Chương 20: Phải. Tôi thích em, nên muốn cách xa em một chút
Biên tập: Bột
--------------------
Tay Lương Vi dần dần vờn quanh eo của Lục Trầm Ngân, không cho anh cự tuyệt.
Bóng đêm dày đặc, nhà kho nhỏ hẹp ngập tràn hương vị mập mờ.
Cô ngửa đầu mà vẫn không cao tới môi anh, Lương Vi có chút ảo não, đáng ra cô nên đi giày cao gót mới đúng.
Lục Trầm Ngân hiền như cục đất, anh hô hấp thật cẩn thận.
Hai tay Lương Vi ôm lấy eo anh, nhướng mày nhỏ giọng nói: “Cậu cúi xuống một chút.”
Phần eo của Lục Trầm Ngân không có chút thịt thừa, cực kỳ rắn chắc.
Ánh mắt Lương Vi chậm rãi rũ xuống, cuối cùng lưu lại trên môi anh, hơi thở hoàn toàn vây lấy cằm anh.
Anh bất động.
Lương Vi nhìn chằm chằm vào mắt anh, dụ dỗ: “Không muốn?”
Đôi mắt anh đen thẫm không nhìn thấy đáy, trong con người chỉ hiện ra bóng dáng nhàn nhạt của cô, chỉ có cô mà thôi.
Bỗng nhiên, Lục Trầm Ngân chế trụ đầu cô, kéo Lương Vi vào trong ngực mình. Cánh tay anh nắm chặt lấy bả vai Lương Vi, rơi xuống chính là một nụ hôn sâu.
Anh không biết hôn môi, nụ hôn này mang vẻ ngây ngô mà lỗ mãng, sốt ruột muốn công thành đoạt tấc.
Lương Vi chậm rãi xoa nhẹ lưng anh, cô đánh nhẹ hai lần, nỉ non không rõ giữa màn miệng lưỡi giao hòa: “Cậu nhẹ một chút.”
Cánh môi cô đều như bị cắn nát rồi.
Thân thể căng cứng của Lục Trầm Ngân dần thả lỏng, cũng không còn điên cuồng chiếm hữu nữa. Anh chậm rãi thỏa thích ʍút̼ môi cô, trong miệng đều là vị đào mật của son môi.
Anh ôm Lương Vi, dùng sức để cô áp sát vào mình.
Lương Vi bị anh ôm tới toàn thân nóng lên, cô chủ động cuốn lấy môi lưỡi anh, dẫn dắt anh tiến vào miệng mình.
Cô mở to mắt nhìn anh, khuôn mặt gần trong gang tấc này cũng cực kỳ ưa nhìn. Lông mi của anh vừa dày vừa dài, vì vậy đôi mắt kia lại càng sâu thẳm.
Anh thở hổn hển, lồng ngực cũng theo hô hấp mà phập phồng lên xuống.
Lương Vi vén áo anh lên, tay trượt vào lưng anh, thuận theo cột sống cứng rắn mà kéo lên, móng tay cô nhẹ nhàng lướt qua đó mấy lượt.
Lục Trầm Ngân không có bất kì tiền đồ gì, anh cứng rắn.
Anh cảm nhận được sự khiêu khích tùy ý của Lương Vi. Đầu óc nóng lên, anh động thân, hung hăng chống vào cô. Váy cô mặc quá mỏng, vốn không thể ngăn được nhiệt độ của anh, nhiệt độ nóng hổi này như muốn thiêu đốt người ta vậy.
Lục Trầm Ngân buông môi cô ra, trán kề trán với Lương Vi, anh khó nhịn nhìn cô.
Ánh trăng chiếu sáng nhàn nhạt lại không chiếu tới hai người bọn họ, dù cơ thể họ ở trong bóng tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ đôi mắt của đối phương như cũ.
Tay phải của Lương Vi đi xuống, ma sát dọc theo rìa lưng quần.
“Muốn không?” Cô hỏi anh.
Tay cô trượt ra phía trước, không chút do dự mà nắm thật chặt.
Lục Trầm Ngân không nghĩ cô sẽ làm vậy, anh không nhịn được nên ngâm lên một tiếng, là âm thanh thoải mái.
