Chương 42: Tiếng đàn như tố cáo
Editor: Linhh Linhh
Khách sạn Ritz nằm ở phía Bắc của quảng trường Vendome ở Paris là khách sạn cuối cùng mà công nước Diana khi còn sống đã từng ở. Công nước Diana, một ví dụ về cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc, tại nơi này công bố tin cưới hình như có một chút điềm không lành, nhưng theo dđlqđ ý của Nguyễn Chính Nghĩa và Cố Khuynh Thành, sẽ tổ chức tiệc rượu ở đây. Cố Khuynh Thành thần tượng Chanel đã ở khách sạn Ritz 35 năm, đường hoàng tuyên bố với toàn thế giới____ “Le Ritz, c’est ma maison!” (Ritz, nhà của tôi).
Thẩm Lục Gia đi một mình tới, hai người ăn cơm trưa xong không lâu thì Ngũ Mị liền bị mẹ cô gọi đi. Vốn định cùng nhau đi dạo chợ bán đồ cũ cũng phải hậm hực từ bỏ.
Anh vừa vào cửa, liền nghe thấy có tiếng người ở sau lưng mình gọi.
Quay đầu lại nhìn, là Nhan Tế, nhớ ra nhà họ Nguyễn cũng làm đồ trang sức, Nhan Tế và Hữu Nghiễm lại chơi với nhau, quen biết cũng không có gì kỳ lạ.
“Lục Gia, mọi ngày người được xưng là đại thần không tùy tiện xuống phàm trần, hôm nay làm sao cũng tới những chỗ này?” Nhan Tế vẩy chiếc quạt xếp thập nhị cốt trong tay “ba” một tiếng, cười giống như một con hồ ly.
“Nguyễn Hàm gửi thiệp mời cho tôi.” Thẩm Lục Gia tránh nặng tìm nhẹ ( ý tránh nói vào vấn đề chính), “Còn cậu?”
“Ông già nhà tôi và Nguyễn Chính Nghĩa là bạn, chẳng qua ông ấy lêu lổng bên ngoài, không có thời gian tới, tôi đành phải miễn cưỡng thay mặt cha tới, nhưng quan hệ của tôi và Nguyễn Hàm chẳng ra gì, mỗi lần tôi nhìn thấy bộ dạng hắn nam không ra nam nữ không ra nữ cũng muốn phun cơm ra.”
Thẩm Lục Gia không khỏi bật cười, thật ra thì khuôn mặt Nhan Tế và Nguyễn Hàm căn bản là người tám lạng người nửa cân. Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dưới chân là tấm thảm lông dài xa hoa Victoria, bên trong hành lang bằng kính trưng bày các loại đồ vật quen thuộc của nhãn hiệu nổi tiếng.
Bên trong yến hội đã có không ít người tới, cái đèn trần thủy tinh to lớn óng ánh sáng long lanh, chuỗi ngọc hình giọt nước tựa như lần lượt chu đáo mời khách tới.
Bởi vì dạ tiệc là tiệc buffet. Có bồi bàn mặc đồng phục nghiêm chỉnh đưa ly rượu đến tận tay khách.
Thẩm Lục Gia vừa mới nhấp một ngụm rượu, liền nhìn thấy Ngũ Mị. Cô mặc một chiếc váy đuôi các màu hồng bó sát người, nhìn giống như một nàng tiên cá, mái tóc đen chỉ dùng chuỗi hạt mạ vàng nạm kim cương cột đơn giản lại. Nhưng hôm nay đôi môi đỏ mọng của cô lại được tô màu hồng nhạt, ngược lại nổi bật là đôi châm mày cong cong, đôi lông mày màu đen khiến đôi mắt cô to hơn tỏ ra hắc bạch phân minh (đen trắng rõ ràng).
