Chương 77-1: Phụ nữ đúng là phụ nữ 1

Edit: Hiên Viên Linh
Beta: Ngoc Luyen+ phuogot_93
Sáng thứ ba hội nghị thường kỳ kết thúc. Tô Chiết đi theo Ngũ Mị đến phòng làm việc của cô.
Còn chưa đóng cửa lại, Tô Chiết đã sốt ruột hỏi cô: "Có phải tuần trước Đàn Nguyễn tới Lận Xuyên hay không?"


Ngũ Mị khẽ cau mày: "Đúng vậy, nhưng chưa đến hai ngày anh ta đã trở về Pháp rồi."
"Con mẹ nó tại sao cô không nói cho tôi?" Tô Chiết tức giận đến mức phải nói tục một câu.


"Tôi nói cho anh biết có ích lợi gì, anh còn chưa có đến gần anh ta, đã bị ném ra ngoài." Ngũ Mị không thể hiểu một người đàn ông lại có thể cố chấp với tình cảm của một người đàn ông khác như thế, châm chọc nói: "Nói khó nghe một chút, anh đã ở trên giường mời mọc anh ta nhiều lần, nhưng anh ta có từng vén chăn nhìn da thịt của anh một lần chưa? Tô Chiết, dù gì ở trong giới anh cũng là một đế vương công, tại sao khi nào gặp Đàn Nguyễn, là cái đuôi của anh lại vội vã vểnh lên vội vàng muốn trở thành một nữ vương thụ vậy?"


Sắc mặt Tô Chiết có chút khó nhìn: "Tôi cũng không biết, rõ ràng anh ấy là người mặn nhạt đều không chê, tại sao cố tình lại không muốn tôi. . . . . ."
Ngũ Mị cười lạnh: "Người ta đối với anh là chân ái, cho nên muốn cùng anh yêu đương, không muốn dính vào nhục dục."


"Cô ——" Nét mặt Tô Chiết như bị táo bón, sau đó lại thất bại than thở: "Cô so với ai cũng hiểu hơn, cái tên Đàn Nguyễn kia, mấy năm nay đều ở chỗ cô gái Tiêu Kim Quật mà anh ấy đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng không có thêm một người đàn ông nào bên người, làm sao anh ấy có thể chơi trò tình yêu gì chứ."


"Có lẽ vì anh là người của gia tộc Vũ Văn, anh ta không muốn trêu chọc." Ngũ Mị nhún vai.


available on google playdownload on app store


"Sao anh ấy lại có thể là người sợ hãi quyền quý, nhát gan sợ phiền phức được!" Tô Chiết cảm thấy người yêu bị vũ nhục, dõng dạc chỉ trích Ngũ Mị nói hươu nói vượn. Có lẽ do vô cùng kích động, nên có chút nước bọt bắn tung tóe ra ngoài. Ngũ Mị còn chưa phát giác, Tô Chiết đã che miệng xấu hổ muốn ch.ết, bước nhanh rời khỏi phòng làm việc của Ngũ Mị.


"Bệnh thần kinh." Ngũ Mị nhìn bóng lưng của Tô Chiết, thì thầm một tiếng, ngồi xuống nhìn tài liệu báo cáo cuối năm.
Mới nhìn chưa được hai hàng chữ, điện thoại của Thương Uyên Thành đã gọi đến.


"Này, Ngũ Mị. Buổi chiều bớt chút thời gian tới bệnh viện một chuyến, mang theo bệnh án và phim chụp trước kia, thầy của tôi sắp đến Lận Xuyên. Ca phẫu thuật của cô sẽ do ông ấy mổ chính, nhà tôi xảy ra chút chuyện, gần đây có chút phân tâm, có thể không có cách nào làm phẫu thuật." Trong điện thoại hơi thở của Thương Uyên Thành có chút không ổn, nói cũng rất nhanh.


"Được, hai rưỡi chiều tôi sẽ đến." Sau khi đồng ý Ngũ Mị chần chờ một chút lại hỏi: "Chuyện của nhà anh, có nghiêm trọng không? Nếu như tôi có thể giúp anh cứ việc nói thẳng."


Thương Uyên Thành sửng sốt một chút, người không có lợi sẽ không làm như Ngũ Mị thế mà lại chủ động mở miệng hỏi có cần giúp một tay hay không, cô ấy trở nên có tình người từ khi nào vậy? Mặc dù cô ấy không có bản lĩnh cao cường bằng em gái của dượng anh - bà Cố, nhưng cũng coi là giao thiệp phong phú. Có lẽ cô ấy có thể giúp tìm được Mạc Phó Tư.