Anh cắn răng, thấp giọng gọi tên cô.
Bên ngoài truyền đến tiếng người to nhỏ, Lục Trầm Ngân lập tức phản ứng trước, anh ôm eo Lương Vi trốn ra phía sau cột đá hình vuông. Cột đá rất lớn, vừa vặn có thể che khuất cả hai người.
Sau lưng anh là đống củi khô của người khác, Lương Vi không muốn anh bị đụng phải, sợ nhánh cây sẽ làm xước người anh, vì vậy cô kéo cánh tay anh kề sát với tay mình.
Lương Vi tựa trên cột đá, từ đầu tới cuối vẫn ngước lên nhìn anh.
Cô đang cười, con ngươi cong lên không pha trộn chút tạp chất.
Cô đưa tay lên xoa gò má anh, lòng bàn tay âm ấm dán lên gương mặt nóng hổi, Lương Vi nói thật nhỏ: “Vừa rồi có phải cậu xấu hổ không?”
Lục Trầm Ngân quay đầu đi chỗ khác, anh không nói chuyện mà cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài.
Âm thanh của bánh xe và tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Lương Vi càng thích thú nhìn anh chằm chằm.
Cuối cùng, hình như người kia tiến vào nhà kho lớn, Lục Trầm Ngân mới thở phào một hơi.
Lương Vi cười một tiếng: “Bị trông thấy thì thế nào.”
Anh cúi đầu, như đang trầm tư.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng khi ngước lên nhìn vào mắt Lương Vi, lời nói lại không thể tuột ra khỏi miệng được.
“Lục Trầm Ngân, chúng ta vừa mới hôn môi.” Cô bình tĩnh trần thuật lại.
“Tôi biết…” Giọng nói của Lục Trầm Ngân còn lưu lại sắc thái ȶìиɦ ɖu͙ƈ chưa tiêu tan.
“Tôi vừa mới sờ cậu.”
“Lương Vi…”
Cô kiễng chân lên, dán vào tai anh, nói: “Tôi vừa mới… muốn làm với cậu.” Môi cô khép mở, ma sát tới chỗ xương tai bất thường kia của anh.
Lục Trầm Ngân sững sờ nhìn cô, đầu óc anh trống rỗng, không biết phải trả lời vấn đề này của cô thế nào.
Hai người bọn họ dựa vào điều gì mà phát sinh quan hệ, vì nhu cầu của cơ thể sao?
Anh thích cô, vì vậy muốn hôn cô, còn cô thì sao.
Thần sắc của Lục Trầm Ngân ngưng trọng, có chút nặng nề.
Lương Vi giúp anh kéo lại góc lưng áo, nói: “Cậu chuyển rơm rạ đi, tôi về nhà tắm. À, tôi mang áo sơ mi của cậu đi. Muốn thì tự tới lấy.”
Có ý tứ khác.
Đợi Lương Vi đi được 5 phút, Lục Trầm Ngân mới ra khỏi nhà kho.
Cổ họng anh vẫn còn lưu lại mùi hương của cô, hương vị này có chút ngọt.
Cát Vân thu quần áo ở bên ngoài, thấy Lục Trầm Ngân về thì hô: “Chuyển hết chưa, ăn cơm thôi.”
Tinh thần có chút hoảng hốt, anh đáp: “Vẫn chưa xong, mọi người ăn trước đi, không cần chờ tôi.”
Anh tiếp tục đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn biệt thự của Lương Vi, đèn trên lầu hai đều đang sáng.
Anh nhất định phải nói rõ với Lương Vi.
Lục Trầm Ngân tăng nhịp bước về phía đồng ruộng.
…
Lương Vi tắm rất chậm, lúc Lục Trầm Ngân gọi điện thoại tới, cô mới bôi kem dưỡng da xong, ngay cả tóc còn chưa sấy khô.
Cô cũng không đoái hoài tới tóc còn ướt, mà đã chạy xuống lầu mở cửa cho anh.
Trừ lúc nhận đồ chuyển phát nhanh sẽ sinh ra loại cảm giác này, thì thời điểm còn lại chính là hiện tại.
