Chương 4: C4: Chương 4
Bên trong đại lao.
Nam tử bị nhốt trong ngục, trên người vẫn còn mặc bộ long bào màu vàng sáng, bây giờ đã bẩn thỉu, nhăn nhúm.
Trong ngục âm u ẩm ướt. Hắn ở đây đã được một ngày, ánh mặt trời căn bản là không thể nào xuyên qua được khung cửa nhỏ hẹp chiếu vào, vì thế năm này qua năm khác, không gian đã tràn ngập một cổ mùi hôi thối gay mũi.
Bởi vì bệ hạ đích thân dặn dò, phải cho tên Thần Quốc hoàng đế này ở nhà ngục “Tốt nhất”.
“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Thanh âm nữ tử mảnh mai nghẹn ngào, nghe vào tai thật làm người ta cảm thấy thương tiếc.
Sở Diễn lặng lẽ ngồi trong một góc tối cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của hắn rực rỡ trong bóng đêm, đẹp không tả xiết. Hắn lặng yên không tiếng động nhìn nữ tử ở lan can bên ngoài, đang khóc như hoa lê dính mưa.
Nhưng ánh mắt thản nhiên lạnh nhạt đã cho thấy một thông tin rằng hắn... không quen biết nàng.
Tố Anh thấy Sở Diễn chỉ ngồi im không nói, nghĩ thầm nhất định là chuyện diệt quốc đã làm hắn bị sỉ nhục, vì vậy trong lòng âm thầm do dự, không biết nên an ủi như thế nào.
Nàng ta kề cận bên cạnh Thừa Duyên Đế ước chừng một năm, tự nhiên là hiểu, nam nhân này vô cùng kiêu ngạo, ngoại trừ dung mạo và khí độ xuất sắc, hắn càng có đầy đủ trí tuệ và thủ đoạn.
Đại Chiêu Quốc vốn chính là thịnh thế cường quốc, Thần Quốc căn bản không thể so sánh, bây giờ đối đầu một trận chiến, thua là đã nằm trong dự kiến. Nhưng nàng ta tin tưởng Hoàng Thượng, chỉ cần bảo toàn tánh mạng, Đông Sơn tái khởi là chuyện sớm muộn. Nếu là nàng vẫn kề cận bên cạnh hắn, một ngày nào đó hắn đoạt lại được giang sơn, như vậy ngôi vị Hoàng hậu chắc chắn sẽ thuộc về nàng ta, không thể sai được.
Nàng ta thích người nam nhân này, càng thích địa vị mẫu nghi thiên hạ tôn quý, cho nên mới nhẫn nhục nghe lời Hi Nguyên Đế nói, lưu lại mạng sống, làm một cung tì.
Tố Anh trong mắt lộ ra tàn nhẫn hận thù. Phần khuất nhục này, một ngày nào đó nàng ta sẽ đòi lại gấp bội.
“Hoàng…… Hoàng Thượng?”
Sở Diễn mới rũ đôi mắt xuống lại một lần nữa nâng lên, hắn nhìn nàng ta, sau đó nhàn nhạt cười cười, “Ta không phải Hoàng Thượng gì, ngươi…… ngươi nhận sai người rồi.”
Tố Anh sắc mặt trắng bệch, răng cắn vào môi dưới, thanh âm run rẩy nói: “Hoàng Thượng…… Người…… Người nói cái gì?”
Đây là có chuyện gì? Sở Diễn không để ý đến thần sắc kinh ngạc của mỹ nhân, không tiếp tục trả lời nàng ta. Mà lại cô đơn rũ mi, hàng mi khép lại như mây tím, dày đặc rậm rạp, sắc màu ảm đạm, tràn ngập thương cảm, “Không biết nương tử vì sao lại giận, không muốn gặp ta.”
Tố Anh: “……”
Đây…… Đây có thật là Hoàng Thượng không?!
Ở một chỗ rẽ gần đó.
“Bệ hạ, người…… người thật sự không định đi qua đó sao?” Minh Xảo thật cẩn thận giương mắt, nhìn bệ hạ nhà mình mặt đen như đáy nồi, nhìn thêm cái nữa, hình như trên đầu có bốc lên vài sợi khói nhẹ, thật là tức giận lắm rồi.
Cẩm Họa nghĩ: Người này…… Không phải Sở Diễn sao?
Không phải sao? Không phải sao?!!
