Quyển 2 - Chương 12: Chiếm chỗ
Ngọc Sính Đình không ngờ trong đêm tân hôn của mình, Gia Luật Ngạn lại say mèm bất tỉnh, mãi đến sáng hôm sau, khi mặt trời lên ba con sào mới mơ màng mở mắt.
“Phu quân, chàng không sao chứ?”
Bỗng nhiên nghe thấy hai chữ “Phu quân” mềm mại, lòng Gia Luật Ngạn khẽ động, nhưng khi nhìn rõ người bên cạnh là Ngọc Sính Đình, lòng lại thất vọng não nề, tại sao không phải là nàng.
Ngọc Sính Đình xõa mái tóc dài, dung nhan kiều diễm đầy đặn, vì cúi người nên vùng ngực căng tròn càng nhô cao, chiếc yếm đỏ tươi và làn da trắng như tuyết hình thành cảm giác đối lập chói mắt, sáng sớm là lúc nam nhân dễ động tình nhất, không ngoại lệ, Gia Luật Ngạn cũng có phản ứng, mượn hơi rượu còn sót lại, hắn đưa tay khẽ dùng lực kéo nàng ta vào lòng.
“Phu quân.”
Ngọc Sính Đình bò trên người hắn, cảm nhận được chỗ cứng rắn nóng bỏng, gương mặt xấu hổ nhưng bộ dạng nửa đẩy nửa đưa.
Tay hắn đặt trên lưng nàng ta, chỉ cần kéo dây, chiếc yếm của nàng ta sẽ rơi xuống ngực hắn.
Đây là chính thê được mai mối của hắn, Chính phi mà Hoàng thượng ban hôn cho hắn, nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy ngón tay cứng đờ, sợi dây đỏ cứ như một tấm lưới, chỉ cần hắn kéo xuống thì sẽ bị trói cả đời.
Ngọc Sính Đình tim đập hỗn loạn, vừa xấu hổ vừa vui mừng, rất muốn viên phòng với hắn, nhưng lại cảm thấy lúc này là ban ngày ban mặt, thật sự không thích hợp, để các nha hoàn biết được sẽ tổn hại thể diện của chủ mẫu đương gia.
Hắn dường như cũng cảm thấy không thỏa, cuối cùng không ra tay: “Ta hơi nhức đầu, gọi người đưa một chén canh giã rượu đến đây.”
Ngọc Sính Đình đứng dậy, gọi nha hoàn tùy thân Mai Doanh và nhũ mẫu Quan thị bước vào.
Một lúc sau, nha hoàn đưa nước nóng đến cho Gia Luật Ngạn và Ngọc Sính Đình rửa mặt.
Quan thị đến bên giường, nhìn thấy chiếc khăn hỉ vẫn y nguyên như cũ, bất giác ngẩn ra, cho dù đêm qua Gia Luật Ngạn say bí tỉ, nhưng sáng nay tỉnh rượu chắc cũng phải nhào đến mới đúng, sao lại như vậy?
Bà ta nghiêng mắt nhìn Gia Luật Ngạn, rồi lại nhìn Ngọc Sính Đình, cũng không thấy điều gì không thỏa, hai người nhìn nhau mỉm cười, rõ ràng là phu thê ân ái.
Quan thị cũng thu lại nghi hoặc, hầu hạ Ngọc Sính Đình thay một bộ lễ phục màu xanh, theo thường lệ, ngày đầu tiên sau tân hôn, phu phụ Gia Luật Ngạn phải nhập cung diện thánh, Hoàng thượng muốn ban tiệc cho họ.
Ăn sáng xong, Ngọc Sính Đình đưa Quan thị và nha hoàn tùy thân đến đại sảnh trong Vương phủ.
Lưu thị đưa nô bộc trong phủ đến hành lễ thỉnh an Vương phi, từ cửa đại sảnh ra đến tường tranh bên ngoài, hơn trăm người đứng chỉnh tề ngay ngắn.
Ngọc Sính Đình xuất thân thế gia, ra tay hào phóng, từ Lưu thị đến mỗi hạ nhân đều có thưởng. Sau khi các hạ nhân lui ra, Lưu thị giao chìa khóa và sổ sách bà tạm quản lý cho Ngọc Sính Đình.