Cô mặc váy ngủ bằng lụa có đai màu đen, váy hơi ngắn, hai đùi cô vừa dài lại vừa trắng, Lục Trầm Ngân nhìn thấy thì cấp tốc chuyển tầm mắt rồi vào nhà.
Lương Vi cười một tiếng, thầm nói: “Giả bộ chính nhân quân tử cái gì.”
“Muốn uống gì không?” Cô đi đến phòng bếp, quay đầu lại hỏi anh.
“Nước.”
Lương Vi túm tóc rồi lấy cặp tóc kẹp lại, lọn tóc vẫn còn giữ nước, nước trượt xuống trên lưng cô.
Lục Trầm Ngân ngước mắt, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua lại suýt chút nữa phun nước ra ngoài.
Lương Vi xoay người cầm khăn tay, lộ ra cả bờ lưng phía sau.
Lúc đầu anh tưởng đây chỉ là một chiếc váy ngủ đơn giản, thế nhưng phía sau lưng cô hoàn toàn trống không, chỉ có mấy chiếc dây lưng màu đen đan lại một chỗ.
Lương Vi rút mấy tờ giấy ra lau khô nước ở cổ, cô nhìn về phía Lục Trầm Ngân đang không ngừng uống nước, anh sắp uống hết một bình nước rồi.
“Cậu khát như vậy sao?”
Anh đưa lưng về phía cô: “… Tàm tạm.”
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn…”
Lục Trầm Ngân nghĩ Cát Vân ở nhà nhất định sẽ để phần đồ ăn cho mình, lúc đầu định bảo ăn rồi nhưng anh thực sự vẫn chưa ăn.
Lương Vi cầm gói mì ra, đun nước.
Lục Trầm Ngân nghe được âm thanh thì quay đầu lại. Cô mặc gợi cảm như thế, lại đứng nấu đồ ăn trong bếp.
Hình ảnh như vậy khiến đầu óc anh như muốn ngất đi.
“Giúp tôi lên phòng vệ sinh trên gác lấy khăn lông khô xuống đây, chiếc màu lam ấy.” Lương Vi đang chuẩn bị cho gia vị mì vào.
“Được…” Lục Trầm Ngân buông bình nước rỗng xuống rồi lên lầu.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình lại có thể tùy tiện tiến vào trong căn biệt thự này. Lần trước nhà vệ sinh vẫn còn trống không, bây giờ bên trên kệ đã bày rất nhiều đồ dưỡng da của cô, khăn mặt to nhỏ cũng treo tới mấy cái.
Màu lam…
Lục Trầm Ngân cầm lấy khăn xong định xuống nhà, lại vô tình nhìn thoáng qua cột quần áo cô vừa mới thay ra. Ở đó còn treo qυầи ɭót màu trắng ở trên, cực kỳ dễ thấy.
Anh dừng hình lại đó, ánh mắt cũng nhìn mãi không thôi.
Anh thấy được rõ ràng, giữa qυầи ɭót có một mảng ướt khá lớn.
Lúc nước sôi, Lục Trầm Ngân đi từ trên lầu xuống. Anh đi tới bên người Lương Vi, đưa khăn lông cho cô.
Lương Vi nói: “Cậu muốn ăn nhiều hay ít, tự thả đi.” Cô bỏ cặp tóc xuống, dùng khăn lau tóc ẩm ướt.
Lục Trầm Ngân thả bốn miếng mì.
“Cậu có muốn đi tắm không, ra nhiều mồ hôi như vậy.” Lương Vi hỏi một cách rất tự nhiên.
“Không cần, lát nữa tôi sẽ về tắm.”
“Dúng nước lạnh tắm? Cậu vậy mà chịu lạnh rất giỏi.” Trêu ghẹo xong, Lương Vi nói nghiêm túc: “Về sau đừng dùng nước lạnh, dù là đông hay hè vẫn không tốt với cơ thể.”
“Ừ, biết rồi.”
Anh đứng trước nồi, thỉnh thoảng dùng đũa quấy mì một chút để ngăn mì dính vào đáy nồi.
Lương Vi dùng khăn cố định tóc lại, cô mở tủ lạnh ra nhìn một lượt: “Tôi có xúc xích, cả trứng gà nữa, có muốn không?”
