Chương 17: Đây mà gọi là rót nước à, xả lũ thì có
Sở Chiêu Du chính xác đã đả kích tâm hồn thiếu nữ của Tạ Triều Nguyệt, thấy nàng không bình tĩnh nổi, còn cố ý cho nàng một chút thời gian suy nghĩ.
Chính y cũng đang suy nghĩ chân tướng phía sau chuyến đi lần này của Tạ Triều Nguyệt, nàng đến đây chắc chắn Tạ Triều Vân cũng biết, vậy nghĩa là Nhiếp chính vương cũng biết.
Cô nương cho dù da mặt dày thế nào thì tình cảm thiếu nữ cũng không thể giấu được. Hai cái cái tên già đầu quê mùa kia cũng chưa từng yêu đương bao giờ, độ nhạy cảm của chính trị cũng không cho phép bọn họ mất cảnh giác.
Có thể nói là Tạ Triều Vân không lay chuyển được muội muội.
Nhưng mà Tiêu Hành cũng đồng ý cho Tạ Triều Nguyệt đến đây nói với y những chuyện như này sao?
Thái hậu trừng nói, Nhiếp chính vương không sinh được con nên cũng không cho phép tiểu hoàng đế tuyển phi tần, lập hoàng hậu, khai chi tán diệp*.
*开枝散叶: sinh con đẻ cái, con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Dựa theo tình hình đó thì Tiêu Hành không thể nào đẩy muội muội của huynh đệ tốt vào hố lửa.
Tiêu Hành biết thời biết thế đang thăm dò hắn?
Trong đầu Sở Chiêu Du tức khắc lóe vô số âm mưu kế hiểm, nghĩ đi nghĩ lại, đầy bụng tức giận.
Chờ ngày nào đó trẫm có hậu cung ba ngàn, tức ch.ết cái tên cô đơn nhà hắn mới được.
Tạ Triều Nguyệt hoàn hồn, lần đầu tiên nàng nghe thấy lời nói như vậy, vừa chấn động, đồng thời cũng càng thêm kính phục bệ hạ. Rõ ràng bị Nhiếp chính vương và ca ca nàng nắm giữ triều chính, mà lại rộng lượng như thế, còn nói tốt cho hai người, ai nói bù nhìn không thể là một minh quân biết trọng dụng người tài?
“Bệ hạ lòng mang thiên hạ, yêu dân như con, Triều Nguyệt bội phục.”
Cô nương này chuyên môn nói mấy cái trẫm thích, cũng không uổng công trẫm thừa nhận bản thân vô năng, giúp nàng từ bỏ ý định.
Khóe môi Sở Chiêu Du cong lên, nghĩ đến một chuyện, khoanh tay thân thiết hỏi: “Trẫm nghe Tiết công công nói, lúc thái hậu tứ hôn, Tạ tướng quân không có mặt, trên triều chỉ có duy nhất một người họ Tạ đồng ý, thúc đẩy chuyện hôn sự kia?”
Tạ Triều Nguyệt nghe xong, trên mặt thoáng lộ ra một biểu cảm không cam lòng: “Tạ bá phụ (bác) ích kỷ thiển cận, khiến cho bệ hạ chê cười.”
Sở Chiêu Du lòng đầy căm phẫn nói: “Ngươi và Tạ tướng quân không có trưởng bối khác à, quan nhỏ thất phẩm như Tạ Lập Bách làm sao có thể làm chủ nhà ngươi.”
Tổ phụ (ông nội) Tạ gia có hai đứa con trai, con lớn nhất không có tiếng tăm gì, bình thường nhu nhược, chỉ dựa lưng Tạ gia ở kinh thành làm quan nhỏ; con thứ hai, cũng chính là phụ thân Tạ Triều Nguyệt, dũng mãnh thiện chiến, lập được rất nhiều chiến công hiển hách, nhưng tuổi trẻ mất sớm, phủ tướng quân chỉ có thể tạm thời truyền cho Tạ Lập Bách.