Ngọc Sính Đình cười cười nhận lấy, miệng nói: “Ma ma là người hầu lâu năm bên cạnh Vương gia, sau này chuyện trong phủ nếu ta có chỗ nào xử lý không chu đáo, ma ma cứ việc lên tiếng.”
Lưu thị khiêm nhường vài câu rồi thi lễ lui ra. Bà sống mấy chục năm ở nơi nhà cao cửa rộng luyện được bản lĩnh tùy mặt gửi lời, từ bề ngoài đã biết Ngọc Sính Đình không phải là người dễ gần, bất giác nhớ đến Mộ Dung Tuyết, thầm cảm thấy tiếc nuối.
Ngọc Sính Đình giao sổ sách chìa khóa cho Quan thị bảo quản.
Quan thị cười nói: “Tiểu thư uổng công đề phòng nha đầu kia rồi, quản sự của Vương phủ này vẫn là Lưu ma ma, không liên quan gì đến nha đầu kia, có thể thấy Vương gia vốn không coi cô ta ra gì.”
Mai Doanh phì cười: “Nha đầu nhà quê như cô ta mà biết quản lý mới lạ đó. Danh hiệu Trắc phi kia chẳng qua là Hoàng thượng nể mặt Triệu Chân Nương thôi.”
Ngọc Sính Đình cười lạnh: “Nếu không có Triệu Chân Nương, cô ta xách giày cho Vương gia còn không xứng nữa. May là cô ta đã bị thôi, nếu cùng ta hầu hạ Vương gia thì thật mất mặt.”
Đang nói thì đột nhiên Gia Luật Ngạn bước vào.
Ngọc Sính Đình vội đổi thành một nụ cười dịu dàng ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, lúc nào chúng ta khởi hành?”
Gia Luật Ngạn ánh mắt trầm trầm nhìn nàng ta: “Nếu nàng chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi ngay.”
Ngọc Sính Đình cười đứng dậy: “Thiếp chuẩn bị xong rồi, đang chờ Vương gia đây.”
Hai người cùng bước ra khỏi Vương phủ, sáng sớm đã có xe ngựa hầu chờ từ lâu.
Hai người đơn độc tiếp xúc, lại mới vừa tân hôn, Ngọc Sính Đình tưởng Gia Luật Ngạn sẽ dịu dàng quấn quít với mình trong xe ngựa, nhưng hắn lại ngồi ngay ngắn mắt nhìn thẳng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, dường như khác hẳn người ban sáng.
Ngọc Sính Đình thầm nghĩ, lẽ nào vì nghe được những lời mình đàm luận về Mộ Dung Tuyết?
Nhưng nếu hắn có lòng bênh vực cho nàng, tại sao lại hòa ly? Hơn nữa chuyện chưởng quản tài vật trong Vương phủ cũng không giao cho nàng, có thể thấy trong lòng hắn nàng không có chút trọng lượng nào, chẳng qua nàng cũng giống những nữ nhân được tặng trước đó mà thôi. Nghĩ vậy Ngọc Sính Đình cũng yên tâm, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều. Hơn nữa nàng ta còn cảm thấy Gia Luật Ngạn lựa chọn đuổi Mộ Dung Tuyết ra khỏi phủ trước khi nàng ta vào nhà, đây là sự tôn trọng và thành ý lớn nhất.
Sau khi nhập cung, lão Hoàng đế thưởng không ít đồ rồi mới bắt đầu ban tiệc.
Ngọc Sính Đình phát hiện sắc mặt lão Hoàng đế ngày càng lụn bại, xem ra chắc không kéo dài được bao lâu, hơn nữa nét già cỗi của ông ta càng thể hiện rõ tuổi thanh xuân mơn mởn của Kiều Tuyết Y bên cạnh.
Lòng Ngọc Sính Đình thầm cảm thấy không đáng cho biểu tỷ, tuổi xuân như hoa như ngọc thế này mà phải ở bên cạnh một ông lão như nến tàn trước gió, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Lão Hoàng đế thấy Ngọc Sính Đình, xem xét từ trên xuống dưới mấy lần rồi cười nói: “Trông đẹp hơn trước rất nhiều.”
Ngọc Sính Đình bỗng sởn gai ốc toàn thân, trước đây khi vào cung nàng ta luôn cố ý mặc quê mùa xấu xí chính vì sợ thu hút sự chú ý của lão Hoàng đế háo sắc.