Cẩm Họa hít sâu một hơi, từ chỗ rẽ đi ra. Sở Diễn vừa nghe tiếng chân liền lập tức ngẩng đầu, khi hai mắt rơi xuống trên người nàng thì chợt sáng lên.
Quả nhiên, hắn lớn tiếng gọi một tiếng, “Nương tử!”
Cẩm Họa: “……” Nàng không hiểu sao lại muốn nói “Đúng là không phải”?
Tố Anh đứng ở bên ngoài, đầu óc mờ mịt, có người nào có thể nói cho nàng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Hoàng Thượng lại biến thành như vậy? Vì sao Hoàng Thượng lại gọi Đại Chiêu Quốc bệ hạ là nương tử?
“Mở cửa ra.” Cẩm Họa nhàn nhạt liếc Sở Diễn một cái, nói với ngục tốt.
Ngục tốt đang quỳ một bên cung kính, vội đứng dậy ân cần thay Cẩm Họa mở cửa ngục. Cẩm Họa liền đi vào, Minh Xảo lại nói: “Bệ hạ, chỗ này dơ bẩn tăm tối, hay là……”
“Không sao.”
Minh Xảo nghe vậy đành im lặng, không nói nữa.
Cẩm Họa nhìn chung quanh bốn phía nhà ngục, vừa lòng cực kỳ. Hoàn cảnh như vậy, mới thích hợp với Thần Quốc Hoàng đế bệ hạ tôn quý. Đột nhiên đôi mắt sáng ngời, Cẩm Họa mặt lộ vẻ vui mừng.
Chà... còn có chuột nữa.
Tốt lắm, tốt lắm.
Chỉ là...
“Nương tử, nàng cuối cùng cũng chịu gặp ta.”
Cẩm Họa nhìn Sở Diễn thân mình chật vật, cặp mắt long lanh nhuốm màu oan ức khổ sở, trong lòng tức khắc run lên.
Dáng vẻ này, làm gì có khí phách uy vũ hiên ngang của Thừa Duyên Đế năm xưa?
Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự không phải Sở Diễn? Cẩm Họa nhíu nhíu mày.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Nương tử ta……”
“Không được gọi trẫm là nương tử!” Giọng điệu tức giận.
“Ta……”
“Cũng không được gọi trẫm là phu nhân!” Mặt đầy phẫn nộ.
Sở Diễn nhìn Cẩm Họa bộ dạng hung hãn, lập tức câm miệng không dám nói nữa, giương mắt nhìn nhìn người bên cạnh Cẩm Họa, sau một lúc lâu mới yếu ớt nói: “Ta…… Ta cũng không biết……”
“Ngươi có phải muốn nói rằng ngươi mất trí nhớ rồi không?” Cẩm Họa híp mắt.
Nếu thằng nhãi này dám nói hắn mất trí nhớ, nàng liền lập tức cho người thiến hắn! Lập tức thiến! Thiến đi là xong!
Đôi mắt đen như mặt ngọc có chút ươn ướt, Sở Diễn lẳng lặng nhìn Cẩm Họa, “Từ khi có kí ức cho tới nay, ta vẫn luôn ở trong một sân viện nhỏ, không hề bước ra ngoài…”
Lát sau...
Cẩm Họa rốt cuộc hiểu được đại khái, tên Sở Diễn này thần sắc không hề lạnh thấu xương như quá khứ, mà là có chút thân thiết. Chỉ là đối mặt với gương mặt này, nàng thật sự không có biện pháp nào có thể khống chế cảm xúc của mình.
Trước đây nàng có nghe nói qua, Thừa Duyên Đế có một đệ đệ sinh đôi, nhưng mà Thần Quốc coi những đứa bé song sinh là điềm xấu, vì thế mẫu thân của Thừa Duyên Đế đã nén đau thương đưa một đứa bé ra ngoài cung, che dấu sự thật.
Đây vốn là chuyện tuyệt đỉnh cơ mật của hoàng gia, nàng cũng là trong lúc vô tình mới biết.
Hay là…… vị hoàng tử kia thực tế là vẫn ở trong cung chỉ là bị giấu ở một nơi nào đó kín đáo? Cũng có thể là Thừa Duyên Đế sau khi đăng cơ niệm tình cốt nhục, mới mang hắn về cung dưỡng ở một góc nào đó trong cung?
Vế sau hẳn là không thể nào.
