Quyển 1 - Chương 6

Trần Uyển biết không nên can dự vào những rắc rối của Phương Tồn Chính, nhưng lại lo lắng anh ta chỉ có một mình, nếu đối phương không có ý hòa hảo mà muốn bức ép thì chắc chắn sẽ xảy ra điều đáng tiếc. Cô do dự một lúc rồi vội đuổi theo Phương Tồn Chính.


Đến phòng cấp cứu, rất dễ nhận ra đám người lớn bé đến tiêm thuốc có ba người ngang tuổi Phương Tồn Chính, xem ra chỉ có một người trong số đó là bị thương hơi nặng, y tá đang quấn băng gạc trên đầu anh ta, hai người còn lại thì ngồi bên cạnh cười cười nói nói. Thấy Lưu Thành Vũ mặc đồng phục cảnh sát dẫn theo người bước vào, tiếng cười bỗng im bặt.


Tên quấn băng gạc đầy đầu “hừ” với Lưu Thành Vũ một tiếng rồi hất cằm. Hai tên ngồi trên ghế lập tức sầm mặt nhưng thực ra vẫn giữ nụ cười, đứng dậy đi ra ngoài cửa, chỉ có điều trong nụ cười ấy có sự chế giễu khinh bỉ của những kẻ thuộc tầng lớp cao hơn, như kiểu sắp sửa diễn ra một vở hài kịch vậy.


Trần Uyển đứng đợi ngoài cửa kính. Không có ai trọng thương là tốt rồi, cô cũng an tâm đôi chút, nhưng nhìn chú Lưu vừa cung kính nhận lỗi vừa nghiêm mặt giáo huấn Phương Tồn Chính, cô lại thấy khó chịu. Cái tên đầu quấn băng gạc đó cô có chút ấn tượng, nếu đúng như lời chú Lưu nói tên đó họ Giang thì cha hắn trước đây chính là cấp trên của cha Trần Uyển, phụ trách vấn đề xây dựng đô thị - Phó thị trưởng Giang Văn Đào.


Cô vô thức quay người lại, do dự có nên rời khỏi đây trước hay không, trong thoáng chốc suýt nữa thì va phải người phụ nữ trẻ đang bế con nhỏ, đứa bé chắc là vừa mới được tiêm xong, khóc oe oe trông thật thương. Trần Uyển sợ va vào cháu bé nên vội tránh sang bên. Do động tác quá nhanh nên va mạnh vào tường, hai chân phù thũng chỉ có thể kéo lê đôi giày bị trượt một cái, vì vậy ngồi phịch mông xuống nền.


Chỉ nghe thấy phía sau có tiếng cười, sau đó có người đưa tay dìu cô đứng dậy.
Người phụ nữ bế đứa con hỏi cô: “Không đau ở đâu chứ?”.
“Không”, cô lắc đầu.


available on google playdownload on app store


Phương Tồn Chính nghe bên ngoài có tiếng động, nhưng còn vướng cái người trước mặt đây nên không thể chạy ra xem thế nào, nhìn thấy Trần Uyển chỉ bị ngã, không sao, mới yên tam quay đầu lại, miệng nở nụ cười.


Phương Tồn Chính đã biết Giang Lỗi từ lâu rồi, chính là kẻ ăn chơi trác táng, nghe nói tên này từng làm không ít chuyện dơ bẩn. Đối với loại người này, anh ta luôn có thái độ “kinh nhi viễn chi”, hôm nay không biết sao lại gây chuyện trong quán bar của anh ta, điều đen đủi là duy nhất tên Hầu Tử biết tới Giang Lỗi thì lại biến mất lúc xảy ra chuyện, để cho cái tên Điên Tam ngu si, lỗ mãng coi quản mọi chuyện.


Thấy đối phương vẫn giữ điệu bộ vểnh mặt lên trời, Phương Tồn Chính chửi thầm trong lòng, nếu như không có người cha là bệ đỡ thì anh ta chỉ coi thằng Giang Lỗi này như bãi phân chó! Giậm ch.ết nó như giậm ch.ết một con kiến! Nhưng anh ta cũng biết, hành tẩu giang hồ thì không được đắc tội với người công quyền, chỉ mong sao có thể dùng tiền để dẹp bỏ mọi tai họa, sự việc này mau kết thúc để tiếp tục những năm tháng yên ổn. Ngay tức thì, trên mặt anh ta lại nở nụ cười, nói với Giang Lỗi: “Phải nói là vẫn là tôi sai, hôm nay không có mặt ở đó, mấy thằng đàn em có mắt nhưng lại để chó tha đi mất rồi, ngay cả Giang thiếu gia mà cũng không nhận ra. Chuyện này Giang thiếu gia an tâm, muốn xử sao cứ nói, tùy thiếu gia trừng trị”.


