Quyển 1 - Chương 34: Quan tâm
Sơ Ảnh trở về báo cho Mộ Dung Tuyết giường đã xong rồi, nhưng vừa mới sơn xong lúc chiều, vẫn chưa thể dùng.
Mộ Dung Tuyết thở dài, im lặng chốc lát rồi nói với Đinh Hương: “Ta muốn về nhà thăm lão gia, các muội thu dọn đồ đạc đi.”
Đinh Hương ngẩn ra, thu dọn đồ đạc, lẽ nào muốn về nhà mẹ ở sao?
Bội Lan nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, làm vậy e là Vương gia sẽ không vui đâu.”
Mộ Dung Tuyết đau lòng cúi đầu, “Ta rất nhớ lão gia, muốn về nhà ở một đêm.”
Có một đêm thôi sao? Đinh Hương cảm thấy quá ít, lập tức nói: “Chủ ý này rất hay, dù sao giường của tiểu thư cũng chưa đóng xong, đâu thể ngủ dưới đất được.”
Bội Lan nói: “Nếu tiểu thư không chê thì cứ ngủ ở phòng nô tỳ, nô tỳ và Đinh Hương trải nệm dưới đất ngủ là được rồi.”
Đinh Hương trừng nàng ta, “Gả đi rồi đâu có nói là không được về nhà mẹ, tiểu thư về nhà mẹ cũng là để cho Vương gia biết, tiểu thư cũng là người có tính cách, không phải là quả hồng mềm mặc người ta chém chặt, để ngài ấy gọi thì đến đuổi thì đi.”
Trái tim vốn đầy thương tích của Mộ Dung Tuyết lập tức bị mấy chữ “Gọi thì đến đuổi thì đi” chém cho máu me tung tóe.
Nàng không phải giận dỗi về nhà mẹ như Đinh Hương nghĩ, mà vì lúc này nàng thật sự rất nhớ cha, xưa nay cha luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, không nỡ chê bai nàng một câu, cha mới là người yêu thương nàng nhất trên thế gian này, vĩnh viễn luôn ủng hộ nàng, khích lệ nàng. Lúc này, khi nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, hơi rã rời, hơi mất tự tin, nàng thật sự rất cần cha tiếp thêm sức mạnh và lòng tin.
Đinh Hương rất ủng hộ hành động này của Mộ Dung Tuyết, vì nàng ta coi về nhà mẹ là một tuyệt chiêu, lần nào cũng là cha nàng ta thấp giọng xuống nước rước mẹ nàng ta về. Dần dần, địa vị của mẹ nàng ta nhờ mấy lần về nhà mẹ mà được nâng cao.
Quan hệ của Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, kẻ bàng quan như Đinh Hương rõ hơn ai hết, lòng căm phẫn sục sôi. Nàng ta hi vọng chuyến này Mộ Dung Tuyết về nhà mẹ có thể cho Gia Luật Ngạn một bài học, tiểu thư của nàng ta cũng không phải kẻ ăn chay, nghĩa tỷ là Triệu thục phi được đương kim Thánh thượng sủng ái nhất. Hắn nên đến nhà tạ lễ xin lỗi, cúi đầu xuống nước đón tiểu thư về.
Mộ Dung Tuyết mang theo một bọc hành lý nhỏ, cùng Đinh Hương và Bội Lan ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa. Quản gia trong lòng rất khó hiểu, trễ vậy rồi sao vẫn còn ra ngoài? Nhưng Vương gia không có nhà, không ai dám cản Phu nhân. Chỉ đành phái mấy hạ nhân khỏe mạnh đi theo, đưa Mộ Dung Tuyết đến nhà mới của Mộ Dung Lân.
Mộ Dung Lân thấy con gái liền giật thót, “A Tuyết, sao đột nhiên con lại về nhà?”
“Con nhớ cha, muốn về thăm cha.” Vừa thấy Mộ Dung Lân, Mộ Dung Tuyết lập tức cảm thấy mình lại trở thành một tiểu cô nương chưa xuất giá, thân xác mệt mỏi và trái tim rã rời dường như đã tìm được một nơi giải tỏa, nơi như vậy mới là nhà nàng. Tuy Gia Luật Ngạn từng nói sau này Vương phủ mới là nhà nàng, nhưng trong lòng nàng đó không phải là nhà mà là một chiến trường, nàng đơn độc chém giết ở đó, cả người đầy thương tích.
