Chương 2: Đêm rừng rậm
Editor: dandelion mc
"Đây chính là địa phương tốt mà cậu nói sao?" Thẩm Lục Gia nhíu mày nhìn tấm biển sơn màu sặc sỡ - "Minh Sắc".
"Cậu xem tên này rất có văn hóa nội hàm mà, vào cao lầu (nhà cao tầng) Minh Sắc, trên lầu có người sầu." Lạc Chẩn Xuyên cợt nhả bám bả vai của bạn thân, "Không phải Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui sao?"
Thẩm Lục Gia nhịn không được cải chính nói, "Vui (乐乐) ở đây phải đọc là ‘yuè lè’, không phải ‘lè lè’. Trước từ vui (乐:yuè) là động từ thì ý muốn nói thưởng thức âm nhạc, phía sau là từ vui (乐:lè) thì mới đúng là vui vẻ."
(乐乐[yùelè]: vui vẻ, 音乐 [yīnyuè]: âm nhạc , 2 từ này đọc gần giống nhau nên a Xuyên đọc loạn)
Lạc Chẩn Xuyên tỏ vẻ không kiên nhẫn, "Mình là người Hương Tiêu, cậu không thể lấy những chữ đa âm này tới yêu cầu mình được." Vừa nói vừa kéo Thẩm Lục Gia vào Minh Sắc.
Mặc dù nhìn qua bên ngoài hộp đêm này cũng không bắt mắt, nhưng bên trong cũng không hề dơ bẩn đến không chịu nổi giống tưởng tượng của Thẩm Lục Gia như vậy. Ngược lại, trang trí có chút phong cách.
"Lạc nhị thiếu." Tô Chiết mặc áo sơ mi màu hồng quả hạnh, mỉm cười chân thành đi về phía hai người.
"Tô lão bản." Lạc Chẩn Xuyên nhìn thấy đôi mắt gợn sóng lấp lánh của Tô Chiết nhắm thẳng vào trên người bạn thân, buồn cười nói, "Tô lão bản, bạn của tôi chứ không phải là người trên đường."
Tô Chiết cười một tiếng, "Lạc nhị thiếu suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ là Tô Chiết thấy khí chất của người bạn kia cao quý, giống như ở bên cạnh châu ngọc vậy, cho nên nên tự ti mặc cảm mà thôi."
Nghe đến đó, đại khái Thẩm Lục Gia cũng đã biết Tô lão bản trước mắt này là người gay đi. Cá tính của anh ngay thẳng, không thích những người như vậy ở bên cạnh, vì vậy chỉ hơi gật đầu coi như chào hỏi.
Tô Chiết giơ tay nhìn đồng hồ, Ngũ Mị sắp đến, liền chủ động kết thúc trò chuyện, "Lạc nhị thiếu thích gian phòng kia tôi đã giữ lại cho cậu rồi, hai người cứ tự nhiên, tôi đi trước một lát, xin lỗi không tiếp được."
Hai người Thẩm Lạc đi lên lầu thì Lạc Chẩn Xuyên nhìn theo bóng dáng của Tô Chiết bĩu môi nói, "Chớ nhìn anh ta mà tưởng là thủy tinh, nước sau lưng cũng không cạn đâu."
Thẩm Lục Gia không nói tiếp, chỉ tự nhiên cúi đầu đi về phía phòng bao. May mắn Lạc Chẩn Xuyên xưa nay đều biết tâm tư anh sâu nặng, cũng không lưu tâm, nói vài câu giao tiếp rồi gọi bồi bàn mang rượu đến.
"Ai ôi, thật là thoải mái." Vừa ngồi xuống ghế sô pha, Lạc Chẩn Xuyên liền nằm thẳng người trên ghế, thích ý kêu hừ hừ.
Thẩm Lục Gia nhìn bộ dáng của bạn thân, cau mày nói, "Mình thừa nhận nơi này trang hoàng đẳng cấp không thấp, nhưng bộ dáng của Lạc nhị cậu có phải quá khoa trương hay không?"
Lạc Chẩn Xuyên lập tức đứng lên, "Còn không phải do anh của mình sao, đối với việc quản lý khách sạn một chút hứng thú mình cũng đều không có, anh ta ép buộc mình làm cái quái gì mà thành viên ban giám đốc, mỗi ngày để mình cùng một đám lão già không đứng đắn kia ồn ào cãi nhau, còn anh ta thì ngược lại vui vẻ rồi, đuổi theo vợ trở về Mỹ, cậu nói xem mình dễ dàng sao? Mình thoải mái sao?” Đang nói đến lòng đầy căm phẫn, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng nhạc du dương.
