Chương 56: Bà Lục
Editor: lamnguyetminh
Beta: Vidia, Sư Tử Cưỡi Gà
Yến Tu Minh chưa từng thấy qua nhiều đèn đóm như vậy, trong phòng chụp ảnh có cả một hàng đèn hình dạng kỳ lạ. Thấy Yến Tu Minh hứng thú nhìn, đang chuẩn bị dụng cụ chụp ảnh, trợ lý đã cười chỉ cho cô xem đèn Cường quang (ánh sáng mạnh), đèn Halogen, đèn thủy ngân, đèn huỳnh quang, đèn sol, đèn hồ quang, đèn Neon.
Trợ lý chụp ảnh là một thanh niên yêu nghệ thuật có thừa nước bọt, nói đến phạm vi chuyên môn của mình, nước bọt văng tung tóe, nhưng không hề có năng lực quan sát, vẫn không chịu dừng nói. Cho đến khi di động trong túi áo khoác của Yến Tu Minh đổ chuông, cô vội vàng như được đại xá, hơi gật đầu với trợ lý, đi ra ngoài nhận điện thoại.
Cuộc gọi đến là số điện thoại nhà của nhà họ Thẩm, hít một hơi, Yến Tu Minh nhận điện.
"Dì Lục, dì khỏe không?"
"Tu Minh, gần đây có phải rất bận hay không, từ sau lần trước đã lâu không gặp cháu rồi. Nói thật, một mình dì ở nhà, cũng rất buồn bực."
"Dì Lục, chờ cháu rảnh sẽ đến thăm dì. Mấy ngày nay cháu vừa nhận làm khách mời của một bộ phim, nếu không nhất định sẽ đến quấy rầy dì. Nói lời này không sợ dì chê cười, lần trước được thưởng thức qua món súp trứng gà rượu nếp chưng bí đỏ của má Trương vẫn khiến cháu luôn nhớ mãi."
"Chờ khi nào cháu đến, dì sẽ bảo má Trương làm cho cháu. Đúng rồi, cháu đóng bộ phim kia, có phải tên là《 Vũ! Vũ! Vũ! 》hay không, dì đã đọc trên báo đấy." Lục Nhược Nhu cố gắng làm cho giọng mình có vẻ tùy ý, nói tiếp: "Hôm đó, ở lễ khai máy, cháu thật sự rất xinh đẹp, làm lu mờ tất cả những cô gái trên sân khấu."
Yến Tu Minh cũng là kiểu người ‘Giẫm phải đuôi thì đầu sẽ động’, lập tức theo đuôi lời Lục Nhược Nhu nói: "Dì Lục, đó là dì quen biết cháu, mới cảm thấy cháu xinh đẹp, cô Ngũ mặc quần áo đen bên cạnh cháu mới thật sự là quốc sắc thiên hương."
"Cô gái áo đen đó, dì mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng." Lục Nhược Nhu cố gắng vờ lộ ra giọng điệu hồi tưởng.
"Cô ấy hình như không phải diễn viên nhỉ?"
"Bây giờ cô Ngũ kia là Tổng giám đốc của Đỉnh Ngôn, một cô gái vô cùng giỏi giang, rất đáng gờm."
"Dì nhớ ra rồi, lúc ông cụ nhà họ Lục qua đời, cô ấy cũng đến viếng, dì nhớ là khi ấy cô ấy dùng thân phận quản lý cấp cao của Thịnh Thời đến đó chứ?"
Nghe ra giọng điệu của Lục Nhược Nhu có vài phần nghi ngờ, Yến Tu Minh không nhịn được hơi nhếch môi cười, khó trách lại nói: Thời buổi bây giờ ai mà không mang theo một cái mặt nạ ra đường.
"Đúng vậy ạ, cô Ngũ vốn là Giám đốc ngoại giao của Thịnh Thời, gần đây mới đổi công tác đến Đỉnh Ngôn. Dì Lục, có vài lời cháu không biết có nên nói hay không."
"Có gì muốn nói với dì Lục thì cứ nói thẳng, đừng ngại." Tay cầm điện thoại của Lục Nhược Nhu không khỏi nắm chặt, bà ta cảm thấy vòng vo lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã vào việc chính.
"Bởi vì bộ phim này do Đỉnh Ngôn bỏ vốn riêng. Bây giờ cháu ở tổ phim nghe được một vài tin đồn, là về anh Thẩm."
