bị đáp án này làm ngây người.
Cô phát hiện Bùi Thầm có một chấp niệm vô cùng mạnh với xưng hô "người nhà cảnh sát Mạnh" này.
"Vị trí cho người thân có vị trí của anh." Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm vẫn nói chuyện khác mà không bắt đầu giảng đề cho mình thì thúc giục: "Câu hỏi kia của em sai ở đâu vậy, vì sao trong câu trả lời chính xác lại không có C?"
Cô không hiểu: "Em cảm thấy C cũng đúng mà."
Bùi Thầm lấy được vị trí cho người nhà, cầm bút trong tay Mạnh Tư Duy, vòng tay từ sau lưng cô, dùng tư thế nửa vuốt ve, vừa chỉ ra điểm quan trọng vừa giảng lại cho cô những chỗ cô không hiểu.
Mạnh Tư Duy nghiêm túc lắng nghe, nghe xong vẫn cảm thán Bùi Thầm còn hữu dụng hơn nhiều so với đáp án tham khảo.
"Cảm ơn." Sau khi cô nghe hiểu hết thì đóng laptop vào định đứng dậy.
Sau đó eo bị người ta ôm lấy từ sau.
Một tay Bùi Thầm ôm chặt lấy eo Mạnh Tư Duy, nhíu mày: "Dùng xong thì muốn đi sao?"
Mạnh Tư Duy đành phải quay đầu lại.
Cô hôn lên môi Bùi Thầm một cái, lại một nữa nói: "Cảm ơn ông xã."
Nhưng mà Bùi Thầm vẫn không buông tay, dường như chưa hài lòng lắm.
Mạnh Tư Duy phồng má, yên lặng ai oán nhìn người đàn ông nhỏ mọn này.
"Cảm ơn..." Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thầm, sau đó nói ra một xưng hô trong lúc suy tư: "Thầy Bùi?"
Mạnh Tư Duy nói xong cũng bị xưng hô này của mình chọc cười, cô vỗ cánh tay đang ôm lấy mình của Bùi Thầm: "Bỏ ra."
"Cuối tuần là chung kết rồi, em còn có rất nhiều chỗ chưa đọc đấy."
Nhưng có vẻ Bùi Thầm không định thả người chăm chỉ học tập ra.
Mạnh Tư Duy cảm nhận được vị trí bàn tay của người đàn ông, hơi mím môi.
Đêm hôm khuya khoắt, cô không phải không biết anh muốn làm gì.
Chỉ là cô còn muốn tranh thủ thời gian học tập.
Buổi tối đến nhờ giảng đề cũng là chuyện rất nguy hiểm.
Mạnh Tư Duy suy nghĩ lung tung, trong lúc đó Bùi Thầm đã ôm cô về lại trên giường.
Mạnh Tư Duy cảm thấy không hài lòng lắm đối với hành vi chiếm thời gian học tập của mình, thế là nhăn nhăn nhó nhó không chịu phối hợp.
Bùi Thầm buồn cười, đành phải hôn lên khuôn mặt nhỏ u oán của Mạnh Tư Duy một cái.
"Thi đấu không có vấn đề gì cả." Anh hứa hẹn ở bên tai cô: "Thầy Bùi... ngày mai sẽ đặc biệt dạy bổ túc cho em."
- -------------------