Lập tức Lạc Chẩn Xuyên từ trên sô pha bật ngửa ngồi dậy, "Trò hay ra sân, Lục Gia, cô gái khiêu vũ ở đây quả thực chính là mỹ nữ xà, dáng người mềm mại như không xương vậy."
"Mình ngồi đây một lát, tự cậu đi xem đi." Thẩm Lục Gia vẫn là dáng vẻ thiếu hứng thú như cũ.
"Đi thôi, mình biết chiều hôm nay cậu bị Thẩm lão thái gia nhà cậu mắng nên máu chó xông lên não, tâm tình không tốt. Cuộc sống này a, phải tìm thú vui cho chính mình, nếu không chẳng phải là buồn bực mà ch.ết sao." Tâm tính của Lạc Chẩn Xuyên luôn mang theo khí chất thật thà, cho nên Thẩm Lục Gia luôn không cự tuyệt được anh ta. Ngay sau đó chỉ đành phải đi cùng anh ta tới khán đài.
Không thể không thừa nhận khán đài trên tầng hai được thiết kế vô cùng tốt, từ phía trên sẽ quan sát được toàn bộ sàn nhảy của tầng một. Khoảng không rông rãi trên sàn nhảy chỉ có một cô gái đang lẳng lặng đứng. Tóc đen, da trắng như tuyết, váy đỏ, đầu cô cúi xuống, dường như đem ánh mắt của tất cả giống đực ở tầng trên tầng dưới ngăn cách bên ngoài.
Lạc Chẩn Xuyên nheo mắt, "Sao lại giống như đổi người rồi vậy?"
Có tiếng nhạc đệm ghi-ta vang lên. Tô Chiết chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi một thân sơ mi màu đen, tay phải gảy dây đàn từ sau màn che từng bước đi về phía ánh sáng.
Lạc Chẩn Xuyên còn chưa kịp cảm thán thế nhưng hôm nay Tô Chiết lại tự mình ra sàn diễn, lại thấy cô gái kia bỗng nhiên chuyển động. Cánh tay ngọc như tuyết của cô nhẹ nhàng run lên, trong tay vang lên nhịp phách trong trẻo. Sau đó xoay vòng, làn váy đỏ sẫm run rẩy tạo thành một đóa hoa lớn kiêu ngạo.
Tiếng đàn ghi-ta trong tay Tô Chiết lại càng thêm sôi nổi. Có nhạc đệm, cô gái dùng đôi lông mi tuyệt diệu, dùng ngón tay mảnh khảnh, dùng vòng eo mềm dẻo, dùng mắt cá chân xinh đẹp, dùng tà váy rộng lớn, linh động khiêu vũ, vang lên dày đặc tiếng lẹt xẹt, di chuyển nhẹ nhàng như mây bay, như một cơn lốc bất ngờ cướp lấy vô số ánh mắt mê luyến cùng quý mến.
Tô Chiết lại nhạy cảm chú ý tới chân trái suy yếu của Ngũ Mị. Flamenco yêu cầu người nhảy phải dùng gót chân cùng bàn chân gõ xuống mặt đất, từ đó ăn khớp với nhịp phách vang lên, chân trái so với chân phải của Ngũ Mị gõ tiếng là một âm thấp một âm cao.
Thẩm Lục Gia lặng lẽ nhìn cô gái đang khiêu vũ, gương mặt cô trắng thuần, chỉ dùng thỏi son tô phác thảo nhưng lại làm hai cánh môi trông vô cung tinh tế. Tròng mắt cô như viên trân châu, đen vô cùng, trong veo đến gần như lạnh lẽo, giống như tuyết trong đêm trên Bắc Cực vậy. Thẩm Lục Gia không khỏi nhớ tới lúc anh nhìn thấy bức họa thiên sứ trong giáo đường Westminster tại Anh quốc (*), trong giáo đường mờ tối có điểm vài cây nến trắng, run rẩy trong ánh nến, trong ánh mắt của thiên sứ cũng không có nhân từ cùng dịu dàng như mọi người vẫn nghĩ, mà là lãnh lẽo không có hơi người. Ánh mắt như vậy cùng với đôi mắt trong ấn tượng kia của anh quá mức giống nhau, cô gái mặc đồ đỏ này, giống như một ngọn lửa bùng lên, làm bỏng thần kinh của anh. Vì vậy anh liền xoay người đi về phòng bao.
