Chương 30
Đến tìm cớ với Lý Dụ là Đức phi Lữ thị.
Lữ thị đương nhiên không dám đối với hoàng đế sinh sự, mà là sinh sự với hoàng hậu. Lữ thị dẫn tiểu hoàng tử đến, nhưng cũng không nhắc đến bệnh tình của Hiền phi trước mà lại nói Hiền phi bệnh tình lâu như vậy, trong cung cũng có người bệnh đều bởi là vì hoàng hậu như nhược, quản lý hậu cung không tốt, không chu đáo.
Trước giờ Lữ thị cùng hoàng hậu không hợp nhau, hai người không sai biệt khi được Nhữ Dương vương đưa về phủ, cũng gần như có thai cùng một lúc. Đại hoàng tử của Hoàng hậu so với nhị hoàng tử của Lữ thị cũng không cách biệt nhau về tuổi tác nhiều. Nếu không phải Nhữ Dương vương hiện tại là người khác, Lý Dụ cảm thấy hai người bọn họ ai thắng ai thua liền rất khó nói.
Sau khi hoàng đế kế vị, Lữ thị không được phong làm quý phi liền cảm thấy đả kích. Nhưng nàng ta cũng không quá sa sút, ngày ngày cố gắng ăn diện, chỉ là không giống như xưa ăn mặc lòe loẹt, hiện tại là bộ dáng giản dị hơn nhiều.
Hoàng hậu không cùng nàng ta trò chuyện, nàng ta liền ở trong cung của mình học nhạc. Hoàng đế mỗi lần kêu ngự trù làm những món mới nàng ta liền cổ động, ở trong cung cố gắng học cách ăn mặc, cố gắng tân trang bản thân mình, mong hoàng đế ngó ngàng.
Có mục đích, nàng ta đương nhiên nhọc lòng quan tâm đến hoàng đế. Nếu không phải bị Lý Dụ đổi linh hồn, Lữ thị không sớm thì muộn cũng chiếm được tâm của hoàng đế.
Bất quá nàng ta cố gắng như vậy, ít nhiều cũng đem lại chút hiệu quả, Lý Dụ thấy nàng ta cũng không làm sai, nên cũng không lạnh lùng trừng phạt nàng ta nữa. Trong cung đối với Lữ thị cũng có chút đồng tình, dung mạo của Lữ thị so với Trần thị đẹp hơn, lại sinh cho hoàng đế một hoàng tử, bị hoàng hậu trấn áp thì thôi, bây giờ Trần thị cũng muốn vượt qua nàng ta.
Lữ thị tích lũy năng lượng mấy tháng nay, cuối cùng cũng đã tìm thấy lỗ thủng để phát tiết.
“Bệ hạ, thiếp từ khi tiến cung tới nay, vẫn luôn an phận thủ thường…” Lữ thị nói nói liền khóc lên. Vừa nói đến những điểm không phải của hoàng hậu, vài chuyện thượng vàng hạ cám mà nói. Hoàng hậu giao cho nàng ta đều là những chuyện vặt vãnh, việc nhỏ vụn. Hoàng hậu phân cho nàng ta những vải vóc đều quá cũ, còn không bằng khi ở Vân Châu. Hoàng hậu biết rõ Trần thị nhát gan câu nệ, liền miễn cưỡng muốn Trần thị ra mặt, đối với Trần thị vô cùng nghiêm khắc. Trần thị sinh bệnh là do hoàng hậu không chăm sóc tốt, doạ Trần thị đến sinh bệnh.
Lý Dụ chỉ là nghe nàng nói, chờ nàng nói xong, mới hỏi: “Vậy theo cái nhìn của ngươi, trẫm nên xử trí hoàng hậu như thế nào?”
Lữ thị cũng không có lớn mật đến nỗi dám trực tiếp nói với hoàng đế phế bỏ hoàng hậu. Nàng ta chỉ là ngồi vào bên ngoài Lý Dụ, khẽ tựa vào vai của Lý Dụ, dịu dàng nói: “Thiếp nào dám muốn bệ hạ xử trí hoàng hậu. Chỉ có điều thiếp có chút oan ức, muốn bệ hạ biết đến…”
Nàng ngửa mặt nhìn Lý Dụ, trên mặt kiều diễm, lông mày khẽ nhíu, góc độ vừa vặn.
Lý Dụ nhìn đến tư thế của nàng ta, cảm giác nàng ta chỉ thiếu cái điện thoại di động, là có thể diễn được những vai nàng ta yêu thích rồi.