“Tôi chưa từng gặp qua so với người phụ nữ đó càng có mùi vị đàn bà.” Thời điểm Thẩm Lục Gia chỉ lo nhìn Ngũ Mị, nhưng ánh mắt Nhan Tế lại không chớp mắt nhìn Cố Khuynh Thành bên cạnh Ngũ Mị. Kiểu tóc của bà tinh xảo đẹp đẽ, đồ trang sức bằng trân châu tinh xảo vừa vặn rủ xuống gần nửa chiếc khăn che mặt màu trắng, có thể nhìn thấy mơ hồ dung mạo làm người khiếp sợ kia. Trên bộ sườn xám màu trắng được thêu hình phượng hoàng bằng sợi tơ màu vàng. Môi đỏ như hoa hồng càng làm tôn thêm gương mặt trắng như tuyết của bà. Chắc hẳn bà đã không còn trẻ, nhưng lại không có chút nào bị lão hóa, ngược lại mang một mùi vị mà bất kỳ một cô gái trẻ tuổi nào không thể nào có. Tựa như rượu vang được cất trữ lâu năm mới có thể đẹp lạ thường như vậy.
Nghe được người bạn tốt bên cạnh than thở, lúc này Thẩm Lục Gia mới mở mắt quan sát “Nhạc mẫu tương lai” một lúc rồi thu hồi ánh mắt.
Nhan Tế lấy cùi chỏ thọt bạn tốt, “Như thế nào?”
“Tôi cảm thấy con gái bà so với bà ấy đẹp hơn.”
Cho tới bây giờ Nha Tế vốn được xưng là “Thám hoa lang quân” chưa bao giờ xem nhẹ mỹ nữ, dĩ nhiên anh cũng đã quan sát qua Ngũ Mị, lập tức không đồng ý phê bình nói: “Cô ấy cũng được coi là cực phẩm, nhưng so sánh với mẹ cô, còn kém hơn nhiều, quá non nớt.” Vừa dứt lời, anh lại hậu tri bất giác (đột nhiên) nhìn về phía Thẩm Lục Gia, ý vị thâm trường nói: “Cậu làm sao biết hai người họ là mẹ con?”
Thẩm Lục Gia chưa kịp đáp lại, đã nhìn thấy Nguyễn Chính Nghĩa và Nguyễn Hàm từ bên kia hành lang tiến vào phòng yến hội. Nguyễn Chính Nghĩa là một tên đàn ông trung niên hói đầu, cao gầy, mặt mũi sạch sẽ. Nguyễn Hàm thì mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ thắm, nút áo hiếm khi được cài đầy đủ. Túi áo sơ mi còn cắm một bông hoa hồng đen.
Nhìn thấy Nguyễn Hàm, con ngươi Thẩm Lục Gia không khỏi sâu mấy phần.
Chung quanh nam nam nữ nữ đã mở miệng bàn tán. Bọn họ đang nói gì? Dĩ nhiên là vây quanh bốn nhân vật chính ngày hôm nay. Bỗng nhiên Thẩm Lục Gia có chút hối hận vì năm đó không lựa chọn du học ở Pháp. Rất may là Nhan Tế hiểu tiếng Pháp.
“Cậu còn không nói cho tôi biết là làm sao cậu biết được hai người họ là mẹ con.”
“Bởi vì cô nương kia là bạn gái của tôi.”
Nhan Tế tựa như bị sấm đánh trúng, nửa ngày mới hoàn hồn lại, trong ánh mắt tràn đầy khâm phục và bát quái: “Thẩm Lục Gia, cậu thật đúng là không biết thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng. Hoặc là không tán gái thì thôi, đã tán thì cũng phải tán được một cô nàng cực phẩm.”
Thẩm Lục Gia cau mày, chỉ thúc giục anh ta phiên dịch những lời bàn tán của mọi người xung quanh.
“Cô xem cô ta cơ bản không cười. Nghe nói là tiêm botox quá nhiều, mặt cũng cứng như gỗ.” Một cô gái mập tóc màu vàng nói.
“Hai mẹ con cô ta đều không chính đáng, chúng ta so với họ kém hơn. Bà già đó thủ đoạn thật lợi hại, đàn ông đều yêu bà ta đến lỗi nguyện làm chó đi tới đi lui dưới váy bà ta.”
