Chương 33
Vì những dòng này mà Trần Diệc Xuyên như thay đổi thành con người khác.
Quyển vở kia, đã được giữ gìn cẩn thận ở nhà. Cậu cần phải cố gắng hơn trước kia, không nề hà nỗ lực không nhận được hồi báo, chi ít cũng đã từng một lần hết mình.
Từ lúc vào tiểu học đến nay, cậu luôn cho rằng mình thông minh hơn những người bạn đồng trang lứa, dễ dàng đạt thành tích tốt hơn so với họ. Mỗi lần thầy giáo giảng bài trên bảng, cậu chỉ nghe qua một lần là đã hiểu tường tận, vậy nên không biết tại sao có những người muốn nghe lại lần thứ hai, càng không rõ lý do gì mọi người lại đua nhau học thêm học bớt.
Có đôi khi cậu cũng mua sách tham khảo, nhưng chỉ đơn giản là lướt qua, lật từng trang từ đầu đến cuối cũng như đã làm hết toàn bộ bài, cây viết chưa bao giờ đặt xuống.
Có lẽ đây là trí thông minh trời cho, khiến cậu luôn nổi trội hơn người khác.
Với tài năng này, cậu dễ dàng vào đến trung học, mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi như thế cho đến khi kì thi cấp ba diễn ra, liên tiếp như vậy trượt dốc dài, khiến cậu buồn bực không phải vì làm không tốt, mà rõ ràng là biết nhưng không chịu dốc lòng.
Không đạt được mọi thứ như mong muốn sinh ra sự âu lo, mất mát, phiền não, ngày qua ngày cứ giày vò chính cậu, cậu bị hạng nhất bỏ càng lúc càng xa, thậm chí bắt đầu hối hận vì từ bỏ vị trí thi quốc gia.
Nhưng giống như một hạt bụi trôi lạc vô định, cậu hối hận đã muộn rồi.
Nhưng giờ đây, cuối cùng cậu cũng thông suốt, thay vì lãng phí thời gian để lo nghĩ không đâu, chi bằng tập trung vào thứ khác, theo lời Triệu Ninh Thành nói, người có thể kéo cậu ra khỏi vũng lầy, chỉ có thể là chính cậu mà thôi.
Có lẽ đây chính là tuổi trẻ, lòng tin cao như núi ngất trời, cuồn cuộn như sóng biển không dứt.
Trong đợt kiểm tr.a tháng tư này, Trần Diệc Xuyên nhanh chóng quay về top năm, nhảy lên hạng ba toàn lớp.
Lúc phát bài kiểm tra, cậu cố tình lấy bài Hạ Lâm Hi ra trước, đứng bên bàn cô nói: “Lần này cậu làm bài không tệ.”
Nếu như là lúc trước, Hạ Lâm Hi nhất định sẽ trả lời, làm bài lúc nào cũng ổn cả, nhưng bây giờ, thành tích của Trần Diệc Xuyên lên xuống bất thường, cô nghĩ đối phương chắc cũng không chịu nổi đả kích nên liền nuốt lời định nói vào trong bụng: “Trúng vào đề đã làm.”
Trần Diệc Xuyến sửng sốt, cười nói: “Hạ Lâm Hi, cậu là ai vậy? Cậu khiêm tốn như này từ bao giờ thế?”
“Đây không phải là khiêm tốn.” Hạ Lâm Hi chữa lời. “Là sự thật đấy.”
Những đề bài trong môn Văn, trăm bài cũng như một, vẫn chung một phương pháp như vậy, chẳng qua diễn đạt khác nhau mà thôi, nếu làm nhiều bài, nhất định sẽ nhận ra sự tương đồng này.
Đây là kinh nghiệm Hạ Lâm Hi đúc kết được, không chỉ áp dụng vào Ngữ Văn và Anh Văn mà có thể ứng dụng vào Toán Học lẫn Vật Lý.
Cô mở bài thi của mình ra, khẳng khái nói, lại nghe Trần Diệc Xuyên đáp lời: “Nhiều nhất là một tháng, tôi có thể khôi phục thành tích của mình, hoặc là trung bình điểm sẽ vượt qua cậu…”
Cậu nói: “Bây giờ, tôi cắm đầu mà học, kết quả ra sao, lần kiểm tr.a tiếp theo sẽ thấy.”
Hạ Lâm Hi không phản bác lại.
Tưởng Chính Hàn có thể từ hạng nhất từ dưới đếm lên tiến đến vị thứ hai mươi mốt toàn lớp, đây là sự tiến bộ rất lớn lại vô cùng chắc chắn, không phải giỏi hơn Trần Diệc Xuyên rất nhiều sao? Vậy nên cho dù Trần Diệc Xuyên có lấy lại được thành tích trước đây cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Nghĩ đến Tưởng Chính Hàn, cô bất giác quay đầu tìm cậu. Bây giờ cậu đang đứng trên hành lang với Trương Hoài Võ, dường như đang nói chuyện phiếm.
