Chương 45: Khổng tước
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, trước công chúng, liệt tổ liệt tông còn đang nhìn… Tiểu hoàng đế bị Nhiếp chính vương bắt ép ôm đi.
Sở Chiêu Du bám chặt vào cổ Nhiếp chính vương, vô cùng mất mặt.
Tiêu Hành bị Sở Chiêu Du siết đến thiếu chút thì thở không nổi, mím chặt môi không nói một lời, sợ mình vừa nói chuyện thì Sở Chiêu Du sẽ tìm đủ các loại cớ.
Thật vất vả mới cứng rắn được một lần, phải làm đến nơi đến chốn.
Sở Chiêu Du giãy giụa một chốc rồi lại ôn hòa nhã nhặn thương lượng: “Trẫm thật sự không thể ở lại giám công sao?”
Tiêu Hành không trả lời.
Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, cảm thấy có lẽ là thành kiến của Tiêu Hành với tiên đế khá lớn, sửa lời nói: “Vậy trẫm không sửa cho tiên đế nữa, trẫm tự xây hoàng lăng cho mình được không?”
Trong lịch sử, sau khi đế vương lên ngôi sẽ bắt đầu bắt đầu tuyên chỉ xây dựng lăng tẩm, coi nó là một hạng mục quan trọng cần hoàn thành. Có một số hoàng đế hay bới lông tìm vết, phát động trăm vạn lao dịch tu sửa hoàng lăng, cứ không hài lòng chỗ nào thì sẽ dỡ xuống xây lại, khiến cho Sở Chiêu Du không thể lý giải được.
Xây xa hoa như vậy để chờ bị trộm à?
Cánh tay Tiêu Hành ôm Sở Chiêu Du càng chặt, lạnh lẽo nói: “Đừng có mơ.”
Sở Chiêu Du là người của hắn, dựa vào cái gì mà trăm năm sau lại phải an táng cùng một hoàng lăng với tiên đế, trên đường xuống hoàng tuyền còn phải gặp một kẻ đáng ghê tởm như thế.
Cho dù mình sống không lâu, Sở Chiêu Du sống lâu trăm tuổi, Nhiếp chính vương cũng vô cùng tự tin bọn họ có thể chôn cùng một chỗ.
“Tại sao?” Sở Chiêu Du không phục, không phải là Nhiếp chính vương đã sắp xếp chỗ tốt cho y rồi đấy chứ? Biết là y chắc chắn không đảm đương nổi ngôi vị hoàng đế cả đời, hoàng lăng có sửa cũng phí?
Tiêu Hành: “Bệ hạ bỗng nhiên nóng lòng nán lại hoàng lăng, sự việc khác thường tất có điều kỳ lạ, trừ khi có lý do chính đáng, nếu không bản vương không thể đồng ý.”
Sở Chiêu Du xoa xoa bụng, lý do của trẫm rất là thỏa đáng đấy, nhưng đáng tiếc không thể nói cho ngươi.
Sở Chiêu Du yên lặng ngậm miệng, một lát sau lại nói: “Trẫm xin đổi tư thế.”
Xe ngựa chỉ có thể dừng ở ngoài núi của thôn Tiểu Hà, từ hoàng lăng đến thôn Tiểu Hà còn có một đoạn đường hẹp quanh co gần nghìn mét phải đi.
Nhiếp chính vương tình nguyện ôm, Sở Chiêu Du cũng lười xuống đất, nhưng mà y không thích bị ôm, không đủ oai phong.
“Ngươi muốn thế nào?” Tiêu Hành sắp cạn kiệt sự nhẫn nại, Sở Chiêu Du trong lồng ngực của hắn cứ như một cái đuôi cá, nếu không phải lực cánh tay của mình tốt, còn chưa ra khỏi hoàng lăng Sở Chiêu Du đã nhảy ra ngoài rồi.
“Cõng ta.”
Tiêu Hành để Sở Chiêu Du xuống đất, im lặng ngồi xổm xuống trước người y.
Sở Chiêu Du coi việc này cứ như là chuyện đương nhiên bò lên, người xung quanh thiếu chút nữa thì há ngoác mồm kinh ngạc.