“Không cần —— “
Lời còn chưa dứt, Lương Vi đã bắt đầu xé gói xúc xích ra. Cô rửa tay, cắt xúc xích thành miếng rồi cho vào hộp giữ tươi.
Cô nói: “Cậu cho vào lò vi sóng ba phút đi, tôi chiên trứng cho cậu.”
“Không cần, ăn tùy tiện một chút là được rồi.”
Lương Vi vẫn duy trì tư thế đưa hộp giữ tươi cho anh, Lục Trầm Ngân không còn cách nào khác ngoài nhận lấy.
“Trứng để tôi tự chiên, sẽ bị bắn dầu ra, em mặc ít.”
“Được.”
Lương Vi đứng ở một bên nhìn anh.
“Một tháng này cậu làm gì?” Cô hỏi.
“Đi làm.”
Cô gật gật đầu: “Cũng đúng, cuộc sống của cậu vốn nhàm chán như vậy.
Lương Vi châm thuốc, hút một hơi rồi nói: “Vì sao không trả lời tin nhắn của tôi.”
Anh nói thật: “Không muốn trả lời.”
Lương Vi tiện tay cầm cái đĩa nhỏ, tàn thuốc màu xám bị rung nên rơi vào bên trong, cô hỏi: “Vì sao không muốn trả lời.”
Anh đảo mì, sau đó tắt bếp rồi đổ mì vào bát cô đã chuẩn bị sẵn.
Lục Trầm Ngân nói: “Muốn cách em xa một chút.”
Lương Vi cầm điếu thuốc: “Ồ, nhưng hôm nay chúng ta còn hôn môi.”
“…”
Lương Vi dập tắt nửa điếu thuốc, nói: “Cậu nói tiếp đi.”
Lục Trầm Ngân đổ dầu vào láng đáy nồi, trứng gà gặp dầu sôi phát ra tiếng “tì tạch”.
Anh nói: “Tôi cũng không rõ.”
Lương Vi đi đến bên cạnh anh, bật máy hút mùi. Đây là loại máy hút mùi tốt nhất, hoạt động mà không có chút tạp âm.
Cô nói: “Cậu không coi tôi là bạn, hơn nữa còn có dục vọng với tôi. Lục Trầm Ngân, có phải cậu thích tôi không?”
Tay anh cầm chuôi nồi run lên một cái.
Cô luôn sắc bén như vậy, một lần đã nói trúng tim đen.
Lục Trầm Ngân hít vào một hơi thật sâu, anh nói: “Phải. Tôi thích em, nên muốn cách xa em một chút.”
Lương Vi nhếch miệng cười một tiếng: “Cách xa được sao?”
Anh cho rằng tình cảm của mình đối với Lương Vi là nhất thời xúc động, loại thích này sẽ không sâu đậm, có thể tiêu tan theo thời gian. Hơn nữa, anh và Lương Vi cũng chênh lệch quá lớn, vốn đã không thích hợp.
Đêm đó, cô đi rồi.
Dù có mất mát, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Nơi này không thích hợp với cô, sớm hay muộn cô cũng sẽ đi.
Anh không có cách nào để lừa chính mình, lúc đầu luôn một mực thôi miên chính mình rằng đây chỉ là rung động nhất thời và xúc động bẩm sinh của đàn ông, nhưng rõ ràng anh vẫn luôn chờ cô.
Mỗi buổi sáng anh đều có thói quen nhìn vào trong sân nhà cô, hy vọng có thể thấy xe của cô ở đó.
Trong lúc đấu tranh với mâu thuẫn này, anh phát hiện, anh càng nhớ Lương Vi hơn.
Có bao đêm anh nhìn chằm chằm tin nhắn kia và muốn trả lời lại.
Đối với anh mà nói, một tháng này dài đằng đẵng, dài tới mức anh nghĩ Lương Vi sẽ không trở về nữa.
Sáng sớm nay lúc nghe thấy cô gọi tên anh ở trấn trên, Lục Trầm Ngân bỗng ý thức được một chuyện: Nếu đây chỉ là một lần diễm ngộ, vậy thì tuyệt đối là một lần diễm ngộ của cả đời.
Hết chương 20.