Chương 3
Năm ngày sau, toàn bộ lương thảo rốt cục được vận chuyển ra ngoài, nhìn đoàn xe cuối cùng đang đi xa, đứng trên tường thành, Ngũ Tử Ngang thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Tiếu Thọ đứng phía sau Ngũ Tử Ngang, âm thầm quan sát. Đại thần trong triều đều thượng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng tước vương, hắn cũng là một trong số đó. Sau khi đến Lương Châu, nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh trong thành, ý niệm này trong đầu của hắn càng lúc càng sâu. Nhưng không thể không nói, Lương Vương quả thật là một nhân tài. Đối với người khiêm tốn hữu lễ, không dựa vào thân phận vương gia của mình mà kiêu căng, cai quản Lương Châu gọn gàng ngăn nắp, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Đã nhiều ngày Lương Vương đi tới đi lui, không chỉ kiên nhẫn mà còn ôm đồm rất nhiều việc vốn phải là do Tiếu Thọ xử lý, bận tâm đến chuyện mà Hoàng Thượng công đạo như thế, hành sự không hề có một chút sơ xuất, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Người như vậy nếu có thể vì triều đình, vì Hoàng Thượng mà tận lực thì ắt hẳn là một điều may mắn, thế nhưng thế lực của Lương Vương đã uy hϊế͙p͙ đến Hoàng Thượng, đáng tiếc, đáng tiếc a.
Đoàn xe đi xa, Ngũ Tử Ngang bước xuống tường thành, lúc này mới hỏi, “Tiếu đại nhân, Hoàng Thượng gần đây có khỏe không?”
Nhắc đến Hoàng Thượng, Tiếu Thọ lắc đầu, thật sâu thở dài một tiếng, “Hoàng Thượng cần chính yêu dân, là một minh quân hiếm thấy. Nhưng Hoàng Thượng không chịu lo cho bản thân mình, chúng ta làm thần tử nhìn thấy mà chỉ biết lo lắng trong lòng.”
“Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang lập tức thay đổi.
Lương Vương là thật tình hay là giả ý? Tiếu Thọ giải thích, “Từ sau khi nạn tuyết phát sinh, Hoàng Thượng chưa từng hảo hảo an giấc. Cả ngày đều ở Đông Noãn Các xử lý chính vụ, ngay cả tẩm cung cũng không trở về. Nửa tháng qua, Hoàng Thượng đã gầy hơn rất nhiều. Đêm đó ta ra khỏi kinh thành đã quá canh tư, mà Hoàng Thượng vẫn không ngại trời tuyết để đến Kỳ Lân Các thăm hỏi chuyện thiên tai. Hoàng Thượng có thể nói là quân vương cần chính nhất của triều đình chúng ta kể từ khi khai quốc cho đến nay, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta lo lắng Hoàng Thượng sớm muộn sẽ có một ngày không thể cầm cự được nữa…”
Ngũ Tử Ngang nhíu mày thành chữ xuyên, hắn nôn nóng chất vấn, “Vì sao Tiếu đại nhân không khuyên nhủ Hoàng Thượng? Chẳng lẽ việc này các Tham Viện đại nhân và Phiền Đại học sĩ cũng không bận tâm hay sao?” (chữ xuyên: 川)
Tiếu Thọ cười khổ, “Vương gia còn không hiểu Hoàng Thượng hay sao? Hoàng Thượng từ khi là thái tử đã thường xuyên vì quốc sự mà mất ăn mất ngủ, huống chi nay đã là thiên tử. Chúng ta đều đã khuyên nhủ, nhưng Hoàng Thượng căn bản không nghe, nói nhiều thì người sẽ mất hứng, chúng ta chỉ có thể tự lo lắng trong lòng.”
Ngũ Tử Ngang nắm chặt tay dưới lớp y mệ, “Ta sẽ gửi cho Hoàng Thượng một phong thư để khuyên nhủ hắn. Long thể của Hoàng Thượng phải an khang thì thiên hạ mới có thể yên ổn.”
Tiếu Thọ lại thở dài một tiếng, “Nói đến yên ổn, Hoàng Thượng lần lữa không chịu tuyển phi cũng là một việc làm ta lo lắng. Hoàng Thượng đã hai mươi mốt, hậu cung đến nay vẫn trống không. Thái tử Tần Du sinh tiền cũng không lưu lại huyết mạch, nếu cứ như vậy thì triều đình chúng ta sẽ không có người thừa kế.”
Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang càng thêm ngưng trọng, hắn nói, “Hoàng Thượng có lẽ vẫn chưa gặp được nữ nhân trong lòng. Với hiểu biết của ta đối với Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng không ham mê chuyện phong nguyệt. Nếu không thì cứ tìm một vài bức họa mỹ nhân cho Hoàng Thượng xem qua, không chừng Hoàng Thượng có thể sẽ trúng ý người nào đó.” (giao trứng cho ác nè)
Tiếu Thọ vỗ tay mừng rỡ, “Cách này của Vương gia không tệ! Sau khi hồi kinh thì ta lập tức cùng các Đại học sĩ thương lượng. Hoàng Thượng luôn lấy lý do tuyển tú nữ sẽ hao phí ngân khố mà cự tuyệt, lần này đem mấy bức họa trực tiếp đặt trước mặt Hoàng Thượng, liếc mắt một lúc là có thể tìm được, hơn nữa việc này cũng không hao tổn ngân khố.”
Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Nếu Hoàng Thượng không chịu bỏ ra ngân khố thì ta sẽ bỏ ra.”
“Thật là cảm tạ Vương gia.”
Sau khi lương thảo được vận chuyển, Tiếu Thọ liền dự định khởi hành hồi kinh, nhưng cũng không thể để Ngũ Tử Ngang tiếp tục ôm đồm những việc còn lại, Tiếu Thọ quyết định ở lại một ngày, ngày hôm sau mới lên đường hồi kinh, còn mang theo một phong thư thật dày do Lương Vương viết cho Hoàng Thượng và một cỗ xe chất đầy đặc sản của Lương Châu. (gửi quà cho vợ sao)
Đưa tiễn Tiếu Thọ, Ngũ Tử Ngang nhốt mình trong thư phòng cả ngày, đến chạng vạng hắn mới từ thư phòng đi ra sảnh đường để dùng bữa. Trên đại sảnh, nhị đệ của Ngũ Tử Ngang là Ngũ Tử Anh, tam đệ Ngũ Tử Hoa, và cô nãi nãi Phạm Ngũ Thị đều đã ở đây. Nhìn thấy hắn tiến vào, Phạm Ngũ Thị ngoắc hắn lại, đau lòng nói, “Tử Ngang a, Ngũ Huyền nói rằng ngươi tự nhốt mình trong thư phòng, cơm cũng không ăn, đã xảy ra chuyện gì? Là Hoàng Thượng làm khó Ngũ gia chúng ta hay sao?” (Phạm Ngũ Thị = muội muội của ông nội Ngũ Tử Ngang)
Ngũ Tử Ngang trừng mắt nhìn Ngũ Tử Hoa, rồi mỉm cười nói, “Cô nãi nãi, Hoàng Thượng làm sao lại gây khó dễ cho Ngũ gia? Ta là thần tử, lần này hiếm thấy Hoàng Thượng mở miệng nhờ ta về việc thiên tai, ta đương nhiên phải làm cho tốt, như vậy mới không phụ lòng ủy thác của Hoàng Thượng.”
Phạm Ngũ Thị nắm tay của Ngũ Tử Ngang rồi thở dài, “Vinh hoa phú quý đều là phù vân, Tử Ngang ah, bằng không ngươi đi thỉnh Hoàng Thượng tước vương đi, cả nhà chúng ta dọn đến một nơi khác, rồi ngươi mới thú tiểu thư Liễu gia vào cửa, người một nhà hòa thuận mà sống. Tuy mắt của ta không còn sáng nữa, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, những người trong kinh đều trông mong Ngũ gia chúng ta gặp chuyện bất trắc, tìm đủ mọi cách làm cho Hoàng Thượng trị tội ngươi. Nghe cô nãi nãi, Vương vị này chúng ta không cần, có được hay không?”
Ngũ Tử Ngang áp chế tức giận, lại nhìn Ngũ Tử Hoa liếc mắt một cái, Ngũ Tử Hoa vội vàng lên tiếng, “Cô nãi nãi, đại ca trung thành và tậm tâm với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng làm sao lại gây khó dễ cho đại ca? Gần đây có vài nơi gặp phải nạn tuyết, nay cả kinh thành cũng bị ảnh hưởng, đại ca trạch tâm nhân hậu, đương nhiên sẽ lo lắng.”
