Chương 26
Triệu Đường Diên không nhớ đêm qua mình đã thiếp đi từ bao giờ, đến khi tỉnh giấc thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, Chu Trầm đã xin nghỉ giúp cô nên hôm nay cô không phải đi học.
Buổi sáng trước khi đi làm, anh bảo bác sĩ khám lại cho Triệu Đường Diên, thấy cô không có việc gì thì mới yên tâm đi làm.
Giữa trưa, anh tưởng Triệu Đường Diên còn ở Quan Di nên định về ăn trưa cùng cô, về rồi mới biết cô không còn ở đây nữa.
Trợ lí nói với anh là Triệu Đường Diên vừa mới đi.
Anh chưa nói gì hết, chỉ hỏi một câu: “Làm xong chuyện kia chưa?”
Trợ lí nói: “Đã ổn thỏa rồi.”
Gương mặt Chu Trầm bỗng sáng sủa hơn hẳn.
Bây giờ anh không cần đến trường để bắt Triệu Đường Diên nữa, tự cô sẽ tới tìm anh.
Trưa hôm đó Triệu Đường Diên mới biết mình đã bị gạch tên ra khỏi danh sách du học, điều này đã nằm trong dự kiến của cô, chỉ là Chu Trầm hành động nhanh hơn cô nghĩ.
Người giận nhất là giáo sư Từ, thầy không thể tin được là có người lấn lướt qua thầy, cướp suất du học mà thầy dành cho Triệu Đường Diên.
Lí do nhà trường đưa ra chính là do Triệu Đường Diên đăng kí quá muộn trong khi nhà trường đã quyết định sinh viên được chọn, thế nhưng ngày hết hạn là cuối tháng chín, bây giờ còn cách một tuần nữa mới đến.
Tuy rằng thời gian Từ Tòng Khanh khuyên Triệu Đường Diên đi du học đã rất muộn, nhưng vẫn còn trong thời hạn cơ mà.
Triệu Đường Diên không để ý chuyện này lắm, hoặc phải nói rằng vì Từ Tòng Khanh hỏi nhiều quá nên đã thầy đã nhận ra rằng, cô chẳng hề chuẩn bị cho việc du học nhưng tất cả mọi người ai ai cũng tưởng là cô muốn đi. Ai lại không muốn du học ở Manchester cơ chứ, đây còn là dự án của trường nên nhẹ nhàng hơn việc mình tự đăng kí đi du học nhiều.
Triệu Đường Diên nhắn nhủ giáo sư Từ đừng lo lắng quá, cô vẫn còn con đường thi lên thạc sĩ, nhưng đối mặt với Chu Trầm, cô lại muốn lật mặt, khiến cho Chu Trầm nghĩ rằng cô đang rất hụt hẫng và đau khổ, tức giận, khiến anh nghĩ cô nhất quyết phải ra nước ngoài.
Cô không đi gặp Chu Trầm ngay bởi vì hôm nay còn chuyện phải làm.
Hôm nay là ngày đăng kí để thi lên cao học.
Trong kí túc xá, Tề Nhạc Nhạc thấy Triệu Đường Diên mở website đăng kí thi cao học mà bất ngờ, hỏi cô: “Cậu sắp du học rồi còn gì?”
Triệu Đường Diên cười cười: “Thêm một phương án dự phòng cũng chẳng sao.”
Trường còn chưa thông báo nên chỉ có người trong cuộc mới biết. Với người như Tề Nhạc Nhạc thì việc cô nàng xem danh sách sinh viên tranh nhau đi du học không khác nào đang xem thần tiên đánh nhau, người phàm bọn họ cũng chỉ đang hóng hớt mà thôi.
Cô nàng vừa kêu rên đồ học giỏi vô nhân tính vừa hỏi xem cô đăng kí trường nào.
Triệu Đường Diên nhập mã trường quen thuộc, một cái tên nhanh chóng hiện ra.
“Sư phạm Bắc Kinh?” Tề Nhạc Nhạc ngạc nhiên.
Triệu Đường Diên cười cười không nói gì.
“Không phải lúc trước cậu bảo ở lại Thượng Hải à?” Tề Nhạc Nhạc hỏi cô.
Triệu Đường Diên hỏi lại: “Có ư?”
Tề Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, hình như đúng là bạn mình không nói muốn thi vào trường nào ở Thượng Hải, chẳng qua lúc trước nhắc tới chuyện ở lại Thượng Hải làm việc hay đi nơi khác thì thái độ của Triệu Đường Diên lại kiểu ba phải ở đâu cũng được, vậy nên cô và Lương Toàn mới nghĩ Triệu Đường Diên sẽ ở lại Thượng Hải, dù sao thì bạn trai cô cũng ở đây.
Nhớ đến bạn trai bí ẩn của cô, Tề Nhạc Nhạc lại bị phân tâm.
“Tối qua cậu ở với bạn trai à?”
Triệu Đường Diên gật đầu.
“Hai người quay lại rồi sao?”
Triệu Đường Diên nghĩ nghĩ, “Xem là vậy.”
Rốt cuộc nàng cùng Chu Trầm còn có ma, chỉ cần chân còn không có đạp lên thủ đô thổ địa thượng, nàng liền một ngày không thể thả lỏng, để ngừa ngăn Chu Trầm ngang ngược can thiệp.
Chuyện đi du học dù chỉ là ngụy trang nhưng nó giúp cô nhận ra Chu Trầm có bao nhiêu thủ đoạn, anh sẽ không đồng ý để cô rời Thượng Hải.
**
Ba ngày sau, kết thúc báo danh, Triệu Đường Diên cảm thấy hơi an tâm, mấy ngày nay cô không đi tìm Chu Trầm, Chu Trầm cũng không có động tĩnh gì, xem ra là anh không biết chuyện cô thi lên thạc sĩ.
