Chương 54
Lương Vương phủ, trong độc tâm cư của Lương Vương Ngũ Tử Ngang, Phạm Ngũ Thị vui vẻ ra mặt đang ngồi bên giường, cao hứng nắm tay Liễu Song, cười đến mức toe toét. Ngữ thanh đầy thâm ý, “Tử Ngang, Song nhi hiện tại có thai, ngươi cho dù có bận rộn cũng phải ở phủ nhiều một chút với nàng, phải săn sóc nàng nhiều hơn.” Nàng làm sao lại nhìn không ra trong ánh mắt của Liễu Song thỉnh thoảng sẽ hiện lên sự cô đơn vắng vẻ.
“Cô nãi nãi, chỉ cần ta rãnh rỗi thì nhất định sẽ ở trong phủ cùng với nàng.” Ngũ Tử Ngang cũng đang dị thường cao hứng, thấy cô nãi nãi còn có lời muốn nói, hắn lại lập tức lên tiếng, “Ta làm sao lại không muốn ở trong phủ cùng với Song nhi, cùng với người, nhưng ta là Vương gia, thân bất do kỷ. Nếu không ngày mai ta tiến cung thỉnh Hoàng Thượng ban cho vài ngày ở phủ cùng Song nhi, cô nãi nãi người thấy thế có được hay không?”
“Vương gia, ngài tuyệt đối đừng làm như thế.” Liễu Song vội vàng nói, “Ta không cần Vương gia suốt ngày ở bên cạnh. Vương gia được Hoàng Thượng ưu ái, đáng lý phải phân ưu vì Hoàng Thượng, đây cũng là vinh quang cho Ngũ gia chúng ta. Nếu Vương gia thỉnh Hoàng Thượng để đặc biệt ở bên cạnh thiếp, thì thiếp hằng ngày sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Thiếp sẽ chăm sóc tốt tiểu hài tử trong bụng, Vương gia cứ chuyên tâm với sự vụ của ngài.”
“Ai, Tử Ngang, ngươi thật sự là thú được một vị Vương phi rất tốt a.” Phạm Ngũ Thị đem tay của hai người nắm vào cùng một chỗ, nàng nói một cách cảm khái. Lúc này Ngũ Tử Ngang không rút tay ra.
“Song nhi, hiện tại thân mình của ngươi không như trước kia, nhất định phải tuyệt đối cẩn thận. Sắp đến Vịnh Xuân yến, khắp thiên hạ đều biết việc này có liên quan đến ta, ta ắt hẳn sẽ rất bề bộn nhiều việc, có lẽ sẽ bận đến mức không quay về được. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần rãnh rỗi thì ta nhất định sẽ trở về cùng ngươi.”
Khuôn mặt Liễu Song ửng đỏ, “Vương gia cứ lo việc của mình. Trong phủ có cô nãi nãi và quản gia, thiếp không cần phải bận tâm chuyện gì. Điều mà thiếp quan tâm nhất chính là sức khỏe của Vương gia. Thiếp hiện tại thân mình bất tiện, không thể tận tâm chăm sóc Vương gia, Vương gia tuyệt đối phải chăm sóc chính mình, đừng để thân thể quá mệt mỏi.”
Ngũ Tử Ngang mỉm cười ôn nhu, “Ngươi cứ yên tâm. Ngươi phải chăm sóc tốt cho mình và tiểu hài tử trong bụng của ngươi. Muốn ăn cái gì thì bảo hạ nhân làm cho ngươi ăn. Một lát nữa ta sẽ nói với Tử Anh một tiếng, hiện tại trong phủ chỉ còn hắn là nhàn rỗi, khi nào hắn không có việc thì bảo hắn đi cùng với ngươi ra ngoài một chút, tán bộ giải sầu. Trong tay của hắn có binh sĩ, có hắn đi theo ngươi thì ta cũng yên tâm.”
Sắc mặt của Liễu Song hơi biến đổi một chút, nàng cúi mắt rồi mở miệng, “Không cần làm phiền nhị gia. Thiếp cũng không thích đi ra ngoài.”
“Bảo Tử Anh ở bên cạnh thì không thích hợp.” Phạm Ngũ Thị nhíu mày, “Hắn rất chất phác, lại là tiểu thúc tử, ở bên cạnh Song nhi thì sẽ làm cho người ta nói ra nói vào.”