Tháng tư tiết trời trở nên ấm áp, hoa anh đào trong trường đã nở rộ, tháng ngày lá rụng xào xạc của mùa đông đã lui xuống, nhường ngôi cho tháng ngày đâm chồi nảy lộc.
Nhìn về phía xa, trên khắp dải cỏ trường học, nhuộm cả sắc màu của hoa. Cơn gió dai dẳng âm hưởng mùa đông thổi qua, tung những đóa hoa lên cao, uốn lượn một vòng rồi lại đáp xuống, cứ thế cả hoa lẫn cỏ đan xen vào nhau.
Hạ Lâm Hi cầm điện thoại ra ngoài, đứng bên lan can chụp ảnh.
Nhìn từ góc độ của cô, giống như đang chụp hoa anh đào dưới sân trường, duy chỉ mình cô biết, đó chỉ là sự che giấu một cách vụng về thôi, thật ra, cô đang chụp Tưởng Chính Hàn.
Nhìn nghiêng thật sự rất đẹp, cô thầm nghĩ.
Trước đây Trương Hoài Võ từng nói, hồi còn trẻ, có lẽ cha của Tưởng Chính Hàn từng rất tuấn tú, mắt ra mắt, mũi ra mũi, lúc đó Hạ Lâm Hi vẫn không hiểu được được những lời này nghĩa là gì, giờ đây nhớ lại…
Cô cũng cảm thấy, đúng là mắt ra mắt, mũi ra mũi, nếu không chụp sẽ rất đáng tiếc.
Nhanh chóng nhấn nút chụp, Tưởng Chính Hàn như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn cô, cậu nở nụ cười.
Còn đẹp hơn nữa.
Hạ Lâm Hi nói: “Cậu chắn tầm nhìn quá.”
Tưởng Chính Hàn trả lời: “Cậu chụp rất tốt.”
“Mình không cố ý chụp cậu đâu.” Hạ Lâm Hi tựa vào lan can, ra vẻ nhìn xung quanh. “Là cậu đứng gần quá, vừa lúc lọt vào ống kính thôi.”
Tưởng Chính Hàn lại gần: “Mình né ra để cậu chụp lại nhé.”
Giọng cậu rất nhỏ, nhưng Trương Hoài Võ lại ở rất gần nên nghe thấy rõ rõ ràng ràng.
Trương Hoài Võ kéo tay áo Tưởng Chính Hàn, hít sâu nhắc: “Đây là hành lang, các cậu chú ý một chút.”
Nhưng cậu chẳng thể ngăn nổi Tưởng Chính Hàn.
Như hai khối nam châm, đứng gần nhau sẽ sinh ra lực hút, Trương Hoài Võ lực bất tòng tâm, không có cách nào tách họ ra được.
Hàng lang người đến người đi, không phải nơi hoàn hảo để ở gần, nhưng Tưởng Chính Hàn vẫn đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi, hoa anh đào dưới tầng vẫn đẹp như cũ, nhưng Hạ Lâm Hi chỉ mải mê chiếc điện thoại của mình.
“Mình phải tạo một album mới.” Hạ Lâm Hi vừa vịn vào lan can, vừa bấm điện thoại. “Để lưu lại ảnh chụp vừa rồi.”
Cô hỏi: “Đặt tên gì thì hợp nhỉ?”
Tưởng Chính Hàn nói: “Đặt là Hạ Lâm Hi đi.”
“Tại sao?”
“Vì ảnh là do cô ấy chụp mà.”
Lời giải thích này cũng rất hợp lý, cô ma xui quỷ kiến thế nào đấy lại mở album thật, đặt tên là Hạ Lâm Hi, sau đó lưu hình của cậu vào.
Lập tức thấy gì đó không đúng: “Không đúng lắm, ảnh chụp không phải mình, lại đặt là Hạ Lâm Hi, kì cục lắm không?”
Tưởng Chính Hàn đề nghị. “Vậy đổi thành tên của mình đi.”
Hạ Lâm Hi làm theo, quả nhiên thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Trương Hoài Võ thấy họ nói chuyện đúng là không coi ai ra gì, lại nhận ra Hạ Lâm Hi đang phóng to thu nhỏ ảnh chụp của Tưởng Chính Hàn, cảm thấy mình không nên ở hành lang này, càng không nên đứng ngay tại đây.
Nhưng cậu vẫn hối thúc: “Các cậu cẩn thận một chút, đừng để ai phát hiện.”
Ngầm hiểu, Hạ Lâm Hi nhìn Tưởng Chính Hàn: “Đừng gần quá, nên giữ khoảng cách một mét.”
“Chúng mình về lớp đi.” Tưởng Chính Hàn không cam chịu, nghĩ ra lối tắt bảo. “Bàn trước bàn sau, nằm trong bán kính một mét đấy.”
Hạ Lâm Hi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hai người họ quay về chỗ ngồi, giống như đôi vợ chồng son sánh bước với nhau, nhưng nhìn thấy khoảng cách giữa hai người học, các học sinh khác cũng không nghĩ nhiều.