"Tôi còn có một anh trai cùng mẹ khác cha, tên là Mạc Phó Tư, anh ấy có một nửa dòng máu Nga, tiếng Nga tên đầy đủ gọi là Mạc Lạc Tư Victor Lovech Phí Áo Dorough. Hiện tại không biết anh ta đang trốn ở nơi nào của Moscow, chúng tôi cần tìm anh ta gấp. Mẹ của tôi, bởi vì lo lắng mà đổ bệnh. Cô có quen người nào ở Nga không?"


Mạc Phó Tư, cái tên này có chút quen tai, Ngũ Mị suy nghĩ một lát, hình như có quan hệ rất tốt cùng với Lục gia.
"Tôi có quen vài người trong quân đội, tôi sẽ thử liên lạc giúp anh."
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí."


Cúp điện thoại, Ngũ Mị lấy một cuốn sổ da màu đen, trong đó đều là số điện thoại riêng của một số nhân vật có mặt mũi mà cô có được trong mấy năm ở Pháp. Có thể nói hơn phân nửa trong số những người đàn ông này đều là ân nhân của Cố Khuynh Thành và hai mẹ con cô. Theo quan điểm của mẹ nuôi cô, con đường ngắn nhất khiến một người khác phái tự nguyện bỏ tiền, bỏ sức hao hết tâm tư vì bạn là lên giường với anh ta, đương nhiên, sai khiến người đàn ông có tiền không hẳn chỉ dựa vào ȶìиɦ ɖu͙ƈ ngoài ra còn dựa vào tình cảm, cũng không phải mỗi người đàn bà đều cần phải bán thân mới có thể khiến đàn ông cam tâm tình nguyện vì bạn ra mặt. Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ đến một chút lợi ích cũng không có.


Ngón tay nhỏ nhắn của Ngũ Mị chuyển qua vài tờ giấy, đôi mắt dừng lại trên cái tên Vladimir. Vladimir, thiếu tướng trẻ tuổi nhất nước Nga, người có mái tóc xơ xác, đôi mắt xanh lục. Anh ta là do Cố Khuynh Thành giới thiệu cho Ngũ Mị biết, hai người so tài cưỡi ngựa ở một trường đua ngựa, Ngũ Mị và anh ta bất phân thắng bại, lúc này Vladimir mới thu hồi ngạo mạn lúc trước đối với cô. Sau này Vladimir còn ám chỉ với cô hi vọng cô có thể làm bạn gái anh ta.


Nhưng mà loại nhân tình này cũng giống như một thùng nước miệng rộng đáy hẹp, lần đầu tiên múc nước rất dễ dàng, nhưng nếu như lần sau bạn muốn múc nước bên trong, đương nhiên là phải đổ thêm nước. Thở dài, cô rõ ràng là người sợ phiền toái, sâu trong nội tâm đối với Thương Uyên Thành cũng không có bao nhiêu lòng biết ơn, bởi vì trước kia Thương Uyên Thành điều trị vết thương ở chân cho cô, Cố Khuynh Thành trả tiền; hiện tại Thương Uyên Thành tiếp tục điều trị cho cô, coi cô như là một vật thí nghiệm cho anh ta nghiên cứu y học, cho nên không cần quá cảm kích anh ta. Hôm nay thế nhưng tự tìm phiền toái, chẳng lẽ là gần đỏ thì đỏ, tiếp xúc lâu ngày với Thẩm Lục Gia, cũng trở nên nhiệt tình hơn sao? Đúng là gặp quỷ.


Oán hận thì oán hận, cô vẫn bấm số điện thoại trên cuốn sổ, gọi điện thoại quốc tế cho Vladimir.
" дpaв." (xin chào trong tiếng Nga) giọng nói trầm thấp từ tính của Vladimir bên đầu dây bên kia


"Ốc Lạc Gia. Là ta, Lisabeth." Lisabeth, không biết đã bao lâu cô không dùng cái tên này rồi? Cái tên này là năm đó Cố Khuynh Thành tiện tay đặt cho. Trong lịch sử nước Pháp, từ năm 1803 đến năm 1993, tổng cộng 190 năm, người Pháp chỉ có hai cách đặt tên cho trẻ sơ sinh, một là chọn tên thánh nhân trong lịch của nước Pháp, hai là đặt tên theo tên của danh nhân thời cổ. Mà Cố Khuynh Thành nhặt được cô vào ngày 11 tháng 17, mà ngày trên lịch vừa đúng chính là cái tên này. Đợi đến khi Ngũ Mị học tiếng Pháp, mới biết ý nghĩa của cái tên này là "Chúa của con tồn tại", cũng coi là phù hợp.


