Quyển 1 - Chương 9: Giết người - bỏ trốn
Dick thấy đối phương lao lên, bất chấp thương thế của mình, kéo chủy thủ lao về phía kiếm sĩ. Cho dù đối phương không sử dụng kiếm khí, một kiếm này vẫn đánh văng chủy thủ của Dick lên trời, cổ tay của Dick tràn máu, không biết có tổn thương đến gân cốt hay không.
Bị cản trở như vậy, Sarin đã niệm xong chú ngữ, trên tay hắn sáng lên màu xanh nồng đậm, một đạo ánh sáng trắng bắn ra thẳng đến mặt kiếm sĩ kia.
Kiếm sĩ miễn cưỡng nâng trường kiếm lên, trường kim tinh cương rắc một cái đã bị cắt đứt, băng trùy xuyên thấu đầu của hắn, nổ tung ở phía sau, khí tức rét lạnh tràn lan, thanh niên quý tộc kia liền sợ ngây người.
Hào quang trong tay Sarin cũng không tán mất, đạo băng trùy thứ hai càng bắn ra nhanh hơn, thanh niên quý tộc há to miệng, nhìn cái lỗ lớn trước ngực, tắt thở ngã xuống.
- Dừng tay!
Âm thanh quen thuộc vang lên, đã chậm, trái tim thanh niên quý tộc vỡ vụn, chúa cũng không cứu được hắn. Sarin cảm giác sau lưng có người tới gần, Dick nằm trên mặt đất giãy dụa muốn đứng lên, nhưng không làm được.
Sarin quay người, trên ngón tay lại bùng lên ánh sáng xanh, nhưng lần này không chuẩn bị Băng Trùy Thuật kịp nữa. Sarin chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị Toan Dịch Tiên Xạ, nhưng không cản trở người tới gần sau lưng hắn.
Tiếng rít sắc bén tới gần, cổ tay của Sarin bị đánh mạnh lên, ma pháp nháy mắt tiêu tán. Người tới nắm vai Sarin, Sarin liền cảm thấy cả người đau đớn.
- Đi theo ta.
Lúc này Sarin mới nhìn rõ, người bắt lấy hắn chính là Ulysse kiếm sĩ phủ thành chủ.
Vừa chiến đấu, Sarin đã làm ba kiếm sĩ bị thương nặng, đám người diễu hành hỗn loạn, Ulysse đá lên lưng Dick làm hắn hét to đứng lên, nhìn nhìn Ulysse.
Ulysse lạnh lùng trừng hắn, sau đó liếc về phía ba tên kiếm sĩ bị thương, kéo Sarin bước đi. Cả người Dick đầy mồ hôi lạnh, hắn lập tức hiểu được ý của Ulysse.
Lấy trong người ra thanh chủy thủ thứ hai, Dick cố nhịn đau bỏ thêm một đao trên cổ của ba tên kiếm sĩ bị thương, lúc này mới đuổi theo hướng Ulysse rời đi.
Ulysse kéo Sarin quẹo vào một ngõ nhỏ tối đen, lúc này mới buông tay, hắn vừa mở miệng đã nói:
- Sarin, ngươi gây họa rồi.
- Người kia là ai?
Sarin miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhỏ tiếng hỏi, lúc này Dick cũng nghiêng nghiêng ngả ngả quẹo vào ngõ nhỏ, đi tới trước mặt Sarin.
Ulysse nhìn tướng mạo Sarin đã thay đổi, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xử lý, hắn nhanh chóng ra quyết định, nói với Sarin:
- Hắn là con của bá tước Jo Alfonso thành Sun Shine, ngươi mau ra khỏi thành, sư phụ của ngươi không bảo vệ được ngươi, mua một con ngựa, chạy càng xa càng tốt.
Trong lòng Sarin như bị chùy đánh mạnh vào, giết con của bá tước, còn là bá tước thành Sun Shine. Thành Sun Shine là thành thị lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm, chuyện không xong nhất là ngoài thành Sun Shine có một tòa ma pháp tháp, có một Ma pháp sư cấp sáu tọa trấn ở đó.
Dù rằng Ma pháp sư cấp sáu này không thể giết người thay bá tước, nhưng mà lão sư quả thật không thể che chở, bằng không thì tương đương với khiêu khích một Ma pháp sư cấp cao.