Cung yến kết thúc, lão Hoàng đế giữ Gia Luật Ngạn lại thương nghị chuyện xuất binh Tây Lương.
Ngọc Sính Đình liền theo Kiều quý phi đến Hậu cung.
Văn Xương công chúa đã biết đi, thấy Kiều Tuyết Y lập tức dang hai tay, bi bô nói: “Mẫu phi ẵm.”
Kiều Tuyết Y cúi người ẵm Văn Xương công chúa, chùi nước bọt bên khóe miệng cô bé nói: “Con ăn gì vậy?”
Tiểu công chúa không nói là gì, chỉ đáp: “Ngọt ngọt.”
Ngọc Sính Đình không nén nổi niềm vui: “Biểu tỷ, đứa bé này thật đáng yêu.”
Kiều Tuyết Y cười cười chơi đùa với Văn Xương công chúa: “Bổn cung cũng không thích trẻ con lắm, nhưng Đại Châu có lệ, Hoàng đế băng hà, phi tần không có con đều bị đưa đến Hồng Ân tự, thật là trời giúp ta, Triệu Chân Nương đã thay ta sinh đứa con này.”
“Nghe nói tiện nhân kia đã ra khỏi Lãnh cung rồi?”
Kiều Tuyết Y cười nhạt: “Vậy thì đã sao, nay Văn Xương công chúa đã là con của bổn cung rồi, cô ta muốn đòi lại là chuyện không thể nào.”
Ngọc Sính Đình hậm hực nói: “Cô ta đúng là không biết tự lượng sức, còn vọng tưởng muốn chống đối với biểu tỷ nữa, nếu không nhờ cái bụng làm nên chuyện thì nữ nhân nhà quê như cô ta bây giờ còn không biết đang chui rúc ở xó xỉnh nào.”
“Nữ nhân không chỉ bụng phải làm nên chuyện mà đầu óc cũng phải làm nên chuyện mới được.” Kiều Tuyết Y cười đảo mắt qua bụng Ngọc Sính Đình, “Muội phải tranh thủ có một đứa con trai. Nay Hoàng thượng trì hoãn chưa hạ chỉ lập Thái tử, chính vì lo ngại Chiêu Dương vương vẫn chưa có con.”
Ngọc Sính Đình xấu hổ nũng nịu: “Hoàng thượng cả nghĩ rồi, Vương gia sức khỏe vẫn an khang mà.”
Kiều Tuyết Y cười nói: “Hoàng thượng lo ngại cũng có đạo lý, nay Chiêu Dương vương đã hai mươi bốn tuổi, bên cạnh cũng không thiếu nữ nhân, tại sao vẫn chưa có con? Hơn nữa Mộ Dung Tuyết gả vào cũng một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa thấy có thai, đương nhiên sẽ khiến Hoàng thượng cả nghĩ.” Ngừng một lúc, Kiều Tuyết Y lại nói: “Nay Tây Lương không an phận, Thành Hi vương chủ động xin lãnh ấn xuất binh. Ông ta đã có ba đứa con trai, tuy Hoàng thượng không thích ông ta, nhưng sở thích cá nhân không thể nào quan trọng bằng giang sơn xã tắc.”
Ngọc Sính Đình lập tức im lặng không đáp. Thành Hi vương vẫn luôn là đối thủ có tính cạnh tranh nhất, hơn nữa ông ta cũng một lòng muốn lôi kéo Ngọc gia, mấy năm trước cũng từng khéo léo nhắc chuyện liên hôn với Ngọc Quý Sơn, nhưng Ngọc Quý Sơn không muốn con gái làm vợ kế nên đã từ chối.
Ra khỏi cung, nghỉ chừng nửa ngày tuyết lại bắt đầu rơi, tuyết không lất phất như tối qua mà vừa to vừa dày, lả tả không ngừng.
Ánh mắt Gia Luật Ngạn trầm trầm như có tâm sự.
Ngọc Sính Đình tìm mấy chủ đề hắn đều chỉ đáp qua quít mấy câu.
Nhất thời không khí trong xe ngựa có hơi gượng gạo, Ngọc Sính Đình đảo mắt, ôm hai tay nói: “Lạnh quá.”
Gia Luật Ngạn nhìn nhìn nàng ta rồi đặt lò sưởi tay vào lòng nàng ta.
