Chương 43
Cầm bút nhìn xuống hai chữ
Thanh sơn
cứng cáp đầy mạnh mẽ, hờn dỗi trong lòng của Tần Ca tan đi một ít. Đặt bút, cổ tay linh động,
Thanh sơn
trở thành
Thanh sơn vô úy tinh hỏa, tịch dương bất cụ nhật mộ
. Cho dù công chúa Nữ Trinh quốc đang trên đường vào kinh, cho dù Lương Vương phủ có một vị phu nhân nổi danh kinh thành thì sao? Hắn là đế vương, cho dù tinh hỏa có cháy lan khắp thanh sơn, hoàng hôn không có tà dương, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của hắn, Tử Ngang cuối cùng sẽ đứng trên vạn người. (thanh sơn không sợ tinh hỏa, tà dương không sợ hoàng hôn)
Đầu bút khác nhau lại hạ xuống từng chữ mang theo thần vận tương tự. Hờn dỗi nghẹn trong lòng lại trở nên dư thừa. Hôm nay bỗng nhiên nổi giận vô cớ, e rằng đã khiến Tử Ngang sợ hãi, thật sự đã làm khó hắn.
Tần Ca nâng lên y mệ, Ngũ Tử Hoa thông minh thay một trang giấy mới, sau khi Tần Ca viết xong thì Ngũ Tử Hoa cẩn thận đặt lên chiếc bàn nhỏ kế bên. Lặng lẽ nhìn chuỗi tràng hạt màu trắng trên cổ tay trái của Hoàng Thượng, từng viên tròn xoe trơn bóng, không phải trân châu cũng không phải bằng ngọc, rất giống những viên đá mà đại ca khi vô sự ở Lương Châu đã bắt hắn đi cùng để nhặt về, trong lòng của Ngũ Tử Hoa co rút vài cái. Đột nhiên nhớ đến trên cổ tay của đại ca cũng có một chuỗi tràng hạt bạch ngọc chưa bao giờ rời khỏi người, tim của hắn lại đập mạnh vài tiếng.
Nhấc bút lên, Tần Ca hỏi, “Lương Vương ngày thường có xuống trù phòng nấu nướng hay không?”
Tâm can của Ngũ Tử Hoa run lên, “Thần cũng không biết đại ca sẽ nấu ăn. Thần đến trù phòng xem thử một chút.”
“Đi đi.” Bút hạ xuống một cách có hưng vị.
Ngũ Tử Hoa không hiểu vì sao trên trán lại ứa ra mồ hôi, hắn lập tức khom người thối lui. Ôn Quế nhìn ra cửa, khẽ mỉm cười rồi cũng lui xuống.
Giọt mực nhiễu xuống trang giấy, đôi mắt sáng rực, Tần Ca viết xuống một vầng thơ:
Tần vương lục truất uy tứ hải, ca vũ hoan nháo độc ảnh ai. Tử dạ Sở ca đồ bi thiết, ngang nhiên hồi tiếu cố vương bài.
Tần Thủy Hoàng diệt lục quốc nhất thống thiên hạ thì thế nào? Khi hoan ca nói cười thì bất quá Tần Vương cũng chỉ là một kẻ đáng thương cô độc. Sở Bá Vương diệt Tần Quốc lại thế nào? Thậm chí ngay cả nữ nhân mà mình thương yêu cũng không thể giữ lại. Hắn cũng là người cô độc, nhưng so với những vị quân vương tiền triều thì hắn có người tâm ý tương thông ở bên cạnh. Mà người này sẽ là cả đời của hắn.
Buông bút xuống, Tần Ca suy đoán không biết Ngũ Tử Ngang khi nhìn thấy vầng thơ này thì sẽ thế nào? Sẽ phát hiện bí mật ẩn chứa trong vầng thơ? Có lẽ sẽ có. Người nọ tâm tư tinh tế, lại thông minh vô cùng, làm sao mà không phát hiện được. Vừa rồi là hắn cố ý gây sự, không nên đem chuyện công chúa Nữ Trinh quốc chuẩn bị tiến đến mà trút cơn giận lên đầu Ngũ Tử Ngang. Vốn là muốn đến thăm Vương phủ của Tử Ngang, đến thăm lão phu nhân, có thể thấy được Vương phi, nhưng hắn lại không thể nào kiềm chế được chính mình. Vầng thơ này coi như lời xin lỗi mà hắn không thể nói nên lời. Khom người thổi lên những dòng chữ vẫn chưa khô, Tần Ca mỉm cười. Không ngờ cũng có lúc hắn viết thơ giải thích, bất quá cảm giác cũng không tệ.