Mộ Dung Lân nhìn con gái, xót xa nói: “Sao con lại ốm đi nhiều vậy? Có phải hắn đối xử với con không tốt không?”
Mộ Dung Tuyết vội cười nói: “Đâu có, chàng đối với con rất tốt, chỉ là con không thích hợp với khí hậu thủy thổ Kinh thành thôi.”
Mộ Dung Lân nửa tin nửa ngờ, thấy con gái không chịu nói, cũng không tiện truy hỏi: “Con ăn cơm chưa?”
“Dạ chưa.”
“Vậy để cha đích thân xuống bếp, con muốn ăn gì?”
“Chỉ cần cha nấu con đều thích ăn hết.”
“Con chờ đó nhé.” Mộ Dung Lân lập tức xuống bếp.
Tịch dương ngả về Tây, Mộ Dung Tuyết ngồi trên chiếc ghế trúc dưới hiên, gió thổi đến, dường như miệng vết thương khắp người đều mở ra, không chỗ nào không đau.
Nửa canh giờ sau, một bàn thức ăn phong phú được dọn ra, trên tay Mộ Dung Lân còn dính bột mì, đích thân đặt hai chiếc bánh hành chiên vàng ươm trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Nha đầu, mau nếm thử đi, dùng mỡ gà chiên đó, con thích ăn nhất mà.”
“Cha, cha đối với nữ nhi thật tốt.” Mũi Mộ Dung Tuyết cay cay, suýt chút rơi nước mắt. Nàng sắp quên mất mùi vị được thương yêu rồi.
Mộ Dung Lân kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, A Tuyết của cha là cô nương tốt nhất trên thế gian này, đương nhiên cha phải thương yêu chứ.”
Nước mắt cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống. Câu này nếu Gia Luật Ngạn cũng nói được thì nàng hạnh phúc biết mấy, đáng tiếc là trong lòng hắn, nàng chỉ là một kẻ ngốc nghếch luôn gây chuyện.
“Con làm sao vậy?” Mộ Dung Lân thấy con gái rơi nước mắt, tim cứ như sắp vỡ tan, căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, “Nha đầu, có phải hắn ức hϊế͙p͙ con không? Cha đi tìm hắn tính sổ.”
Mộ Dung Tuyết vội hít mũi, cười nói: “Không phải đâu, là con vui quá thôi, cả nửa năm con không được ăn bánh hành chiên rồi.”
Mộ Dung Lân xót xa nói: “Con gái ngốc, con không biết tự làm sao?” Ông đã đem hết bản lĩnh nấu nướng của mình truyền cho con gái rồi mà.
Mộ Dung Tuyết không đáp, nàng chỉ cười, cười rất chua chát, vì lúc nàng nấu ăn đều một lòng một dạ nghĩ xem hắn thích ăn gì, chưa từng nghĩ đến bản thân. Mỗi lần ăn cơm cứ đôi chốc lại nhìn hắn, xem hắn thích ăn gì, thích mùi vị thế nào, sau đó nhớ kĩ trong lòng, để lần sau càng làm vừa lòng hắn hơn.
Mộ Dung Lân vỗ vai con gái thở dài, lòng biết Gia Luật Ngạn nhất định đã khiến con gái mình đau lòng, nếu không đã trễ vậy rồi đâu có đột nhiên chạy về nhà.
“Thơm quá!” Ngoài cửa truyền đến giọng Bùi Giản, Mộ Dung Tuyết vội chùi nước mắt.
Bùi Giản vừa bước vào phòng đã kinh ngạc hỏi: “A Tuyết, sao muội lại về đây?”
“Đương nhiên là nhớ cha rồi.”
“Ai da, thơm quá, nhất định là cữu cữu đích thân xuống bếp đúng không? Ai ôi, cữu cữu thật là thiên vị quá, con ở nhà cữu cữu lâu như vậy mà không chịu nấu cho đứa cháu này một bữa cơm. Hôm nay nấu ngon như vậy cũng không gọi con.”
“Ai biết con chạy đi đâu chứ?”
“Con ở nhà kế bên trò chuyện với Triệu đại thúc.”
“Không việc gì thì con đừng có đi làm phiền người ta mãi vậy.”
“Đây gọi là lôi kéo quan hệ mà, haiz, đúng rồi, A Tuyết, muội có nói với muội phu chuyện của ta chưa?”
