Chương 11: Nữ tử Tiểu Bạch Liên kỳ ba

Trẫm ngồi cạnh tiểu hoàng thúc, cố gắng không nhìn đến Phương cô nương đang rưng rưng nước mắt, chăm chú dùng bữa. Tiểu Lục Tử bên cạnh đang uy trẫm ăn bánh bao, thỉnh thoảng còn đút cho trẫm một ngụm cháo thơm ngào ngạt.
Trẫm nuốt một miếng bánh bao, hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”


“Dân nữ Phương thị Bạch Liên.”
Trẫm thề, lúc Phương cô nương nói lời này trẫm đã nhìn thấy tiểu hoàng thúc co rút khóe miệng mấy lần liền.
“Vậy ngươi vì sao lại gặp được tiểu hoàng thúc?”


Lúc trẫm hỏi mấy lời này trẫm cũng nhớ lại mấy câu mà tiểu hoàng thúc đã từng nói, y nói trên đời có một loại nữ nhân, luôn có tham vọng leo lên cành cao để biến thành Phượng Hoàng, ngoài miệng lại luôn tìm lý do cho mình, rêu rao mình vô tội. Nhưng trẫm thấy, hình như không đúng lắm.


Phương Bạch Liên nắm chặt khăn tay, gương mặt ửng hồng: “Vương gia cao lớn dũng mãnh, cứu dân nữ một mạng. Dân nữ bội phục ngài ấy, nên hy vọng có thể đi theo Vương gia, hầu hạ ngài cả đời.”
Trẫm chớp chớp mắt: “Ngươi muốn làm Vương phi của tiểu hoàng thúc sao?”


Phương Bạch Liên nháy mắt, giống như nghe được điều gì rất đáng ngạc nhiên: “Tất nhiên là không. Thân phận của dân nữ làm sao có thể xứng với Vương gia? Vương gia là người dũng mãnh nhất, nữ tử cả thế gian này cũng không ai xứng với ngài.”


Trẫm phát thệ lần thứ hai, khóe miệng tiểu hoàng thúc lại co rút.
“Nhưng theo lời ngươi, tiểu hoàng thúc về sau sẽ không cưới được Vương phi.”
Phương Bạch Liên tiếp tục nắm chặt khăn tay, xấu hổ nói: “Vương gia anh tuấn dũng mãnh như vậy, nhất định sẽ tìm được nữ tử hợp tâm ý mình.”


available on google playdownload on app store


Trẫm phát hiện, Phương cô nương này luôn luôn khen ngợi tiểu hoàng thúc dũng mãnh, nhưng trẫm thấy y một chút cũng không dũng mãnh, tiểu hoàng thúc là xinh đẹp!
Trẫm lại hỏi nàng: “Sao ngươi có thể làm cho ma ma và thủ vệ hôn mê được?”


“Mẫu thân dân nữ xuất thân từ y học thế gia, dân nữ từ nhỏ theo mẫu thân học y, cho nên biết cách chế dược.”
Trẫm tò mò: “Vậy y thuật ngươi thế nào?”
Phương Bạch Liên ngây ngẩn nói: “Dân nữ còn chưa xuất sư, nhưng mẫu thân nói dân nữ có thể sánh được với Ngự y trong Thái y viện.”


Trẫm hưng phấn: “Ngươi thật sự lợi hại như vậy?”
“Dân nữ cũng không rõ lắm, dân nữ chưa bao giờ gặp qua Ngự y trong Thái y viện. Nhưng mẫu thân dân nữ quả thật đã nói như vậy.”
Trẫm quay đầu nhìn tiểu hoàng thúc: “Tiểu Bạch hình như rất lợi hại.”


Tiểu hoàng thúc nhét vào miệng trẫm một ngụm cháo, nói: “Ngươi lại có ý xấu gì rồi?”
“Trong Thái y viện chưa từng có nữ Ngự y.” Trẫm vội nuốt cháo trong miệng rồi nói, “Tiểu Bạch có thể khiến cho thủ vệ ngươi phái đến hôn mê, vậy nàng nhất định có thể làm Ngự y.”


Tiểu hoàng thúc nghiêm mặt: “Hồ nháo.”
Trẫm mới không thèm quan tâm tiểu hoàng thúc đang lạnh mặt đâu, chỉ quay sang hỏi Phương cô nương có muốn đến Thái y viện không.
“Nếu đến Thái y viện, dân nữ còn có thể hầu hạ Vương gia sao?”
Trẫm lắc đầu, tất nhiên là không thể!


“Vậy dân nữ không đi, dân nữ còn muốn hầu hạ Vương gia cả đời.”
Trẫm lần thứ ba thề, khóe miệng tiểu hoàng thúc lần này co rút càng lợi hại, biểu tình vô cùng dọa người.
“Tam Sinh, đưa Phương cô nương xuống.” Tiểu hoàng thúc đột nhiên mở miệng.


Trẫm đương nhiên không thể để cho nàng đi, vì thế cầm lấy tay áo tiểu hoàng thúc ra lệnh: “Tiểu hoàng thúc, ngươi đồng ý đi, Tiểu Bạch rất thú vị đó.” Không đợi y trả lời, trẫm lại nhìn về phía Phương Bạch Liên hai mắt đẫm lệ: “Về sau tiểu hoàng thúc nhất định sẽ thường xuyên ở trong cung, ngươi vẫn không muốn đến Thái y viện sao?”