Ngũ Tử Ngang nói một cách yên tâm, “Chính là vì Tử Anh chất phác nên người ta mới không nói ra nói vào, ta cũng sẽ yên tâm. Nếu là Tử Hoa, ta còn muốn làm cho hắn cách xa Song nhi một chút. Nếu không có một ngày Song nhi nhất định sẽ cảm thấy Tử Hoa tốt hơn so với ta.”
“Cái đứa hài tử này.” Phạm Ngũ Thị bị Ngũ Tử Ngang pha trò mà nở nụ cười, Liễu Song cũng mỉm cười.
Ngũ Tử Ngang thở dài, trong lời nói tràn đầy áy náy, “Song nhi, ủy khuất ngươi. Chuyện trong triều ta không chỉ muốn xen vào mà còn muốn phụ trách nhiều hơn, như vậy Hoàng Thượng mới có thể càng ngày càng tín nhiệm ta, Ngũ gia chúng ta mới có thể yên ổn sống tại kinh thành. Hiện tại Tử Anh và Tử Hoa đều vào góp sức cho triều đình, ta yên ổn thì bọn họ mới có thể yên ổn.”
Liễu Song mỉm cười, “Thiếp hiểu được, Vương gia cứ tập trung vào triều chính. Có chuyện gì thì ta sẽ tìm nhị thúc thương lượng.”
Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Tử Anh đúng là có một chút chất phác nhưng hắn thận trọng, lại thật thà phúc hậu. Cô nãi nãi lớn tuổi, ngươi lại mang thai, có hắn ở trong phủ chiếu cố thì ta cũng yên tâm. Thừa dịp đầu xuân, tiết trời cũng ấm áp, ngươi đừng ru rú trong phủ. Không có việc gì thì cùng cô nãi nãi ra phủ đi dạo, bảo Tử Anh đi cùng hai người.”
“Hảo, Vương gia cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình và tiểu hải tử.” Trên mặt của Liễu Song là niềm hạnh phúc của người sắp làm mẫu thân.
Nhìn xem sa lậu, Ngũ Tử Ngang đỡ lấy cô nãi nãi, “Cô nãi nãi, đã muộn rồi, ngài nên trở về nghỉ ngơi.” (sa lậu=đồng hồ cát)
“A, đúng là nên trở về.” Phạm Ngũ Thị đứng dậy rồi lại dặn dò, “Ba tháng đầu ngươi phải cẩn thận, đừng đi lại lung tung, có chuyện gì thì cứ phái hạ nhân đi làm.”
“Song nhi nhớ kỹ.”
Ngũ Tử Ngang lại nói thêm một câu, “Ta đã phân phó với Ngũ Huyền là thuốc an thai của Vương phi phải được chiếu cố đầy đủ. Tử Hoa ở Kinh Vận Bộ, ta sẽ bảo hắn chọn vài vật hiếm lạ cho Song nhi bồi bổ thân mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Phạm Ngũ Thị thoáng yên lòng, được Ngũ Tử Ngang dìu ra ngoài.
Nhìn trượng phu rời đi, Liễu Song sờ lên bụng của mình. Người nọ là phụ thân của tiểu hài tử trong bụng nàng, nhưng vẫn làm cho nàng cảm thấy xa lạ. Trượng phu của nàng ở ban đêm kịch liệt muốn nàng nhưng đến ban ngày lại hoàn toàn thay đổi thành một người khác, làm cho nàng có một chút cảm giác không chân thật. Khẽ thở dài một tiếng, nàng nhẹ nhàng sờ bụng. Thôi, nàng sắp làm nương, tâm tình của phu quân có lẽ sẽ thay đổi, nhưng tiểu hài tử vĩnh viễn sẽ là của nàng.
Nghĩ đến đây, Liễu Song hạnh phúc mỉm cười, nàng sắp làm nương.
Trên đường quay về, Phạm Ngũ Thị nói lời sâu xa, “Tử Ngang, ngươi và Song nhi hiện tại vẫn là tân hôn, nhưng vì sao cô nãi nãi cảm thấy trong lòng của ngươi căn bản không có nàng? Cô nãi nãi biết ngươi bận rộn nhưng Song nhi là tức phụ mới vừa qua khỏi cửa của ngươi, nàng vừa cao nhã lại thanh khiết, ngươi dù bận thế nào cũng phải săn sóc nàng, yêu thương nàng mới đúng. Lần Trước Hoàng Thượng đến phủ, Song nhi bị thương ở chân, vậy mà ngươi cũng không tự mình đến thăm nàng, ngươi có biết Song nhi đau lòng đến mức nào hay không. Ai, cô nãi nãi là người từng trải, hiểu được nỗi đau khi không được trượng phu yêu thương.”