Đời này, Tạ Triều Vân trò giỏi hơn thầy, phủ tướng quân sớm muộn cũng sẽ về tay hắn.
Tạ Triều Nguyệt bất đắc dĩ: “Trưởng giả vi tôn, Tạ gia cũng chỉ còn mỗi bá phụ là trưởng bối. Nương ta đã sớm qua đời, dù sau đó phụ thân có tái giá, thế nhưng ở chung không tới một năm, lúc Triều Nguyệt bảy tuổi, phụ thân cũng… Mẹ kế không có con cái gì, tình cảm với hai huynh muội chúng ta không sâu, vẫn luôn tránh ở phật đường, nhiều năm chưa từng ra ngoài. Bây giờ, ai cũng biết trưởng bối Tạ gia cũng chỉ còn lại bá phụ. Bá mẫu vẫn luôn cố gắng thu xếp hôn sự của chúng ta, nhưng đều bị ca ca thẳng thắn từ chối.”
Tạ Lập Bách chỉ là một quan thất phẩm nhỏ bé, lấy việc kết hôn của Triều Nguyệt và Triều Vân làm cớ, cáo mượn oai hùm, ăn uống xã giao, không ít người nghe theo lão ta. Chuyện như vậy không hợp nói rõ ra ngoài, hai huynh muội chỉ có thể âm thầm chịu thiệt.
Ghê tởm nhất chính là lần này đồng ý thái hậu ban hôn. Tạ Triều Vân quay về thì lập tức bắt Tạ Lập Bách đến nhà thờ tổ một thời gian.
Tạ Lập Bách kêu ca oan uổng, bảo là Nhiếp chính vương mất tích, một hôm trước đó, thái hậu gọi phu nhân vào cung, bọn họ không quyền không thế, nào dám không đồng ý.
Lúc đó, ai ai cũng cho là Nhiếp chính vương không về được nữa, quay lại thời kì tối tăm thái hậu nắm quyền.
Tạ Lập Bách chỉ là người đầu tiên dùng hành động để thể hiện suy đoán này.
Tâm tư Sở Chiêu Du thì lại không ở chỗ Tạ Lập Bách, y nắm nắm ngón tay, nhân vật then chốt cuối cùng của Tạ gia rốt cuộc cũng xuất hiện—— mẹ kế của Tạ Triều Vân.
Y nghe thấy đôi tình nhân kia đề cập một câu đơn giản rằng tướng quân bị mẹ hắn hạ độc ch.ết. Mẹ ruột đã qua đời, vậy khẳng định là mẹ kế này rồi!
Hạ độc lúc nào, hạ độc thế nào, thì lại không biết gì cả.
Nói một cách khách quan, cái ch.ết của Tạ Triều Vân sẽ giúp làm xáo trộn các thế lực, nhưng… Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, dù sao cũng là người đang hăng hái sống sờ sờ, hôm nay muội muội của hắn còn đứng ở dưới đấy khen trẫm lâu như vậy.
Đại tướng bảo vệ biên cương của triều đình ch.ết oan uổng, phàm là quân vương thì không ai có thể chịu đựng được. Dù là hắn cống hiến cho Nhiếp chính vương, nhưng cũng chính là bảo vệ con dân Đại Sở.
Sở Chiêu Du cũng không hy vọng cứu Tạ Triều Vân có thể làm cho hắn đổi phe, y cũng tin rằng Tạ Triều Vân sẽ không vì ơn cứu mạng mà phản bội lòng tin và sự phân phó của Nhiếp chính vương. Nếu đã vậy thì khỏi cần phải nói đến chuyện thề sống ch.ết trung thành.
“Lòng người khó đoán, trên cõi đời này, người ngươi có thể tin tưởng chỉ huynh trưởng mình.” Sở Chiêu Du giống như cảm khái mà nói, “Trưởng bối cũng không nhất thiết phải đối tốt với ngươi, hễ là trưởng bối nào đột nhiên tiếp cận các ngươi, đều phải cẩn thận đề phòng.”