Đại khái là như thế, mỗi ngày lặp đi lặp lại giữa chuyện thi cử và bài tập, không có sóng ngầm náo nhiệt, tháng ngày yên ả trôi qua.
Ngày này nối tiếp ngày trước, tháng tư rồi đến tháng năm, thời tiết nóng dần lên, vài nữ sinh đã thay trang phục mùa hạ. Đối với những cô gái lớp mười hai mà nói, đây có thể là lần cuối cùng họ được mặc bộ đồng phục này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngoảnh đầu nhìn lại, tháng năm như chạy trốn, như bị ai đó đánh cắp đi.
Những chi tiết vụn vặt đều không nhớ rõ, nếu có nhớ cũng chỉ là những gì còn quan trọng, ví dụ như lần đầu tiên ước hẹn, lần đầu tiên được sửa xe đạp cho, lần đầu tiên nhận được tấm huy chương ấy…
Hạ Lâm Hi nhận ra, mọi thứ dường như đều quay quanh Tưởng Chính Hàn.
Bắt đầu từ tháng tám năm trước, bầu bạn cùng cô suốt cả năm mười hai.
Đối với một học sinh sắp tốt nghiệm như cô, “tương lai” là hai từ quan trọng nhất. Cô không biết ba năm sau mình sẽ ở ngả trời nào, đã trở thành một ai, đang làm công việc gì. Có lẽ vì chưa dự tính nên cứ mặc sức mà tưởng tượng một không gian to rộng.
Mà nay, khi cuộc sống thời học sinh sắp khép lại rồi, cô cảm thấy mọi thứ thật trọn vẹn, chưa từng e dè, chưa từng thất vọng, rất hài lòng với chính mình.
Tháng năm là sinh nhật của Tưởng Chính Hàn, Hạ Lâm Hi đã chu tất từ lâu, nghĩ đến những món quà tự tay cậu làm, Hạ Lâm Hi quyết định học theo, như tay nghề của cô quả thực quá kém, cô đã tr.a cứu trên mạng rất nhiều nhưng cảm thấy bản thân chỉ làm được mỗi tấm thiệp mừng.
Món quà dù đơn giản nhưng tấm lòng lại đáng trân trọng.
Chạng vạng lúc tan học, Hạ Lâm Hi đưa tấm thiệp cho cậu.
Trời đã xế chiều, ngoài cửa sổ mây giăng đầy trời, tiếng quạ bắt đầu vang lên, học sinh nối đuôi nhau về nhà. Trong phòng học bây giờ chỉ còn lại vài bạn trực nhật, nhưng đều bận bịu chuyện của mình, không ai chú ý bọn họ phía sau.
Hạ Lâm Hi nói: “Mình tiện tay làm, lần sau sẽ tốt hơn.”
Cô siết hai tay trên làn váy, thỉnh thoảng lại vò một chút, giống như đang rất lo âu.
Tưởng Chính Hàn lật từng mặt của tấm thiệp ra xem, đọc những gì mà cô viết, cuối cùng lại bảo: “Không cần tốt hơn đâu, bây giờ đã tốt lắm rồi.”
Hạ Lâm Hi không nghĩ thế, ngẩng đầu nhìn cậu.
Tưởng Chính Hàn cười nói: “Sau khi về nhà, mình sẽ treo nó trong phòng ngủ.”
Hạ Lâm Hi phản đối: “Không được, người khác sẽ thấy…”
Nghe thấy vậy, Tưởng Chính Hàn cảm thấy có chút buồn, đợi thi vào đại học xong, bọn họ có thể quang minh chính đại công khai rồi.
Có lẽ vì suy nghĩ như vậy, nên cậu vô cùng chờ mong tháng sáu cận kề, nếu ngày mai là ngày thi vào đại học, cậu cũng không có ý kiến gì.
Mặt trời khuất dần trên không trung, hoàng hôn càng lúc càng sậm màu, cây cối trong khuôn viên trường xum xuê, những chiếc bóng chồng chéo vào nhau. Con đường ven trường không có một ngọn đèn, khiến dải đường bày ra trước mặt le lói những đốm sáng nho nhỏ.
Chạng vạng, gió lướt qua bên tai, Hạ Lâm Hi song hành với Tưởng Chính Hàn, giống như nhớ đến điều gì đó, im lặng một lúc lâu cô mới nói: “Mình đánh rơi thứ gì thì phải.”
Tưởng Chính Hàn hỏi: “Rơi gì thế?”
“Rơi trên mặt đất rồi.” Hạ Lâm Hi nói: “Cậu cúi đầu xuống đi, mình chỉ cho.”
Tưởng Chính Hàn tin thật, liền vội cúi thấp đầu.
Trong màn đêm đang phủ, mây luân phiên nhau, vầng trăng tròn lấp ló đường chân trời, quanh cảnh xung quanh thật tĩnh lặng, không nghe thấy ai nói gì, chỉ còn lại bóng cây phủ rợp.
Cô nhanh chóng hôn vào má cậu, sau đó thì thầm bên tai: “Sinh nhật vui vẻ”.