Đây là Nhiếp chính vương giồng như Diêm La đó!
Vừa nãy còn không thèm nói lời gì cướp người, hai người đối chọi gay gắt như nước với lửa, bây giờ lại ngươi tình ta nguyện làm cu li?
“Cõng bệ hạ lên thấy nặng hơn nhiều.” Mặt trông vẫn nhỏ như trước nhưng trọng lượng thì đúng là đã nặng hơn nhiều.
Tiêu Hành vừa nói ra miệng đã cảm thấy hơi hốt, sao hắn lại so sánh Sở Chiêu Du cùng trước đây? Rõ ràng là lần đầu cõng mà lại cảm thấy người trên lưng nặng hơn một cách tự nhiên.
Sở Chiêu Du tức giận phồng má, Nhiếp chính vương rốt cuộc đã nói trẫm mập mấy lần rồi? Y thật sự thương thay cho vợ tương lai của Nhiếp chính vương, chồng mình đã là kẻ lỗ mãng thì chớ, còn treo câu “Ngươi mập” ở bên mép.
Đáng ghét.
Sau này Nhiếp chính vương phi tìm người kêu khổ, trẫm sẽ là người đầu tiên ủng hộ nàng hưu phu (bỏ chồng)!
Sở Chiêu Du quái gở nói: “Thời gian dì ở đây thức ăn rất ngon, dì đi rồi có khi trẫm sẽ gầy đi.”
Nghe hiểu không, kiếm sống dưới tay Nhiếp chính vương ngươi rất gian nan.
Tiêu Hành cảm thấy Sở Chiêu Du đang bịa đặt, bản vương có bạc đãi y bao giờ đâu?
“Yên tâm, sau này sẽ có lúc ngươi mập lên.”
Sở Chiêu Du nghe xong cúi gằm mặt xuống, “Ngươi mới mập.”
Ngươi mới phải mang thai, mập lên hai mươi cân!
Sở Chiêu Du nằm trên lưng Nhiếp chính vương, hôm nay hắn không mặc bộ đồ trắng của Lục Bột, thuộc hạ mang cho Nhiếp chính vương y phục của bản thân hắn.
Một màu đen như mực.
Nếu Nhiếp chính vương không nói những lời khiến người khác nổi giận thì vẫn có chút bóng dáng của Tiểu Hắc.
Sở Chiêu Du quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng lăng thấp thoáng bên trong những chạc cây màu nâu xám, trước khi bị Hợp Tâm Cổ kích thích hắc hóa, có phải Nhiếp chính vương cũng là một trung thần ngốc nghếch như Tiểu Hắc?
Tiên đế thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nhìn tất cả những thứ này có hối hận hay không?
Không đúng, tiên đế không hề thông minh, tất cả mưu kế của lão đều bắt nguồn từ Hợp Tâm Cổ thôi.
Thân thể Sở Chiêu Du quý giá, xe ngựa không dám chạy quá nhanh, sợ bệ hạ đầu váng hoa mắt buồn nôn.
Tốc độ trở về thành quá chậm, buổi tối đoàn người nghỉ ngơi ở trấn trên, sáng sớm hôm sau mới vào thành.
Sở Chiêu Du sợ ở cùng Nhiếp chính vương lâu sẽ bại lộ việc mang thai, y luôn cảm thấy Nhiếp chính vương sờ trộm bụng mình lúc mình ngủ.
Chính trẫm cũng không dám sờ hẳn hoi, sợ tâm lý không chịu đựng nổi, dựa vào đâu mà cái tên Nhiếp chính vương lại được chiếm lợi?
Sở Chiêu Du mang theo bao phục lớn đứng bên cạnh gọng xe, giơ bao quần áo lên đề nghị, “Ở đây cách kinh thành không xa, Triệu Kim nói nửa canh giờ nữa là đến, hay là cứ đi suốt đêm đi.”
Tiêu Hành đứng ở phía dưới, đưa tay: “Xuống dưới.”
“Ồ.”
Tiêu Hành tiếp lấy bao quần áo, nhấc chân đi tới khách điếm sang trọng nhất trong trấn, đối diện là một khách sạn nhỏ bình thường, vừa nhìn là biết giá cả rẻ hơn một nửa.
