Chương 40: Lục Trầm Ngân, có phải anh ngốc không đó
Biên tập: Bột
--------------------
Lương Vi dừng chân, bóng lưng cao gầy hiện lên vẻ quật cường.
Lâm Trí Thâm: “Cần anh hỗ trợ không?”
“Không cần, tự tôi xử lý được.”
“Em hận nhiều năm như vậy, có thể xử lý tốt sao.”
Lương Vi: “Nhiều năm như vậy… Ha, dù là bao nhiêu năm thì điều gì đến cũng sẽ đến, quá khứ chỉ là quá khứ.”
“Em thay đổi rất nhiều.”
Lâm Trí Thâm còn nhớ hành động và lời nói của Lương Vi vào 6, 7 năm trước rất ngang ngược, càn rỡ. Cô không sợ trời không sợ đất, ánh mắt nhìn người khác đều rất ác liệt. Anh ta cũng nhớ rõ lần Lương Vi kể về bố mình, cô nói cô hận không thể giết ông ta!
Những năm gần đây cô càng khôn khéo, thu mình hơn. Có nhiều thứ cô không muốn trốn tránh nữa, dù vẫn thoải mái tùy ý như cũ, nhưng vẫn là thay đổi.
Lương Vi nói: “Không có ai không thay đổi.”
“Anh sẽ không.” Lâm Trí Thâm dùng gậy chống đỡ cơ thể rồi đứng lên, chân phải anh ta bước tới một bước, âm hiểm lặp lại: “Anh sẽ không.”
“Vậy anh tìm được chưa? Nhiều năm như vậy, anh đã tìm được chưa?” Lương Vi cao giọng hỏi, cô xoay người nhìn anh ta chằm chằm.
Lâm Trí Thâm đứng ngược sáng, vóc dáng anh ta vẫn rõ ràng như vậy nhưng bộ vest màu đen mang đến cảm giác áp bách, đôi mắt đen như mực kia cũng lộ ra cảm giác u ám cùng cực.
Lương Vi nhìn kĩ anh ta, cô nói với giọng điệu mềm xuống: “Lâm Trí Thâm, rõ ràng anh có mọi thứ, rõ ràng sống trong phú quý như vậy, nhưng vẫn luôn tự đặt mình trong địa ngục.”
Lâm Trí Thâm từng bước tới gần cô, anh ta cúi đầu, dường như hai khuôn mặt đã kề sát, lúc này anh ta nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đều như vậy, Lương Vi, chúng ta đều như vậy.”
Lương Vi quay đi, cô không nhìn lại rồi đi thẳng ra ngoài, giày cao gót giẫm xuống hành lang phát ra tiếng vang hỗn loạn.
Phải, bọn họ đều như vậy.
Vì là cùng một loại người, nên mới cộng sinh mà dựa vào nhau nhiều năm như vậy. Vì là cùng một loại người, nên anh ta không tin một chữ vào cái cô gọi là ‘quá khứ chỉ là quá khứ’. Vì là cùng một loại người, nên cả hai đều biết người kia sống mệt mỏi biết bao nhiêu.
Lâm Trí Thâm đứng bên cửa sổ, anh ta nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ kia ra khỏi bãi đỗ xe rồi hòa vào dòng xe cộ, sau đó chậm rãi biến mất trong tầm mắt của anh ta.
Hai câu nói kia của Lâm Trí Thâm luôn quanh quẩn bên tai Lương Vi, cô nắm lấy vô lăng như có thể nghiền nát nó vậy.
Trong lòng Lâm Trí Thâm mang hận, nội tâm của cô đầy oán trách, đây là thứ duy trì mối quan hệ của hai người bọn họ.
Anh ta cảm thấy cô hiểu anh ta, thông cảm cho anh ta.
Vì thế khi cô thử buông bỏ mối quan hệ của mình và Lâm Trí Thâm, mối quan hệ này cũng mau chóng đứt đoạn.