Yến Tu Minh hạ thấp giọng: "Không phải một thời gian trước Đỉnh Ngôn bị thu mua sao, nghe nói người thật sự thu mua là.....Thịnh..."
Đầu ngón tay của Lục Nhược Nhu vô thức xoắn dây điện thoại, trong một khoảnh khắc, bà ta lập tức nghĩ thông suốt mọi chuyện. Thì ra con trai ngoan của bà ta lại lừa gạt bà ta, sắp xếp cho con hồ ly lẳng lơ kia vào vương quốc ngầm của nó, còn nâng đỡ cô ta ngồi lên vị trí quan trọng như vậy. Nó còn dâng một nửa mạng sống của mình và người thân cho con gái của Cố Khuynh Thành nữa! Cũng trách bà ta hồ đồ, vậy mà không thể nghĩ tới những bước ngoặt trước mắt này. Nếu như không phải Đỉnh Ngôn có quan hệ với nhà họ Lục, loại phụ nữ giống như Ngũ Mị có thể cam chịu rời khỏi một ngọn núi sống to sờ sờ vậy sao?
"Những lời này chỉ có thể nghe nhưng không được chứng thực." Lục Nhược Nhu đương nhiên không muốn để cho Yến Tu Minh nhận ra mình đang tức giận, cơ mặt gần như đều cứng lại, bà ta dùng sức nâng má, mới nở được nụ cười nói: "Dì sẽ không quấy rầy cháu quay phim nữa, rảnh rỗi nhất định phải đến nhà ngồi một chút đấy."
"Vậy dì Lục cũng phải chú ý sức khỏe, thời tiết lạnh, dì phải chú ý giữ cho ấm. Khi nào rảnh rỗi cháu sẽ đến thăm dì."
Cúp điện thoại, Lục Nhược Nhu ngẩn ngơ ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm pho tượng Quan m bạch ngọc đang quay mặt về phía nam trong phòng ngủ của mình. Quan m chân không đứng trên lá sen, hai tay chắp lại, hơi hé miệng, trên mặt là nụ cười tuyệt diệu không thể nói bằng lời. Lục Nhược Nhu ngây ngẩn một lúc, mới lấy một phong thư bằng da trâu từ chỗ sâu nhất trong tủ đầu giường ra, rút một tờ giấy từ bên trong ra, bấm số trên mặt giấy.
"A lô......." Lúc nghe điện thoại, Ngũ Mị mới vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, trong giọng nói không thể tránh khỏi chút uể oải khi buồn ngủ. Tiếng ‘A lô’ thật ngọt ngào, giống như mỹ nhân rửa mặt xong còn lưu lại phấn nước.
Lục Nhược Nhu cố đè sự chán ghét trong lòng xuống, dùng giọng điệu nghe không ra vui giận, nói: "Ngũ Mị đúng không? Tôi là mẹ của Thẩm Lục Gia, Lục Gia đã nói chuyện của hai đứa với tôi rồi, tôi muốn hẹn gặp mặt cô."
"Được, bà chọn địa điểm đi."
"Tôi đi đứng không tiện, đến nhà họ Thẩm đi."
"Vậy bà Lục, lát nữa gặp ạ."
Cúp máy xong, Ngũ Mị xoay di động vòng vòng trong lòng bàn tay, nhếch môi đầy hàm ý. Hẳn là đến phần diễn của các bậc trưởng bối rồi, trên đời này, những bà mẹ già nuôi con trai đều thật là bất hạnh. Nếu như không có phụ nữ thương con mình thì phụ nữ trên đời này đều bị mù hết, nếu như có phụ nữ thương con mình thì lại là tranh giành con trai với mình.
Vuốt vuốt tóc, Ngũ Mị cầm túi xách và chìa khóa xe, dặn dò trợ lý rồi đi ra bãi đỗ xe, lấy xe.
Lúc vào con đường lên núi Dương Minh thì trời đổ mưa, không to, nhưng trên cửa kính xe lại đọng thành những hạt nước nhỏ. May là trong cốp sau có cái ô, đỗ xe, Ngũ Mị che dù không nhanh không chậm đi vào nhà họ Thẩm.