Trong thư phòng không người, Tần Ca vứt bỏ uy nghi của bậc đế vương. Ở trong thư phòng của Ngũ Tử Ngang, hắn cảm giác như người nọ đang ở bên cạnh hắn, cảm thấy vô cùng thân thiết. Dạo một vòng quanh phòng, Tần Ca đứng trước một giá sách lớn. Tìm một hồi, hắn rút ra một quyển sách thoạt nhìn rất cũ, có lẽ Tử Ngang vẫn thường hay đọc. Không biết là sách gì. Lật qua vài trang, Tần Ca sửng sốt, sách có tên là
Đoạn Trường Nhân
. Tử Ngang cũng đọc loại sách này? Hắn lật đến trang lời tựa, có một bài thơ của một người đã viết xuống:
Tam xuân phong vũ lạc phiêu diêu, mộng lý đa thiểu ngưng song nhiêu;
Ai ai Nguyệt nương du đăng tẫn, cô hồn vô ngữ dục đoạn trường.
Thế sự vô thường, thán! Thán! Thán!
(Ba mùa xuân trôi qua, trong mộng ít nhiều bị nhiễu loạn. Nguyệt nương tưởng niệm đến khi đèn dầu cạn khô, người không nơi nương tựa đứt ruột đứt gan cũng không thể nói nên lời. Thế sự vô thường, thật cảm thán! =.= dịch tạm cho hiểu thôi)
Tần Ca nhíu mày, chữ viết này là của Ngũ Tử Ngang. Có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với giai nhân
Nguyệt nương
, nhưng không có cách nào nói ra khỏi miệng, chỉ có thể nhìn giai nhân càng ngày càng tiều tụy, bi thương vô hạn. Lật nhanh đến trang tiếp theo, vẫn chưa đọc kỹ, Tần Ca vừa nhìn thấy những dòng này thì lửa giận đã bốc lên tận trời.
Bằng song thán, hồi mâu khước kiến quân hàm tiếu;
Song giáp hồng, toàn thân tu kiến quân nhu tiêu;
Sư tử kiều biên, xuân phong do lộng quyên mạt hồng;
Yên hoa tùng trung, hạ thiền thanh nhiễu y nỉ kiều.
Bộp
, khép lại sách, tâm can của Tần Ca nhói đau từng đợt. Chàng mỉm cười, quân nhu tiêu, Tần Ca như nhìn thấy được Ngũ Tử Ngang đang đứng dưới tàng cây, khóe miệng mỉm cười, sủng nịch nhìn một vị nữ tử đang ưu tư ngồi bên cửa sổ. Nàng kia phát hiện ra hắn, nàng ảo não nấp vào, ngượng ngùng đến mức ngay cả bụi cỏ tiêu điều bên cạnh chàng cũng không dám liếc mắt nhìn. Có lẽ ngay tại bên một chiếc cầu nào đó ở Lương Châu, gió xuân thổi bay chiếc khăn đỏ trong tay nữ tử, trùng hợp được vị nam nhân ở đối diện bắt lấy. Vốn là nhất kiến chung tình, tái kiến lại khuynh tâm. Trong bụi hoa, nam nữ dấy lên liệt hỏa nồng nàn, càng không thể vãn hồi, duy nhất không được hoàn mỹ chính là tiếng ve mùa hạ nhiễu loạn âm thanh kiều diễm của vị nữ tử kia.
Cắn chặt răng, lại lật sách ra, đệ nhị thiên vẫn là một vầng thơ tình. So với đệ nhất thiên càng rõ ràng hơn, càng làm cho hắn cảm thấy ghê tởm. Đệ tam thiên, đệ tứ thiên…Tần Ca càng lúc càng lật nhanh, càng về sau từ triền miên hóa thành ưu tư, tình ý hóa thành khuê oán, những câu khóc lóc kể lể, từng tiếng nức nở nghẹn ngào. Thầm oán trách tình lang bạc bẽo, nhưng lại càng mong có một ngày vị tình lang kia có thể hồi đầu. Mà vầng thơ cuối cùng lại cực kỳ giống như di ngôn của nữ tử trước khi lâm chung.
Đoạn trường nhai biên đoạn trường thảo, đoạn trường thâm xử cô nhạn hào;
Khả hận nguyệt lão bất phân duyến, lãnh bễ nguyệt nô nại hà kiều
(Đoạn trường thảo bên đoạn trường nhai, cánh chim nhạn cô độc nơi vực sâu thăm thẳm. Thật giận nguyệt lão chẳng phân biệt nhân duyên, lạnh lùng để Nguyệt nô cô độc bên cầu)
Hơi nhếch lên khóe miệng, Tần Ca nhắm hai mắt khiến người ta nhìn không ra hàm xúc trong đó. Nguyệt nô….Tần Ca lật đến trang –
“Ai ai Nguyệt nương du đăng tẫn”, “Tam xuân phong vũ lạc phiêu diêu”—
Ba mùa xuân, đó là ba năm. Ngũ Tử Ngang rời kinh không phải là ba năm hay sao? Ha ha ha ha, hảo cho Ngũ Tử Ngang, hảo cho Nguyệt nương. Có lẽ là nữ tử nào ở trong kinh. Thoạt nhìn là một nữ tử xuất thân không cao. Bằng không vì sao khi Lương Vương rời kinh lại không dẫn nàng theo mà chỉ có thể lưu nàng lại kinh thành, bởi vì tình lang rời đi mà buồn bã thương tâm cho đến khi đèn dầu cạn khô?