Trong lòng Sarin hỗn loạn khó chịu, hắn không thể chấp nhận sự thật này. Đã thấy sắp đi vào quỹ đạo, bắt đầu tập luyện ma pháp chân chính, lại đột nhiên chọc vào phiền phức lớn như thế.
Thành Sun Shine không phải chỗ nhỏ bé như thành Ceylon, nơi đó kiếm sĩ như mây, ít nhất mấy trăm người đạt đến tiêu chuẩn Kiếm Sư, tuy rằng vừa mới làm thịt một cái Kiếm Sư sơ cấp, nhưng mà nắm giữ khoảng cách vừa đúng, đối phương ch.ết rất oan. Ulysse cũng là Kiếm Sư sơ cấp, còn không phải một chiêu chế phục hắn.
Dick quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Sarin, rất xin lỗi.
Ulysse rút mạnh trường kiếm, có ý muốn diệt khẩu. Vừa rồi hắn đã muốn giết tên đạo tặc này, nhưng nghĩ tới phải chạy khỏi hiện trường, đành phải để tên đạo tặc này xử lý hậu sự.
Sarin vươn tay cản Ulysse, nói:
- Đó là bằng hữu của ta.
Dick rạp dưới đất trước Sarin, thật lâu không đứng lên. Hắn cố nén xúc động muốn khóc, từ bé đến lớn không có ai thèm nhìn tới hắn, trừ Sarin ra. Sau khi Sarin trở thành đệ tử của Ma pháp sư, hắn nghĩ rằng Sarin cũng sẽ giống như những người thành Ceylon, hiện giờ Sarin không chỉ cản kiếm sĩ diệt khẩu, còn nói như thế.
Hai chữ này, đối với nhiều người thì chỉ dùng để bán ra. Nhưng đối với loại người khác, chính là người có thể giao phó tính mạng.
- Ngươi đi đi, chuyện không thể hoàn toàn trách ngươi, là ta xúc động.
Sarin nói xong, hành lễ với Ulysse, nói:
- Vì ngài thả ta đi, một ngày nào đó ta sẽ cảm tạ. Ngài nói với tử tước đại nhân, ta cầm tiền của ngài ấy mà không thể làm được việc, rất có lỗi với ngài ấy. Ta sẽ không để tiền của ngươi ấy phí phạm, ta sẽ đi, ngài thì sao?
- Bá tước Jo Alfonso đang làm khách ở phủ thành chủ, ngươi đi càng nhanh càng tốt, ta báo cáo chuyện ngươi giết người. Chỉ là hiện giờ tướng mạo của ngươi đã thay đổi, ta sẽ nói tướng mạo trước kia, trong phủ không có người dám nói. Trước khi ngươi đi, để cho ta chút dấu vết đã.
Ulysse chỉ vào cánh tay, Sarin không dây dưa, cắn răng phóng ra một cái Toan Dịch Tiên Xạ, Ulysse hừ nặng một tiếng, cánh tay bị dịch axit ăn mòn nháy mắt bị thương, bốc lên khói trắng.
Nhìn Ulysse rời đi, Sarin nói:
- Dick, đi thôi.
Dick ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập áy náy:
- Sarin, nếu ta bị bắt sẽ không sống được. Ta sẽ không nói một chữ về chuyện của ngươi. Nếu chạy trốn, ta sẽ đi đế quốc Tanggulas, không bao giờ về thành Ceylon nữa.
Dick nói xong, dập đầu thật mạnh xuống đất, đứng dậy rời đi.
Sarin phiền muộn kéo khăn che trên mặt, rời khỏi ngõ nhỏ. Hắn trực tiếp đi về phía đông, vội vàng trốn ra khỏi thành Ceylon, chạy về tổ ốc, Sarin đứng ngoài phòng thí nghiệm của Jason, do dự một lát, vẫn gõ cửa.
Ulysse giảm tốc độ, từ từ trở về phủ thành chủ. Tiến vào phủ thành chủ, hắn bước nhanh hơn, trực tiếp lao vào phòng khách, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện!