Giang Lỗi nheo mắt nhìn Phương Tồn Chính từ đầu đến chân một lượt, sau đó cười ha hả. “Đơn giản thôi, đứa nào vừa ra tay đánh tao thì tao lấy tay đứa đó, thằng nào động chân đá tao thì tao lấy chân thằng đó. Không khó chứ?”


Muốn lấy chân lấy tay của đệ tử ông thì xem mày có phúc phận không đã. Sự nhẫn nhịn của Phương Tồn Chính nãy giờ có phần không kìm được nữa, nghe Giang Lỗi nói vậy anh ta bất giác cười nhạt. Phương Tồn Chính vạm vỡ, lại tập võ mấy năm nay, hôm nay lạnh như thế, anh ta mặc chiếc áo mũ hoodie bên trong và áo khoác ngoài, nhìn qua cũng có thể thấy cơ bắp cuồn cuộn ở cánh tay và múi bụng. Lúc này, miệng anh ta nhếch cười, da mặt căng lên, Giang Lỗi nhìn mà trong lòng thấy nơm nớp lo sợ.


Giang Lỗi vốn thích hϊế͙p͙ đáp người yếu thế nhưng lại sợ hãi kẻ hung ác, bình thường chỉ cần Phương Tồn Chính đặt một số tiền bồi thường viện phí thì coi như xong. Nhưng hôm nay bên cạnh Giang Lỗi còn có Tần Hạo.


Tần Hạo đến Tế Thành mấy tháng, hôm nay Giang Lỗi mới có cơ hội mời Tần Hạo đi ăn. Ăn uống xong, Giang Lỗi đề nghị đến chỗ nào đó vui chơi, hắn vốn định đi đến chỗ quen là Kim Sắc Niên Hoa, ai ngờ Tần Hạo nói đến Tế Thành mấy tháng rồi, tối nào cũng ngâm mình ở Kim Sắc Niên Hoa đến mức chán ngấy nên muốn thay đổi khẩu vị, nói rồi chỉ vào tấm biển Đường Hội bảo muốn vào đó. Vì vậy mới gặp tai bay vạ gió thế này.


Giang Lỗi nghe nói Phương Tồn Chính là người hung hãn có tiếng nên cũng sợ dính vào phiền phức, đến khi chuyện này được giải quyết, ai biết được đến ngày nào đó lại chuốc lấy xui xẻo. Nhưng hôm nay Tần Hạo là khách, mặc dù không lĩnh một chai bia vào đầu giống hắn nhưng cũng bị mấy cú đánh. Đừng tưởng lúc này anh ta đang đứng ngoài cửa chọc ghẹo mấy cô gái như kẻ rỗi việc, không chừng sau gáy anh ta đã mọc thêm cái mắt quan sát mọi chuyện trong này rồi.


Cho nên Giang Lỗi dù có lo sợ cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, cân nhắc một lúc rồi đập tay vào mặt bàn bên cạnh hét lên: “Phương lão nhị, tao biết danh tiếng của mày, mày hầm hừ cái gì chứ? Định nổi máu sĩ diện ở trước mặt tao à? Chuyện hôm nay tao nói đến đây thôi, mấy tên hôm nay nhất định tao phải nhìn thấy chân tay chúng bị chặt đứt trước mặt. Nếu không, sau này mày mở quán bar nào ở Tế Thành là tao lập tức cho đóng cửa quán đó ngay!”. Giang Lỗi tuy nói lời miệng hùm gan sứa, giọng yếu ớt, nhưng hằng ngày hống hách quen rồi, thét lên cũng dọa được không ít người. Mọi ánh mắt trong phòng cấp cứu đều đổ dồn vào hắn, cô y tá giúp hắn băng đầu suýt chút nữa làm đổ hết đồ trên bàn.


Trần Uyển từ bên ngoài nghe thấy tiếng cãi cọ, cũng không để ý đến người nhặt hộ mình chiếc giày, chỉ nói cảm ơn rồi lê giày loẹt quẹt chạy vào trong.


Thấy Phương Tồn Chính đang trừng mắt nhìn Giang Lỗi, hai người như thách thức nhau, cô sợ lại đánh nhau, Phương Tồn Chính một chọi ba sẽ chịu thiệt, liền bước tới kéo gấu áo anh ta. Anh ta nghiến răng nhẫn nhịn, cú đấm trên tay mới không bay sang chào hỏi Giang Lỗi.