Sở Chiêu Du: “Phung phí tiền làm gì, đến phía đối diện ở là được rồi, ta cũng không phải không chịu được khổ.”
Tiêu Hành làm bộ không nghe thấy, nhếch miệng trào phúng cười một cái, cũng không biết ai mà xe ngựa cứ đi nhanh là lại chóng mặt.
“Một gian phòng hảo hạng.”
“Hai gian.” Sở Chiêu Du cướp lời, đồng thời lấy ra số tiền bản thân cực khổ kiếm được từ chỗ của Hộ Long Vệ, hai lượng bạc xếp ở trên bàn, giàu sang quyền quý.
Tiêu Hành không nhận tiền của Sở Chiêu Du, “Đừng phí tiền, buổi tối ta còn phải bảo vệ ngươi.”
Hắn sắp xếp xong nơi ở cho những người khác, mang theo bọc quần áo đi lên lầu.
Sở Chiêu Du bước nhanh đuổi tới, thúc giục: “Vậy ngươi đưa tiền cho ta.”
Khóe môi Tiêu Hành nhếch lên, bỏ bạc của Sở Chiêu Du vào trong túi, hắn có chút đồng cảm với vợ Tiền Thế Thành.
Trong túi vật nhỏ không có tiền, sẽ không thể bày trò ngủ hai gian phòng được nữa.
“Bạc của ngươi làm phí bảo hộ.”
Bước chân Sở Chiêu Du đang giẫm cầu thang dừng lại, tức giận đến mức muốn nhảy xuống đặt thêm một gian phòng.
Không tranh với đời, trẫm có tiền.
Tiêu Hành đùa một chút, lấy ra một cái chìa khóa đồng được gia công tinh xảo đẹp đẽ: “Cho.”
Sở Chiêu Du mục tiêu rõ ràng chuẩn xác: “Trẫm đòi tiền.”
Không trả thù lao buổi tối hát hí khúc bên tai ngươi cho coi.
Tiêu Hành nhíu mày nói: “Chìa khóa quốc khố.”
“Có thể coi như tiền mà tiêu sao? Trẫm thích tiền mặt.” Sở Chiêu Du biết lắng nghe nhận lấy chìa khóa, “Trẫm lấy chìa khóa có ích gì, làm hoàng đế công và tư rõ ràng, tiền trong quốc khố trẫm nào dám động.”
“Tiêu thoải mái, thiếu thì bản vương sẽ kịp thời bù vào, bản vương chịu trách nhiệm thay ngươi, được chưa?” Tiêu Hành kéo Sở Chiêu Du vẫn đang chít chít làm phiền vào gian phòng, “Đi ngủ sớm một chút, không phải đã kêu váng đầu cả buổi chiều à?”
(ĐCM nhà anh, anh có khác gì mấy ông tổng tài ném thẻ visa cho người yêu rồi bảo tiêu đi, tiêu không hết thì đừng về nhà khom Anh ơi là anh, Tỉu Hắc ơi là Tỉu Hắc!!!!!!! Này là quốc khố đó, éo phải blackcard của riêng anh đâu anh ơi là anh!!!!!)
Sở Chiêu Du lập tức làm bộ xoa trán, “Đúng là có hơi chóng mặt, gió núi quá ghê gớm.”
Kỳ thực xe ngựa Nhiếp chính vương chuẩn bị có hiệu quả giảm xóc rất tốt, váng đầu là chiến lược y chuẩn bị cho trạng thái buồn nôn mà không nôn được của mình.
May là cuối cùng cũng không nghiêm trọng đến mức nôn, nhưng Nhiếp chính vương đã sợ hãi cho Sở Chiêu Du ngồi xe ngựa.
Hai người nghỉ ngơi rất sớm, dường như đã đạt thành một nhận thức chung hoàn hảo với chuyện ngủ cùng giường này.
Trước khi ngủ, Sở Chiêu Du thầm hạ quyết tâm trong lòng, đây là lần cuối cùng, bây giờ bụng của y còn có thể miễn cưỡng nói là mập, nhưng bốn tháng sẽ qua nhanh thôi, còn kéo dài nữa mà Nhiếp chính vương vẫn có thể nói y mập khi nhìn bụng của y ——
Thì chắc chắn là trẫm không chữa khỏi được cho Nhiếp chính vương, hắn vẫn là kẻ ngu si.