Lý Dụ nắm chặt vai của nàng ta, giữ cho nàng và mình giữ một khoảng cách nhất định, mặt đối mặt.
Hắn nhìn vào mắt của Lữ thị, âm thanh rất lãnh mà bình tĩnh, gằn từng chữ: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi sẽ bị cấm túc ở hành cung.”
Hắn không phải là đang nói, hắn là đang cảnh cáo.
Hắn vừa lên tiếng, Lữ thị liền hóa đá. Vai của nàng khi nghe hắn nói liền trở nên mỏng manh, trở nên cứng ngắc, phảng phất hắn chỉ thoáng dùng sức liền có thể bóp nát nàng ta.
“Đây là lần thứ nhất ngươi ở trước mặt trẫm chửi bới hoàng hậu, trẫm chỉ phạt ngươi đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm của bản thân. Nhưng nếu có lần thứ hai, trẫm liền đem ngươi giáng xuống thành tài tử. Có lần thứ ba, trẫm liền đẩy ngươi ra khỏi cửa cung. Có lần thứ bốn… Ngươi có thể thử nghĩ xem.”
Hắn buông vai của Lữ thị ra, Lữ thị cơ hồ xụi lơ ở trên giường nhỏ. Nàng ta sắc mặt trắng bệch, một lát sau mới quỳ xuống tạ ân xin cáo lui.
Lý Dụ một người ở lại một hồi, hắn lệnh người truyền hoàng hậu lại đây.
Thời điểm Phùng hoàng hậu lại đây, trong thư phòng lặng lẽ, hoàng đế đang luyện viết chữ. Cung nhân đều thu liễm thần sắc, so với ngày thường càng yên tĩnh.
Lý Dụ gần nhất phát hiện, luyện chữ xác thực là phương pháp tốt để bình phục tâm tình. Chữ của hắn luôn tiến bộ, bây giờ hắn đã dần dần cảm giác được có thể nắm chắc kết cấu. Cho nên viết chữ không còn là chịu khổ, mà là một quá trình thưởng thức, trong quá trình này hắn lo che đậy tâm tình phức tạp của mình, để đại não trống không, chỉ chuyên tâm dưới ngòi bút.
Sau khi hoàng hậu đi vào hành lễ, Lý Dụ để bút xuống, quan sát một chút thành quả luyện chữ ngày hôm nay.
“Hoàng hậu.” Hắn có thể bình tĩnh mà suy tư. Phùng gia cùng thừa tướng là quan hệ tạm thời bởi vì hắn đột nhiên kế vị, chuyện càng ngày càng vi diệu. Hắn không xác định Phùng gia đối với Tiêu Từ Giản có phải là muốn thay thế hay không, nhưng từ tình thế bây giờ, nhìn đến thái độ tích cực của Phùng gia, có ý nghĩ đó cũng không có gì kỳ quái.
“Trẫm đã phái người hồi cung thăm viếng Hiền phi, nàng có phái người về cung chưa?” Lý Dụ hỏi hoàng hậu.
Phùng hoàng hậu cũng tại vì chuyện này căng thẳng, nàng trả lời ngay: “Thiếp hôm qua đã kêu hai nhũ mẫu đi về cung trước.”
Lý Dụ gật gật đầu, nói: “Rất tốt. Bệnh tới như núi sập, bệnh đi cũng như nước lũ, có thể chậm rãi dưỡng cho tốt là tốt rồi. Hậu cung sự vụ đều giao cho nàng, nàng mang trách nhiệm trọng đại, nhất định phải dụng tâm.”
Phùng hoàng hậu biết lần này hậu cung xảy ra đại sự, chuyện này là trách nhiệm của người hoàng hậu nàng. May là lần này không xảy ra đại sự gì, nếu xảy ra đại sự nàng cũng không dám nghĩ đến hoàng đế sẽ nghĩ nàng là người như thế, Phùng gia sẽ nghĩ nàng là người như thế nào.
Lý Dụ hỏi nàng những cái quan trọng yếu rồi bảo nàng phải quản lý thật tốt. Sau đó nói cho nàng biết Đức phi đã bị hắn cấm túc.
Lý Dụ nhìn nàng một cái, nói: “Nàng ta nói lỡ với trẫm. Trẫm lệnh nàng ta ở trong cung yên tĩnh ngẫm nghỉ lại một phen.”
Hoàng hậu cũng không dám hỏi hoàng đế Đức phi đã nói những gì. Ánh mắt hắn lúc này rất thâm trầm.