Ngọc Sính Đình hơi thất vọng với thái độ không hiểu phong tình của hắn, nàng ta còn tưởng hắn sẽ ôm mình vào lòng.
Trời mùa đông đêm đến rất sớm, vì có tuyết rơi nên khi xe ngựa đến Vương phủ, sắc trời đã tối đi.
Gia Luật Ngạn dìu Ngọc Sính Đình xuống xe nói: “Nàng vào trước đi, ta có việc đi một chuyến.”
Ngọc Sính Đình ngẩn ra, đang định hỏi hắn đi đâu, nhưng thấy vẻ mặt lơ đãng sốt ruột của Gia Luật Ngạn thì nhịn lại.
Gia Luật Ngạn lệnh cho xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, nhưng không nói đi đâu.
Xa phu đánh xe chầm chậm đi rất lâu giữa trời tuyết dày đặc. Sắc trời tối dần, tuyết cũng lớn dần.
“Vương gia, chút nữa tuyết lớn e là không dễ đi đâu.” Trương Long đánh bạo nhỏ giọng nói một câu.
Một lúc sau, trong xe truyền ra một tiếng: “Đến Mộ Dung phủ.”
Trương Long thở phào, lòng nói, quả nhiên vẫn là chỗ này.
Xe ngựa dừng ở góc đường, Gia Luật Ngạn khoác áo ngoài, bước vào trong gió tuyết.
Trương Long đưa mấy túc vệ theo sau lưng.
Ngoài cửa Mộ Dung gia có một cô nương yêu kiều đang đứng. Trên người mặc áo khoác màu đỏ, đội nón che gió tuyết, một cụm lông hồ màu trắng bọc lấy gương mặt nhỏ sáng ngời.
Nàng giương cao ngọn đèn, cười tươi như hoa, dường như đang đứng trong gió tuyết chờ hắn đến.
Trong khoảnh khắc, Gia Luật Ngạn gần như muốn lao tới, nhưng trong phút chốc, chân hắn lại như bị tuyết đóng băng.
Hứa Trạch đang ngồi xổm ở cách đó không xa nặn một người tuyết.
Nàng cười với Hứa Trạch chứ không phải hắn.
Nàng vốn không nhìn thấy hắn trong màn đêm.
Trong mắt nàng chỉ có người tuyết dưới tay Hứa Trạch.
Nàng giương ngọn đèn, mỉm cười nói: “Trứng gà đó dùng để làm mắt sao?”
“Đương nhiên rồi, mắt thỏ đều có màu đỏ mà.”
Hứa Trạch ngẩng đầu cười với nàng: “Nàng cầm tinh con thỏ đúng không?”
Gia Luật Ngạn thầm nói thì ra nàng cầm tinh con thỏ, vậy mà hắn lại không biết.
Mộ Dung Tuyết chu môi thổi mấy hơi vào trời tuyết đang rơi, bộ dạng nghịch ngợm rất đáng yêu. Giọng nàng đã đỡ nhiều, thanh âm trong trẻo như ngậm hơi tuyết.
“Tuyết ở Kinh thành lớn thật, tuyết ở Giang Nam không đủ để đắp người tuyết đâu.”
“Nếu nàng thích thì sau này mỗi khi tuyết rơi ta sẽ đắp người tuyết cho nàng.”
Mộ Dung Tuyết cười lắc đầu, như đang suy nghĩ điều gì: “Không, tôi không muốn ở đây, tôi muốn về Giang Nam.”
Hứa Trạch đứng dậy, như cười như không nhìn nàng, “Ta cũng đi.”
Gia Luật Ngạn bất giác siết chặt nắm tay. Cứ đôi chốc hắn lại nhìn nàng, nhìn nụ cười trên gương mặt nàng nhạt dần nhạt dần, ngọn đèn trong tay cũng thõng xuống từng chút từng chút. Lòng hắn khẽ yên tâm, chờ nàng lạnh lùng từ chối Hứa Trạch, nhưng không ngờ lại nghe nàng thấp giọng đáp một tiếng: “Được thôi.”
Hắn cảm giác như trong phút chốc bị ai đấm một quyền vào ngực, gần như khiến hắn đứng không vững. Trong gió tuyết, bốn bề mênh mang, chỉ có nơi ngực cháy lên một ngọn lửa mãnh liệt, gần như muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi.