Chương 41
Tình trạng của bà cần phải nằm viện để quan sát thêm, ít nhất cũng không thể xuất viện trong thời gian ngắn được. Triệu Đường Diên không an lòng, thậm chí còn định xin nghỉ học dài hạn để ở đây chăm sóc bà.
Chu Trầm không đồng ý với suy nghĩ của cô, anh bảo trợ lý tìm hai y tá tận tâm tận lực đến chăm sóc bà, sau đó chuyển bà đến bệnh viện hạng ba ở trên đảo. Mặc dù bệnh viện Thượng Hải Bắc Kinh không có chi nhánh ở Lộ Đảo nhưng cũng có hợp tác với bệnh viện ở đây.
Nhờ quan hệ của anh mà bà đã được xếp vào phòng bệnh một người.
Sau một loạt hành động, bà nội cũng nhận ra “bạn” của Viên Viên không phải người bình thường, nhưng bà cũng không vạch trần trước mặt anh.
Đêm ấy, anh dẫn cô về khách sạn nghỉ ngơi, bà nội đã có hai y tá thay nhau chăm sóc nên không cần cô phải bận lòng.
Lúc cô đang rửa mặt trong phòng tắm, anh đã gọi lễ tân mang đồ ăn đến. Nửa tiếng sau, bàn ăn đã sẵn sàng nhưng cô vẫn chưa ra.
Anh vừa mở cửa phòng tắm đã thấy cô đang ngâm mình trong làn nước, ngả đầu vào thành bồn ngủ thiếp đi. Anh bước vào, bế cô ra khỏi bồn rồi quấn khăn tắm lên người cô, bế cô về giường.
Loạt âm thanh như vậy mà cô cũng không tỉnh dậy, có lẽ cô đã mệt lắm rồi. Con tim cheo leo cả ngày trời đã được bình yên, thêm cả sự ỷ lại vào Chu Trầm mà sâu thẳm trong cô cũng chẳng hề nhận ra, dường như cô đã tìm được chốn nương tựa nên mới dám buông mình chìm vào cơn mơ.
Anh nhìn cô, vươn tay xoa lên sống mày cô, nhưng chưa chi đã cấu dái tai cô để gọi cô dậy. Khi tỉnh giấc, cô hẵng còn đang mơ màng lắm.
“Ra ăn gì đã rồi vào ngủ tiếp.” Anh khoác áo ngủ cho cô rồi bế cô ra ngoài.
Dù thức trắng cả đêm nhưng hôm sau cô vẫn không biết mệt là gì. Thế mà ngay khi nãy cố mãi mới ngủ được thì đã bị gọi dậy, mọi suy nghĩ cứ vùng lên tranh đấu chứ chẳng chịu cho cô tỉnh táo lại, đầu óc ngất ngây đờ đẫn.
Cô nhắm mắt, tựa vào lòng anh thỏ thẻ: “Em không muốn ăn đâu.”
Anh không chiều cô nhưng cũng không bắt cô dậy, anh bưng bát cháo hải sản lên múc một thìa, thổi cho bớt nóng rồi đút cho cô.
Cô mở miệng một cách cứng nhắc, hồn tỉnh thì người ngủ, người tỉnh thì hồn ngủ, như thể linh hồn và thể xác không hòa vào nhau vậy.
Tay đút cháo của anh trôi chảy quá mức, chưa gì cô đã ăn hết bát cháo rồi.
Anh bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt trắng loáng, rồi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, thậm chí còn định đánh răng giúp cô luôn.
Mùi bạc hà xộc vào khoang miệng đã giúp cô sực tỉnh, nhận ra được điều gì đó khiến cô phản ứng kịp thời, không quen với sự phục vụ chu đáo tận tình của anh.
Được anh đối xử như em bé thế này dị quá. Sắc mặt cô là lạ, cô nhảy xuống bồn rửa tay rồi cầm lấy bàn chải trong tay anh, nói ậm ờ: “Để em tự làm.”
Mặt anh vô cảm, trả bàn chải cho cô nhưng vẫn không chịu đi ra ngoài. Cô đánh răng dưới sự giám sát của anh, sau ấy cực kì tự nhiên ngả lưng lên giường anh: “Em ngủ đây, đừng gọi em dậy!”
Loáng chốc, bờ mi đã khép lại. Anh nhìn loạt hành động trôi chảy của cô, tự dưng vỡ lẽ ra rằng cô càng ngày càng không khách sáo với mình nữa rồi.
Anh tựa vào cửa, lặng im nhìn người con gái co mình trên giường nhưng đôi mắt đã hóa dịu dàng tựa như ánh sáng ấm áp lan tỏa trong phòng vậy, từng sợi mềm mại bao phủ lấy tim anh.
Lát sau, anh mới bước đi, cầm điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa rồi nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng.
Hai ngày một đêm, cuối cùng thì anh cũng đã được chìm vào giấc ngủ.
*
Khi Triệu Đường Diên thức giấc, Chu Trầm không ở bên cô, cô mở điện thoại trên đầu giường xem giờ thì đã 10 giờ rồi.