Lại qua ba ngày, sắp hết tháng 9 thì trường học công bố danh sách học sinh được đi du học, quả nhiên là không có Triệu Đường Diên. Triệu Đường Diên cảm thấy theo bình thường thì hẳn là cô sẽ đi tìm Chu Trầm làm ồn ào, miễn cho anh cảm thấy chính mình quá bình tĩnh, nên nghi ngờ trong lòng.
Cô không về Lan Đình cũng không đến Chu Thị, mà là trực tiếp đến Quan Di. Nhân viên ở Quan Di đều biết cô, không những không cản mà còn đưa cô lên tầng trên.
Mà bên Chu Trầm thì đã có người báo cáo ngay rằng cô Triệu đang chờ anh ở Quan Di.
Chu Trầm vui sướng, vung tay cho nhân viên nghỉ sớm, còn mình thì vội chạy đến tìm Triệu Đường Diên.
Trên đường có đi ngang qua Hồng Bải Thạch, anh nhớ lần trước Triệu Đường Diên nói bánh kem ở đây ăn ngon. Tuy rằng anh không thấy có gì đặc biệt nhưng vẫn bảo tài xế dừng lại mua một cái.
Triệu Đường Diên thích ăn đồ ngọt, cứ lấy bánh kem dỗ cô thì có lẽ cô sẽ không giận nữa, nhưng mà Chu Trầm vẫn không chắc lắm, vì anh đã bảo người ta gạch tên cô ra khỏi danh sách du học nên chắc chắn cô sẽ rất cáu, thể nào cũng sẽ cãi cọ với anh. Nhưng kết quả đã công bố thì cũng không thay đổi được, cứ để cô náo loạn vậy, ít nhất thì Chu Trầm vẫn thấy vui.
Lúc anh trở về thì Triệu Đường Diên đang ngồi trên sô pha đưa lưng về phía phòng khách, không biết nghĩ gì mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một tuần không gặp hình như cô lại gầy đi, mặc một chiếc áo len vàng nhạt, bóng dáng lẻ loi, nghe thấy thanh âm mở cửa cô cũng không quay đầu lại.
Chu Trầm biết cô giận nhưng giả vờ không biết, cầm bánh kem qua, cố nén sự vui sướng trong giọng lại: “Hôm nay không phải là thứ hai à? Sao em lại đây?”
Anh thấy Triệu Đường Diên đanh mặt không đáp lời mình.
Để bánh kem ở trước mặt cô, Chu Trầm ôm eo cô, “Sao thế? Em không vui à?”
Người anh bị Triệu Đường Diên đẩy ra, cô đứng bật dậy, thoát khỏi cái ôm của anh như thể cô ghét bị anh chạm vào mình.
“Em không được đi du học là vì anh đúng không?” Cô nhìn anh từ trên cao xuống.
Chu Trầm vẫn không hề căng thẳng, thần thái tự nhiên như thể anh không hề làm việc này, và anh cũng chẳng áy náy chút nào.
Hai người cứ như là diễn viên hạng A, một người thì ngây thơ hồn nhiên vô số tội, một người thì giả vờ giỏi đến mức cứ như thể đau buồn vì không được đi du học thật.
Chu Trầm bị cô chất vất mà không có ý kiến gì, chỉ nói: “Ở lại Thượng Hải không được sao? Ở đây làm gì cũng tiện.”
“Tiện cái gì? Tiện cho anh ngủ với em à?”
Sắc mặt Chu Trầm thay đổi, đương vào mùa lá rụng, lời nói của cô như mang theo làn sương tháng một phả vào bờ tai anh.
Anh không thích thái độ tự ti của cô.
“Triệu Đường Diên.” Anh nhẹ nhàng cảnh cáo cô.
“Em nói sai gì à? Anh không cho em đi du học, ngoài lí do để ngủ với em thì còn nguyên nhân gì nữa?” Cô nhìn anh đầy căm giận.
Ánh mắt Chu Trầm cũng lạnh dần đi theo từng lời anh nói: “Ý của em là anh làm nhiều việc như thế chỉ để ngủ với em sao?”
“Chứ không thì sao?” Triệu Đường Diên phản bác, “Chẳng lẽ anh định nói là anh yêu em, anh không nỡ để em đi?”
Bầu không khí bỗng rơi vào lặng, Triệu Đường Diên nói xong thì không nói gì nữa, Chu Trầm cũng im bặt.
Đương nhiên là Triệu Đường Diên giận anh nên tiện thể dò xét thái độ của anh đối với mình, nếu anh chỉ xem cô là tình nhân thì cớ sao anh lại không chịu buông tay? Nhưng cô cũng không tin Chu Trầm yêu cô thật lòng, từ cuộc sống đến tuổi tác, cả hai vẫn luôn chênh nhau như thế, chẳng có điểm gì hợp nhau cả.
Đây là điều mà Triệu Đường Diên rõ nhất, cô tỉnh táo để nhận thức chính mình, nhận thức thế giới. Cô và Chu Trầm không cùng một thế giới, dù cô có leo cao đến đâu thì cũng không thể chạm được vào anh.
Từ đầu đến cuối Triệu Đường Diên chỉ vì tiền của anh, còn Chu Trầm có lẽ là hứng thú vì cô còn trẻ, muốn thử cảm giác kích thích khi bao nuôi sinh viên nữ. Ngoại trừ điều này ra thì cả hai chẳng còn gì cuốn hút nhau, chí ít là cô đang nghĩ như thế như thế.
Không thể thu hút lẫn nhau thì tình yêu bắt nguồn từ nơi đâu?