Hoặc là nữ tử hồng trần ở một thanh lâu nào đó, bằng không Lương Vương đã sớm thú nàng về gia môn, sẽ không
Mộng lý đa thiểu ngưng song nhiêu
. Chỉ có thể mộng tưởng dung nhan xinh đẹp của nàng ở trong mộng. Ba năm qua không được truyền chỉ mà lại lớn mật hồi cung, hóa ra không phải muốn gặp Hoàng Thượng mà là muốn gặp Nguyệt nương đã quấy nhiễu trong giấc mộng bao đêm liền. Đáng tiếc là vì Hoàng Thượng
lạnh nhạt
, nên không tiện ở lại kinh thành quá lâu để thăm nàng. Tương tư hóa thành người không nơi nương tựa để vội vàng chạy đến bên cạnh Nguyệt nương, muốn đem toàn bộ ủy khuất và bất đắc dĩ kể cho nàng nghe, làm cho nàng không nên nghĩ nhiều, thế nhưng âm hồn làm sao có thể nói nên lời, trơ mắt nhìn nàng bởi vì hiểu lầm mà ôm hận qua đời. Thảo nào quyển sách kia lại cũ nát như thế, không biết Lương Vương trong đêm khuya thanh vắng đã trằn trọc lật đi lật lại xem bao nhiêu lần, tương tư bao nhiêu đêm.
Tần Ca mỉm cười, hắn là Hoàng Thượng mà lại vô tri vô giác phá hỏng một mối nhân duyên tốt đẹp. Có câu
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy
tháp phù đồ
, Vương phi là hiền thục nữ tử, nếu Nguyệt nương chưa ch.ết thì có lẽ lúc này Lương Vương đã nạp thiếp vào gia môn. Mỉm cười đặt quyển sách vào chỗ cũ, Tần Ca đi đến trước bàn rồi cầm lấy vầng thơ mà hắn vừa mới viết rồi xé nát, sau đó quăng vào sọt giấy. Lại lấy tiếp hai câu thơ
Thanh sơn vô úy tinh hỏa, tịch dương bất cụ nhật mộ
cũng xé nát.
Không còn phẫn nộ vì bị lừa gạt, không còn bi thương chua xót, thậm chí một chút cảm xúc cũng không còn. Hắn sẽ không hoài nghi lòng trung thành của Ngũ Tử Ngang đối với hắn, có lẽ Tử Ngang thích hắn, chẳng qua hắn không phải là người đầu tiên của Tử Ngang, lại càng không phải là người duy nhất. Từng ngày chìm đắm trong sự ôn nhu của Tử Ngang, hắn thả lỏng cảnh giác, dễ dàng phóng ra tất cả tình cảm. Hắn đã quên quân vương phải vô tình, nếu không thể vô tình thì không nên đa tình. Bất quá lại nhớ đến năm trước, trở lại những ngày tháng trước khi Ngũ Tử Ngang hồi kinh.
Cúi đầu nhìn xuống đất, Tần Ca trực tiếp bỏ toàn bộ những mảnh giấy vụn vào chậu than. Ngọn lửa bừng cháy, chỉ chốc lát lại lặng xuống, cũng như nỗi lòng của Tần Ca. Sau khi đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt thì chỉ trong nháy mắt lại trở nên vắng lặng, hoặc có thể nói là lãnh tĩnh. Hắn không phải nữ tử, sẽ không giống như nữ tử trong quyển sách vì tình lang bạc bẽo mà ngày ngày rơi lệ cho đến khi thương tâm mà ch.ết. Hắn là Tần Ca, là hoàng đế Đại Đông. Là hắn yêu Ngũ Tử Ngang trước, như vậy thì có cái gì để nói.
“Hoàng Thượng, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể dùng bữa.”
Ôn Quế đẩy cửa thư phòng, chỉ thấy Hoàng Thượng cầm lấy sọt giấy đứng trước chậu than, bóng dáng cương trực, lại làm cho đáy lòng của hắn có một chút hốt hoảng.
“Hoàng Thượng, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể dùng bữa.”
“Trẫm đã biết.”
Buông tay, sọt giấy lăn trên đất vài vòng. Tần Ca xoay người, sắc mặt lãnh tĩnh bước ra thư phòng, cũng thuận tay đóng lại cửa phòng. Ngay cả hắn cũng sợ hãi đối với sự bình tĩnh của mình. Đàm hoa như mộng, hóa ra là tư vị như vậy. (đàm hoa = hoa quỳnh)