(*)Tu viện Westminster (tiếng Anh: Westminster Abbey), có tên chính thức Nhà thờ giáo đoàn Thánh Peter tại Westminster(The Collegiate Church of St Peter at Westminster), là một nhà thờ theo kiến trúc Gothic ở Westminster, Luân Đôn, nhà thờ này nằm ở phía tây của Cung điện Westminster. Tu viện Westminster là nơi tiến hành lễ đăng quang của các vua và nữ hoàng Anh, đây cũng là nơi chôn cất của nhiều người trong Hoàng gia Anh và nhiều nhân vật nổi tiếng khác trong Lịch sử Anh.
Lạc Chẩn Xuyên nhìn bóng lưng của bạn thân quay trở lại, lắc lắc đầu, lại hết sức chuyên chú xem khiêu vũ.
Theo từng nhịp vũ điệu, xung quanh là tiếng ủng hộ, tiếng huýt sáo cùng tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên. Nhưng đúng lúc này, một đám cảnh sát mặc thường phục nghênh ngang đi vào Minh Sắc.
"Người phụ trách đâu? Có người tố cáo nơi này có người dính líu đến hoạt động mại ɖâʍ." Cảnh sát dẫn đầu cao lớn thô kệch, ánh mắt đục ngầu nhìn thẳng chằm chằm vào Ngũ Mị ở trên đài. Những người hay đi chơi đêm ở chung quanh nào còn dám ở lâu, nhanh chóng hô gọi nhau giải tán, chỉ sợ lại rước lấy phiền phức.
Sắc mặt Tô Chiết trầm xuống, bỏ lại đàn ghi-ta, đi tới phía cảnh sát.
Ngũ Mị lại thong thả ung dung sửa lại một chút tóc mai, hướng về đám cảnh sát quyến rũ cười một tiếng, nụ cười này, thật sự phải coi như lời bái hát ‘ Tương ái’ —— đôi mắt quyến rũ nhẹ mở ra, như nghìn sợi dây điện giật.
Thừa dịp đám cảnh sát vẫn còn ở trong nụ cười kia chưa phục hồi lại tinh thần, Ngũ Mị bỗng nhiên đùa dai lao đến chỗ cầu thang.
"Cô ta chạy trốn!" Một cảnh sát hô to lên.
Tô Chiết nhìn cảnh sát đuổi theo mà dở khóc dở cười. Cô đương nhiên sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng mà láo loạn như vậy, sợ là sản nghiệp này của anh ta thật phải nhận tội danh dơ bẩn rồi.
Lạc Chẩn Xuyên ở trên tầng hứng thú đứng nhìn.
Lầu hai là kết cấu hình vòng, cảm giác được tiếng bước chân ở sau lưng ngày càng tới gần, Ngũ Mị lắc mình một cái, vặn tay nắm cửa, giống như cá chình trượt vào một phòng bao.
Thẩm Lục Gia đang muốn ra cửa để tìm Lạc Chẩn Xuyên, lại cảm giác được một thân thể thơm mát mềm mại ngã vào trong lồng ngực của anh.
"Cô gái khiêu vũ kia đâu?" Ngoài cửa là giọng nam đang thở hổn hển.
Ngũ Mị chớp chớp mắt, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Thẩm Lục Gia, ở bên tai anh mềm giọng nói, "Tiên sinh cứu tôi, tôi chỉ là sinh viên khoa âm nhạc đến khiêu vũ ở đây thôi, không muốn vào đồn công an."
Chóp mũi thoang thoảng mùi thơm mát, bên tai lại là hơi thở ấm áp, Thẩm Lục Gia mặt không thay đổi đẩy cô ra, "Đến mặt sau ghế sô pha đi."
Ngũ Mị nhịn không được thật sâu nhìn anh một cái. Lông mày đen nhánh giống như kiếm ra khỏi vỏ vậy, giống như một câu cổ điển trong tiểu thuyết được dùng tràn lan kia "Bay xéo nhập tấn" (*), con ngươi màu nâu, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén, dưới cái mũi thẳng là đôi môi mỏng với đường cong rõ nét cùng chiếc cằm kiên nghị. Cô đã từng thấy qua rất nhiều đàn ông có tướng mạo xuất chúng, người đàn ông trước mắt này có lẽ không tính là trưởng thành nhất, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được khí chất trầm ổn cùng thong dong hiếm thấy.