"Thật là việc lạ, làm sao em có thể gọi điện cho tôi...tôi còn tưởng rằng em đã quên tôi lâu rồi đấy." Ốc Lạc Giai là tên thân mật của Vladimir, trên đời này không có mấy người có thể gọi anh như vậy.


Nếu đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ cười hì hì nói "Quên ai cũng không thể quên anh", nhưng mà bây giờ những lời nói dí dỏm này lại khó có thể mở miệng, Ngũ Mị chỉ cười cười, tiếp tục dùng tiếng Anh nói: "Có chuyện muốn tìm anh giúp một chút. Muốn nhờ anh giúp tôi tìm một người."


"Nói đi, người nào?"
"Một người đàn ông tên là Mạc Phó Tư người lai Nga - Hoa, tên đầy đủ là Mạc Lạc Tư Victor Lovech Phí Áo Dorough."
Ngũ Mị cũng không biết Vladimir là bạn từ nhỏ với Mạc Phó Tư, chợt nghe cô nói tới bạn tốt, Vladimir tự nhiên muốn thử dò xét một chút: "Sao vậy, anh ta thiếu nợ em sao?"


"Không phải, tôi không biết anh ta, là do người khác nhờ. Người nhà của anh ta rất muốn tìm anh ta, mẹ của anh ta bởi vì lo lắng mà ngã bệnh."
Vladimir nhíu mày, đây là chuyện gì xảy ra? Mạc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng anh cũng không muốn để cho người khác biết quan hệ giữa bọn họ.


"Được rồi, nếu như người ở Moscow, anh sẽ giúp một tay."
"Vậy xin nhờ anh. Không quấy rầy anh nữa, tôi cúp trước."
"Đợi chút, Lisabeth, cục cưng bé nhỏ của tôi, tôi giúp em, vậy em định cảm ơn tôi thế nào đây? Hai chúng ta tới luôn đi? Hửm?"


Ngũ Mị cười nhẹ một tiếng, trong đôi mắt chứa nụ cười như có như không: "Thiếu tướng yên tâm, ngày anh cho tôi biết tin tức, tôi sẽ sai người mang loại rượu mà anh vẫn yêu thích đến chỗ ở của anh. Về phần kia, vì an toàn của hai bên chúng ta, hay là thôi đi."


Vladimir cười lớn: "Cục cưng bé nhỏ giống như mất hứng, được rồi, tôi chờ rượu của em. Lisabeth em hình như đã thay đổi không ít."


Ngũ Mị không muốn nói nhiều với anh ta, trực tiếp cúp điện thoại. Nhắc tới cũng lạ, trước kia cho dù nói mấy lời dí dỏm trước mặt người đàn ông khác cũng không có gì quan trọng, hiện tại dù cách điện thoại, cũng không muốn mở miệng nói những lời này, có lẽ đây là sự thay đổi như trong lời nói của Vladimir đi.


Dùng sức lắc đầu một cái, Ngũ Mị bỏ đi những suy nghĩ lung tung này, tiếp tục xem tài liệu cuối năm. Thẩm Lục Gia đã trao đổi với cô, khi cô đi làm phẫu thuật, sẽ có giám đốc chuyên nghiệp tới tiếp nhận công việc của cô, nhưng trước đó, cô phải làm tốt công việc đã được giao.


Cứ bận rộn như vậy đến tận mười hai giờ, Thẩm Lục Gia ở dưới lầu chờ cô hồi lâu cũng không thấy người đâu, dứt khoát đi thẳng lên lầu.
Ngũ Mị thấy anh đẩy cửa đi vào, liếc nhanh nhìn anh một cái, "Chờ một lát, em xong ngay đây." Ngón tay vẫn gõ không ngừng trên bàn phím.


"Đi ăn cơm trước, quay về lại làm việc."
"Không được, buổi sáng Thương Uyên Thành gọi điện cho em, hai giờ chiều hẹn gặp thầy của anh ta, nói chuyện phẫu thuật."
Nghe được hai chữ phẫu thuật, vẻ mặt Thẩm Lục Gia có chút nặng nề: "Hai giờ chiều, anh và em cùng đi."


Ngũ Mị ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải buổi chiều Sở Sự Vụ tuyên bố công ty trúng thầu việc kiểm toán cuối năm cho ngân hàng phát triển sao? Làm sao anh có thể không đi? Dù sao hôm nay cũng không phẫu thuật ngay, một mình em đi là được rồi, anh cứ làm việc của anh đi."