Vẻ mặt của Phạm Ngũ Thị trở nên an tâm, bất quá nàng vẫn hỏi, “Tử Ngang, Hoàng Thượng quả thật không hề làm khó ngươi chứ?”
“Cô nãi nãi, Hoàng Thượng sẽ không gây khó dễ cho ta, ngài không thích nghe người khác nói bậy.” Ngũ Tử Ngang lại trừng mắt liếc Ngũ Tử Hoa một cái, Ngũ Tử Hoa vội vàng cúi đầu, tiếp theo hắn lại nói, “Năm kia phía Bắc Trường Giang bị lũ lụt, Hoàng Thượng không mở miệng ủy thác cho ta, lần này Hoàng Thượng đã mở miệng, ta đang lo lắng nạn tuyết càng nghiêm trọng hơn ta suy nghĩ, cho nên không an lòng. Cô nãi nãi, Ngũ gia sẽ không phải gặp chuyện bất trắc, người đừng bận tâm, thân mình của người là quan trọng nhất.”
“Hảo, ngươi nói như thế thì ta an tâm.” Phạm Ngũ Thị buông tay của Ngũ Tử Ngang ra, nói một cách hiền từ, “Cả ngày chưa ăn gì, nhất định đói bụng, mau dùng bữa đi. Sau này mặc kệ có chuyện gì thì cũng không thể bỏ bữa, thân thể suy yếu sẽ khiến cô nãi nãi đau lòng.”
“Sẽ không có lần sau.” Ngũ Tử Ngang tự mình múc một chén canh cho cô nãi nãi, lúc này cô nãi nãi mới chịu mỉm cười.
Lão nhị Ngũ Tử Anh không thích nói chuyện, khi Ngũ Tử Ngang và cô nãi nãi đối thoại thì hắn chỉ lẳng lặng ngồi nhìn. Sau khi đại ca trấn an cô nãi nãi thì hắn mới cầm đũa, ăn đến một nửa thì Phạm Ngũ Thị lại mở miệng, “Tử Ngang, tang kỳ của phụ thân ngươi chỉ còn một tháng nữa là qua. Hôn sự của ngươi và Song nhi cô nương có phải nên tiến hành hay không?”
Động tác dùng bữa của Ngũ Tử Anh dừng lại, Ngũ Tử Hoa mở miệng nói, “Cô nãi nãi, Liễu cô nương chắc chắn sẽ là hảo tẩu tử. Đại ca bởi vì chịu tang mà hoãn lại hôn kỳ, thế nhưng ba năm qua Liễu cô nương không hề oán thán một câu. Hằng năm sinh thần của ngươi, Liễu cô nương đều gửi lễ vật đến đây.”
“Đúng vậy.” Phạm Ngũ Thị nói với Ngũ Tử Ngang, “Phụ thân của ngươi và Liễu đại nhân là bằng hữu thâm giao, ngươi và Song nhi cô nương xem như là thanh mai trúc mã. Nếu không phải phụ thân của ngươi đột nhiên từ thế, thì hiện tại không chừng ngươi đã có hài tử xưng mình là cha. Tử Ngang, Song nhi cô nương cũng đã hai mươi. Ngươi đừng trì hoãn nữa, cứ tiếp tục trì hoãn như vậy thì đối với thanh danh của Song nhi cô nương cũng không tốt.”
Ngũ Tử Ngang khẽ mỉm cười, “Cô nãi nãi, chuyện này ta hiểu được. Sau khi qua tang kỳ của phụ thân thì ta sẽ đi kinh thành cầu hôn. Liễu Song đợi ta nhiều năm như thế, ta sẽ không phụ nàng.” (muốn ch.ết àh)
“Hảo, hảo, nhà chúng ta đã lâu không có náo nhiệt. Hôn sự của ngươi phải gấp rút lên, tốt nhất sang năm để cho ta có đồ tôn mà bồng bế.” Phạm Ngũ Thị vui vẻ, Ngũ Tử Ngang cũng mỉm cười, chỉ là trong lòng không quá vui sướng, vẫn vì chuyện của Hoàng Thượng mà cảm thấy nặng nề.