Guge tử tước đang nói chuyện với bá tước Jo Alfonso, thấy Ulysse quần áo xộc xệt chạy vào, trên cánh tay rõ ràng bị thương, hắn không dùng ngữ khí trách cứ, ôn hòa hỏi:
- Ulysse, ngươi bị thương?
Ulysse liền quỳ xuống, nói với bá tước Jo Alfonso:
- Bá tước đại nhân, con của ngài đã xảy ra chuyện, ta đến trễ, không bảo hộ được...
Guge cùng Jo Alfonso cùng ngẩn ra. Bá tước Jo Alfonso không lớn hơn Guge bao nhiêu, khoảng bốn mươi tuổi, chỉ là bề ngoài hắn càng trẻ hơn Guge tử tước một chút. Bá tước Jo Alfonso có đôi mắt tối đen, tròng mắt như phủ một tầng hơi nước, đó là hiện tượng khi hắn tu luyện kiếm khí gia truyền đến trình độ nhất định mới có.
Nghe con mình gặp chuyện, trên người bá tước Jo Alfonso nháy mắt bùng phát sát ý dữ dội, nếu không phải Ulysse đang quỳ, sợ là cũng phải tự động quỳ xuống.
- Con ta thế nào?
Bá tước Jo Alfonso nhìn chằm chằm Ulysse, hơi nước trong mắt càng đậm.
- Thiếu gia bị một Ma pháp sư giết, ta đến vừa lúc nhìn thấy, cũng bị trúng một cái ma pháp.
Ulysse kinh hãi run sợ chỉ vào cánh tay.
- Xảy ra chuyện ở đâu?
- Cửa vào phía đông quảng trường số mười hai.
- Dẫn ta đi.
Bá tước Jo Alfonso đứng lên, ngang nhiên như núi.
- Đại nhân...
- Còn chuyện gì?
- Ta nhận ra Ma pháp sư giết người.
- Ngươi nói gì?
Bá tước Jo Alfonso chụp vào hư không, bất ngờ nắm Ulysse lên, tròng mắt đen của hắn co rụt lại, nhìn chằm chằm ánh mắt Ulysse.
- Bá tước đại nhân, ngài hãy nghe ta nói...
Trong lòng Ulysse hết sức khiếp sợ, kiếm khí của bá tước Jo Alfonso không chỉ có thể tràn ra khỏi cơ thể, còn có thể khống chế vật thể. Chẳng lẽ hắn đã là Kiếm Thánh? Từ bỏ Sarin, không lẽ phải làm thế? Dù sao chuyện đã làm rồi, chỉ có thể cắn răng đến cùng. Nếu bị chọc thủng, sợ rằng phải đổ hết lên người mình, không thể liên lụy đến Guge tử tước.
Hắn cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nói ra lai lịch của Sarin. Bá tước Jo Alfonso nghe nói lão sư của Sarin là Ma pháp sư cấp năm, nhẹ nhàng thả Ulysse xuống, trầm ngâm một hồi
Ma pháp sư cấp năm, hắn không phải đối thủ. Lần này không dẫn theo nhiều hộ vệ, thật sự xung đột thì khó tránh khỏi bị thiệt thòi. Nhưng về thành Sun Shine mời Đại ma pháp sư tọa trấn ra, thì tên hung thủ kia đã sớm chạy mất. Guge có chịu đắc tội một Ma pháp sư cấp năm hay không? Nếu Guge chịu hỗ trợ, tụ tập quân đội cùng lính đánh thuê trong thành Ceylon, xử lý Ma pháp sư kia là chuyện làm được.
Guge tử tước mặt ngoài bình tĩnh, hắn tinh thông tính kế, Ulysse vừa nói là hắn đã đoán được đại khái là chuyện gì. Hắn cũng không cho rằng một ma pháp học đồ có thể giết bốn kiếm sĩ xong còn trốn thoát được, nhưng Ulysse đã thả người, không cần truy cứu, Ulysse đang bán nhân tình.
Hắn ho khan một tiếng, đánh gãy ý nghĩ của bá tước Jo Alfonso, nói:
- Không cần nói nữa, Ulysse, ngươi đi xử lý hiện trường, Chris, dẫn theo tất cả người phong tỏa cửa thành, nếu gặp phải Sarin, hắn chống cự thì cứ trực tiếp giết ngay. Bá tước đại nhân, ta cùng ngài đi gặp Ma pháp sư kia, nói rõ tình huống với hắn ta.