Đây là lần thứ hai Ngũ Mị bước vào cánh cửa nhà họ Thẩm. Cô nhớ lúc đến viếng tang, trong sân có bãi cỏ bao la, vuông vức, cây hoa hồng và cây sồi xanh được cắt tỉa gọn gàng. Mà bây giờ đập vào mắt chỉ còn cành cây gẫy, hoa rụng, lá héo úa, cành cây mục, tiêu điều vô cùng. Chỉ có cây hoa quế sau nhà vẫn đang cố gắng tản ra chút hương thơm mỏng manh mà lạnh lẽo.
Nhấc chân bước lên bậc thang lên hiên nhà, Ngũ Mị thu ô. Nước đọng trên hiên nhà giống như từng đoạn tơ ngắt quãng, tự nhiên tạo thành một bức rèm che trong suốt. Lại giống như cánh sen nhỏ rơi lả tả xuống đất.
"Cô Ngũ, mau vào đi, cẩn thận dính mưa." Má Trương chào đón, đưa cho cô khăn lông khô.
Ngồi ở bên trong, Lục Nhược Nhu nhìn thấy chiếc ô trong tay cô đang nhỏ nước xuống, sắc mặt không khỏi trầm mấy phần. Bà ta không thể nào khống chế được mà nhớ lại cảnh Cố Khuynh Thành cầm chiếc ô màu trắng đi về phía mình trong quán cafe Hoa Thần.
Đưa ô cho má Trương xong, Ngũ Mị mới cười tủm tỉm đi về phía Lục Nhược Nhu, chào hỏi: "Chào bà, bà Lục."
Lục Nhược Nhu không biến sắc mặt quan sát cô, cô gái đứng ở đối diện mặc chiếc đầm nhung màu xanh tím, làn váy có thêu hoa văn bằng tơ màu trắng, đôi giày cao gót nhung màu tím violet. Trên cổ còn đeo dây chuyền móc bằng một chuỗi trân châu lớn nhỏ khác nhau. Trên người cô tỏa ra hương nước hoa như có như không. Tóc đen môi đỏ mọng, gương mặt trẻ trung. Lục Nhược Nhu hận không có được đôi mắt sắc giống như dao phẫu thuật, mổ xẻ Ngũ Mị xem cho rõ ràng.
Xem ra bà Lục tạm thời không có ý định mời cô ngồi xuống, vì vậy Ngũ Mị rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa.
Lục Nhược Nhu nhíu mày, không mời mà tự ngồi, gia giáo đâu?
"Cô hẳn là biết lý do cô và tôi gặp mặt." Lục Nhược Nhu bưng tách trà, nâng lên nhấp một ngụm.
"Không phải là trao đổi về hôn lễ chứ ạ?" Ngũ Mị cười đến vô tội.
Lục Nhược Nhu suýt phun nước trà, bà ta đặt mạnh tách trà xuống, đáp: "Tôi không phải là Lục Gia, thu lại dáng vẻ nhiệt tình, tùy ý thối nát của cô đi, giả ngoan giả ngu đều vô dụng với tôi."
Ngũ Mị nhún vai, động tác kiểu hiện đại hóa này lại khiến cho Lục Nhược Nhu nhíu mày lần nữa.
"Vậy xem ra bà định đưa chi phiếu cho tôi rồi." Ngũ Mị cười, vuốt ve đôi móng tay đã được chỉnh sửa của mình.
Cô nhớ khi còn bé cô rất thích cắn móng tay, một khi có móng tay mới mọc ra, sẽ không khống chế được, dùng răng cắn cắn từng chút, thậm chí còn cắn ngón tay đến chảy máu đầm đìa. Khi đó Phùng Thanh Bình thích nhất là lúc cô đang cắn móng tay, sẽ đột nhiên xuất hiện tát cô một cái. Sau đó học ngành Tâm lý học, biết thích cắn móng tay là vì che giấu tính công kích của mình. Về sau cô chẳng cần phải che giấu cái gì nữa, đổi lại thành làm móng.
Lục Nhược Nhu nhìn chằm chằm móng tay đỏ thắm của cô, quyết định lộ ra vẻ chán ghét của mình, hỏi: "Cô muốn bao nhiêu mới bằng lòng rời khỏi Lục Gia?"
Rất ghét lý do thoái thác, Ngũ Mị hờ hững gõ gõ móng tay, cười nói: "Bà Lục, chẳng lẽ trước đó bà không hề điều tr.a về tôi à? Tôi có bằng cấp quốc tế, gia sản giàu có, tiền lương hậu đãi. Nào là biệt thự, xe hơi nổi tiếng, châu báu trân quý, nghỉ phép du lịch nước ngoài, buổi tiệc xã giao hào nhoáng, được khoe khoang thân phận và địa vị, tôi đều không thiếu. Bà cảm thấy tấm chi phiếu bao nhiêu mới phù hợp với tôi đây?"