Cuối tháng 7 hoàng đế khởi giá hồi kinh, so với hành trình dự kiến thì có chút sớm hơn. Tất cả mọi người đề biết chuyện tình của Tiêu thái hậu đã khiến hắn hết hứng thú. Phùng gia cho dù khẩn cấp, cũng không dám nhắc đến việc lập thái tử.
Bệnh tình của Tiêu thái hậu đã tốt lên, chỉ cần điều dưỡng thêm một khoảng thời gian sẽ khỏe lại, chỉ tiếc trên mặt sẽ có chút vết tích, có lẽ rất lâu mới có thể mờ. Hiền phi trong cung bị nhìn chằm chằn rất căng thẳng, hai nơi đều dị thường. Trước khi hắn hồi cung, trong cung có một cung nữ nhảy xuống giếng ch.ết rồi.
Cung nhân rời xa quê hương sinh hoạt buồn khổ, cung nữ thái giám ở tầng chót thường dễ bị bắt nạt, sẽ không chịu được đánh chửi hoặc là trong nhà có chuyện, hằng năm đề sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lý Dụ nghe chuyện này không nói gì. Trong cung đã tr.a xong, cung nữ này vì phụ thân mất, lúc trước cũng bị mất đồ, tiền tích góp cũng mất, nên mới nghĩ quẩn mà nhảy giếng. Lý Dụ nghe đến những lý do này, cảm thấy rất lạ, thật quá đúng thời điểm đi.
Tuy hắn không yêu thích Phùng gia nhưng vẫn phải để Phùng hoàng hậu nhậm chức trách này.
Tiêu gia có Tiêu Từ Giản, hắn một là trêu chọc không nổi, hai là đau dùm y, cũng không nỡ kiếm chuyện làm khó dễ Tiêu Từ Giản. Huống hồ lần này, Tiêu thái hậu xém mất cả mạng, Tiêu gia mới là người bị hại.
Trong màn đem yên tĩnh, hắn từng cân nhắc qua, hắn không biết từng bước mình đi có phải là đúng rồi không.
Một mạng người cứ như vậy mà không còn, rốt cuộc nàng là phát hiện bí mật mới bị diệt khẩu hay giống như những lý do kia.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ đến, vậy mà mình có thể duy trì bình tĩnh, có thể nói ra câu nói như vậy “ch.ết thì đã ch.ết rồi, chiếu theo quy củ mà làm.”
Lý Dụ không thoải mái cả một đêm.
Trên đường hồi kinh, hắn liền mời Tiêu Từ Giản ngồi cùng xe, Lý Dụ trầm tĩnh hơn nhiều. Hai người bày ra một bàn cờ, đây là phương pháp tốt để 2 người không bị xấu hổ khi ở trong xe.
Tiêu Từ Giản tựa hồ nhìn thấu hoàng đế đang ủ rũ.
“Chờ mùa thu đến liền có thể đi thăm thú một chút rồi, đã rất lâu rồi bệ hạ không được đi săn thú đi?” Y nói.
Lý Dụ chơi cờ, hắn phản ứng lại, Tiêu Từ Giản là đang an ủi hắn
Hắn kìm lòng không nổi nở nụ cười, là cười ra tiếng.
Tiêu Từ Giản không nghĩ tới vì một câu nói của chính mình lại có hiệu quả như vậy, hoàng đế vừa nghe nói có thể đi săn thú liền vui vẻ đến điên rồi.
“Thừa tướng, ” Lý Dụ thu liễm nụ cười nói, “Trẫm có một ý tưởng.”
Tiêu Từ Giản bất động thanh sắc: “Uhm?”
Hoàng đế đều sẽ có ý nghĩ của chính mình, sớm muộn cũng sẽ có ngày đó. Y liền xem ý nghĩ của hắn rốt cuộc là cái gì.
Lý Dụ để cờ xuống, nói: “Trẫm dự định… Ở trong cung tăng mạnh tuần tra, đề phòng có người bị tương tự; phải luân phiên chú ý, phòng ngừa việc coi thường mạng sống của bản thân.”
Hắn nhìn Tiêu Từ Giản: “Thừa tướng nghĩ như thế nào?”
Tiêu Từ Giản nghĩ đây cũng không phải là chuyện xấu, chẳng qua là cảm thấy hoàng đế đem sự tình trong cung nghĩ quá đơn giản. Nhưng hoàng đế nguyện ý thử một lần cũng tốt.
“Đây là hành động của quân tử.” Y tán dương nói.