Hắn nói là nói thế, nhưng vừa rồi Ulysse kể lể cả buổi, chỉ sợ Sarin đã sớm chạy khỏi thành. Điều động mọi người đi, sẽ không phải trực tiếp xung đột với Ma pháp sư. Đi cùng bá tước gặp Ma pháp sư, dù sao Ma pháp sư ở thành Ceylon ba năm, không có đắc tội chỗ nào, cũng không đến mức mất mạng.
Về phần kết quả cuối cùng, vậy thì không sao cả.
- Cảm ơn. Snow, dẫn người đi theo ta.
Bá tước Jo Alfonso tạm thời đè nén lửa giận, nói với người đứng ở sau ghế dựa.
Người gọi Snow sắc mặt tái nhợt, lông mi hơi rũ xuống, mười ngón tay của hắn màu đen, bộ dạng gầy yếu, không mặc áo giáp. Nghe xong lời bá tước Jo Alfonso nói, thân hình hắn nhoáng cái đã biến mất khỏi phòng khách.
Thích khách cao cấp! Guge tử tước cảm giác sau lưng phát lạnh, cả người không được tự nhiên.
Ở trên chiến trường, có lẽ tác dụng của thích khách không lớn, nhưng thời bình thì lực sát thương của thích khách liền khủng bố. Đánh đơn lẻ thì kiếm sĩ cùng cấp không phải là đối thủ của thích khách.
Guge tử tước như không sao cả đi theo bên cạnh bá tước Jo Alfonso, trong lòng đang tính toán thiệt hơn. Nếu giúp bá tước bắt lấy Sarin, sẽ nhận được chỗ tốt gì?
Không được! Mấy ngàn kim tệ trước đó, còn có Ulysse bán nhân tình lần này, tiền lời tương lai nhất định càng lớn hơn. Chỉ cần Sarin không phải ngu xuẩn, luôn sẽ có lúc báo đáp.
Thật sự giết Sarin, sợ rằng Ma pháp sư Jason sẽ trút oán khí lên đầu mình. Dù cho bá tước Jo Alfonso có bồi thường, cũng không thể dọn ma pháp tháp ở thành Sun Shine tới đây.
Vậy thì nhìn tình huống trước mắt đi, trong lòng Guge tử tước thở dài.
Sarin gõ cửa phòng thí nghiệm, Jason nhìn Sarin không ngăn nắp, kinh ngạc hỏi:
- Sarin, con sao thế?
- Lão sư, con gây họa, con giết con trai của bá tước thành Sun Shine.
- Chỉ là bá tước?
Jason cũng không quá quan tâm thế sự, với hắn thì bá tước cũng không phải không thể chọc. Mấy năm qua hắn nhìn Sarin lớn lên, Sarin không phải người chủ động gây chuyện.
- Lão sư, thành Sun Shine có ma pháp tháp!
Sarin vội nói.
- Ồ?
Jason lúc này mới coi trọng, đối phương có một Ma pháp sư hùng mạnh, vậy thì không thể trực tiếp tham gia. Dựa vào tiêu chuẩn của Sarin hiện giờ, đắc tội bá tước chẳng khác nào chịu ch.ết.
- Con chọc tới hắn?
- Con chỉ đi ngang qua, nhìn thấy bọn họ muốn giết người...
Sarin không dám nói quan hệ với Dick, nhưng nói vậy cũng không sao, lúc ấy Sarin đã đưa ra yêu cầu bồi thường cho đối phương, hạ người cực thấp. Nếu không phải tên con trai bá tước quá bạo ngược, lại nói chuyện càn rỡ, Sarin sẽ không lấy mạng người, đợt công kích đầu tiên của hắn không nhắm vào yếu hại.
- Sarin, vốn dù con có sai, ta cũng nên che chở cho con.
Jason khẽ than:
- Nhưng đối phương có Ma pháp sư, ta sẽ không thể nhúng tay vào chuyện này. Con giết người, cũng không thể giết không được.
- Lão sư, con có thể làm phiền tới ngài hay không?
Sarin hỏi nghi vấn trong lòng mình, hắn sợ Ma pháp sư đối phương giận chó đánh mèo, ngay cả lão sư cũng bị liên lụy.