Trấn nhỏ là một điểm dừng chân quan trọng khi đi lại giữa kinh sư và các nơi khác, khi vào đêm rồi vẫn lục tục có khách đến tìm nơi ngủ trọ.
Bóng đêm dần dần dày đặc, vạn vật im lặng, không thấy bóng dáng con người gấp rút trên đường, tầng trệt ở nhà chính cũng chỉ có một ít ánh sáng của ngọn đèn, tiểu nhị trông cửa cũng ngủ gà ngủ gật.
Tất cả đều vô cùng yên tĩnh, tựa như phát ra một chút âm thanh thôi cũng là khinh nhờn bóng đêm.
Chỉ có một gian phòng hảo hạng trong khách điếm đắt nhất, Sở Chiêu Du bỗng nhiên mở mắt ra, nhấp nháy mấy lần, đánh thức người ở bên cạnh.
Y nhỏ giọng khổ sở: “Nhiếp chính vương, trẫm muốn ăn đậu phụ.”
Không ăn không thể ngủ tiếp được.
Sở Chiêu Du ở trong bóng tối, đôi mắt nôn nóng nhìn Nhiếp chính vương, còn đẩy một cái.
Y thề là tuyệt đối không phải cố ý làm khó Nhiếp chính vương, thật sự là đột nhiên tỉnh lúc nửa đêm, không hề có điềm báo trước thèm ăn đậu phụ điên cuồng.
Y chỉ xoắn xuýt một chốc đã hiểu, không phải trẫm muốn ăn, mà là con của Nhiếp chính vương muốn ăn.
Vậy sao lại không thể gọi Nhiếp chính vương tỉnh dậy?
Không vấn đề gì.
Tính cảnh giác của Tiêu Hành cao, Sở Chiêu Du mới vừa kêu một tiếng “Nhiếp chính vương”, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, thế nhưng lúc nghe thấy câu tiếp theo “Trẫm muốn ăn đậu phụ”, hắn quyết định chờ một chút.
Xem rốt cuộc là Sở Chiêu Du có ý xấu gây phiền phức, hay là…
Là thật sự thèm ăn.
Tiêu Hành cam chịu số mệnh ngồi dậy, nhìn chằm chằm đôi mắt đen trắng rõ ràng của Sở Chiêu, hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tạm thời không còn.”
Trán Tiêu Hành căng trán: “Tạm thời?”
“Trẫm đảm bảo tạm thời không còn.”
Nhiếp chính vương cạn lời, cũng chỉ có thể dặn dò thân vệ chú ý, tự mình xuống lầu tìm đậu phụ cho Sở Chiêu Du, ai bảo hắn nghĩ trăm phương nghìn kế muốn ngủ cùng một gian với người ta.
Cho dù những quán nhỏ bán bữa sáng có đi sớm về tối thì cũng chưa bắt đầu bán đậu hũ vào giờ này, ngược lại thì có đậu nành đã ngâm.
Tiêu Hành dùng tiền đánh thức nhà bếp của khách điếm làm đậu phụ cho Sở Chiêu Du.
Việc có liên quan đến thức ăn của Sở Chiêu Du, Nhiếp chính vương tận mắt giám sát ở bên cạnh, dọa đầu bếp sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Dừng lại.” Nhiếp chính vương mất kiên nhẫn nói, “Để ta.”
Cứ dựa theo cái tốc độ di chuyển thớt đá của đầu bếp này thì đêm nay lúc nào mới được ngủ?
Nhiếp chính vương dùng nội lực, tốc độ xoay của thớt đá hai trăm cân cứ nhanh như gió, lúc lọc thì dùng tay vặn chặt vải lọc một cái, ba lần là xong.
Đầu bếp chưa từng làm sữa đậu nành nhanh như vậy, lúc xử lý bã còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.
Tiêu Hành ngâm đậu phụ đã sắp thành hình vào nước lạnh, lúc vớt ra đã đông lại rồi.