Trên mặt của Ngũ Tử Ngang vẫn là nụ cười thản nhiên, “Cô nãi nãi, ta vẫn xem Song nhi như muội muội, tuy hiện tại nàng đã là thê tử của ta nhưng ta vẫn rất khó có thể xem nàng như một vị ái thê mà đối đãi. Nếu không phải sớm có hôn ước với Liễu gia thì ta tuyệt đối sẽ không thành thân với nàng.”
“Tử Ngang?” Phạm Ngũ Thị kinh hô.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười trấn an, “Chẳng qua ta vẫn chưa thể thích ứng. Thời gian trôi qua thì có lẽ sẽ tốt hơn. Vả lại ta thật sự bề bộn nhiều sự vụ, cho dù không trở về phủ thì ta cũng không thể chợp mắt được nhiều. Hoàng Thượng coi trọng ta, ta càng phải chứng tỏ năng lực của mình cho Hoàng Thượng xem. Ta biết từ khi thành thân đến nay vẫn luôn ủy khuất Song nhi, chờ đến khi ta có chỗ đứng vững vàng thì ta sẽ bồi thường cho nàng.”
Bờ môi của Phạm Ngũ Thị giật giật, do dự một lúc sau mới lên tiếng, “Tử Ngang, ngươi thành thật nói cho cô nãi nãi biết, có phải ngươi đã có người tâm đầu ý hợp hay không? Buổi tối ngươi không quay về có phải vì qua đêm ở nơi đó hay không? Ngươi không cần sợ Song nhi chịu không nổi. Nàng có tri thức lại hiểu biết lễ nghĩa, ngươi có thú thêm mấy tiểu thiếp nữa thì nàng cũng sẽ không để ý.”
“Cô nãi nãi!” Vẻ mặt của Ngũ Tử Ngang tràn đầy kinh ngạc và ủy khuất, “Người nghĩ đi đâu vậy. Ta bận rộn đến mức kiệt sức thì làm sao còn có thời gian đi tìm nữ nhân. Ta vừa thú Song nhi vào phủ, lại lập tức nạp thiếp, cho dù ngài nguyện ý thì ta cũng không bằng lòng. Một người Vương phi mà ta còn không thể ở bên cạnh, nếu thêm vài người nữa thì ta sẽ ch.ết sớm.” (lúc đó là tru di cửu tộc luôn ah, chứ không phải mình bé ch.ết đâu)
“Phi phi phi, nói cái gì mà ch.ết sớm.” Phạm Ngũ Thị nở nụ cười, cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, “Cô nãi nãi nghĩ rằng ngươi có ái nhân ở bên ngoài nhưng lại không tiện mang về cho nên mới thường xuyên không hồi phủ.”
Ngũ Tử Ngang xìu mặt, “Cô nãi nãi, ngài tha cho ta đi.”
“Hảo hảo hảo, cô nãi nãi không nói nữa, là cô nãi nãi nghĩ oan cho ngươi.”
Tiễn cô nãi nãi về phòng, nụ cười trên mặt Ngũ Tử Ngang lập tức biến mất, thậm chí còn mang theo vẻ lo lắng trầm trọng. Đang muốn ra phủ để gặp một người thì quản gia Ngũ Huyền đến tìm hắn, “Vương gia, nhị gia hồi phủ, muốn gặp ngài.”
Ngũ Tử Ngang nhíu mày lại, “Bảo hắn đến thư phòng.”
“Dạ.”
Bước nhanh đến thư phòng, Ngũ Tử Anh đã ở nơi đó mà chờ đợi trong lo lắng. Vẫy lui thị vệ trước cửa, Ngũ Tử Ngang đóng cửa lại, sau đó dùng tay ra hiệu thấp giọng với Ngũ Tử Anh.
“Đại ca! Song nhi có thai?” Gấp rút trở về, vẻ mặt của Ngũ Tử Anh tràn đầy hưng phấn và khẩn trương.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Đúng vậy, ngươi sắp làm cha.”
Lúc này Ngũ Tử Anh hít sâu một hơi, đôi mắt trở nên ửng đỏ.