- Không đâu, đây là chuyện của con cùng bá tước, ta cùng Đại ma pháp sư kia sẽ không ra tay. Sarin, con sẽ không trách lão sư mặc kệ chuyện này chứ?
Jason nhìn Sarin, có chút áy náy hỏi. Quả thật hắn định thăng cấp xong sẽ bắt đầu chính thức chỉ đạo ma pháp cho Sarin, nhưng bây giờ không có cơ hội nữa.
- Lão sư... chuyện này là do con xúc động, con phải đi rồi.
Sarin rất rõ tình cảnh của mình, nếu Jason không thể ra tay, vậy bá tước nổi giận kia nhất định sẽ xé mình thành mảnh vụn.
- Chờ đã.
Jason lôi ra mấy cái rương dưới đài thực nghiệm, mở ra, đưa cho Sarin mấy thứ.
Một bộ ma pháp bào màu trắng đã cũ, nón còn hơi rách một chút, ở ngực có dấu hiệu ma pháp. Một cái vòng cổ, trên vòng cổ xỏ một chuỗi yên tinh dài, yên tinh có thể gia tăng lực tương tác nguyên tố cho Ma pháp sư. Một cái túi da, có thể treo ngang vai, bề ngoài cũng rất cổ xưa.
Ánh mắt Sarin rơi vào vật phẩm cuối cùng, đó là một cái nhẫn, kim loại bạc xám khảm thủy tinh trắng thuần khiết.
Thủy tinh trắng rất quý, nó có thể tăng tốc độ hồi phục Ma huyền, có chút vượt quá mức đối với ma pháp học đồ. Sarin không biết có nên nói đã trở thành Ma pháp sư cho Jason hay không.
- Sarin, ma pháp bào này là do thầy của ta tặng cho ta, có thể mặc từ cấp một đến cấp ba, bên trên cố định ba cái ma pháp. Trên đai lưng có khảm ma hạch có thể tự động phóng ra, gồm Vô Hình Thuẫn cấp 0, Cự Lực Thuật cấp một cùng Hỏa Hoàn Thuật cấp hai, ba cái ma pháp này chủ yếu phòng ngự, con phải chú ý an toàn, lúc nào cũng phải kiểm tr.a tiêu hao ma hạch.
Jason sờ mấy thứ còn lại, tiếp tục nói:
- Lực tương tác nguyên tố của con rất kém, sợi vòng cổ yên tinh này có lẽ sẽ giúp được con, trong túi da trọng lực có mấy quyển sách ma pháp của ta trước kia, đủ cho con xem đến cấp ba. Chiếc nhẫn thủy tinh trắng này... con sẽ dùng được.
Sarin yên lặng thay ma pháp bào, đeo vòng cổ cùng nhẫn, buộc chặt túi da, Jason nói với hắn:
- Con đi thu dọn đồ, ta phải chuẩn bị một chút, có lẽ bá tước nhanh tới đây. Con trực tiếp đi đi.
Sarin không nhiều lời, Ulysse thả đi, hơn nữa lão sư cho chạy, lại phải trực tiếp đối mặt với một bá tước nổi giận. Hắn vội chạy về phòng, từ trong rương lấy ra huy chương gia tộc, bỏ vào lớp giữa đai lưng. Một xấp khế ước nợ nần đã không có ý nghĩa bị nhét vào túi da, tuy rằng thứ này vô dụng, nhưng là phụ thân để lại, coi như vật kỷ niệm cũng được.
Chi phiếu bốn ngàn kim tệ cùng mười cái ma hạch cấp ba bỏ vào túi da, còn có một trăm lẻ tám kim tệ, đành phải nhét vào hai túi tiền, cũng bỏ vào túi da. Tám cái kim tệ lẻ bỏ trong túi tiền treo bên hông, thay giày mới, Sarin không từ biệt, nhảy ra cửa sổ vội vàng chạy vào trong núi.
Không có ngựa, dù là có, cũng không chạy khỏi quân đội của bá tước.