Cô gặp đèn đỏ giữa ngã tư đường.
Lương Vi thấy miệng mình khô khốc, cô quay cửa kính xuống rồi châm điếu thuốc.
Cô nheo mắt lại, khói thuốc lượn lờ trước mắt khiến cô không thấy rõ phía trước.
Nhưng lại thấy rõ chính mình.
Cô chơi vài chục năm, phóng đãng vài chục năm, luôn nhẫn nhịn Lương Cương và Từ Vệ Mai, cũng nín nhịn bản thân từ đó tới giờ, tới lúc tuổi càng nhiều thì càng thấy bất an.
Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, cô không biết đến cùng mình sống vì điều gì, điều gì sẽ xảy ra khi cô sống trên đời này.
Vì sợ hãi nên trốn tránh, vì áy náy nên tự trách, vì oán hận nên phóng đãng bản thân. Cô luôn mang những tâm tình này mà chống đỡ nhiều năm như vậy.
Mà chính chúng cũng tr.a tấn cô nhiều năm đến thế.
Điện thoại ở ghế lái phụ reo lên, Lương Vi phun ra một hơi khói rồi cầm điện thoại nhìn thử. Là điện thoại của Lục Trầm Ngân, trước đó anh đã gọi 10 cuộc rồi.
Lương Vi dập tắt thuốc, hít nhẹ vào một hơi rồi mới nghe máy.
Đèn xanh sáng, cô giẫm xuống chân ga.
Điện thoại được nối thông, Lục Trầm Ngân như nhẹ nhàng thở ra: “Trước đó anh gọi sao không nghe, em có nhà không?”
Lương Vi nhìn đường phía trước, ánh mắt có chút mơ hồ. Cô hít vào một hơi, cố đè nén lại cảm xúc rồi dừng xe ở bên đường.
Lục Trầm Ngân: “Sao không nói chuyện? Có phải chuyện đó xử lý không tốt lắm không?”
“Không… Đều giải quyết ổn thỏa rồi, không sao.”
“Lương Vi, anh vừa lấy tiền, 5 giờ chiều em đến tìm anh đi, chúng ta đi mua nhẫn.”
Lương Vi nhẹ giọng “ừ” một tiếng, cô còn nói: “Sao anh không lãng mạn chút nào vậy, cho em ngạc nhiên không được sao?”
“Anh sợ anh chọn không đẹp em sẽ không thích. Vả lại, phải thử nhẫn nữa, nếu không mua to hoặc nhỏ quá cũng phiền. Anh mua nhẫn cho em mà em không đeo được thì phải làm sao.”
“Lục Trầm Ngân, mánh khóe của anh cũng chỉ có thể cua được em, nếu là những phụ nữ khác, không ai đồng ý ở bên anh đâu.”
“Anh chỉ cần em.” Anh nặng nề nói.
Lương Vi mím môi, nửa ngày mới nói: “Bây giờ anh còn biết nói lời âu yếm nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Trầm Ngân mang theo vui vẻ: “Ừ, đang vui.” Nghĩ đến việc mua nhẫn cho em nên vui, nghĩ đến việc cưới em nên vui.
Đàn ông uống rượu say mới váng đầu, đối với anh mà nói, một câu của Lương Vi chính là một chén rượu.
Lương Vi không nói gì, nhưng lại nở nụ cười với điện thoại.
Hai mươi bảy năm, cô sống cũng ra gì lắm.
Dường như cuối cùng cô cũng có đáp án cho vấn đề này.
___
Buổi tối, Lương Vi tới cửa hàng chuyển phát nhanh tìm anh, Trương Linh Linh “woa” lên một tiếng rồi khen: “Chị Lương Vi, hôm nay chị xinh lắm nhé!”
Cô mặc áo len màu xanh sẫm và váy chữ A, trang điểm nhẹ, tóc đuôi ngựa buộc cao khiến cả người trông nhẹ nhàng khoan khoái, lại rất hào phóng.