(*): ý muốn miêu tả những thứ đặc biệt sắc bén, như lông mày hay ánh mắt, khi trừng mắt hay lông mày sẽ giống như hai chiếc lá phi thẳng vào thái dương.
Vì vậy Ngũ Mị liền nâng làn váy thấp người ngồi xổm ở phía sau của sô pha, Thẩm Lục Gia quay lại ngồi trên ghế, rót cho mình một ly rượu.
Cánh cửa bị mở ra một cách thô lỗ, đám cảnh sát mặc thường phục tiến vào phòng, kiêu ngạo tăng vọt, "Chúng tôi là cảnh sát, đang thi hành nhiệm vụ."
Thẩm Lục Gia chỉ thong thả ung dung cúi đầu nhấp một ngụm rượu, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cảnh sát cầm đầu chỉ cảm thấy người đàn ông trầm lặng kia mang theo một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ, hơn nữa dường như còn có chút quen mặt, giọng nói liền chậm lại ba phần, "Chúng tôi cũng là nhận được lời tố cáo, nói nơi này có người dính líu đến hoạt động mại ɖâʍ, cô gái nhảy loại vũ điệu khôi hài ở lầu dưới hình như là vào phòng này."
"Flamenco không phải là vũ điệu khôi hài." Ngữ khí của Thẩm Lục Gia rất bình thản.
Lạc Chẩn Xuyên vừa vặn đẩy cửa đi vào, "Ô, đây là làm sao vậy?" Anh ta đi đến một chiếc sô pha lớn ngồi dựa vào, hai tay đan chéo đặt ở sau gáy, chân cũng đặt lên trên bàn trà, "Các anh đến đây lục soát người, ai cho các anh lớn mặt như vậy? Các anh muốn lục soát cũng được, nếu như không lục soát ra ——" Lạc Chẩn Xuyên cố ý dừng lại một chút, "Tôi cũng muốn tìm cục trưởng Diệu Giang Thường của các anh tâm sự một chút ."
Ở Lận Xuyên có nhiều miếu thờ Bồ Tát, nhìn hai vị này thì chính là không trêu chọc nổi, cảnh sát cầm đầu cười ha ha, liền mang theo cấp dưới tự giác lui ra ngoài.
Lúc này Lạc Chẩn Xuyên mới xoay người, tựa đầu dò xét về phía mặt sau của sô pha, cười hì hì nói, "Người đẹp có thể đi ra rồi."
Ngũ Mị đứng lên, hướng hai người cười một tiếng, "Mới vừa rồi cảm ơn hai vị." Nói xong liền muốn rời đi.
Lạc Chẩn Xuyên một bước lướt đến trước mặt cô ngăn cản, "Người đẹp, thời gian đã trễ thế này, để tôi đưa cô trở về đi."
"Trường học của chúng tôi quản lý rất nghiêm, bị người khác nhìn thấy thì năm nay tôi sẽ không lấy được học bổng." Trong đôi mắt của người đàn ông trẻ tuổi này cũng không có dục niệm, chỉ có tò mò cùng trêu đùa, cho nên Ngũ Mị chớp mắt cũng đều không chớp, thuận miệng liền nói dối.
Lạc Chẩn Xuyên chợt đem mặt để sát vào cổ của Ngũ Mị, dùng sức hít một hơi, "Sinh viên nghèo? Vậy sao tôi lại ngửi thấy trên người cô có mùi nước hoa Opium (*)? Hình như nó không rẻ đến mức ngay cả sinh viên nghèo cũng có thể mua dùng đi?"
(*): Opium nghĩa là thuốc phiện, là một dòng nước hoa của hãng Yves Saint Lauren của Pháp được ra đời vào năm 1977, có giá khoảng 1- 1,5 triệu/ lọ)
Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông là nụ cười rất khó ưa. Ngũ Mị nhếch môi nở nụ cười, "Chẳng lẽ sinh viên nghèo không thể có một hay hai người họ hàng giàu có sao?"
"Là họ hàng giàu có hay là kim chủ giàu có?" Lạc Chẩn Xuyên cười đến xấu xa, lại mập mờ hướng tới bên tai của Ngũ Mị ngửi một hơi.
"Vị tiên sinh này, xin ngài tự trọng." Giọng nói của Ngũ Mị dường như đã mang vẻ nóng nảy. Cô đưa tay chạm vào áo sơ-mi của Lạc Chẩn Xuyên, là một tư thế đẩy ra từ chối.