Đi trong núi hơn nửa tháng, thời tiết trở lạnh, Sarin cũng không nhìn thấy đường ra, ngay cả một thôn trang cũng không gặp được. Cũng may sau khi hình thành Ma huyền, tay chân Sarin nhanh nhẹn hơn nhiều, dã thú bình thường chỉ cần dùng ma pháp cấp 0 đối phó được, không gặp phải nguy hiểm gì.
Một mình một người nhìn trăng sao nhận biết phương hướng, một đường đi thẳng hướng đông nam, mục tiêu là Tần nhân đế quốc.
Thế lực bá tước Jo Alfonso lớn cỡ nào cũng không thể kéo dài tới Tần nhân đế quốc được, ngay cả thần thánh giáo đình cũng không làm gì được Tần nhân đế quốc, tổ chức mấy trăm năm, cũng không thể lập ra một tòa giáo đường ở Tần nhân đế quốc.
Một ngày, Sarin đứng dưới thác nước trong núi, như bức màn trắng phủ lên ngọn núi, đổ xuống mặt đất thành một cái hồ nước. Hồ nước đầy hơi lạnh, bị thác nước đổ ầm ầm hình thành một mảnh hơi nước nhàn nhạt.
Sarin cảm giác được thủy nguyên tố nơi này rất đậm, hơn nữa sức sống mạnh mẽ, tuy rằng không nhìn thấy trận đồ nào tồn tại, hơi thở của thủy rất điều hòa. Sarin nhảy xuống hồ nước, bắt đầu minh tưởng.
Theo nhiều người nghĩ, tu luyện ma pháp là chuyện rất buồn tẻ. Đầu tiên phải học rất nhiều tri thức ma pháp, chú ngữ, thủ thế. Còn phải không ngừng tiêu hao Ma huyền để quen thuộc vận hành ma pháp, khi hao hết Ma huyền thì phải minh tưởng khôi phục.
Sarin lại không thấy buồn tẻ, thời điểm minh tưởng thoải mái hơn nhiều những hưởng thụ trong thế tục, đó là tinh thần tiến vào cảnh giới thả lỏng cực độ, lúc này dù là không đọc chú ngữ, cũng có thể cảm nhận được sức sống của nguyên tố.
Lực tương tác thủy nguyên tố của hắn rất hoàn mỹ, dù là không thể trực quan như lúc hình thành Ma huyền, mỗi một tế bào thân thể đều có thể cảm nhận được thủy nguyên tố đang thẩm thấu bồi dưỡng thân thể.
Hơn nữa thời điểm tiến vào trong nước, Sarin thậm chí không cần phóng thích ma pháp hô hấp dưới nước, vẫn có thể sống hoạt động thường, minh tưởng trong nước thật lâu. Hiệu quả minh tưởng trong nước vượt xa mặt đất, Sarin phỏng đoán chỉ cần nửa giờ là có thể khôi phục đầy Ma huyền.
Trong hồ lạnh có cá, rất nhỏ, màu trắng bạc, vây quanh tò mò nhìn Sarin. Sarin vươn tay sờ nó, cá nhỏ trắng bạc kia không né, chui ra vào bàn tay của Sarin.
Sarin dù sao cũng còn tâm tính thiếu niên, đột nhiên nảy ý đùa, há mồm phun ra một chuỗi bọt bong bóng, nhốt mấy con cá nhỏ màu bạc trong bong bóng. Những bong bóng này do ma pháp hình thành, không nổi lên khỏi mặt nước. Những con cá nhỏ bị nhốt giãy dụa một hồi, không thể thoát khỏi bong bóng bao bọc, liền trở nên hoảng hốt.
Xung quanh còn có mấy ngàn con cá nhỏ dường như đồng thời cảm ứng được nguy hiểm, đồng loạt bỏ chạy. Sarin sờ bong bóng, quan sát con cá nhỏ màu bạc bên trong, mắt cá màu vàng, trong cơ thể còn có dao động ma lực.
Không ngờ là ma thú, chỉ là cấp bậc quá thấp, miễn cưỡng coi như cấp một. Ma thú bé như thế, dù là có ma hạch thì còn nhỏ hơn cả mũi kim, móc ra thì không đáng một kim tệ nữa.