Lưu Thành Vũ không ngờ Giang Lỗi lại tàn độc đến thế, thấy tình hình không tốt lắm, liền cười ha ha: “Giang Lỗi, cậu bớt giận đi, hôm nay dù gì thì công tác của phân cục Bính Dương chính tôi cũng có sơ suất, trên cục vừa gọi điện tới phê bình chúng tôi, Đường Hội đã bị đình chỉ kinh doanh rồi, hơn nữa, mấy tên kia cũng bị bắt tạm giam. Các cậu cứ yên tâm, sơ suất trong công việc chúng tôi nhất định sẽ kiểm điểm, không để phát sinh những tình huống tương tự gây nguy hại đến an toàn của mọi người”.


“Ông họ Lưu phải không? Ở phân cục Bính Dương?”, người giúp Trần Uyển nhặt giày cũng bước vào, nhìn Lưu Thành Vũ hỏi. Lúc này Trần Uyển mới phát hiện hắn là một trong ba tên bị đánh, nhìn lại lần nữa thì thấy có vẻ quen quen, hình như hôm nay có gặp ở đâu rồi.


Lưu Thành Vũ bị hỏi thì bối rối, nghĩ tới chuyện từ trên cục gọi điện đến có dặn dò là còn hai nhân vật nữa khó đối phó hơn cả Giang Lỗi, ông liền nghiêm mặt gật gật đầu, không vì lo lắng cho Phương Tồn Chính thì cũng vì lo lắng cho chính bản thân mà toát mồ hôi.


Người đó nhìn chằm chằm vào phù hiệu cảnh sát của ông, sau đó bỗng nhếch mép cười: “Sao tôi cảm thấy mấy lời ông nói cứ như đang nói giúp cho gã này”, anh hất hàm về phía Phương Tồn Chính, điệu bộ khinh khi, “Nếu ông không mặc bộ đồ cảnh sát, tôi còn tưởng mấy người cùng một nhóm”.


Lưu Thành Vũ nghe xong sắc mặt dần trở nên trắng bệch, bộ dáng cứng đờ. Câu nói này mà truyền đến tai cấp trên thì…


Phương Tồn Chính bị anh ta lỗ mãng dùng cằm hất về phía mình thì cơn tức giận trong lòng lại bùng lên, nhưng nghe anh ta lấy chú Lưu ra nói, Phương Tồn Chính không thể tiến lên động thủ, vì nếu động thủ sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ với chú Lưu, huống hồ bây giờ vẫn chưa hiểu rõ đối phương ra sao. Phương Tồn Chính chỉ có thể cố nén cơn giận, hai tay nắm chặt nắm đấm.


Người kia nhìn Phương Tồn Chính một lúc, rồi nheo mắt quay sang nhìn Trần Uyển đang đứng phía sau Phương Tồn Chính, khoé miệng ẩn chứa nét cười.


“Anh đang nhìn tôi đó à?”, giọng điệu đầy vẻ khinh khi và đe doạ. “Tôi họ Tần, Tần Hạo, đứng hàng thứ năm. Anh nghe rõ chưa, còn muốn đánh nhau, tôi sẽ tiếp bất cứ lúc nào.”


Lưu Thành Vũ hít luồng hơi lạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Ông nghe nói Phó tỉnh trưởng Tần mới đến nhận chức có một người con trai, hơn nữa trong điện thoại trên cục đã dặn dò, lại nhìn thái độ của Giang Lỗi đối với con người này, cùng với sự khinh khi không che giấu của anh ta, nếu liên kết những điều này lại với nhau thì… Ông nháy mắt ra hiệu với Phương Tồn Chính, Phương Tồn Chính hiểu ý ông, mặc dù không cam tâm yếu thế nhưng cũng không muốn để chú Lưu gặp phải bất cứ phiền phức nào. Sắc mặt u ám, anh ta nói: “Hôm nay là do Phương Tồn Chính tôi sai, tại đây xin lỗi các anh trước, Giang thiếu gia nói muốn có chân, tay của đệ tử tôi, được, mấy người chúng ta cùng đi, tôi sẽ dâng lên các vị. Cũng là để cho đám đàn em của tôi ăn đòn đau nhớ đời”. Chưa nói hết câu, ánh mắt Phương Tồn Chính đã lướt qua Giang Lỗi. Đối phương bị ánh mắt của anh ta làm cho sợ hãi, thầm than vãn trong lòng, hôm nay đen đủi gặp đúng hai tên Diêm Vương không dễ đối phó.