“Đứa con gái cũng không đơn giản. Hai mươi tuổi đã ở bên ngoài xã giao. Bao nhiêu đàn ông trẻ tuổi bị cô ta quay đi quay lại, không phải Kiều Bỉ Đức suýt nữa mất một cái chân sao? Cuối cùng không thành người một nhà không vào một cửa.”
“Tôi nhớ năm đó trong vũ hội bạn nhảy không phải là con trai của Nguyễn tiên sinh sao?”
...
Nhan Tề phiên dịch từng câu cho Thẩm Lục Gia nghe, còn có lòng tốt “Trấn an” bạn tốt, “Cậu biết đấy, đàn bà thường yêu thích bàn chuyện thị phi, những lời này nghe một chút cũng được, thà hủy đi mười ngôi miếu, cũng không hủy một cuộc hôn nhân, đừng gọi tôi là người độc ác. Chẳng qua cũng không tệ, tôi chấp nhận, như vậy có thể thân cận nhiều hơn với cha mẹ vợ.”
Nguyễn Hàm đi nhanh tới bục cao trong yến hội, bông hoa diêm dúa lòa loẹt được cài trên áo, đưa lên mũi ngửi ngửi một cái, sau đó tùy ý ném bông hoa hồng vào chỗ mấy cô gái trẻ đang tụ tập, lập tức tạo thành một trận hét chói tai.
“Các vị, hôm nay tại đây tôi có một tin vui muốn chia sẻ với mọi người.” Trên mặt Nguyễn Hàm mang một nụ cười, “Cha tôi đã cầu hôn thành công phu nhân đây, cho nên tối nay muốn mượn yến hội này tuyên bố với mọi người tin tốt lành này.” Trong tiếng hoan hô Nguyễn Chính Nghĩa lấy ra một chiếc nhẫn bảy cara sáng chói tựa như muốn chọc mù mắt người khác, sau đó quỳ một chân xuống đeo chiếc nhẫn lên ngón tay áp út của Cố Khuynh Thành.
Trên mặt Cố Khuynh Thành vẫn nhàn nhạt, đôi mắt ẩn núp sau cái khăn che mặt nhìn không ra là buồn hay vui. Ngũ Mị đứng sau lưng bà, không nhịn được suy nghĩ, người phụ nữ truyền kỳ trong đời người như vậy, có từng chân thành yêu người nào không? Cô nghĩ đến xuất thần, không để ý ánh mắt Nguyễn Hàm đang nhìn cô cười. Nguyễn Hàm thân mật ghé vào tai Ngũ Mị, dùng giọng nói mà chỉ hai người bọn họ mới nghe được: “Em và tôi có hôn ước, mẹ em lại gả cho ba tôi, hai mẹ con em gả cho hai cha con tôi, thật là giai thoại nhân gian (truyền thuyết). Chỉ khổ cho con chúng ta, sau này xưng hô thật là loạn.”
“Anh yên tâm. Tôi có ch.ết cũng không gả cho anh.” Ngũ Mị cười nhạt.
“Thật không?” Nguyễn Hàm nhìn về phía Thẩm Lục Gia đang đi tới nơi này, khinh bạc dùng một ngón tay sờ động mạnh trên cổ Ngũ Mị, “Em ch.ết nhất định cũng là một xác ch.ết xinh đẹp, tôi sẽ không chê.” Nói xong lấy một ly rượu trên khay người phục vụ đang bê, lại nhảy lên bục cao, lớn tiếng kêu: “A votre santé!” (cạn ly).
Ngũ Mị cũng nhìn thấy Thẩm Lục Gia, cao hứng muốn chạy tới bên cạnh anh, mới nhớ tới hôm nay mình mặc váy đuôi cá, không vui.
Thẩm Lục Gia nhìn thấy dáng vẻ hậm hực của cô, tức giận trong nháy mắt liền phai nhạt, đi hai bước tới, nắm tay cô thật chặt.
“Chúng ta đến bên kia đi.” Ngũ Mị đưa tay chỉ một chỗ yên tĩnh.