Dựa theo yêu cầu của Tiêu Hành, đầu bếp lần lượt phân làm sáu bát đậu phụ, có mặn có ngọt có không chất phụ gia, đủ các mùi vị.
Sở Chiêu Du ở trong phòng có hơi tẻ nhạt, đầu tiên đi qua đi lại chờ Tiêu Hành, sau đó nhìn thấy bao quần áo trên ghế, tâm huyết dâng trào tháo ra.
Trẫm thu dọn bao quần áo cho Nhiếp chính vương trước, sao quay đi quay lại thì biến thành hành lý của trẫm rồi.
Bọn họ lên đường đều có người hầu hạ thu dọn hành trang, không cần tự làm, bởi vậy tay nải cũng chỉ như coi như là chút lòng thành, không dùng đến.
Sở Chiêu Du lật mấy bộ quần áo, thậm chí còn nhìn thấy bộ đồ trắng y cho Nhiếp chính vương mượn.
Gia đình trong kinh thành giàu có, xà phòng dùng để giặt quần áo đều là sản phẩm cao cấp, ngoại trừ bồ kết ở ngoài còn trộn lẫn cả các loại hương liệu, sau khi hong khô quần áo thì sẽ có mùi thơm.
Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du cũng không ngoại lệ, mặc dù bọn họ không chú ý đến những chi tiết này nhưng người hầu sẽ luôn giúp bọn họ chuẩn bị.
Bộ đồ trắng là của Lục Bột, hạ nhân giặt quần áo chắc không biết nó đã thuộc về Nhiếp chính vương, lúc ở hoàng lăng đã phân ra giặt và hong khô. Người gấp quần áo thì tinh mắt, đưa đến gian nhà của Sở Chiêu Du. Cuối cùng, Tiết công công cất vào bao quần áo của Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du ngửi thấy một mùi xà phòng thanh mát, so sánh với mấy bộ quần áo có hương liệu kia thì có cảm giác đơn thuần không làm màu, khá dễ ngửi.
Lại ngửi một chút xem.
Dựa vào… Y đang làm gì thế, thế này rất giống kiểu âm thầm say mê ngửi quần áo của Nhiếp chính vương ở sau lưng hắn!
Sở Chiêu Du giật mình chấn động, mở ra một cánh cửa sổ, gọi Triệu Kim, “Trước đây không cảm thấy, mùi xà phòng ngửi rất thơm.”
Ánh mắt y ám chỉ Triệu Kim: Trẫm như vậy có bình thường không?
Triệu Kim lập tức hiểu ngầm, “Có lúc thuộc hạ cũng đột nhiên thích nghe một loại mùi vị nào đó, bao gồm cả một số mùi trước đây không thích, qua mấy tháng lại đột nhiên đổi thành thích.”
Người mang thai chính là kiểu ngang ngược như thế, cho dù hiện giờ Sở Chiêu Du nói cho hắn biết rằng y nhìn thấy mặt chưởng quỹ dưới lầu là lại muốn nôn, Triệu Kim cũng không lấy làm lạ.
Bệ hạ là thiên tử, vài tật xấu của phụ nữ có thai bình thường còn kinh khủng hơn ngàn lần.
Sở Chiêu Du hơi mơ hồ, không ai nói cho y biết người mang thai sẽ thích mùi xà phòng.
Thậm chí y còn hơi nhớ hộp xà phòng hiện đại ba tệ một cục.
Thân vệ đầu óc mơ hồ, tại sao nửa đêm bệ hạ lại thảo luận mùi bồ kết với Triệu thị vệ, lại còn vô cùng hợp tình hợp lý?
Y dường như bị lây nhiễm ngửi thử cổ tay áo của mình một cái, mùi trên người y quá bình thường, làm sao so được với xà phòng chuyên cung cấp cho Nhiếp chính vương.
Tiêu Hành bưng một mâm sáu bát đậu phụ tiến vào, nhìn thấy tay Sở Chiêu Du còn chưa rời khỏi bao y phục trắng kia.
Đang ngửi… quần áo Lục Bột?
Dù là hắn đã từng mặc, thế nhưng trong bao quần áo có nhiều quần áo của bản thân hắn như vậy, tại sao Sở Chiêu Du cứ cố tình chọn màu trắng!