Tiến lên vỗ vai đệ đệ, Ngũ Tử Ngang nói, “Ủy khuất cho ngươi, Tử Anh. Ta đã dặn dò Song nhi và cô nãi nãi. Sau này ngươi sẽ cùng bọn họ ra phủ giải sầu. Song nhi có thai, sau này cần ngươi ở bên cạnh. Ta đã hỏi thăm, qua ba tháng thì nàng có thể đi đứng bình thường. Ngươi nên dẫn nàng đi ra ngoài tản bộ giải sầu, đừng để cho nàng suốt ngày ru rú trong phủ.”
Ngũ Tử Anh ra sức gật đầu, kích động đến mức không thể nói nên lời.
Bàn tay của Ngũ Tử Ngang đang đặt trên vai Ngũ Tử Anh bỗng nhiên dùng sức, hắn nói một cách nghiêm túc, “Ngươi nhất định phải nhẫn nại. Đại ca cam đoan với ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi và Song nhi ở bên nhau. Nhưng trước đó ngươi phải nhẫn nại, không được để lộ ra nửa điểm dấu vết. Càng không thể để cho Song nhi phát hiện.”
“Ta biết, ta biết.” Ngũ Tử Anh lau mắt.
Ngũ Tử Ngang ôm hắn, “Sắp làm cha, còn không mau nghĩ cho tiểu hài tử của mình một cái danh tự?”
“Ta quay về sẽ lập tức suy nghĩ!” Ngũ Tử Anh vội vàng ly khai, hưng phấn đến mức khi hắn rời đi cũng đã quên đóng cửa phòng.
“Ngũ Hiến!”
“Có tiểu nhân.”
“Ta muốn đến đại lao của Hình bộ một chuyến, ngươi đi báo với Vương phi một tiếng. Đêm nay e rằng ta không quay về được.”
“Có cần tiểu nhân đi cùng hay không?”
“Không cần.”
“Vậy tiểu nhân hiện tại đi bẩm báo với nương nương.”
Sau khi đóng cửa thư phòng, Ngũ Tử Ngang nhanh chân bước ra khỏi phủ. Biết được đêm nay hắn có việc quan trọng, không thể hồi phủ, Liễu Song chỉ hít sâu một tiếng, không hề nói thêm điều gì. Không đau lòng là gạt người, nhưng ai bảo nàng gả cho Vương gia làm chi?
“Nương nương, nhị gia đến. Đưa cho nương nương thứ gì đó rồi lập tức ly khai. Bảo là đã muộn, không tiện vào đây.”
Đang thương cảm, Liễu Song vừa nghe xong thì lập tức ngồi dậy, trong lòng trở nên rạo rực. Tỳ nữ Quyên Tử ôm một cái hộp đem vào giao cho nương nương, còn bảo rằng, “Nhị gia nói Vương gia bận bịu, nương nương có chuyện gì thì cứ tìm hắn là được.”
Liễu Song ôm chiếc hộp, đôi tay có một chút bất ổn, nàng trấn tĩnh tinh thần mà hỏi, “Nhị gia….quay về quân doanh?”
Quyên Tử nhớ lại một chút rồi mới nói, “Hình như là vậy. Nhị gia vẫn còn mặc chiến khải trên người.”
“Ngươi lui xuống đi, ta mệt mỏi.”
“Như vậy…”
“Đêm nay Vương gia đi Hình bộ, không quay về, cứ đặt ở đầu giường là được.”
“Như vậy nô tỳ lui xuống.”
Sau khi Quyên Tử rời đi, Liễu Song mở chiếc hộp, trong hộp có một phong thư. Lấy thư ra, phía dưới là ba dãy tơ thượng đẳng, màu sắc nào cũng có, còn có những cây kim châm với đủ kích cỡ. Trong lòng của Liễu Song vừa lướt qua một chút chua xót, vừa lướt qua một chút ngọt ngào. Khi dùng bữa, nàng đã từng thuận miệng bảo rằng mình thích thêu thùa, thế nhưng nhị gia lại nhớ kỹ. Nàng nhớ rõ khi đó Vương gia cũng đã…
Mở ra lá thư, trên thư chỉ viết một chữ, “Thêu”, Liễu Song nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Loại tơ này chỉ dùng để thêu, không thêu thì còn có thể làm cái gì? Đem thư cất lại vào hộp, sau đó Liễu Song nằm xuống. Trong lòng không còn cảm thấy khổ sở như mới vừa rồi. Nhị gia chất phác thật thà nhưng lại là một người thận trọng. Nếu Vương gia có thể giống như nhị gia thì tốt rồi….Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu thì Liễu Song trừng to hai mắt, bịt kín miệng. Nàng vừa mới suy nghĩ chuyện gì a! Kéo lấy tấm chăn trùm quá đầu, Liễu Song hoảng hốt vì chính ý niệm kia ở trong đầu của mình.