Thẩm Lục Gia gật đầu, cách đó không xa Nhan Tế đã làm quen được với một mỹ nữ tóc vàng, hai người đang định dẫn nhau chạy qua, cảm nhận được cái nhìn chăm chú của bạn tốt, Nhan Tế vừa quay đầu lại, đưa cho anh một ánh mắt “Chúc cậu may mắn.”
“Nếm thử món áo choàng dài của Caesar này đi, do đầu bếp chính chuyên môn của nhà này làm.” Ngũ Mị cười hì hì giới thiệu với Thẩm Lục Gia.
Thẩm Lục Gia nghe cái tên có chút kỳ lạ, nhìn xuống không nhịn được bật cười, thật ra nó chính là món cá ngừ bên ngoài được bọc lá kế, bên trên rắc hạt tiêu mà thôi.
Thẩm Lục Gia nếm thử mấy món được Ngũ Mị ân cần giới thiệu, nhưng anh không ăn bất cứ cái gì, chỉ uống mấy ly rượu vang bên trong có mấy cánh hoa hồng.
“Tại sao anh không ăn?”
Ngũ Mị cười khổ, “Mẹ em có ở đó nhìn chằm chằm em đâu, em liền quá miệng nghiện đi.” Thấy Thẩm Lục Gia không hiểu, cô lại cho rằng Thẩm Lục Gia nói về chuyện ngày hôm qua, cuộc nói chuyện của hai mẹ con liên quan tới vòng eo.
Không nghĩ tới Thẩm Lục Gia nghiêm trang nói: “Anh cảm thấy eo của em là thành ngữ, dường như cũng không phải thành ngữ, một tay ôm đủ. Xin lỗi, từ nhỏ đến lớn anh, văn chương tương đối kém.”
Trong mắt hai người đều rơi vào mảng nhu tình, Cố Khuynh Thành đứng từ xa nhìn về phía hai người, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt. Hai người kia đều xong đời, từ trong xương cốt Ngũ Mị là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà người đàn ông bên cạnh cô lại trầm tĩnh như núi, gặp nhau giống như cục sắt đỏ rực gặp nước lạnh, thế nào cũng phát ra âm thanh “Xuy” xinh đẹp...
Bây giờ việc thuận lợi nhất là đi lại tự do, không chờ tan tiệc, Ngũ Mị đã kéo tay Thẩm Lục Gia chạy ra ngoài.
Khí hậu vào ban đêm ở Paris cũng không lạnh, Ngũ Mị đứng trên lề đường, khom người dọc theo đường váy xé toạch một tiếng, bộ trang phục dạ hội đắt giá bị cô xé biến thành cái váy dài đến đầu gối. Cô thử bước đi hai bước, quả nhiên dễ dàng hơn. Nhưng trong mắt Thẩm Lục Gia hành động thô lỗ phí của trời này lại thấy đáng yêu.
“Sau này đừng đi đôi giày quá cao như vậy, không tốt cho đầu gối và xương sống. Đi lên.” Nói xong Thẩm Lục Gia hơi khom người, tỏ ý muốn Ngũ Mị leo lên lưng anh.
Ngũ Mị ngây người, nhìn tấm lưng dài rộng của người đàn ông trước mặt, một lúc lâu thần trí còn chưa quay trở lại. Cho đến khi Thẩm Lục Gia quay đầu lại nhìn cô một cái, cô mới leo lên lưng Thẩm Lục Gia, ôm cổ anh thật chặt.
Thật may khách sạn mà Thẩm Lục Gia nghỉ cách đây không xa, dưới bóng cây, Thẩm Lục Gia cõng Ngũ Mị đi từ từ. Có một tên người Pháp cao gầy, nhìn hai người huýt sáo vang dội.
Ngũ Mị cảm thấy hốc mắt có chút ê ẩm, cô không nhịn được nhìn hạt cây tương tư trên đỉnh đầu, hạt màu đỏ trên cành cây như đang đung đưa, càng đong đưa cô càng cảm thấy mắt đau nhói.
Khó khăn lắm mới đến phòng khách. Thẩm Lục Gia đặt cô lên giường, cởi bỏ áo khoác, ngồi xuống mép giường kéo cà vạt, thở hổn hển mấy cái.
