Quyển 1 - Chương 11: Lòng dạ sắt đá

Thấy cố hương đang dần xa phía sau lưng, Mộ Dung Tuyết tuy lòng muôn phần không nỡ, nhưng hận không thể mọc thêm hai cánh lập tức rời khỏi chốn này mười vạn tám ngàn dặm để tránh bị Gia Luật Ngạn đuổi kịp. Nhưng nàng lại nghĩ, các tú nữ có thêm nàng cũng không nhiều, bớt nàng cũng không ít, Gia Luật Ngạn còn phải hộ tống mười một tú nữ vào Kinh, chắc sẽ không bỏ nặng chọn nhẹ, truy đuổi một mình nàng. Huống hồ để tú nữ chạy trốn hắn cũng có trách nhiệm, tốt nhất là về Kinh thành nói với Hoàng thượng rằng ở huyện Nghi chỉ chọn được mười một tú nữ.


Nghĩ vậy nàng liền yên lòng.
Nhớ lại ngôi nhà rộng lớn sung túc ở Hồi Xuân y quán, nàng bỗng có vài phần xót xa, tự đáy lòng nói: "Cha, sau này con cũng theo cha học y cho tốt, cố gắng kiếm tiền, chúng ta lại mua một ngôi nhà lớn."


Một Dung Lân hiền từ vuốt tóc con gái nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, người là quan trọng nhất. Mấy ngày tiếp theo con phải chịu khổ rồi, chúng ta phải lên đường ngày đêm không nghỉ, để tránh bị họ đuổi kịp."


"Chắc họ không vì một mình con mà làm lỡ hành trình đâu, nếu là Tần bá phụ phái người đến bắt thì ông ấy nhất định nể tình giữa cha và ông ấy mà nương tay, bởi vậy cha không cần lo lắng quá."


Nàng bẩm sinh đã lạc quan, hơn nữa lòng vẫn ôm suy nghĩ rằng có lẽ Gia Luật Ngạn sẽ vì tình xưa mà tha cho nàng một mạng. Nàng vẫn luôn không tin hắn thật sự không có chút tình cảm gì với mình.


A Thái đánh xe ngựa đi suốt về hướng Đông. Từ lúc hoàng hôn ra khỏi thành, cứ mãi không ngừng nghỉ đến khi bóng tối đậm dần. Đêm khuya thanh vắng, trên đường không một bóng người, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc, trơ trọi xuyên qua màn đêm tĩnh lặng, điểm thêm mấy phần âm u.


available on google playdownload on app store


Mộ Dung Tuyết hơi sợ nên chẳng còn muốn ngủ.
Trong lúc phi nước đại, xe ngựa lắc lư dữ dội, từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa từng chịu khổ như vậy, nhưng nghĩ đến thì chút khổ cực này so với nỗi khổ cả đời sau khi vào cung cũng chẳng là gì cả.


Lúc bình minh, xe ngựa dừng bên một bờ sông ở ngoại thành, A Thái dắt hai con ngựa đến bên sông uống nước ăn cỏ nghỉ ngơi.
Mộ Dung Lân chất củi khô bên bờ sông, dùng đá đánh lửa lấy mấy cái bánh bao ra nướng vàng thơm phức, đưa cho con gái, sau đó lại nấu một bình trà dùng làm trà sáng.


Cho dù đang chạy nạn Mộ Dung Lân cũng không mất đi thể diện và phong nhã, vì đã chuẩn bị trước mấy ngày nên thức ăn và vật dụng trên xe ngựa đều đầy đủ. Mộ Dung Tuyết càng hân hoan nhảy nhót, vui mừng như đi trẩy hội.


A Thái ở bên cạnh thấy vậy chỉ cảm thấy hai cha con này thật không thể tưởng tượng nổi, gánh trên mình chuyện chống lại Hoàng mệnh lớn như vậy mà còn có tâm trạng cười nói được, lẽ nào dọc đường chỉ có mình hắn sợ hãi đến mức tim co rút lại như hạch quả đào khô thôi sao?


Nghỉ ngơi một lúc, ba người lại tiếp tục lên đường, Mộ Dung Lân đưa con gái ra biển. Bởi vậy dọc đường đều đi về hướng Đông, định đến phủ Tùng Giang. Xe ngựa chạy một ngày, đến tối cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, chỉ ngủ qua loa một canh giờ bên dưới bức tường ngoài một nông hộ rồi tiếp tục lên đường.