“Đang làm gì?” Tiêu Hành bất thình lình lên tiếng.
Sở Chiêu Du sợ hết hồn, hoảng quá nói bậy: “Trẫm không có ngửi y phục của ngươi.”
Trẫm thề trẫm không có ý nghĩ kỳ quái gì với Nhiếp chính vương!
Đúng là không có, y phục kia là của Lục Bột. Sắc mặt Tiêu Hành tối sầm lại, nhìn thấy y phục của hắn đều bị Sở Chiêu Du lật ngổn ngang chồng ở một bên, rõ ràng là vô cùng ghét bỏ.
Trước hôm nay, Nhiếp chính vương còn để Lục Bột trong lòng, bây giờ vừa nghĩ, tên tiểu tướng quân trước đây Sở Chiêu Du viết chữ lên lòng bàn tay không phải Lục Bột thì là ai!
Họ Lục dáng dấp cũng rất đoan chính.
Cao ngang với bản vương.
Võ công cũng tàm tạm.
Nhiếp chính vương càng nghĩ càng ghen, lấy ra một bộ đồ đen từ trong đống quần áo, cười lạnh: “Thích ngửi quần áo người khác? Vậy đêm nay đổi, cởi long bào ra.”
Vật nhỏ nên mặc quần áo của hắn, ăn cơm hắn bón, đi cũng phải để hắn ôm!
Sở Chiêu Du vừa nhìn Nhiếp chính vương lấy quần áo của hắn ra, lắc đầu từ chối, “Cái màu trắng này còn có thể thương lượng.”
Lúc y nói lời này, hoàn toàn không ý thức được cái màu trắng này là của Lục Bột.
Nhiếp chính vương thực sự sắp tức ch.ết, Sở Chiêu Du có biết cái gì gọi là thận trọng không, ngoài bản vương ra, Lục Bột có thể làm đậu phụ vào nửa đêm cho y à!
“Bệ hạ thích Lục Bột?” Tiêu Hành âm u hỏi, chỉ cần Sở Chiêu Du nói phải, hắn lập tức về hoàng lăng giết người.
“Ngươi đang nói cái gì đấy?” Sở Chiêu Du khiếp sợ, biểu tình của Nhiếp chính vương cứ như là muốn giết người, “Liên quan gì đến Lục Bột?”
Tiêu Hành: “Ngươi ngửi y phục của hắn, ném cái của bản vương.”
Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, mới hiểu được: “Không phải, ta thích mùi y phục của hắn.”
Tiêu Hành chuẩn bị nâng kiếm.
“Ngươi hung ác cái gì!” Sở Chiêu Du nắm chặt tay Nhiếp chính vương, “Ý của trẫm là, ta đột nhiên thích mùi xà phòng, cảm thấy nó rất dễ chịu, quyết định sau đó quần áo đều sẽ giặt bằng xà phòng phổ thông.”
Tiêu Hành tỉnh táo trong nháy mắt: “Ngươi nói thật?”
“Thật.” Sở Chiêu Du ngồi vào cạnh bàn, “Tối lắm rồi, không nên quấy rầy người ở phòng nghỉ ngơi, chúng ta đi ăn chút đậu phụ đi.”
Nhìn thấy sáu bát đậu phụ trên bàn, khóe mắt Sở Chiêu Du cong cong, “Nhiếp chính vương, trẫm rất tán thưởng ngươi.”
Ngay cả y cũng không biết đứa con trong bụng thích ngọt hay là mặn, Nhiếp chính vương suy tính rất chu toàn.
Sự tức giận của Tiêu Hành tiêu tán như vô hình, sau này quần áo của bản vương cũng dùng xà phòng phổ thông giặt.
Lúc đó vật nhỏ còn không chủ động nằm úp sấp ở trên người hắn sao.
Khi đèn trong phòng tắt lần thứ hai, một món ám khí hung hiểm bay ra từ khe cửa.
Thân vệ như gặp đại địch tiếp được, vừa nhìn, quần áo của Lục Bột.
…
Hôm sau.
Trong khách điếm nhỏ đối diện với khách điếmtốt nhất, lão đầu xoay xoay eo, tính tiền ra ngoài.
