Chương 1

Thời tiết chỉ vừa mới chuyển ấm, đâu đó vẫn còn không khí se se lạnh, khắp nơi vươn vãi đầy những cánh hoa.
Bên trên tửu lâu Thiên Giang ở Lâm Giang, một khách nhân đang gảy đàn, tiếng đàn vừa day dứt đau khổ, lại vừa triền miên tình cảm, bên ngoài căn gác xép non nước hữu tình.


Cảnh trí ấy kết hợp với tiếng đàn du dương, chính là vô vùng tao nhã, động lòng người. Dưới kiện y phục tơ tắm trắng tinh ấy thấp thoáng lộ ra hai cổ tay trắng như tuyết, cái gáy gầy gò, da dẻ mịn màng như của nữ nhân, mắt ngài mày phượng cùng đôi môi mỏng, anh tuấn vô cùng, nhưng xung quanh hàn khí bao trùm, khiến người người e sợ mà tránh xa.


Trong quán trà các cô nương dù chưa chồng hay đã có con đều đã sớm đem ánh nhìn cháy bỏng mà đặt lên trên người nam nhân tuấn tú kia, hồi lâu cũng không có ý định thu ánh mắt về; một tên nam nhân có vẻ mạnh bạo muốn được làm quennên thu hết can đảm mà bước tới, nhưng người kia trước sau như một giả vờ câm điếc, vô tình quét ánh mắt sắc lạnh lên nam nhân kia, bị ánh mắt sắc lạnh ấy quét qua người kia đi được nửa đường liền hoảng sợ mà quay trở lại vị trí của mình.


Lương Cảnh đi lên gác lâu chính là thấy được một màn như vậy.
Bị cự tuyệt nam nhân kia phẫn nộ quay trở lại bàn mình mà ngồi xuống. Nhìn mỹ nhân kia, đẹp thì đẹp thật, nhưng cứ lạnh lùng đáng sợ như vậy có nói chuyện tâm tình cũng chưa chắc thú vị, nghĩ thế hứng thú theo đuổi cũng suy giảm.


Mặc dù cố ý gây phiền phức, nhưng vẫn không cản trở việc thưởng thức mĩ nhân lẫn tiếng đàn của y, y cảm thấy rằng những nhạc công tài nghệ trong cung không là gì so với tiếng đàn này, vừa day dứt tình cảm lại vừa thanh tao điềm đạm. Y không dễ dàng gì mà đi được một chuyến đến Giang Nam, vừa tới nơi liền gặp được cực phẩm như thế, trong lòng vui sướng mà kêu tiểu nhị đem rượu lên.


“Cho ta rượu ngon nhất, ngân lượng không thành vấn đề” Lương Cảnh nhỏ giọng dặn dò.


available on google playdownload on app store


Ở trong cung nghe nói giang hồ hiện tại phát triển rộng rãi, chỉ cần một chung rượu, hạ một quân cờ cũng có thể mang ba người trong võ lâm đến, Lương Cảnh mặc dù cũng biết chút ít võ công, nhưng chung quy vẫn là không muốn vì chút xíu tiền tài mà đem phiền phức đến bản thân.


Tiểu nhị nghe vậy liền phi thường niềm nở, rất nhanh sau đó đã bưng lên một bình rượu hảo hạng mát lạnh.


Lương Cảnh chính mình chưa muốn say khướt, không nhanh không chậm cầm bình rượu, tự rót tự uống. Không biết có phải là do ảo giác của y hay không, dường như có ánh mắtai đó đang yên lặng nhìn về phía y.
Ánh mắt không hề mang theo sát ý, chỉ là có chút mập mờ, tựa như không muốn để bị phát hiện.


Bất luận là như thế nào, thì Lương Cảnh biết rằng y không hề quen người đó.
Y tuy là tuấn tú từ nhỏ, nhưng những lúc ngồi trên Kim Điện, các quần thần không dám ngẩng đầu nhìn dung nhan của y. Vì thế lúc này đây bị ai đó nhìn chằm chằm như thế, y có cảm giác mình bị chiếm tiện nghi.


Nếu không phải vì rượu này thật sự rất ngon, y sớm đã rời đi, bây giờ kiềm chế đã đến cực hạn, từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc để trên bạc, chuẩn bị rời đi.


Không ngờ bỗng dưng tiếng đàn ngưng bặt, bạch y mỹ nhân trước con mắt kinh ngạc của y cúi đầu đi tới, trong mắt tràn ngập sự chờ mong nói: “Tại hạ….. Yến Lâm, có thể hay không được biết quý danh của huynh đài?”
Lương Cảnhsửng sốt.






Truyện liên quan