Hiện giờ Sarin cũng chỉ cấp một, còn không thể xua tan ma pháp đã phóng thích, hắn dùng ngón tay bóp bong bóng, muốn thả cho con cá kia đi. Không ngờ ngón tay hắn dùng sức, còn dùng lực lượng Ma huyền, vậy mà bong bóng bị chỉ bị bóp méo, hoàn toàn không có chút vỡ tung.
Sarin lập tức ý thức được, trong lúc vô tình mình đã sáng tạo một cái ma pháp mới.
Hắn cố gắng nhớ lại đã chế tạo bong bóng này như thế nào. Ban đầu hình như thi triển một cái Thủy Văn Thuẫn, sau đó dùng tinh thần lực khống chế ngưng kết gấp khúc nguyên tố ma pháp thuẫn, trước khi bong bóng phun ra nổi lên, bao bọc không khí trong đó.
Sarin buông bong bóng này ra, tùy ý để cho bong bóng bọc con cá nhỏ nổi lên, hắn lại phun ra một cái bong bóng, thi triển Thủy Văn Thuẫn lần nữa. Lúc này mặc kệ thế nào cũng không thể bao bọc không khí hoàn mỹ, bong bóng phun ra nhanh chóng nổi lên, trước mắt chỉ còn lại một mảnh gợn sóng xanh nhạt đặt trước mặt Sarin.
Vốn Sarin học tập ma pháp này cũng chỉ là bất đắc dĩ, hắn không học được ma pháp phòng hộ cấp một Thạch Phu Thuật, chỉ có thể dựa vào ba cái ma pháp cố định trên ma pháp bào, nhưng kích hoạt ma pháp này phải tiêu hao ma hạch. Cho nên trên mặt phòng ngự, Sarin vẫn là tiêu chuẩn ma pháp học đồ. Hắn thích tu luyện trong nước, liền thuận tiện học tập thi triển ma pháp trong nước.
Cái này cũng không còn cách nào, ma pháp phòng ngự hệ thủy đều rất mạnh, nhưng không có một cái cấp thấp. Kém cỏi nhất là Băng Văn Khải Giáp cũng là ma pháp cấp bốn, muốn học tập còn ở rất xa.
Thủy Văn Thuẫn xem như ma pháp gân gà, cần phải thi triển trong nước. Nếu không thì tốc độ làm phép nhanh nhất cũng cần chín giây. Trong lúc chiến đấu, dùng chín giây triệu hồi một cái ma pháp thuẫn, coi chừng đã bị giết mười mấy lần.
Bởi vì khuyết điểm Ma huyền của bản thân, Sarin rất quý trọng mỗi một ma pháp có thể tu luyện, cho nên mới học Thủy Văn Thuẫn.
Sarin miệt mài thí nghiệm, bởi vì hắn ý thức được làm ra ma pháp biến hình này là có thể dựa vào tồn tại không khí, tốc độ phóng thích khá nhanh. Luyện tập thêm thì về sau có thể hình thành ma pháp thuấn phát. Nếu thật sự có thể, trước cấp bốn phải dựa vào ma pháp này hộ mệnh.
Nhưng Sarin đã không còn tâm tính đùa giỡn như vừa rồi, cũng không tìm được loại cảm giác tự nhiên đó nữa.
Làm mười mấy lần, tiêu hao hết một nửa Ma huyền, cũng phun gần hết, không khí trong phổi Sarin mới miễn cưỡng phóng ra một cái bong bóng ma pháp, lần này dùng ba giây, chậm gấp ba lần.
Bong bóng ma pháp này có chút yếu ớt, Sarin phóng ra một cái Băng Trùy Thuật liền chọc thủng bong bóng, mất đi ma lực là bong bóng liền trồi lên trên.
Sarin cũng chỉ có thể bơi lên mặt nước, trong phổi không còn không khí thì không có hại với hắn, nhưng không thể tiếp tục thí nghiệm được nữa. Đầu còn chưa lộ ra khỏi mặt nước, một cái bóng từ ánh sáng bên trên nhảy vào trong nước, Sarin uốn người thoải mái tránh khỏi.
Bùm một cái, nước bắn tung tóe, Sarin chui ra, bộ ngực trắng hồng vừa lúc xuất hiện trước mặt hắn.
Sarin thiếu chút chìm xuống, hay tay hắn vung lên muốn lui ra, lại nghe một tiếng gầm lên:
- Ai nha, lợn rừng!