Lục Trầm Ngân tự nhiên ôm lấy cô: “Đi thôi.”
Bà chủ cửa hàng nhỏ đến lấy đồ chuyển phát nhanh nhìn qua vài lần, sau đó nhỏ giọng hỏi Trương Linh Linh: “Kia là bạn gái cậu ta sao, tôi nghe nói rất có tiền đó, sao lại coi trọng Lục Trầm Ngân vậy.”
Trương Linh Linh để hộp đồ chuyển phát nhanh trước mặt cô ta: “Chị à, người ta có coi trọng hay không đâu liên quan gì tới chị.”
Bà chủ cửa hàng nhỏ lại liếc mắt nhìn, nói thầm vài câu rồi rời đi.
Hôm nay Lương Vi đã lái xe mấy tiếng nên hơi mệt, cô để Lục Trầm Ngân lái tiếp.
Anh biết Lương Vi mặc gì cũng đẹp, nhưng lần nào anh cũng cảm thấy như vậy là xinh đẹp quá mức.
“Chỉ mặc áo len có lạnh không?” Lục Trầm Ngân vừa lái xe vừa hỏi.
Lương Vi xoa xoa mu bàn tay: “Vẫn ổn, áo len dày.”
“Đợi lát nữa mua cho em cái áo khoác.”
“Không cần, em nhiều áo khoác lắm.”
Lục Trầm Ngân: “Buổi tối nhiệt độ thấp, vẫn nên mua một cái đi. Ở nhà chỉ mặc áo len đương nhiên sẽ không lạnh.”
Lời này vừa nói ra, Lương Vi đã nghe ra chút manh mối: “Lục Trầm Ngân, lòng chiếm hữu của anh rất mạnh sao?”
“…”
“Có phải những người khác cũng có suy nghĩ như vậy không, ví dụ như nên cất giữ đồ vật, cảm thấy chỉ có mình mới có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.”
“Đâu có.” Anh rẫu rĩ nói.
Lương Vi cong khóe miệng: “Vậy lát nữa mua áo khoác đi, buổi tối hơi lạnh.”
Lương Vi mở đài rồi chọn kênh âm nhạc. Cô bỗng nhớ tới đêm mới gặp hôm đó, anh đưa cô đi tiêm, cô cũng bật đài lên nghe.
Nếu để so sánh điệu dân gian nhẹ nhõm lúc này với bản tình ca tê tâm liệt phế ngày đó, thì giờ phút này vẫn tốt hơn.
Lục Trầm Ngân lái xe rất chuyên tâm, không giống Lương Vi thích nhìn Đông nhìn Tây.
Cánh tay phải của cô chống lên bên cạnh cửa xe, cô nghiêng đầu nhìn mặt bên của anh, đường nét khuôn mặt anh thật rõ ràng, mi thanh mục tú. Hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ xe như dát lên mặt anh một tầng sắc ấm. Lương Vi trông thấy tai phải hơi dị dạng của anh, vết sẹo kết vảy dưới ánh chiều tà lại càng thêm rõ ràng hơn.
Hai mươi lăm tuổi, anh không sốc nổi làm bậy mà rất thành thục ổn trọng, dám làm dám chịu.
Cằm anh đã mọc râu hơi xanh bởi tối qua trong khách san không có dao cạo râu, sau đó cũng không về nhà mà đi làm luôn.
Lương Vi nhìn tới si mê, ánh mắt có thể nói là xích lõa.
Lục Trầm Ngân có thể thoáng thấy cô qua dư quang.
“Lương Vi, đừng nhìn anh như thế.” Mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước.
“Em phát hiện anh rất ưa nhìn.” Lương Vi nói: “Người ta nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, em thấy đúng là như vậy thật.”
Lương Vi ngả ghế ra phía sau, cô nằm ngửa, nói: “Về sau em cũng chỉ có anh.” Bằng giọng điệu nhàn nhạt.