Chợt Ngũ Mị từ phía sau lưng ôm lấy anh, dán mặt vào chiếc áo sơ mi trắng. Cả người Thẩm Lục Gia cứng đờ, anh lại có thể cảm nhận được hai khối thịt mềm nhũn trước ngực cô đang đè ép trên sống lưng anh. Loại cảm giác này khiến cho cổ họng anh căng lên.
Nghiêng đầu nhìn Ngũ Mị, trùng hợp cô cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Lục Gia trực tiếp đè cô xuống giường, hôn xuống. Hồi lâu sau, Thẩm Lục Gia mới buông Ngũ Mị, chống nửa người lên nhìn Ngũ Mị chăm chú, nhẹ giọng nói: “Anh muốn em.”
Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, có một giọt còn theo tóc mai chảy xuống, tựa như cũng chảy vào đáy lòng cô. Trong lòng Ngũ Mị thở dài, đưa tay kéo cổ anh.
Có lẽ việc đàn ông cởi quần áo phụ nữ là một việc không cần học tập mà chỉ cần làm theo bản năng, Thẩm Lục Gia liền mò tới khóa kéo bí mật ẩn núp phía bên phải chiếc váy đuôi cá, sau đó tay hơi run run cởi bỏ áo lót của cô, một đôi thỏ trắng lập tức nhảy ra ngoài, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào hai viên hồng hồng.
Lập tức Thẩm Lục Gia cảm thấy đỏ mặt, có chút ngơ ngác nhìn cặp “Thỏ” trắng mềm mại như tuyết kia.
Ngũ Mị bị anh làm vừa thẹn vừa tức, dùng cánh tay ôm lấy ngực.
Lúc này Thẩm Lục Gia mới trong mộng tỉnh lại, cúi đầu xuống cố bình tĩnh cởi áo sơ mi của mình ra.
Ngũ Mị dở khóc dở cười, khẽ nâng người lên, đưa tay cởi thắt lưng của Thẩm Lục Gia.
Hai người hỗ trợ nhau nửa ngày, cuối cùng cũng trần trụi gặp nhau.
Vì vậy Thẩm Lục Gia đã gặp được đường cong xinh đẹp nhất trong cuộc đời của anh, cặp mông tròn trịa đầy đặn của cô là đường Cardioid hình trái tim, khuôn ngực đầy đặn chính là đường gấp khúc Bernoulli, eo là đường cong hyperpol.
Ngũ Mị vuốt ve chín đốt xương sống nồi lên sau lưng anh, dưới ánh sáng hoàng hôn lưng anh tựa như đang mỉm cười, bời vì hai bên mông bị khuất bóng, sắc đẹp nhiều hơn một tầng, tựa như thần mặt trời được đúc bằng kim loại.
Thẩm Lục Gia cảm thấy có chút khó chịu, huyết dịch cả người càng thêm sôi trào, nhưng không tìm được cửa khơi thông. Anh vừa cúi đầu, giống như trẻ sơ sinh tìm đồ ăn ngậm nhũ của Ngũ Mị vào miệng.
Ngũ Mị nhạy cảm run lên, trở tay ôm chặt Thẩm Lục Gia.
Đầu lưỡi từ từ ɭϊếʍƈ và ʍút̼ đầu nhũ ướt át vào, Ngũ Mị cảm thấy mình bị một cảm giác kỳ lạ bao vây, cả người từ trên xuống dưới như bị trúng thuốc tê, vừa đau vừa trướng. Lại giống như toàn thân đều là tim, đập loạn. Cô ôm đầu Thẩm Lục Gia thật chặt vào ngực, một tay nắm tóc, một tay đặt trên lưng anh.
Thẩm Lục Gia cảm thấy kỳ tích trong lòng cứ như vậy lắng xuống, đầu tựa vào rãnh ngực sâu ấp áp của cô, chóp mùi đều là mùi vị da thịt cô, anh loại hoảng hốt hồi tưởng lại hình ảnh mẹ cho con ăn qua dạ con, an tâm mà hạnh phúc.