“Ta ăn no.” Ngũ Tử Anh đột nhiên buông bát đũa rồi đứng lên, sau khi hành lễ với Phạm Ngũ Thị thì ly khai khỏi bàn ăn.
Ngũ Tử Hoa lẩm bẩm, “Sao nhị ca ăn nhanh thế?”
Phạm Ngũ Thị thở dài, “Hài tử này luôn cất giấu mọi chuyện buồn phiền trong lòng. Ta nghe nói mấy ngày nay hắn ít khi xuất môn, luôn ở trong phòng của mình. Tử Ngang, ngươi nên để ý đến Tử Anh một chút. Trong ba người các ngươi, ngoại trừ ngươi ra thì ta lo lắng nhất chính là Tử Anh.”
“Ta biết.” Ngũ Tử Ngang áp chế lo lắng, trấn an nói, “Cô nãi nãi, một lát nữa ta đi tìm Tử Anh nói chuyện, người đừng quá bận tâm.”
“Cô nãi nãi, người không lo lắng cho ta a.” Ngũ Tử Hoa bất mãn nói.
Phạm Ngũ Thị cười ha ha, “Ngươi là con tiểu hầu bát nháo, không cần ta lo lắng cho ngươi thì ngươi cũng đều nói cho cô nãi nãi. Ta a, chỉ là lo lắng ngày nào đó có một cô nương chạy đến, nói là ngươi khi dễ người ta.”
Ngũ Tử Hoa kêu lên, “Cô nãi nãi, ta cũng không xằng bậy đến mức như vậy. Cho dù là có khi dễ, thì cũng là người ta khi dễ ta.”
“Ha ha, còn nói người ta khi dễ ngươi, là ai chọc giận tiểu thư Triệu gia, làm cho nhà người ta chạy đến đây tố cáo với ta?”
“Cô nãi nãi –, người đừng nói nữa, là ta bị oan uổng mà.”
“Ha ha a….”
Ngũ Tử Hoa chọc cho Phạm Ngũ Thị cười toe toét, không khí trên bàn ăn tốt hơn rất nhiều.
Sau khi dùng bữa, tiễn cô nãi nãi quay về phòng, Ngũ Tử Ngang đi tìm Ngũ Tử Hoa. Vừa thấy đại ca thì Ngũ Tử Hoa lập tức nhận sai, “Đại ca, ta sai rồi, ngươi phạt ta đi.”
Ngữ Tử Ngang trầm giọng, “Sau này nói chuyện với cô nãi nãi thì phải cân nhắc trước sau. Nàng lớn tuổi, không thể hao tâm tổn trí. Nhất là những chuyện như vậy thì không được phép khơi gợi trước mặt cô nãi nãi. Chuyện sinh ý ta mặc kệ ngươi, chuyện triều đình thì ngươi cũng không được nhúng tay vào. Rất nhiều việc ngươi không hiểu, không nên nghe người khác nói cái gì thì ngươi tin cái đó. Gặp chuyện thì phải suy nghĩ cẩn thận một chút, lại càng không nên tùy tiện suy đoán chuyện của Hoàng Thượng.”
“Đại ca, ta đã biết, sau này sẽ không.” Ngũ Tử Hoa khiêm tốn thụ giáo. Thấy hắn chịu lắng nghe, Ngũ Tử Ngang vỗ vỗ vai hắn, “Chuyện sinh ý thì ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi gặp phải chuyện không giải quyết được thì đi tìm ta.”
Ngũ Tử Hoa nở nụ cười, “Đại ca, ta biết ngươi sẽ không thật sự bỏ mặc ta.”
Mỉm cười với đệ đệ, Ngũ Tử Ngang nói, “Quay về nghỉ ngơi đi.”
“Hảo.”
Ly khai khỏi tiểu viện của Ngũ Tử Hoa, Ngũ Tử Ngang lại đi tìm nhị đệ Ngũ Tử Anh. Ngũ Tử Anh đang đứng trong hoa viên, ngẩn người ngắm trăng, phát hiện đại ca đến đây, hắn lập tức kéo ghế rồi châm trà.
“Tử Anh, có chuyện gì? Ta thấy ngươi gần đây rầu rĩ không vui.”