Lục Nhược Nhu hừ lạnh, đáp: "Được khoe khoang thân phận và địa vị, thật khiến người ta cười đến rụng răng. Chẳng lẽ địa vị hôm nay của cô là do cô tự dùng bản lĩnh để đạt được sao? Cô đừng tưởng là tôi không biết, danh hiệu ‘Người đẹp quản lý Đỉnh Ngôn’, là do con tôi chống giữ cho cô đấy!"
Ngũ Mị vẫn hờ hững, nói: "Bà Lục, sợ rằng bà đã tách khỏi xã hội hơi lâu rồi. Phụ nữ độc thân làm việc ở bên ngoài, không phải chỉ dựa vào đôi mắt quyến rũ là có thể ngồi lên địa vị cao. Chụp mũ cũng chỉ có người to đầu mới nói được, có vài vị trí, không phải là ai cũng ngồi được."
Nói xong cô hướng về phía má Trương ở đằng xa, cười một tiếng, nói: "Xin rót cho tôi một cốc nước trắng, có hơi khát." Lại nhìn về phía Lục Nhược Nhu, hỏi: "Bác sẽ không trách tôi đường đột chứ!"
Lục Nhược Nhu bị nghẹn một chút, hừ một tiếng, không đáp lại.
Uống hết nước, Ngũ Mị hài lòng để cốc xuống, nói: "Bà Lục, đơn phương mà nói, bây giờ tôi còn chưa có ý định chia tay với anh ấy, dĩ nhiên, chân mọc ở trên người Thẩm Lục Gia, bà muốn anh ấy rời bỏ tôi, hẳn là nên quản đôi chân của anh ấy. Nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước. Chắc hẳn bà cũng không có ý định giữ tôi lại dùng cơm tối rồi."
Lục Nhược Nhu cũng không kềm nén được nữa, giận tái mặt quát lên: "Thật đúng là mẹ nào con nấy, gái làng chơi nuôi con như vậy, ngay cả phong thái cuồng ngạo cũng như đúc từ một khuôn!"
"Hình như bà biết mẹ tôi sao?" Ngũ Mị cười đầy hàm ý.
"Gái làng chơi so với người tài trợ nghệ thuật, tôi nghĩ bà ấy sẽ thích cách gọi trước hơn."
"Đồ lẳng lơ vô liêm sỉ, quả thật là không biết thẹn!" Sắc mặt Lục Nhược Nhu trắng bệch, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.
Ngũ Mị nhanh chóng tính thầm trong lòng, chắc hẳn lúc trước Lục Nhược Nhu và Cố Khuynh Thành có khúc mắc gì đó. Có thể khiến cho một người phụ nữ nhớ kỹ như thế, ngoại trừ thù giết cha, thì chính là mối hận đoạt tình cảm. Chẳng lẽ cha của Thẩm Lục Gia trốn đi là có liên quan đến Cố Khuynh Thành sao?
"Bà Lục, tin tôi đi, muốn để cho một người đàn ông rời nhà bỏ con, cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu."
"Cô.....Cô----" Lục Nhược Nhu run lẩy bẩy chỉ vào mặt Ngũ Mị, môi và cằm run rẩy như muốn rớt xuống.
"Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, cô cũng đừng hy vọng bước được vào cánh cửa nhà họ Thẩm."
Ngũ Mị cười khẽ, đáp: "Có vào được hay không, không quan trọng, mùa đông, buổi tối đi ngủ, bên cạnh không có một cơ thể ấm áp, hít thở đều đều, đó mới là khó khăn." Nói tới đây, cô lại giống như hối tiếc, che miệng nói tiếp: "À, mà bà đã quen rồi."
"Đồ kỹ nữ lẳng lơ! Cô cút cho tôi! Cút!" Rốt cuộc Lục Nhược Nhu không để ý đến hình tượng nữa, chửi một câu vô cùng tàn nhẫn nhất trong suốt cả cuộc đời.
Ngũ Mị dùng ánh mắt thương hại từ trên cao nhìn xuống Lục Nhược Nhu, nói: "May mà con trai bà không giống bà, thật là may mắn." Nói xong cô hơi khuỵu gối.
"Tạm biệt trước, bà bảo trọng, bà Lục."