Bởi vì khó chịu, Ngũ Mị không nhịn được đứng lên, thời khắc này cô bị cái người ngu dốt kia ép buộc như cá mắc cạn, ở trên giường xoay qua xoay lại.
Lần nữa Thẩm Lục Gia bị cô trêu trọc mà huyết mạch căng phồng, đầu lưỡi anh cạy môi cô ra, ở trong miệng cô khuấy động. Hai tay Ngũ Mị vuốt ve một đường từ cổ đến bên hông anh. Tay cô sờ tới chỗ nào, Thẩm Lục Gia liền cảm thấy mạch máu dưới da giống như nham thạch nóng bỏng, dường như muốn phun trào. Trên người mồ hôi cứ từng giọt từng giọt tràn ra.
Tách hai chân cô gác lên đầu vai mình, Thẩm Lục Gia cảm thấy dục vọng mình đã đột phá quá giới hạn, lại không có màn dạo đầu, người đàn ông giống như ong vàng đâm tới, trực tiếp xuyên qua bông hoa mẫu đơn.
Đến khi anh nhận ra được mê dược mà chống đỡ cũng đã muộn, Ngũ Mị đau đến lỗi cào cắn anh.
Đây là lần đầu tiên của cô? Tuy anh không có quan tâm xử nữ hay không, nhưng nếu như từ đầu đến cuối, cô hoàn chỉnh đều là người của anh, dĩ nhiên anh càng cao hứng hơn. Bởi vì nói cho cùng, Thẩm Lục Gia anh cũng là một người đàn ông.
Mắt nhìn thấy cô đau đến ngay cả đầu ngón chân cũng đáng thương cuộn tròn một chỗ, trên lông mi không biết là mồ hôi hay nước mắt, Thẩm Lục Gia đau lòng muốn ch.ết, chỉ dám một chút lại một chút hôn cô, bảo cô thả lòng.
Ngũ Mị hối hận muốn khóc, sớm biết đau như vậy, cô đã giúp anh thổi tiêu đi.
“Anh nhanh lên một chút có được hay không, rất đau.” Cuối cùng Ngũ Mị nghẹn ngào lên tiếng.
Thẩm Lục Gia vừa hôn cô, vừa xin lỗi: “Xin lỗi, anh cũng không có kinh nghiệm, thật xin lỗi, sau này thì tốt lắm, tin tưởng anh...”
Ngũ Mị thật muốn đạp anh xuống giường.
Thẩm Lục Gia dùng tới hai mươi tám món võ nghệ, chỉ làm cho Ngũ Mị buông lỏng. Anh từng đợt từng đợt xâm chiếm khiến cuối cùng Ngũ Mị cũng cảm nhận được trừ đau ra còn có một cảm giác khác, ví dụ như hơi tê dại một chút, đau một chút cũng vui.
Bên ngoài cửa sổ không biết từ đâu bay tới tiếng người Trung Quốc lả lướt, hoặc là có vị khách Trung Quốc ở phòng bên cạnh, bật đĩa nhạc? Giọng nam hát “Trong thế giới loài hoa, bay lên bao nhiêu đôi uyên ương bướm, quạ đen chim sẻ; ban đêm đèn đuốc suy yếu, lướt qua bao nhiêu kim phấn ngân quang, khóc lóc cười với gió trăng...”
Tác giả có lời muốn nói: Lặn xuống nước vội vàng nổi bọt... Nếu không hừ hừ
Thật ra liên quan tới vai chính đúng hay không, ta một mực đào hố quấn quít đến bây giờ... Vốn muốn an bài không phải vậy, nhưng mấy ngày trước thấy mọi người nói “Có tiểu lang đáng giá tốt nhất” làm ta quả thực cảm động, ta liền công bằng không thiên vị...
Đến nỗi cảm thấy chỗ nào chưa phù hợp với cặp nam nữ chính, tôi sẽ giải thích ở cuối chương cho mọi người...
Thế nào? Tối nay ăn thịt ngon không? Ta đã tận lực... Trong mắt nhà số học đường cong của người đẹp chính là đường cong xinh đẹp nhất.