Đến chiều hôm sau, lòng Mộ Dung Tuyết càng vui hơn, một là vì mụn đỏ trên mặt đều tan hết, hai là đã trốn một ngày một đêm cũng không thấy ai đuổi đến. Có lẽ Gia Luật Ngạn niệm tình đã từng quen biết mà tha cho nàng một mạng, cũng có lẽ là Tần Chi Ngang niệm tình cha nàng mà khuyên Gia Luật Ngạn bỏ qua, tóm lại, lâu như vậy rồi mà không ai đuổi đến, xem ra lần này chạy trốn đại công cáo thành rồi.


Nhưng tiếc là nàng vui mừng quá sớm.
Đến chiều tối, A Thái dừng xe ngựa bên đường, tháo cương dắt ngựa đi ăn cỏ.


Mộ Dung Lân đứng bên xe ngựa thắt lại chiếc khăn xanh trên đầu con gái, Mộ Dung Tuyết mặc dù đã mặc y phục nam nhân nhưng dung mạo vẫn hơn người, mụn đỏ trên mặt tan hết, anh tuấn như một thiếu niên không nhuốm bụi trần.


Mộ Dung Lân càng cảm thấy mình đưa con gái chạy trốn là một hành động sáng suốt, hạt minh châu quý giá thế này làm sao nỡ đưa vào chốn ăn thịt người không nhả xương như Hoàng cung mà chịu khổ được.


Phong cảnh Giang Nam luôn khiến người ta thấy thoải mái, mưa phùn gió nhẹ cỏ mềm, nhìn ánh tà dương, tâm trạng Mộ Dung Tuyết rất tốt, nàng ngồi trên bãi cỏ vươn vai.
"Cha, chúng ta nghỉ một lúc rồi hẵng đi."
Vào lúc này, trên con đường yên tĩnh vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp.


Mộ Dung Tuyết vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy xa xa có ba con tuấn mã đang chạy đến, người cầm đầu rất giống Gia Luật Ngạn.
Nàng biến sắc, lập tức đứng dậy nói: "Hình như họ đuổi đến rồi."
Mộ Dung Lân lập tức nhét hành lý vào lòng nàng: "Mau đi, cha sẽ dẫn dụ họ. Chúng ta hội họp ở phủ Tùng Giang."


Mộ Dung Tuyết vội vàng đáp một tiếng, không kịp nói thêm, lập tức lên ngựa đi ngay.
Mộ Dung Lân kéo chiếc áo khoác màu đỏ của Mộ Dung Tuyết trong xe ngựa ra, khoác lên mình rồi cưỡi ngựa chạy về một hướng khác.


A Thái hoảng hốt nhìn hai người mỗi người một ngả, lòng nói, lão gia, vậy tôi phải làm sao đây? Trong lúc cấp bách, hắn chỉ đành cong chân chạy.


Tim Mộ Dung Tuyết đập hỗn loạn, không dám quay đầu nhìn lại, chỉ cắm đầu thúc ngựa phi về phía trước, lòng thầm cầu khẩn, chỉ mong cho mình nhìn nhầm, người đó không phải là Gia Luật Ngạn. Nhưng nàng lại cảm thấy mình không thể nào nhìn nhầm, vì mỗi một lúc buồn lúc vui, nhất cử nhất động của hắn đều đã khắc sâu trong tim nàng, giọng nói và dáng người của hắn, nàng nhắm mắt cũng có thể nhớ lại được.


Tiếng vó ngựa ngày càng gần, cứ như đã đến ngay sau lưng.


Tim nàng sắp bay từ cổ họng ra ngoài. Đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng bốp giòn giã, dường như có thứ gì đó xé rách không trung, trước mắt xoẹt qua một vệt đen, quấn lấy eo nàng. Nàng thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, chỉ cảm thấy thân thể mình bay lên không trung, trong chớp mắt đã rơi vào lòng một người.


Nàng còn chưa trấn tĩnh thần hồn, ngước mắt nhìn vào một đôi mắt như ẩn giấu băng tuyết. Đích thực là Gia Luật Ngạn, cho dù cách xa như vậy nàng cũng không nhìn lầm bóng dáng hắn. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, cuối cùng đã khiến nàng hiểu cái gì gọi là nhân đạo, một luồng sát khí từ trong mắt hắn bắn ra, như chém đến người nàng, nàng không kìm được mà rụt về phía sau, bị hắn siết chặt eo kéo tới phía trước.