Tần Hạo cười ha hả: “Giang Lỗi nói đùa với anh đấy thôi, đừng tưởng thật. Chúng tôi đâu phải bọn côn đồ phố chợ, cần tay chân của người khác làm gì chứ? Thế này đi, anh trả tiền thuốc men viện phí hôm nay cho Giang Lỗi, chuyện này coi như xong, không nhắc đến nữa. Tôi mới đến Tế Thành mấy tháng, nói không chừng ngày nào đó còn đến chỗ của anh ngồi chơi ấy chứ, chuyện hôm nay cũng coi như đánh nhau xong mới thành bạn hữu, có thêm một người bạn như anh”.


Câu nói vừa dứt, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Phương Tồn Chính lăn lộn bao năm nay đương nhiên là không ngây thơ tới mức cho rằng Tần Hạo thật sự tốt đến thế, có lẽ nếu đối chọi nhau thì cũng giống như rồng rắn cắn nhau, cuối cùng là cả hai cùng bị thương, cho nên chi bằng mở lối thoát cho mọi người. Phương Tồn Chính cũng biết tỏ vẻ bản lĩnh, lập tức lấy trong túi áo khoác ra ba cái phong bì, tươi cười nói: “Tần thiếu gia sẵn sàng kết bạn với tôi, tôi vô cùng cảm kích, ngày nào đó Đường Hội hoạt động trở lại thì người đầu tiên được mời chính là anh, nhất định tôi sẽ kính anh một ly rượu chuộc lỗi”.


Tần Hạo ra hiệu cho Giang Lỗi nhận lấy phong bì, gật đầu nói: “Chắc chắn vậy rồi. Giờ cũng không còn sớm, chúng tôi xin đi trước”.


Trần Uyển tuy không hiểu rõ chân tướng sự việc nhưng cũng biết là Phương Tồn Chính đã đắc tội với những người không nên đắc tội, đường quang không đi lại đâm quàng vào bụi rậm. Tình thế đang căng thẳng đến độ súng gươm sẵn sàng thì đột nhiên chuyển biến nhanh chóng. Trái tim đang treo lơ lửng trên cao bỗng dưng rơi bịch xuống đất, bản thân dường như còn nghe thấy tiếng nổ lớn trong lồng ngực.


Cô theo sau Phương Tồn Chính tiễn bọn họ ra về, mọi người cùng đi ra khỏi toà nhà khu cấp cứu của bệnh viện, cơn gió Bắc thổi vù vù qua người. Phương Tồn Chính đưa bọn họ ra bãi đậu xe, vì vậy một mình cô rụt cổ quay vào cửa đợi.
“Đó là bạn trai cô?”


Trần Uyển giật bắn mình, trời thì tối om, lại còn đang ở bệnh viện nữa chứ. Quay đầu lại nhìn, thì ra là Tần Hạo, anh ta nói đi vệ sinh, sao mà trở lại nhanh quá vậy?


“Đó là bạn trai cô?”, anh ta lại hỏi. Anh ta cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy hệt như sắc đêm bên ngoài, hơi thở nóng hổi như mơn man trên gò má cô, trái tim Trần Uyển không hiểu sao lại đập dữ dội, vội vàng lùi lại phía sau một bước, gương mặt lạnh lùng nhìn anh ta.


“Anh ta không hợp với cô. Là đấng nam nhi sẽ không để bạn gái của mình ngay cả đôi giày tốt cũng không có mà đi.”


Cô nhớ ra, vừa rồi anh ta nhặt giúp cô đôi giày vải đã sờn, vừa xấu hổ vừa tức giận. Con người này không hiểu lịch sự là gì sao? Hay là hống hách quen rồi, ngạo mạn quen rồi, chẳng bao giờ để tâm đến cảm nhận của người khác? Mặt cô nóng rân lên, học theo giọng điệu cay nghiệt của anh ta, nói: “Là đấng nam nhi sẽ không đứng nói xấu sau lưng người khác”.


Anh ta cười không thành tiếng, nụ cười rất ma mị, gian tà, giống như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm vậy.
“Xe của anh đến rồi kìa”, Trần Uyển nhắc nhở, lại lần nữa cô cảm thấy nhìn anh ta rất quen.


Anh ta híp mắt nhìn cô một lúc nữa với vẻ đầy hứng thú, sau đó không hiểu sao lại gật gật đầu với cô rồi quay người đi ra cửa, lúc lên xe anh ta còn ngoái lại nhìn về phía cô, dường như lại cười, cô có thể nhìn thấy hàm răng trắng và vẻ rạng rỡ trong mắt anh ta, cô cảm thấy cơn gió Bắc ngoài kia đã lạnh hơn vài phần, cái lạnh như muốn xuyên vào tận trong xương cốt.


Trong đầu bỗng loé lên ánh sáng, cô nhớ ra rồi. Người này, cô gặp rồi, đó chính là gã động vật ăn thịt.






Truyện liên quan