“Gần đây Vương gia bận chuyện diệt phỉ ở Binh bộ, muội vẫn chưa nói.”
Bùi Giản vỗ đùi, “Muội muội, đây là cơ hội tốt đó, cho ta đi đi.”
Mộ Dung Lân trừng hắn: “Bùi gia chỉ có mình con là con trai, nếu có mệnh hệ gì thì ta làm sao giao phó với cha mẹ con đây. Chuyện này đừng nghĩ tới nữa.”
Bùi Giản mím miệng, gắp một miếng thức ăn nói: “Hôm nay Linh Sơn tự xảy ra chuyện rồi.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền giật mình, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Nghe nói có tên công tử nhà giàu nào đó đưa một đám người đến chùa gây rối, bảo họ giao ra một hòa thượng, làm ầm ĩ trong chùa.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta không biết nữa, nghe Triệu đại thúc nói vậy.”
Mộ Dung Tuyết tim đập thình thịch, xem ra chuyện này nhất định đã truyền đến tai Gia Luật Ngạn, bởi vậy hắn mới nổi trận lôi đình.
Hòa thượng tên Hứa Trạch đó ra sao rồi? Có bị Thẩm Thương Lãng bắt đi giết mất không?
Tinh thần nàng liền bất an, đứng dậy, buông chén nói với Bùi Giản: “Huynh đến Linh Sơn tự nghe ngóng thử hòa thượng đó có ổn không?” Bất luận thế nào, Hứa Trạch cũng vì họ mới đắc tội với Thẩm Thương Lãng, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ.
“Muội quen à?”
“Huynh đừng hỏi nữa, đi mau đi.”
Linh Sơn tự vốn rất gần nhà Mộ Dung, Bùi Giản đi một lúc đã trở về ngay, nói: “Chùa đã đóng cửa rồi, không ai trả lời.”
Mộ Dung Lân bảo Bùi Giản thu dọn chén đũa, nói với Mộ Dung Tuyết: “A Tuyết, trời không còn sớm nữa, cha đưa con về nhé.”
“Cha, con muốn ở nhà một đêm.”
“Vậy sao được, con đã xuất giá rồi, không thể qua đêm ở nhà mẹ, hơn nữa Bùi Giản vẫn ở nhà chúng ta, đừng để người ta đồn đại điều gì.”
Lời của Mộ Dung Lân rất có đạo lý, nếu Mộ Dung Tuyết kiên trì không đi, e là sẽ khiến phụ thân nghi ngờ, nàng không muốn phụ thân lo lắng, cũng không muốn ông có điều gì bất mãn với Gia Luật Ngạn, vậy là chỉ đành thu dọn về phủ.
Đinh Hương ngồi trong xe ngựa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu thư nên ở mười ngày nửa tháng, để cô gia đến đón cô về.”
Mộ Dung Tuyết im lặng không nói, lòng thở dài xót xa, cho dù nàng ở tám năm mười năm e là hắn cũng không đến đón nàng về đâu. Nàng không dám mạo hiểm như vậy, càng không dám để mình lâm vào cảnh không còn đường lui.
Trở về Kính hồ phải đi ngang Ẩn Đào các, bên trong vẫn còn sáng đèn ngoài cửa có Trương Long canh giữ. Mộ Dung Tuyết cúi đầu đi thẳng, hoàn toàn không có ý vào trong khiến Trương Long rất bất ngờ. Nhưng nghĩ lại bộ mặt đen thui lạnh lùng của Vương gia hôm nay thì cũng thật khiến người ta không dám đến gần.
Gia Luật Ngạn trong thư phòng càng nghĩ càng giận, nàng đã phạm lỗi rồi mà một là không hối lỗi, hai là không nhận sai thì thôi đi, còn giận dỗi về nhà mẹ nữa. Hơn nữa trời đã tối rồi mà vẫn không về, lẽ nào muốn ở luôn nhà mẹ sao?
Nghĩ đến đây, hắn giận đến mức không xem công văn được nữa, gọi Trương Long vào dặn dò: “Đi gọi Quản gia đón Phu nhân về.”
Trương Long nhỏ giọng nói: “Vương gia, Phu nhân đã về rồi.”
Sắc mặt Gia Luật Ngạn hòa hoãn đôi chút, lòng thầm nói, cũng còn biết nặng nhẹ.
“Gọi nàng ấy vào đi.”