Thì ra thứ quấn lấy eo nàng là một ngọn roi dài của hắn.
Hắn chầm chậm nhìn nàng, nói từng chữ từng chữ: "Mộ Dung Tuyết, ta thật xem thường cô rồi."


Không chỉ ánh mắt hắn lạnh lẽo mà trong giọng nói dường như cũng ẩn giấu một thanh đao, may là nàng xưa nay không sợ ch.ết, đón lấy ánh mắt sắc bén của hắn, giương cổ lên: "Dù sao tôi cũng không muốn nhập cung."
Hắn cười lạnh: "Không do cô quyết định."


Giọng điệu tuyệt tình như một lưỡi đao đâm vào tim nàng, nàng vốn ôm một bụng uất ức, một đao lúc này đâm vào như vạch ra một lỗ thủng trong bụng uất ức kia, nước mắt lập tức lã chã tuôn rơi.


Uổng cho tấm chân tình của nàng đối với hắn, hắn lại chính tay đưa nàng quay về hố lửa, thật sự quá nhẫn tâm. Nàng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt như một chuỗi ngọc bị đứt, từng hạt từng hạt lăn dài trên má, liên miên không dứt, dường như còn nhiều hơn cả nước trong suối Hoán Hoa.


Tuy tim hắn cứng như thép, nhưng đối với một nữ nhân khóc lóc bi thương tuyệt vọng như vậy, cuối cùng lòng cũng mềm đi vài phần, sát khí trong mắt cũng bị nước mắt nàng gột đi một nửa.
Khóc chán, nàng lấy tay áo hắn chùi nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn hắn: "Ngài tha cho tôi đi."


Nàng xưa nay được cha mẹ thương yêu chiều chuộng, chưa từng chịu chút uất ức gì, đây là lần đầu tiên trong đời khóc thành như vậy để cầu xin người ta. Đáng tiếc, hắn không thèm nhìn nàng lấy một lần, vẫn là gương mặt còn lạnh hơn hàn băng ngàn năm, không tìm được chút thương hương tiếc ngọc, đồng tình thương xót. Vì hắn vốn là một người lòng dạ sắt đá.


Nàng thất vọng, thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy cánh tay hắn ra, muốn vùng ra khỏi người hắn.
"Nếu cô không muốn ch.ết, không muốn liên lụy phụ thân cô ch.ết thì ngoan ngoãn theo ta về, nếu không..." Hắn hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như đao vạch qua, khiến mặt nàng phát đau.


Vừa nghĩ đến cha, nàng liền ngẩn ra, lập tức níu tay áo hắn hỏi: "Cha tôi làm sao?"
Hắn hừ lạnh: "Cô nói xem?"
Nàng cuống lên, "Ở đây tôi có một vạn lượng ngân phiếu, đưa cho ngài hết, ngài thả cha tôi ra đi."
Hắn cười lạnh: "Cô coi bổn vương là hạng người gì?"


Mộ Dung Tuyết thầm nói, hôm đó đuổi theo Bùi Giản, chẳng phải chỉ mười lượng bạc ngài cũng đòi đó sao, sao nay một vạn lượng lại không chịu lấy? Nàng trừng đôi mắt ươn ướt, nóng lòng đến sắp khóc.


Hắn lại đanh mặt không thèm nhìn nàng lấy một lần. Trong lúc cấp bách, nàng không màng gì nữa, đôi mày liễu dựng ngược, cao giọng nói: "Ngài không thả cha tôi thì lúc vào cung, tôi sẽ nói với Hoàng thượng là trên đường vào Kinh, ngài nhiều lần phi lễ tôi."


Gia Luật Ngạn nhíu đôi mày rậm tức giận nói: "Cô dám!"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, "Ngài xem tôi có dám không." Nói xong, nàng ôm lấy eo hắn sáp vào lòng hắn. "Ngài xem, ngài đang phi lễ tôi đó." Nàng trừng đôi mắt trong suốt sáng ngời, trong mắt là sự uy hϊế͙p͙ trắng trợn.


Hắn giận đến mức suýt chút vứt nàng xuống ngựa, nhưng cuối cùng vẫn kìm được sát khí trong lòng. Bất luận thế nào thì trên danh nghĩa nàng cũng đã là nữ nhân của Hoàng đế, không thể khinh suất manh động.