Tạ Triều Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu.
“Tạ cô nương là quý nữ bậc nhất Đại Sở ta, khẳng định có không ít người muốn thông qua bọn họ để bàn chuyện mai mối. Đôi khi không thành sẽ khó tránh khỏi vài chuyện cực đoan.” Sở Chiêu Du tìm đại một cái lý do.
Mặt Tạ Triều Vân vừa hồng vừa trắng, bệ hạ nói như vậy, nghĩa là không có một chút hứng thú nào với phương diện kia.
“Lời trẫm nói, ngươi đều nhớ kỹ chưa?” Sở Chiêu Du từ bàn trà đứng lên, đi tới bên cạnh Tạ Triều Nguyệt, hời hợt mà lại chứa đầy cảm giác áp bức hỏi.
Lòng Tạ Triều Nguyệt run rẩy, tỉ mỉ suy nghĩ rốt cuộc là câu nói nào, chẳng lẽ là câu đề phòng trưởng bối?
Bệ hạ xưa nay ở gần thái hậu, không lẽ đã nghe được tin tức gì? Thái hậu tứ hôn không thành, còn có hậu chiêu?
Đầu nàng rối loạn, vừa nhắc tới việc kết hôn liền trở nên hoảng hốt, thậm chí hơi chờ mong nhìn về phía Sở Chiêu Du, nếu nàng có thể gả cho người này, liệu mọi thứ có yên ổn hay không?
Sở Chiêu Du không ngờ mình nói có một câu mà dọa sợ tiểu cô nương luôn, dở khóc dở cười: “Sợ cái gì, ngươi có huynh trưởng. Chuyện hôm nay trẫm nói, đừng truyền ra ngoài, tránh gây ra sóng gió.”
Tạ Triều Nguyệt gật gật đầu: “Triều Nguyệt đã rõ.”
Sở Chiêu Du sợ lời của mình đột quá, sau này bị người lật lại hỏi, trăm cái miệng cũng không giải thích được. Y đã sớm dùng lý do “Tạ cô nương da mặt mỏng không thích hợp cho sử quan ghi chép” đuổi Thôi Canh, Tạ Triều Nguyệt không nói thì sẽ không ai biết đến.
“Trẫm ở trong cung, nhàn rỗi lắm, ngươi là người đầu tiên trẫm kết ban, có nghi vấn gì thì có thể tiến cung tìm trẫm tán gẫu.” Sở Chiêu Du lại bổ sung một câu, thấy khó chịu vì mình không thể trực tiếp chỉ ra mẹ kế của nàng có vấn đề.
Mắt Tạ Triều Nguyệt bỗng chốc rưng rưng: Tiểu hoàng đế quá đáng thương, đến bạn cũng không có, ngược lại khi còn bé, nàng có rất nhiều bạn bè là con cháu quý tộc trong kinh thành.
Sở Chiêu Du: “…”
Thôi được, nguyên chủ xác thực cũng không có bạn bè gì. Thái hậu tìm thư đồng cho nguyên chủ, phần lớn đều là một đống kẻ không có tiền đồ gì trong mấy nhà quan lại, chỉ biết dạy hư nguyên chủ.
Sở Chiêu Du thường hay nghi hoặc, thái hậu dốc hết sức lực nuôi hoàng đế thành đồ bỏ, có lợi gì nhỉ, chẳng lẽ bồi dưỡng một hoàng đế xịn sò, liên minh chống lại Nhiếp chính vương không phải càng tốt hơn à?
Hay là thái hậu có lòng tin một mình mình có thể lật đổ được Nhiếp chính vương? Sợ sau khi Nhiếp chính vương ngã ngựa thì lại không khống chế được hoàng đế?
Nhìn xa trông rộng quá vậy?
Tự tin ở đâu ra đấy?