Cô phiêu bạt đủ rồi, hận đủ rồi, giờ cũng đã mệt.
Lục Trầm Ngân đưa một tay ra nắm lấy tay cô: “Lời như vậy nên để anh nói mới đúng.”
Lương Vi cũng nắm chặt tay anh, cô vuốt nhẹ mu bàn tay của anh. Đôi tay to lớn nổi lên gân xanh, thể hiện rõ sức mạnh và mùi vị của đàn ông.
Cô nói: “Ngoài em, anh còn có cậu này, cả Tiểu Oánh nữa…”
“Về sau bọn họ cũng là người thân của em.”
Lương Vi cười: “Em chỉ cần anh.”
Gió lạnh bên ngoài đang gào thét, trong xe tình ý vẫn triền miên, thật ra ngày hôm nay vẫn ấm áp lắm.
Lục Trầm Ngân vốn muốn đưa Lương Vi vào trung tâm thành phố để mua, đến cửa hàng tốt một chút mua nhẫn cũng sẽ có bảo hành. Có điều Lương Vi lại ngại xa nên hai người tới đường đi bộ lớn thứ 2 ở Nam Thành, dù không thể so với chợ trung tâm phồn hoa nhưng cũng coi là cần gì có đó.
Nắm bắt sức nóng của ngày 11/11, các cửa tiệm bên đường đều có biển ưu đãi giảm giá, cây cối được chăng đèn sáng chói, người người đi tới đi lui trên đường rất tấp nập.
Lục Trầm Ngân nắm tay Lương Vi, mười ngón tay của hai người đan cài vào nhau, đi trên đường đột nhiên lại thành điểm thu hút ánh nhìn.
Có đàn ông nhìn Lương Vi, có cả phụ nữ liếc nhìn cô.
Có người nói: “Thật kì lạ!”
Có người nói: “Cô gái này thật xinh đẹp.”
Có người nói: “Thật ra bên nam cũng đẹp lắm, chỉ là…”
Lương Vi lôi anh vào một cửa hàng quần áo nữ, bên trong đó có rất nhiều người, có cô gái còn cởi hẳn áo khoác ra để thử quần áo. Trong cửa tiệm chỉ có mình anh là nam, Lục Trầm Ngân thấy hơi ngượng nên bảo ra ngoài chờ, Lương Vi lại tóm anh lại không cho đi.
Bà chủ trêu chọc: “Cậu thanh niên đừng ra ngoài, không sao đâu, có gì phải ngượng, cậu giúp bạn gái chọn đi.”
Lục Trầm Ngân khẽ thở dài, hỏi Lương Vi: “Em thích cái nào?”
“Anh mua cho em?”
“Ừ, mua cho em.”
Lương Vi chọn một chiếc áo măng tô mỏng màu đen, áo này có giá 398 tệ. Cô mặc thử rồi đi đến trước gương bên trong, Lục Trầm Ngân vẫn đứng không nhúc nhích ở cửa.
Bà chủ nói: “Cô gái mặc đẹp thật đấy! Đúng là rất đẹp!”
Lương Vi nhìn Lục Trầm Ngân ở phía xa xa, nói với bà chủ: “Tôi cho bà 200, lát nữa bạn trai tôi hỏi thì bà nói được giảm giá, chỉ cần trả 198 tệ.”
Bà chủ luôn miệng nói được, chỉ cần kiếm được tiền là được rồi.
Lục Trầm Ngân không hiểu giá quần áo nữ, bà chủ bảo anh trả bao nhiêu thì anh trả bấy nhiêu, mắt cũng không chớp một cái.
Lương Vi cắt mác rồi mặc áo lên, sau đó kéo anh ra ngoài.
Khí chất của cô trong đám người vẫn xuất chúng như cũ.
Cửa hàng đồ trang sức kia cũng không phải hàng hiệu gì, có điều cũng là cửa hàng đã mở mười mấy năm.