Trong thoáng chốc đã đến trước chiếc xe ngựa bị vứt lại, Mộ Dung Lân và A Thái đã bị Viên Thừa Liệt và Trương Long bắt.
Mộ Dung Lân thấy con gái cũng bị bắt về, mắt ông đỏ lên.


Viên Thừa Liệt thấy Mộ Dung Tuyết một thân nam trang, vừa bội phục sự gan dạ của nàng, vừa tiếc cho thất bại của nàng. Nếu nàng trốn được thì tốt biết mấy. Nghĩ đến thân hình béo phì, gương mặt phù thũng, râu tóc bạc trắng của Hoàng đế, lại nhìn dung nhan xuân thì phơi phới của nàng, hắn không kìm được mà cúi đầu.


"Cha." Mộ Dung Tuyết đưa mắt nhìn phụ thân, "Cha đừng lo cho con, phải bảo trọng thân thể."
Mộ Dung Lân vội nói: "Con yên tâm đi, cha sẽ đi theo con, khi đến Kinh thành rồi chúng ta lại nghĩ cách."


Gia Luật Ngạn cười lạnh, hai chân thúc vào bụng ngựa đi về phía huyện Nghi. Viên Thừa Liệt và Trương Long cũng thả Mộ Dung Lân và A Thái, lên ngựa đi theo.


Thấy phụ thân không sao, Mộ Dung Tuyết yên lòng đi nhiều. Có lẽ trên đường vẫn còn cơ hội trốn thoát, nghĩ đến đây, cả người nàng lại dâng trào ý chí chiến đấu.


Nhưng tình cảnh trước mắt không tốt lắm, Gia Luật Ngạn và nàng ngồi chung một ngựa. Nàng xưa nay tự do đã quen giờ lại bị giam trong cánh tay hắn như một tù nhân, tâm trạng vô cùng nặng nề, hắn còn tệ hơn nàng, dọc đường im lặng không nói, chỉ thúc ngựa chạy đi.


Hắn không ngờ nàng lại dám chạy trốn, càng không ngờ nàng lại còn dám uy hϊế͙p͙ hắn. Tóm lại, hắn có một dự cảm không hay, ở bên cạnh nữ nhân này sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Sự thật chứng minh dự cảm của hắn rất chính xác.


Thấy sắc trời dần tối, vừa hay lại đến một thị trấn, Viên Thừa Liệt nói: "Vương gia, chúng ta tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm nhé, đi cả ngày đường ngựa cũng mệt rồi, phải nghỉ ngơi." Nhìn sắc mặt Gia Luật Ngạn, hắn lại cẩn thận dè dặt nói một câu: "Dù sao cũng tìm được Mộ Dung cô nương rồi, đâu cần vội như vậy nữa."


Gia Luật Ngạn lạnh mặt "Ừ" một tiếng.
Viên Thừa Liệt lập tức đưa mắt nhìn Trương Long, bảo hắn đi tìm một khách điếm.
Khách điếm duy nhất trong tiểu trấn chỉ có sáu phòng, còn lại hai phòng không có người ở đều bị Gia Luật Ngạn bao hết.
Bốn người dùng một bữa cơm đơn giản trong khách điếm.


Mộ Dung Tuyết bình thường ăn uống rất kén chọn, nhưng hôm nay thật sự quá mệt quá đói, hơn nữa nàng nghĩ phải ăn uống cho no để tối đến tìm cơ hội tiếp tục chạy trốn, bởi vậy một hơi ăn hết hai chén cơm lớn, khiến Trương Long nhìn đến ngây người, đây có còn là nữ nhân nữa không?


Sau khi ăn cơm, Gia Luật Ngạn đích thân đưa Mộ Dung Tuyết vào phòng, sau đó nhìn trái nhìn phải trong căn phòng, mặt không biểu hiện nói với nàng: "Tối nay cô và ta ở chung một phòng."


Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, nhưng lập tức nói: "Không được, nam nữ thụ thụ bất thân." Khách điếm này điều kiện tồi tàn, phòng ốc cũng rất cũ kĩ, trên một chiếc bàn tróc sơn thắp một ngọn đèn tờ mờ, quan trọng nhất chính là chỉ có một chiếc giường.