"Dù sao cuối cùng không phải hoa ma man rơi, cho dù hoa rơi chúng ta đã tốt, Hạ Thương Chu cũng về Mỹ rồi, ma man trước mắt chỉ có thể phái một người trấn thủ, anh để cho Davy trấn thủ, còn có cái gì quan trọng hơn." Thẩm Lục Gia vừa nói, vừa lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Sầm Ngạn, nói cho anh ta biết buổi chiều mình không quay lại, để anh ta báo Davy toàn quyền phụ trách.


Anh thuộc phái hành động, Ngũ Mị chỉ có thể chấp nhận.


Hai người tìm khách sạn ăn cơm, trong quá trình ăn cơm Ngũ Mị phát hiện Thẩm Lục Gia vẫn không hào hứng lắm. Ngũ Mị biết anh đang lo lắng cho ca phẫu thuật của cô, không nhịn được trêu chọc anh: "Làm gì mà mặt mũi u sầu vậy, yên tâm đi, ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, em sẽ ngồi lên xe lăn rời nhà ra đi, sẽ không liên lụy đến anh."


"Em ——" Thẩm Lục Gia giận đến suýt nữa thì sặc, gương mặt lập tức trầm xuống, đôi mắt cũng nguýt nhìn cô: "Em dám!"


Ngũ Mị cười híp mắt cách bàn ăn bóp mặt của Thẩm Lục Gia nói: "Chọc anh chơi thôi, em sẽ không bao giờ làm loại chuyện như Thánh mẫu Maria này đâu. Cho dù em bất hạnh ngồi xe lăn, cũng sẽ đổ thừa cho anh."


Thẩm Lục Gia bắt được tay của cô, giữ trong lòng bàn tay mình, khe khẽ thở dài: "Về sau không cho phép nói giỡn như vậy. Nói thật, anh vẫn luôn có chút sợ hãi với bệnh viện, mẹ của anh, khi vào viện vẫn còn đôi chân, khi anh vào thăm đã chỉ còn lại một chân; bà nội anh bởi vì cha anh muốn ly hôn với mẹ anh, mẹ anh ngoài ý muốn xảy ra tai nạn giao thông mà bà đột nhiên chảy máu não, không thể cứu được, sau đó là ông nội anh, em biết đấy, bệnh tim, anh không muốn lại phải chứng kiến người thân của anh, vợ của anh bị bệnh viện đoạt đi thứ gì nữa."


Ngũ Mị nắm chặt tay của anh: "Em sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm, em nhất định vui vẻ đi vào, hoàn hảo vẹn toàn đi ra."
Cơm nước xong, Thẩm Lục Gia chở Ngũ Mị đi bệnh viện Thương Thị.


Bác sĩ Johnson thầy của Thương Uyên Thành đã đợi trong văn phòng của viện trưởng rồi, đang cùng học trò tự hào nhất của mình thảo luận tình huống của Ngũ Mị.
Thương Uyên Thành trở thành cầu nối của hai bên, Thẩm Lục Gia mở miệng muốn Thương Uyên Thành và Ngũ Mị tránh mặt một lát.


Thương Uyên Thành có chút nghi ngờ đồng ý, Ngũ Mị mặc dù cũng không hiểu, nhưng cô biết khi ở bên ngoài phụ nữ nên cho người đàn ông của mình một chút mặt mũi, thì khi ở nhà người đàn ông mới nể mặt bạn hơn, nghe lời theo sát Thương Uyên Thành ra cửa. Nhưng cô đã quyết định, muốn ở ngoài cửa nghe lén.


Thẩm Lục Gia thấy cửa đã bị khép lại, nói thẳng, hỏi thăm bác sĩ Johnson quá trình phẫu thuật.


Johnson có chút kỳ quái liếc anh một cái, trong ấn tượng của ông, trừ phi là người trong nghề, nếu không rất ít bệnh nhân hoặc là người nhà bệnh nhân cố gắng hiểu rõ quá trình phẫu thuật, thứ bọn họ quan tâm vĩnh viễn chỉ là tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật. Nhưng ông vẫn nói rất cụ thể với Thẩm Lục Gia.


Mà Ngũ Mị nghe lén ở ngoài cửa lại là một hồi động tâm, anh để cô tránh đi, thì ra là không muốn để cô nghe những từ ví dụ như "Cắt ra", "Cắt đứt" những danh từ đáng sợ thế này, sẽ khiến người ta tưởng tượng ra những thứ rất kinh khủng.






Truyện liên quan