“Phu nhân về Mai quán rồi.”
Sắc mặt Gia Luật Ngạn lập tức như mưa giông sắp đến, Trương Long vội vã lui ra khỏi cửa phòng, lòng thầm nói, tính tình của Vương gia cũng chỉ có Phu nhân dám xông lên thôi, đổi là nữ nhân khác thì đã sợ mất mật lâu rồi.
Trở về Mai quán, Mộ Dung Tuyết sai Đinh Hương, Bội Lan ôm chăn ra, định đêm nay ngủ trên giường, Đinh Hương và Bội Lan đều thầm mong Gia Luật Ngạn đêm nay có thể như hôm qua, đến đưa tiểu thư về Ẩn Đào các nghỉ ngơi, nhưng mãi đến khi sắc đêm khuya dần cũng không thấy bóng hắn.
“Các muội mau đi ngủ đi, ta cũng buồn ngủ rồi.” Mộ Dung Tuyết biết họ đang chờ đợi điều gì, lòng nàng nào phải không ôm mơ ước cao xa đó.
Kính hồ đêm khuya lặng ngắt như tờ, Mai Lan Cúc Trúc tứ quán thì chỉ có Mai quán còn sáng đèn.
Mộ Dung Tuyết ôm gối ngồi trên giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn ra cửa sổ.
Một vầng trăng tỏ, ánh sáng mênh mang. Nàng vẫn nhớ đêm tân hôn, lúc hắn từ trên cầu đá đạp ánh trăng bước xuống, đi đến trước mặt nàng, nàng hạnh phúc mãn nguyện dường nào, đơn thuần nghĩ rằng lấy được hắn thì vạn sự đại cát, nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng sự thật là càng gần gũi hắn lại càng cảm thấy xa xôi diệu vợi.
Gió đến hơi lạnh, nàng hít một hơi thật sâu.
Tuy đã chuẩn bị tối nay phải ngủ trên giường, nhưng ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng vẫn ôm một tia ảo tưởng, hi vọng hắn đến Mai quán đón nàng về Ẩn Đào các, tuy nàng không muốn ở đó, nhưng ít nhất có thể chứng minh hắn quan tâm đến nàng.
Nhưng nàng chờ đến canh ba cũng không có bóng dáng hắn.
Nàng thất vọng nằm xuống, thổi tắt ngọn đèn trên bàn.
Sáng hôm sau, việc đầu tiên sau khi Đinh Hương thức dậy là đến phòng ngủ xem tiểu thư có ở đó không. Nàng ta nằm mơ thấy Gia Luật Ngạn đến Mai quán, tươi cười thấp giọng ôm tiểu thư đi. Đáng tiếc đó chỉ là mơ. Tình hình thực tế là Mộ Dung Tuyết vẫn cuộn mình trên giường.
Nắng sớm rọi vào khiến dung nhan nàng càng thêm tiều tụy, thân hình nhỏ nhắn cuộn trên giường quý phi, đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu, đầu mày giống như có hai hạt lúa, nhưng hạt lúa nở to nhất là khi cười, còn bây giờ bên trong chứa đầy u sầu.
Nàng ta thở dài, lòng lại thầm mắng Gia Luật Ngạn một trận.
Mộ Dung Tuyết tỉnh dậy, vừa thấy Đinh Hương đứng trước giường liền vô thức hỏi: “Vương gia có đến không?”
Đinh Hương lòng chua xót lắc đầu.
Mộ Dung Tuyết che giấu thất vọng trong lòng, nhìn ra cửa sổ. Tối qua nàng không đóng cửa sổ, trong tiềm thức vẫn nhớ đến tình cảnh hắn nhảy cửa sổ vào như đêm tân hôn.
Nàng hụt hẫng thất vọng hỏi: “Muội đóng cửa sổ sao?”
Đinh Hương kỳ quái nhìn cửa sổ đáp: “Không phải muội.”
Mộ Dung Tuyết lập tức cảm thấy trái tim đã đông cứng của mình như nở ra một đóa hoa rực rỡ xán lạn trong băng tuyết.
Tối qua hắn có đến, hắn đã thay nàng đóng cửa sổ, không phải hắn không quan tâm đến nàng chút nào, nàng thật không biết nên hình dung tâm trạng hân hoan vui sướng như phát điên của mình thế nào, vết thương khắp người toàn bộ đều lành lại hết.