Hắn thản nhiên nhìn cô: "Không sao, trong mắt bổn vương cô không phải là nữ nhân."
Nàng tức giận nói: "Tại sao?"
Hắn khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng, ngừng lại rồi thốt ra một câu, khiến người ta tức ch.ết mà không đền mạng: "Vì da mặt nữ nhân rất mỏng."


Mộ Dung Tuyết tức giận hất cằm giậm chân: "Dù sao tôi cũng không muốn ở cùng với ngài." Có hắn làm sao nàng trốn được nữa.
"Không do cô quyết định." Giọng điệu hắn không chừa đường chối bỏ, vô cùng kiên định.


Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: "Nay thân phận của tôi là tú nữ, sao có thể cùng phòng với Vương gia được?"
Môi hắn nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Bây giờ cô lại nhớ ra thân phận của mình rồi à, vừa nãy trên ngựa ai chủ động ôm ấp vậy?"
Nàng đỏ mặt, "Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ."


"Cô yên tâm, vừa nãy Viên Thừa Liệt và Trương Long có thấy cũng như không thấy, còn bây giờ, ngay cả nhìn thấy cũng không thể, bởi vậy sẽ không tổn hại đến thanh danh của cô, càng không để Hoàng thượng biết."
Xem ra tối nay hắn quyết tâm tử thủ lấy nàng rồi. Nàng suy nghĩ rồi lại nói: "Tôi muốn tắm rửa."


Gia Luật Ngạn vỗ tay, lập tức nghe thấy Viên Thừa Liệt bên ngoài thấp giọng hỏi: "Vương gia có gì căn dặn?"
"Đi gọi người đưa một thùng nước nóng đến."
Một lúc sau, chủ khách điếm và tiểu nhị bưng ra một thùng nước ấm vào.


Thấy nước được đưa đến, hắn lại không có ý muốn ra ngoài, Mộ Dung Tuyết chỉ đành nói: "Mời Vương gia ra ngoài một lúc, nếu Vương gia không yên tâm thì cứ canh ở cửa là được rồi." Nàng cười dịu dàng lấy lòng, tựa như một tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời nhất.


Gia Luật Ngạn liếc nhìn nàng rồi quay người ra ngoài.


Mộ Dung Tuyết lập tức chạy đến bên cửa cài chốt, ngừng lại chốc lát, nàng đưa tay vào thùng nước khuấy vài cái nữa. Nghe thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, nàng liền rón rén đến bên cửa sổ, nhẹ đẩy cửa sổ ra, khách điếm nhỏ cũng có lợi, sau cửa sổ chính là chuồng ngựa, lòng nàng thầm tính, nhảy ra khỏi cửa sổ dắt một con ngựa nhân lúc trời tối chạy trốn chắc cũng có năm phần thắng lợi. Phàm là một cơ hội nhỏ cũng không thể bỏ qua. Nàng quyết tâm bưng ghế đến trèo lên cửa sổ, nghiến răng nhảy xuống.


Sau khi tiếp đất, cơn đau ở gót chân khiến nàng hít một hơi lạnh, nhưng lúc này cũng không màng đến nữa, nàng vội bò dậy, kết quả vừa đứng thẳng lên đã đụng phải một người, nàng suýt chút kêu lên thành tiếng, sau đó lại tức tốc bịt miệng mình, chớp chớp mắt, "Sao Vương gia lại ở đây?"


"Ta cũng muốn hỏi tại sao Mộ Dung cô nương lại ở đây, chẳng phải cô muốn tắm sao?" Gia Luật Ngạn là một ngọn đèn, hắn đưa đèn đến dưới mí mắt nàng, soi rõ gương mặt nàng, dường như muốn xem thử da mặt nàng rốt cuộc dày bao nhiêu.


Nàng nhanh nhẹn phủi bụi trên mông, không ngượng miệng nói: "Tôi muốn đi tìm một bộ y phục để thay."
"Tìm trong chuồng ngựa à?"


Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra giọng điệu đã lạnh đến mức sắp kết băng, nếu là người bình thường, chạy trốn bị bắt thì đã sợ đến mức lưỡi líu lại, nhưng nàng lại không phải là người bình thường, vẫn giả vờ "Ồ" một tiếng, "Thì ra đây là chuồng ngựa à."


"... ..." Gia Luật Ngạn nghiến răng, thật là một miếng thịt thừa[1] mà.
[1. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.]


Tác giả có lời muốn nói: Chắc mọi người đã hiểu tại sao gọi là Hầm thịt kế rồi chứ.






Truyện liên quan