Ngũ Tử Anh khẽ lắc đầu.
Ngũ Tử Ngang thở dài trong lòng, nhị đệ của hắn không thích nói chuyện, không muốn nói thì không ai có thể hỏi ra. Hắn uống một ngụm trà, một lát sau mới mở miệng, “Nếu ngươi không muốn nói thì đại ca cũng không ép ngươi. Tử Anh, mặc kệ gặp phải chuyện gì thì ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi còn có đại ca ở đây. Cho dù trời có sập xuống thì cũng có đại ca đỡ cho ngươi.”
Bờ vai của Ngũ Tử Anh khẽ run lên, hắn cúi đầu không nói lời nào. Ngũ Tử Ngang cũng không ép hắn, chậm rãi cùng hắn uống trà. Qua một lúc lâu, Ngũ Tử Anh mới lên tiếng, “Đại ca, ngươi sắp thành thân?””
Ngũ Tử Ngang hơi giật mình, hắn đặt tách trà xuống, “Ừhm, với niên kỷ của Liễu Song thì quả thật không thể trì hoãn. Có lẽ là sau tất niên.”
Ngũ Tử Anh ngẩng đầu, khuôn mặt chất phác và nghiêm túc giống như Ngũ Tử Hoa, “Đại ca, ngươi và Liễu cô nương bách niên giai lão.”
Ngũ Tử Ngang lại sửng sốt, không ngờ nhị đệ lại nói lời này với hắn. Hắn mỉm cười ôn nhu, “Ừhm, nhất định.”
Ngũ Tử Anh gật đầu rồi lại cuối đầu, sau đó hắn lại nói, “Đại ca, ta muốn tòng quân.”
“Tòng quân?” Ngũ Tử Ngang nhíu mi, “Vì sao lại muốn tòng quân?”
Ngũ Tử Anh buồn bã nói, “Là nam nhi thì phải ở trên sa trường.”
Ngũ Tử Ngang không lập tức trả lời, hắn lặng yên uống hai chung trà rồi mới nói, “Việc tòng quân thì ngươi để ta suy nghĩ, đây không phải trò đùa.”
“Ta, muốn, tòng quân.”
“Ta biết.”
Lại ngồi một lúc, thấy nhị đệ không có gì muốn nói. Ngũ Tử Ngang dặn dò hắn sớm nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy rời đi. Sau khi hắn ly khai, Ngũ Tử Anh ngẩng đầu, trên mặt chỉ còn thống khổ.
Quay trở lại tiểu viện của mình, Ngũ Tử Ngang ngồi xuống chiếc ghế gỗ dưới tàng cây, cũng giống như nhị đệ, hắn ngửa đầu nhìn lên lãnh nguyệt trên không trung, bên tai lại vang lên lời nói của Tiếu Thọ, “Từ sau khi nạn tuyết phát sinh, Hoàng Thượng chưa từng hảo hảo an giấc….Hoàng Thượng đã gầy hơn rất nhiều….Hoàng Thượng căn bản không chịu nghe khuyên nhủ…”
Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mi tâm, khi Hoàng Thượng là thái tử thì Hoàng Thượng còn nghe lời hắn. Hiện tại Hoàng Thượng trở thành vua, hắn rời xa kinh thành đến Lương Châu. Có lẽ Hoàng Thượng vẫn nghe lời hắn, nhưng chỉ khi hắn ở gần bên Hoàng Thượng, còn hiện giờ hằng năm hắn chỉ hồi kinh vài lần. Lại lấy ra lá thư từ trong lòng, Ngũ Tử Ngang nhìn vài lần.
“Không được!” Đánh một chưởng xuống bàn đá, Ngũ Tử Ngang tự nói, “Không thể để cho Hoàng Thượng làm bừa!” Hắn cất lá thư vào, rồi đứng dậy quay về phòng.
Ngày hôm sau, Ngũ Tử Ngang để lại phong thư cho nhị đệ và tam đệ, dẫn theo người hầu Ngũ Huyền và Ngũ Hiến cùng với hai mươi tên thị vệ, trời còn chưa sáng thì đã ra khỏi phủ, thẳng tiến đến kinh thành.
_________________
Don"t worry about anything
Just do what you love and you believe it"s true
Hey, BEST FRIEND, I"m waiting for you!!