Lạc Chẩn Xuyên lại càng muốn trêu đùa, đè lại tay của Ngũ Mị. Lòng bàn tay chạm đến lồng ngực dưới áo sơ mi của anh ta, dường như bàn tay đang đi xuống làm cho Ngũ Mị lập tức sợ hãi, muốn tránh thoát.
Một trốn, một truy, vẫn dây dưa đến chỗ túi quần dưới dây thắt lưng, lúc này Ngũ Mị mới quay đầu hướng về phía Thẩm Lục Gia cầu cứu, giọng nói bi thương cầu khẩn, "Tiên sinh, trễ nữa thì ký túc xá của chúng tôi sẽ có người trông cổng."
"Lạc nhị, để cô ấy đi." Thẩm Lục Gia cũng cảm thấy bạn thân nháo loạn hơi quá.
"Gia tạm tha cho cô lần này."
"Cám ơn." Ngũ Mị hướng về phía Thẩm Lục Gia nói cám ơn, siết chặt tay phải, vọt nhanh ra khỏi phòng bao.
Khách ở lầu một gần như đã đi hết. Một mình Tô Chiết ngồi trên quầy bar, cũng không bị ảnh hưởng bởi giai điệu của bài hát. Người phục vụ ở sau lưng anh ta, yên lặng lau chùi ly thủy tinh. Nhìn thấy Ngũ Mị, Tô Chiết từ trên quầy bar nhảy xuống, đưa chiếc túi trên tay cho cô.
Ngũ Mị đưa tay nhận lấy muốn đi.
Tô Chiết đã uống có chút say gọi cô lại, "Chân trái của cô... Không có việc gì chứ?"
Lập tức Ngũ Mị dừng bước chân, đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói, "Không nhọc anh phí tâm."
Ra khỏi Minh Sắc, lúc này Ngũ Mị mới mở hai tay ra, nằm trong lòng bàn tay cô là chìa khóa xe Hummer mới vừa rồi ‘tiện tay’ lấy từ trong túi quần của Lạc Chẩn Xuyên. Tiêu sái giương tay lên, chìa khóa xe dưới ánh trăng xẹt qua một đường cong xinh đẹp, chuẩn xác rơi vào bên trong thùng rác. Lúc này Ngũ Mị mới hài lòng tiến vào trong Audi Q7 của mình.
Lúc hai người Lạc - Thẩm rời đi thì đang là giữa đêm. Thẩm Lục Gia đã bật điều khiển từ xa chiếc Maserati của mình, lại nhìn thấy Lạc nhị luống cuống tay chân đang lật tung túi quần lên.
"Không thấy chìa khóa à?"
"Ừ. Mình nhớ rõ là để trong túi quần. Không lấy ra mà." Vẻ mặt Lạc Chẩn Xuyên buồn bực, bỗng nhiên thần sắc của hắn biến đổi, hận nghiến răng nghiến lợi, "Mình biết rồi, nhất định là cái nha đầu khiêu vũ kia, là cô ta lấy ra từ túi quần của mình!"
Thẩm Lục Gia suy nghĩ một chút, đoán chừng là Lạc nhị "đùa giỡn" người ta nên bị chơi xỏ, cũng không nhìn ra cô gái trẻ tuổi kia lại thủ đoạn như vậy, lập tức thở dài, "Mình đưa cậu về, chìa khóa của cậu chắc đã bị cô ta ném vào thùng rác rồi."
"Yêu nữ!" Lạc Chẩn Xuyên nghiến răng nghiến lợi, chơi diều hâu ngược lại còn bị diều hâu mổ vào mắt, làm sao nuốt xuống phần cay cú này, "Tốt nhất cô ta đừng rơi vào tay mình, bằng không tiểu gia không thể không báo mối thù đêm nay!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: thật là nằm cũng trúng đạn a, ta thề là ta không có xem qua “Bắc ái “, xuất phát từ sự nhất quán về nghệ thuật và đam mê phép ẩn dụ, cho nữ chủ bắt đầu với cái tên này chỉ là vì cùng âm với "Quyến rũ" mà thôi, ~~o(>_<)o ~~ bất quá vô luận đại gia đối việc phim truyền hình cùng tên họ với nhân vật là thái độ gì, ta chỉ có thể nói xin vui lòng đừng có thành kiến, tên chỉ là biệt hiệu mà thôi ~
Nhớ rõ phải rải hoa a ~ nếu không Bá Vương Giấy muội muội sẽ chỉ là Giấy muội muội thôi ~
--- ------ ------ ------ ------ -------