Rõ ràng đêm qua ngủ sớm lắm mà, khéo vì cơ thể được thả lỏng nên mới ngủ say bất ngờ như vậy.
Cô xuống giường, không tìm thấy dép đâu nên đi luôn chân trần ra ngoài, tấm thảm trải trên mặt đất cực kì mềm mại, không lạnh chút nào, còn át được cả tiếng bước chân.
Cô ra ngoài thấy anh đứng nghe điện thoại bên cửa sổ, bóng hình cao ngất đưa lưng về phía cô.
“Hủy kế hoạch đi khảo sát ở Phúc Châu, tháng sau để Từ Phàm đi.”
“Đừng mua vé về Thượng Hải vội.”
“Bệnh viện bên đó thế nào rồi?”
“Triệu Đường Kỳ?”
Bỗng nghe anh nhắc đến cái tên Triệu Đường Kỳ khiến tay cô siết chặt trong vô thức, da thịt phần sống lưng như thể đang cứng cả lại.
Cô không kể anh nghe chuyện nhà họ Triệu bao giờ nhưng cũng không bất ngờ với việc anh có thể tr.a sạch mọi chuyện như thế.
Chỉ là… cô quá đỗi e thẹn khi phải mở lời về vấn đề này.
“Nhà ông ta không muốn bồi thường còn gì? Để cho ông ta ngồi tù luôn đi.”
“Còn Triệu Thư Thụy…” Anh ngừng lại, giọng lạnh tanh: “Say rượu đánh người bao nhiêu lần rồi? Để ông ta vào tù mấy ngày luôn đi, nhớ bảo người bên trong “chăm sóc” tử tế vào.”
“Ngoài ra, sau khi tôi về Thượng Hải, tôi không muốn nhận được tin có ai đến gây sự với bà nội nhà Triệu nữa.”
Anh cúp máy, ngoảnh mặt lại mới thấy cô đang đứng sau mình. Khuôn mặt cô vẫn rất bình thường, hai người nhìn nhau trong một khoảng xa cách. Tựa như được quay về cái đêm ở Thượng Hải, tại tầng cao nhất ở Quan Di, hai người cũng cách nhau một khoảng nhưng đã khiến bầu không khí trong nhà căng như dây đàn.
Giờ thì sao? Khi cô nghe thấy những câu chữ này, cô sẽ phản ứng như thế nào?
Cơn giận tích tụ khi anh nghe điện thoại lúc nãy đã biến tan, thậm chí anh còn ngập ngừng, có khi nào cô nghe thấy rồi sẽ bài xích việc anh nhúng tay vào chuyện của cô không, sẽ không cáu khi anh thu xếp chuyện nhà cho cô chứ?
Nhưng thoáng chốc, anh thấy cô bước tới nơi anh, đứng sóng vai bên cửa sổ với anh, ngắm nhìn khung trời xanh thăm thẳm như vừa được gột rửa ngoài kia, ngắm nhìn phương hướng anh dõi mắt trông theo lúc ban đầu.
Khách sạn nằm trong tòa tháp đôi, cô là người Lộ Đảo, trước kia vẫn chỉ đứng ở nơi xa ngước lên nhìn hai tòa cao ốc chọc trời, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến đây.
Phòng khách sạn nằm ở vị trí quá đỗi tuyệt vời để ngắm cảnh, được trông ra đảo Cổ Lãng ở phía xa xa, được ngắm nhìn toàn bộ hòn đảo từ chốn cao ngất ngưởng.
Hay phải chăng, đứng ở trên cao thế này cũng đã giúp tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều?
Cô ngoái lại nhìn anh, nói nhẹ nhàng từ tốn: “Em đói.”
Anh trầm mặc được đúng một tích tắc, rồi sau ấy khuôn mặt đã dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều: “Ừ, thế để anh bảo người ta mang đồ ăn tới.”
Anh nắm tay cô, dắt cô ra ngồi xuống sofa bọc da đen, vừa cầm ipad mở thực đơn của khách sạn vừa hỏi: “Em muốn ăn gì? Đồ Trung hay đồ Âu? Có muốn ăn ngọt không?”
“À, thế để em xem với.” Cô cầm ipad trong tay anh, lướt lướt hai trang rồi chọn ra những món đặc trưng của Phúc Kiến: “Anh chưa nếm thử đặc sản ở quê em phải không? Cơ mà đồ ăn ở khách sạn khéo chả ra cái thể thống gì, bao giờ có dịp em dẫn anh ra chợ đêm, ở đó có mấy quán em hay ăn vặt.”
Cô nói liền một mạch rồi sực nhận ra, chắc anh sẽ không hạ mình (*) để đi ăn ở chợ đêm đâu nhỉ?
(*) Câu gốc là Hu tôn hàng quý ‘’: Người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn.
Cô nhìn anh, dường như anh cũng đoán được suy nghĩ của cô, nụ cười in sâu nơi đáy mắt lại càng rạng rỡ hơn. Anh ngả người ra sofa, rướn tay đến gần rồi vòng qua thắt lưng ôm lấy eo cô.
“Được.” Anh đáp: “Em dẫn anh đi đi.”