……
Một bóng đen quen thuộc xuyên qua trên nóc hoàng cung. Rất nhanh đi vào tẩm cung của Hoàng đế, bỗng nhiên một người ngăn cản đường đi của hắn. Tháo khăn che mặt xuống, hắc y nhân để cho đối phương thấy rõ mình là ai.
“Không ngờ Lương Vương cũng làm chuyện mà bọn đạo chích hay làm.” Khổng Tắc Huy thu kiếm trở về.
Ngũ Tử Ngang cười khổ, “Là ta không còn biện pháp. Lúc này có lẽ Hoàng Thượng sẽ không muốn gặp ta. Ta lại không thể tiến cung vào giữa đêm khuya như vậy.”
“Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, ngươi nhỏ tiếng một chút.” Bỏ lại một câu, Khổng Tắc Huy nhảy xuống từ trên mái ngói. Ngũ Tử Ngang kéo lên khăn che mặt, tìm nơi ẩn khuất mà nhảy xuống.
Cũng không phải thủ vệ hoàng cung lơi lỏng, mà là sau khi Diêm La Điện được phục hồi thì các ám vệ đều được đổi thành tiểu quỷ. Thân là lão đại đứng phía sau điều khiển Diêm La Điện, Ngũ Tử Ngang tiến cung đương nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Dưới sự trợ giúp của Khổng Tắc Huy, không hề kinh động đến thị vệ bên ngoài tẩm cung, Ngũ Tử Ngang đi đến phòng ngủ của Tần Ca. Rèm che đã được buông xuống, hắn gỡ ra khăn che mặt, đi đến bên giường rồi vén màn lên.
Người đang nằm xoay lưng về hắn bỗng nhiên quay lại, không hề kinh ngạc khi thấy hắn đến. Vừa nhìn thấy đôi mắt của người nọ, Ngũ Tử Ngang đau lòng mà ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay của Tần Ca, “Ta biết rằng ngươi sẽ khó chịu. Cho nên đêm nay ta nói cái gì cũng vô dụng.”
“Nàng quả thật có thai?” Giọng nói của Tần Ca có một chút khàn đặc.
Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Hơn một tháng. Đại phu nói rằng trễ nhất là sang tháng giêng năm sau đứa nhỏ sẽ ra đời.” Đem bàn tay của Tần Ca áp lên mặt mình, giọng nói của hắn cũng khàn khàn, “Tần Ca, ta so với ai khác đều hy vọng bào thai này có thể là nam hài nhi. Ta không biết chính mình có thể chịu đựng đến khi nào. Nghe thấy đại phu bảo rằng nàng có thai, ta lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại lo lắng. Ta lo lắng cho ngươi, vô cùng lo lắng.” Nói xong, hắn đem bàn tay của Tần Ca đặt lên ngực của mình.
Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang, yết hầu phập phồng vài lần, sau đó hạ lệnh, “Ôm ta.”
Giựt xuống rèm che, Ngũ Tử Ngang hung hăng hôn Tần Ca. Tần Ca rút ra trâm gài tóc của Ngũ Tử Ngang, dùng sức xé mở xiêm y của hắn, hơi thở dày đặt của hai người giao hòa cùng nhau.
“Tần Ca, Tần Ca, ta nên làm sao đây….Ta nên làm sao đây….”
“Làm cho ta biết người đang ôm ta là ai.”
“Là ta, là ta, chỉ có thể là ta…..Tần Ca…..Tần Ca….”
Hai thân thể xích lõa dây dưa cùng một chỗ, đôi mắt của Ngũ Tử Ngang đỏ bừng, hắn điên cuồng ra vào trong cơ thể Tần Ca. Tần Ca để lại vết máu đỏ tươi trên lưng của hắn, tựa hồ chỉ có cách này mới làm cho bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của nhau. fynnz.wordpress.com
Đến khi trời tờ mờ sáng, Ngũ Tử Ngang khẽ hôn Tần Ca đã sớm thiếp đi, sau đó không thể không xuống giường mà mặc y phục. Kéo chăn đắp lên thân thể đầy vết xanh tím rồi lặng lẽ rời đi.
—————–