Hoàng gia làm gì có thân tình đáng nói.
Sự ngoan tuyệt của Thừa Duyên Đế, nàng đã tự mình lĩnh giáo.
Có thể thằng nhãi này chỉ là thế thân của Sở Diễn, Sở Diễn thực sự chỉ sợ đã sớm rời khỏi hoàng cung, trốn ở một chỗ nào đó, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi rồi.
Hắn coi trọng hoàng quyền như vậy, tất nhiên là sẽ muốn đoạt lại giang sơn của hắn.
Nếu là vậy, nàng không cần đi tìm hắn, tự hắn sẽ ngoan ngoãn xuất hiện. Ai bảo mình đích thân huỷ hoại cơ nghiệp của hắn chứ.
“Bệ hạ, vậy…… có còn muốn “cái gì..cái gì..” hắn không?” Minh Xảo ở một bên dè dặt hỏi.
“Sở Diễn” vẻ mặt mơ màng nhìn Cẩm Họa.
Cẩm Họa nghiêng mắt nhìn nam tử ngây ngốc trước mặt, nàng đỡ trán than thở âu sầu, rồi sau đó lắc đầu. Thôi, tuy thằng nhãi này là huynh đệ sinh đôi của Sở Diễn nhưng đối với gương mặt và bộ dạng đáng thương này, nàng thật đúng là không xuống tay được.
Nhưng mà...
Nếu sau này tìm được Sở Diễn thật sự, thì tuyệt đối không thể nương tay.
Minh Xảo dùng một loại ánh mắt “Ngươi may mắn cực kỳ” nhìn “Sở Diễn” một cái.
“Sở Diễn” dùng một loại ánh mắt “Có chuyện gì xảy ra ư?” nhìn lại nàng.
Ra khỏi đại lao.
“Minh Xảo, ngày mai chúng ta lập tức về Đại Chiêu.”
“Vậy…… cái người trong ngục kia, bệ hạ tính toán xử trí như thế nào?” Từ khi biết người này không phải là Thần Quốc Thừa Duyên Đế, bệ hạ thái độ cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Cẩm Họa dừng bước, giương mắt nhìn lên.
Thần Quốc hoàng cung đã không còn dáng vẻ huy hoàng điêu lan ngọc thế trước kia, đống đổ nát hoang tàn vẫn còn chưa được dọn dẹp.
Nàng híp hai tròng mắt, hồi lâu mới nói: “…… Đem hắn mang về.”
Minh Xảo trợn mắt đứng tròng, do dự một lúc mới e dè lên tiếng: “Bệ hạ, nếu người mang theo cái tên kia về … Quốc Sư đại nhân, sợ là sẽ không vui đâu đó?”
Nàng vừa hỏi vừa đánh giá thần sắc bệ hạ nhà mình, hết sức cẩn trọng.
Cẩm Họa thân hình run run, sau đó nghiêng đầu nhìn tiểu cung tì cận thân của mình, nói rõ ràng từng chữ: “Hắn lớn hơn hay là trẫm lớn hơn?”
“Đương nhiên là quốc... Bệ hạ, ha ha..”
Cẩm Họa: “……”
***
Đêm sáng trăng cao,
Hoàng cung Đại Chiêu Quốc,
Bên trong tẩm điện của Quốc Sư đại nhân.
Quốc sư đại nhân tuổi trẻ tôn quý đã xử lý xong chính vụ, sau đó thong dong đem bút gác qua một bên. Dường như nghĩ tới gì đó, hắn liếc nhìn mật hàm đặt ở mép án thư. Mặt trên là mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thấy là biết xuất từ tay cung tì Minh Xảo của Đại Chiêu Quốc hoàng đế bệ hạ rồi.
“Quốc Sư đại nhân, bệ hạ ngày mai khởi hành hồi cung. Bệ hạ lần này ăn mật báo rồi! Dám ngang nhiên mang về một mỹ nam tử!”
Quốc Sư đại nhân hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ cuối, nguyên là đôi mắt đen láy, giờ phút này càng âm trầm như một khối mực không hòa tan được.
.. Xem ra là trưởng thành rồi nhỉ, bây giờ biết coi trọng nam nhân rồi nhỉ...
Ở Thần Quốc hoàng cung xa xôi khi đó, Cẩm Họa đang ngủ mơ màng cũng đột nhiên hung hăng hắt xì một cái.