Chín năm trước thế lực của thái hậu cực kỳ tốt đẹp, tiên hoàng chỉ cho Tiêu Hành một ít hư danh, Tiêu Hành đã thừa thắng xông lên oánh cho thái hậu rút xuống hạng hai luôn.
Trừ khi…
Trừ khi, trước đó thái hậu đã biết trong người Nhiếp chính vương có cổ độc, không tỉnh táo được cả đời.
Nàng chỉ cần ngủ đông thêm bảy năm, chờ Nhiếp chính vương tự nhiên biến thành kẻ ngốc, đánh cắp thành quả thái bình thịnh thế.
Lần đầu tiên, Sở Chiêu Du liên hệ cổ độc trong người Tiêu Hành với sự việc trong cung, y phát hiện, y có thể dựa vào đó để não bổ ra 108 quá trình cung đấu. Nhiếp chính vương chăm lo việc nước lại là làm áo cưới cho kẻ khác, lòng thái hậu chắc là mừng như điên?
Nếu thái hậu biết trẫm cứu Tiểu Hắc…
Nhất định phải giấu diếm, Sở Chiêu Du nhiều lần tự nhắc nhở mình, trước khi thái hậu hoàn toàn sụp đổ, một chút tin đồn cũng không được lộ ra.
Tâm địa rắn rết mà lại còn phát điên phát rồ lên thì ai mà biết được hậu quả thế nào?
…
Tạ Triều Vân đang uống trà trong phòng nghị sự, muội muội năn nỉ hắn tận mấy ngày, bảo cái gì mà phải tiến cung cảm ơn tiểu hoàng đế, hắn chỉ đành dắt người đến, đợi chút nữa còn phải đích thân đưa trở về.
Trước đây làm sao hắn biết tiểu hoàng đế sẽ nói như thế?
Không chỉ là bận tâm đến nỗi lòng của Tạ Triều Nguyệt trong chiếu chỉ, lúc hắn trở lại cũng tỏ ra vô cùng quan tâm.
Chậc, tiểu hoàng đế quá gian xảo, muội muội đã bị lôi kéo, Nhiếp chính vương tạm thời hắn vẫn chưa hiểu lắm, Tạ Triều Vân không thể không tự tăng thêm lòng phòng bị.
Phòng nghị sự là nơi làm việc của Nhiếp chính vương ở trong cung, tương đương với ngự thư phòng của bệ hạ. Nơi này hoàn toàn thuộc về quản lý của Nhiếp chính vương, canh gác nghiêm mật, chỉ vài người thân tín mới có thể đi vào, bao gồm Tạ Triều Vân và Tiền Thế Thành.
Tạ Triều Vân nói rõ lý do đến, Tiêu Hành bỏ tấu chương xuống, rời đi ngay tức khắc.
Xem ra là đến chỗ bệ hạ.
Tạ Triều Vân uống một ngụm trà, thưởng thức cốc trà, không hổ là nơi Nhiếp chính vương làm việc, tốt hơn mười triệu lần so với hắn ở trong quân doanh.
Hắn không phải dễ dãi, chỉ là có lòng tin, nếu hắn hỏi nội dung cuộc trò chuyện của Tạ Triều Nguyệt và tiểu hoàng đế, muội muội chắc chắn sẽ kể cho hắn biết hết.
Đâu cần phải đi nghe trộm như người nào đó?
Hơn nữa lại còn có Thôi Canh ở đấy.
Ngồi uống trà sướng ghê.
Nhưng mà người nào đó hiểu rõ Sở Chiêu Du hơn Tạ tướng quân, Thôi Canh khẳng định là bị đuổi đi, bảo Tạ Triều Nguyệt giấu diếm vài câu, đối với Sở Chiêu Du thì không hề khó.
Tạ Triều Vân trong lòng khó chịu, nỗ lực thưởng thức Đại Hồng Bào thượng hạng, có một chén trà thôi mà cứ cố uống từng hớp từng hớp, còn chưa uống hết đã thấy Tiêu Hành trở lại.
Lần này chắc chắn là uống đủ chậm rồi!