Cả quầy kim cương lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
Lục Trầm Ngân rất nghiêm túc chọn kiểu dáng.
Chủ cửa hàng là một dì hơn 40 tuổi, dì rót cho Lương Vi một chén trà táo đỏ. Có lẽ đây là phương thức họ tiếp khách.
Lương Vi ngồi trên ghế cao uống trà, dì chủ cửa hàng hỏi rất thân thiết: “Muốn mua kiểu gì?”
Lương Vi chỉ Lục Trầm Ngân rồi nói: “Xem anh ấy chọn kiểu gì.”
Dì chắp tay cười: “Lên kế hoạch kết hôn rồi phải không, lúc nào kết hôn vậy.”
“Sang năm.”
“Tháng mấy sang năm? Nốt một tháng nữa là sang năm mới rồi.”
Lương Vi nhấp một ngụm trà: “Anh ấy nói là tháng Năm.”
“Tháng Năm được đấy, thời tiết ấm áp mà không quá nóng.”
Lương Vi: “Đúng vậy, tháng Năm thật tốt, đây có lẽ là tháng Năm đẹp nhất trong đời tôi.”
Dì nói: “Đương nhiên rồi, kết hôn là thời điểm đẹp nhất của phụ nữ.”
Lục Trầm Ngân như ngắm hoa trong sương, anh nhìn mấy loại nhẫn đều thấy không khác nhau lắm. Nhưng khi cân nhắc đến giá cả thì đã loại bỏ một nhóm.
Anh chọn một chiếc nhẫn không lớn, kiểu dáng rất đơn giản, giá 5888 tệ, giá này anh có thể mua được.
Dì mở ngăn tủ ra lấy chiếc nhẫn kim cương này rồi nói: “Nhẫn này giá tương đối cao, kiểu dáng nền nã.”
Lục Trầm Ngân cầm nhẫn đi đến trước mặt Lương Vi: “Em thấy được không?”
Lương Vi vươn tay ra: “Thử một chút xem sao.”
Tay Lương Vi tinh tế lại trắng nõn, thật ra anh thấy cô đeo gì cũng đều rất đẹp.
Kích thước của nhẫn rất phù hợp, viên kim cương nho nhỏ lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Lương Vi nói: “Đẹp lắm.”
Lục Trầm Ngân nhẹ nhàng phủ lên tay cô, không biết vì sao tâm trạng lại có chút kích động. Anh cười vài tiếng, Lương Vi nói anh ngốc.
Dì chủ cửa hàng cũng cười tươi như hoa, đây là lần đầu tiên dì thấy một người đàn ông thật thà, chất phác như vậy. Mấy người đàn ông hiện tại đều miệng lưỡi ngọt xớt.
Tới lúc trả tiền, Lục Trầm Ngân vẫn còn kìm nén tâm trạng của mình. Lúc hai người ra khỏi cửa hàng, anh không chờ được mà ôm lấy Lương Vi, siết chặt cô tới mức không thở nổi.
Người đi đường đều dùng ánh mắt mang ý cười nhìn bọn họ.
“Lục Trầm Ngân, anh —— “
“Lương Vi, anh rất vui.”
Lương Vi bị anh ôm vào ngực, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của anh. Mà lồng ngực của anh có thể che chắn mọi rét lạnh, Lương Vi hơi co người lại.
Anh giống như một đứa nhóc vậy, dùng cái ôm chân thành nhất để biểu lộ rằng mình đang vui.
Lương Vi nhẹ nhàng nói: “Lục Trầm Ngân, có phải anh ngốc không đó…”
“Lương Vi, anh yêu em, rất yêu em.” Anh vùi ở tai cô nói như vậy.
Anh nhìn thấy thẻ bài trên chiếc nhẫn viết: Vừa gặp đã yêu định cả đời.
Đó là lí do anh chọn chiếc nhẫn đó.
Anh đối với Lương Vi cũng là vừa gặp đã yêu, gắn kết cả đời.