Phương Bạch Liên chần chờ.
Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc có xu thế tức giận, vội vàng vồ tới, dùng vuốt rồng nhỏ của trẫm bịt miệng y: “Quyết định vậy đi, Tiểu Bạch, ngày mai ngươi sẽ theo trẫm hồi cung.”
“Vậy cũng được.” Phương Bạch Liên gật đầu: “Nhưng dân nữ vẫn chưa biết ngài là ai?”


Trẫm sửng sốt: “Trẫm chưa nói sao? Trẫm là Hoàng đế nha.”
Nghe vậy Phương Bạch Liên liền quỳ mạnh xuống đất, nước mắt từ dòng suối nhỏ hóa thành con sông lớn: “Hu hu hu, phụ thân, mẫu thân, Liên nhi nhìn thấy Hoàng Thượng rồi hu hu hu…”
Có gì đáng khóc sao ==


Tam Sinh dẫn Phương Bạch Liên đi thu thập hành lý. Trẫm sờ sờ cái bụng tròn xoe, nhìn về phía tiểu hoàng thúc, rất muốn ra ngoài đi chơi nha. Khó khăn lắm mới được xuất cung, tất nhiên không thể chỉ ở trong phủ Nhiếp chính vương được.
“Đi thôi, hôm nay mang ngươi ra ngoài nhìn một chút.”


Tiểu hoàng thúc dắt tay trẫm cùng nhau xuất môn, trẫm vô cùng cao hứng, quyết định đợi lát nữa sẽ mời y ăn cơm, ưm, tiểu hoàng thúc trả tiền.


Đứng tại đại môn, tiểu hoàng thúc rất nghiêm túc dặn trẫm ở bên ngoài không được gọi y là tiểu hoàng thúc, cũng không thể tự xưng trẫm, càng không thể… Tóm lại, hết thảy đều phải điệu thấp.
Trẫm cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã biết.


đường phân cách được xuất cung thật hạnh phúc
Trẫm cảm thấy mắt mình không đủ dùng, ngoài cung rất nhiều thứ chơi vui. Trẫm bám trên cửa sổ xe ngựa, hai mắt mở lớn ra sức nhìn a nhìn, nhìn kiểu gì cũng không đủ.


“Tiểu thúc thúc, trẫm, ta muốn xuống đó xem.” Trẫm chỉ nhìn qua đã cảm thấy nghiện, kiểu gì cũng phải đi xuống đó xem cho kĩ.
“Chờ qua con đường này đã.”
Được tiểu hoàng thúc hứa hẹn, tâm tình trẫm rất tốt.


Xe ngựa đi thêm một đoạn, trẫm nghe thấy âm thanh bên ngoài càng lúc càng náo nhiệt. Một lát sau, xe ngựa dừng lại, xa phu vén rèm lên.
Tiểu hoàng thúc ôm trẫm xuống xe ngựa, sau đó quẹo một cái, liền nhìn thấy đường lớn vô cùng phồn hoa, cực kỳ nhiều người, cực kỳ náo nhiệt.


“Hôm nay là ngày hội, cho nên nhiều người hơn bình thường. Lát nữa nhớ nắm chặt tay ta, nếu không nghe lời ta sẽ mặt kệ ngươi.”
Trẫm nhăn mặt, không thèm tin tiểu hoàng thúc hù dọa người đâu.


Bởi vì trẫm chưa từng ra khỏi cung, cho nên nhìn thấy cái gì cũng đều cực kỳ mới lạ, trẫm bảo tiểu hoàng thúc mua cho trẫm thật nhiều tượng đất, đến lúc hồi cung sẽ đưa cho hoàng đệ hoàng muội hoàng chất.


Trẫm còn ngửi thấy mùi thơm ngọt thật ngon, vì vậy liền nói tiểu hoàng thúc mua cho trẫm ăn, nhưng y nhất quyết không đồng ý. Trẫm giận rồi, quyết định hôm nay không mời y ăn cơm nữa. ╭(╯^╰)╮


“Được rồi, chỉ là hạt dẻ xào đường, cũng không phải chưa từng ăn qua, ” tiểu hoàng thúc ôm trẫm lên, vỗ vỗ tiểu Long mông của trẫm: “Trở về ta liền sai người làm cho ngươi ăn.”
Trẫm cọ cọ, ôm y oán giận: “Mùi vị không giống nhau.”
“Lắm chuyện.”


Trẫm tiểu hoàng thúc cười, hừ một tiếng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Ở trên đường đi dạo thêm một lát, trẫm kéo tiểu hoàng thúc đi đến cửa hàng trang sức xem thử, đột nhiên nghe được tiếng mắng chửi vô cùng kiêu ngạo ở phía trước.


“Tiểu thúc thúc, chúng ta đến xem sao đi.” Trẫm hiếu kỳ, hướng đầu về phía bên kia, cho nên không nhìn thấy mặt tiểu hoàng thúc nháy mắt biến đen.


Tiểu hoàng thúc ôm trẫm chậm rãi đi qua, trẫm liền cao hơn người khác một cái đầu, nhìn rất rõ tình huống bên trong. Một bên nhìn qua đã biết là con cháu nhà quyền quý, bên còn lại là mấy thư sinh, ăn mặc đơn giản. Hai bên giằng co, không ai nhường ai.


“Tiểu thúc thúc, bọn họ muốn đánh nhau sao?” Trẫm ghé vào tai tiểu hoàng thúc nhẹ giọng hỏi.
Tiểu hoàng thúc không trả lời, yên lặng vỗ tiểu Long mông của trẫm.
Trẫm: “…” Vì sao bị thương luôn là tiểu Long mông của trẫm chứ?!
Hôm nay là mùng 1 Tết. Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ, năm mới hạnh phúc.






Truyện liên quan