Tạ Triều Vân uống một hơi cạn sạch nửa chén còn lại.
Hắn quan sát sắc mặt Tiêu Hành, đoán chừng muội muội của hắn và tiểu hoàng đế cũng chưa nói gì quá mức, lúc đi thì mặt đen sì, giờ trở lại sắc mặt… nhìn không thấu?
Dù sao nghe trộm cũng không phải hành vi của quân tử, Tiêu Hành nghe thấy Sở Chiêu Du từ chối hôn sự với Tạ Triều Nguyệt xong dự định rời đi.
Không ngờ, lại nghe thêm được một lời nói như vậy.
Đi cảm tạ huynh trưởng và Nhiếp chính vương…
Từ khi bắt đầu chấp chính tới nay, đánh giá Tiêu Hành nghe được nhiều nhất chính là lòng muông dạ thú, quyền lực của Nhiếp chính vương chèn ép hoàng quyền, muốn soán vị, Tạ gia đời đời trung liệt, Tạ Triều Vân cấu kết với Nhiếp chính vương làm việc ác. Rất ít người tinh tế nhìn nhận bảy năm nay, Nhiếp chính vương rốt cuộc đã mang lại những gì cho con dân Đại Sở.
Giết trung thần tướng giỏi? Hoành hành bá đạo, ức hϊế͙p͙ bách tính?
Tiêu Hành nhắm mắt lại, hắn vẫn luôn kiên trì, suýt nữa bị thù hận phá hoại lòng tin, nhưng những lời từ trong miệng người kia nói ra…
Làm cho hắn có cảm giác không dám tin kỳ dị.
Ánh mắt Tạ Triều Vân mang theo sự hỏi thăm, Tiêu Hành liếc mắt nhìn hắn, cũng không tính chia sẻ những điều nghe trộm được.
Dù sao Tạ Triều Nguyệt cũng sẽ nói.
Bù nhìn nhỏ tận dụng mọi thứ để khen Tạ Triều Vân, sao bản vương phải truyền lời?
Tấu chương xếp cả chồng trên bàn bị lấy đi một quyển, ngón tay như ngọc trắng của Tiêu Hành nhấc bút lông lên, chấm chấm mực trong nghiên, châm biếm cười nói: “Đừng nói cho ta, ngươi không biết tâm tư của Triều Nguyệt.”
Tạ Triều Vân châm biếm lại: “Ngươi cố ý dung túng*, liên quan gì đến bổn tướng quân?”
Tiểu hoàng đế nếu như hiểu rõ thời thế thì sẽ không đáp ứng, để y tự từ chối Tạ Triều Nguyệt, muội muội của hắn sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Nhiếp chính vương không cố tình dung túng, bệ hạ ở dưới đáy xã hội vốn không thể gặp được Lục Hoài Thiện, không mượn được người của Lục Hoài Thiện, không quản được việc hôn nhân của Tạ Triều Nguyệt, Tạ Triều Nguyệt cũng sẽ không cảm kích Sở Chiêu Du vì điều đó.
Đây không phải rót nước mà là xả lũ thì có.
*Chơi chữ, bên trên sử dụng放水với nghĩa chỉ người có thực lực và địa vị cao hơn cố ý nhận thua người yếu hơn, bên dưới sử dụng nghĩa đen là rót nước.
Tiêu Hành phất tay một cái, ngòi bút hạ một chấm mực đen trên quyển tấu chương.
Tạ Triều Vân nói không sai, rõ ràng là chuyện hắn có thể tự giải quyết, nhưng lại cứ muốn xem chút mánh khóe của tiểu hoàng đế.
Tạ Triều Vân kêu than với Nhiếp chính vương một câu, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm nghị, tối nghĩa nói: “Ngươi có thấy bệ hạ trở nên thông minh không?”
Từ ba ngày xuất cung kia.
Điểm mực đen trên tấu chương càng lúc càng đậm, như mây đen xé tan khung cảnh thái bình giả tạo.