Ngày hôm qua ăn nhiều lạc, không chỉ mất tiền mà còn đau răng.
Động tác duỗi người ngừng lại, lão đầu nhìn thấy một tên đại ngu si nào đó đỡ một tên thiếu niên mặc áo lam tiến vào xe ngựa.
Đợi nhìn lại lần nữa thì xe ngựa đã đi xa.
Thiếu niên mặc áo lam chỉ nhìn thấy bóng lưng, bụng không thấy rõ.
Lão đầu tức giận đến vỗ đùi, rốt cuộc là có hay là không có!
Nếu không có, vậy thì chuyện không liên quan tới ông, quyền quý trong kinh thành phiền toái, ông không muốn quan tâm.
Nếu mà có rồi thì y thuật của ông chưa trót lọt, chưa nói rõ ràng tác dụng phụ, phải đến phụ trách sự ra đời của đứa trẻ.
Xuất phát từ đạo đức hành nghề y, lão đầu trở về lật sách xong lại đi tìm người. Nhưng khi nghe đến người trúng sâu độc chính là Nhiếp chính vương, ông lại rút lui.
Phiền phức.
Mạo muội tìm tới, nhỡ Nhiếp chính vương muốn lão đầu ta ở lại làm thái y thì biết làm thế nào bây giờ?
Lão đầu thổi râu mép trừng mắt, nếu mà tối hôm qua ăn ít vài hạt lạc, uống ít một hai hớp rượu, sáng nay có thể tỉnh ngủ sớm một chút, ra khỏi cửa nhanh một bước là có thể nhìn thấy bụng đồ ngốc có lớn hơn không rồi!
Hạt lạc hỏng việc!
…
Ngày thứ hai sau khi bệ hạ hồi kinh, lâm triều đã ngừng ba ngày lại được tiến hành bình thường.
Không chỉ có Nhiếp chính vương, còn có linh vật là bệ hạ, các đại thần lẳng lặng chờ mong vào triều, tâm lý vô cùng thỏa mãn.
Tạ Triều Vân xa xa nhìn thấy một người hơi giống Nhiếp chính vương, không thể tin được, đề khí đuổi theo, gặp nhau ở ngoài điện Tuyên Chính.
“Thực sự là Nhiếp chính vương ha ha ha ha ha ha ha…” Tạ Triều Vân vỗ vai Tiêu Hành cười cong eo.
“Nhiếp chính vương mặc triều phục ha ha ha… Tiêu Dự Đạo ngươi cũng có ngày hôm nay…”
Tiêu Hành sắc mặt tái xanh, rất muốn diệt khẩu Tạ Triều Vân.
Trên người hắn chính là triều phục chính thức, quy cách tương tự với thân vương của Đại Sở, chỉ ở dưới hoàng đế, bên ngoài áo bào tím sẫm, gấm vóc bên trong trắng tinh, trước ngực có chín con trăn, hai vai thêu hoa văn hành long, đường vân vạt áo tối màu, rủ xuống mang theo hàm ý tươi đẹp rực rỡ, cửa tay áo kim tuyến lông chồn có mùi thơm.
Sau khi tiên đế băng hà, Nhiếp chính vương trở nên hung hăng cực độ, tuy rằng hàng năm phòng sản xuất vẫn dựa theo quy cách để làm y phục, dùng vải vóc và thợ thêu số một ở Đại Sở nhưng Nhiếp chính vương vẫn coi nhẹ quy định lâu đời, vào triều chưa bao giờ mặc triều phục, cũng không ai dám có ý kiến.
Tạ Triều Vân đuổi theo, cản lại Nhiếp chính vương, không sợ ch.ết hỏi: “Nhiếp chính vương đã từng thấy khổng tước tây nam chưa?”
Tiêu Hành mặt lạnh: “Chưa.”
“Mạt tướng cũng chưa.” Tạ Triều Vân tiếc nuối nháy mắt, quậy phá cười ra tiếng, “Nhưng nghe nói khổng tước đực xòe đuôi cầu hoan (gạ chjch) cũng giống như Nhiếp chính vương áu—— ”
Tạ tướng quân hôm nay bị thương không thể vào triều. (cái mồm hại cái thân đó anh toi)