Chương 47
Mùa hè năm nay hoàng đế đi Bích Hoài sơn hành cung nghỉ hè. Năm nay bởi vì chuẩn bị dụng binh ở Ô Nam, bởi vậy đem săn bắn vào mùa thu hủy bỏ, khi mùa thu sẽ ở ngoài kinh làm trận xét duyệt, làm lễ tuyên thệ trước khi xuất quân. Hơn nữa thời điểm mùa thu còn có khoa cử bắt đầu thi, đối với trong triều sẽ là thời điểm bận rộn.
Lý Dụ chỉ cảm thấy năm nay tất cả đều là đại sự, thời gian căn bản không đủ. Bởi vậy mùa hè là thời gian hiếm thấy để lấy sức.
Bích Hoài sơn kéo dài mấy chục dặm, là một đạo tấm bình phong thiên nhiên, bảo vệ kinh đô. Hành cung phân tán ở trong núi, phong cảnh cùng khí hậu tại mùa hè đều rất hợp lòng người.
Lý Dụ đến hành cung, vào chạng vạng, liền mang theo mấy đứa trẻ đi du thuyền.
Vườn ngự uyển cũng có thể du thuyền, nhưng hồ ở vườn ngự uyển còn lâu mới có thể sánh bằng hồ to lớn ở đây.
Lý Dụ mặc thường phục, nằm ở trên boong thuyền, xem mấy đứa trẻ lung tung vẫy vẫy cần câu, cùng các cung nữ cười đùa. Hắn gọi Đại hoàng tử: “A Cửu! A Cửu! Lại đây!”
A Cửu bạch bạch bạch chạy đến bên người Lý Dụ, Lý Dụ ngồi xuống cầm cần câu trong tay cậu bé, dạy: “Phải làm như vậy, nhẹ nhàng như vậy nè. Nhẹ chút, có hiểu không?”
A Cửu gật gật đầu. Lý Dụ vỗ vỗ lưng của cậu bé: “Đi thôi, đi chỉ cho Thụy đi.”
Lập tức nghe đến A Cửu hô to: “Không đúng, không đúng! Phụ hoàng nói nhẹ chút!”
Lý Dụ nhìn mấy đứa nhỏ xoay làm một đoàn, không khỏi cười cười.
Đại hoàng tử nhũ danh là A Cửu. Chín là con số to lớn nhất. Bởi vậy từ nhỏ người bên cạnh cũng gọi cậu bé là A Cửu hoặc Cửu Lang.
A Cửu lớn lên tròn vo, giống Lý Dụ nhiều hơn, nhưng tiểu hài tử rất là đáng yêu.
Nhị hoàng tử nhũ danh Thụy. Mẫu phi sủng cơ Lữ thị của Nhữ Dương vương, được Lý Dụ phong làm Đức phi, cũng đem nàng ta phơi một bên. Thụy bộ dáng giống đức phi, màu da như tuyết bạch, bất quá ầm ĩ giống nhau, chẳng hề điềm đạm.
Muốn nói hai đứa con trai Lý Dụ thích người nào hơn, hắn thật không nói ra được, đều là tiểu thiên sứ a. Nếu như thiên hạ có thể như những thứ có thể cắt đi, hắn chân tâm nguyện ý đem thiên hạ chia làm ba phần, cho ba đứa hài tử một người tới một phần.
Mà đây là nói mơ. Hai đứa con trai, hắn thế nào cũng phải lập một đứa làm Thái tử.
Lý Dụ đang nghĩ đến nhập thần, một cái gì đó hướng bụng hắn mà nằm xuống.
“Phụ hoàng!”
Lý Dụ ngao một tiếng.
Có thể trắng trợn không kiêng dè như thế, chỉ có Tiểu công chúa.
“Nữu a, ” Lý Dụ ôm lấy nàng, gảy gảy gáy của nàng, “Con muốn đè ch.ết phụ hoàng sao?”
Tiểu công chúa cười không ngừng, ôm cổ Lý Dụ.
Sắc trời tối dần, Lý Dụ cho cung nhân đem bọn nhỏ đưa trở về. Một mình hắn ở trên thuyền nhìn mặt hồ một lát, núi rừng cùng hồ nước, mát mẻ cực kỳ.
Trở lại cung điện, đã sáng đèn. Mới đến hành cung, có vài thứ vẫn chưa hoàn toàn sửa sang xong, Lý Dụ mang đến mấy hộp đựng sách đặt ở trong thư phòng, lẳng lặng chất đống lên giá sách. Hắn cố ý phân phó, những thứ đồ này không cho người khác động thủ chỉnh lý.
Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm Tiêu Từ Giản tới, Lý Dụ đang ngồi ở trong sân cổ mộc, vừa ăn điểm tâm, một bên lật sách. Nhìn thấy Tiêu Từ Giản đến, hắn khép sách lại, hỏi: “Thừa tướng đến, có việc?”
Hắn gọi cung nhân đem thêm tách trà cho Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản chỉ uống trà, nói: “Ô Nam phái quốc sử vào kinh, muốn đến yết kiến bệ hạ.”
Lý Dụ cười khúc khích, xém tí nữa đem nước phun ra ngoài. Hắn hiện tại bắt đầu cảm thấy được có trò để vui rồi. Hắn hỏi Tiêu Từ Giản: “Ô Nam mấy năm rồi không có phái sứ thần đến đây triều cống?”
Tiêu Từ Giản nói: “Mười một năm.”
Lý Dụ nói: “Không dễ dàng a, đi mười một năm mới đi đến được kinh thành.”
Tiêu Từ Giản cười cười, nói: “Bệ hạ, thần đã an bài, cho bộ Lễ đem người đuổi đi.”
Lý Dụ suy nghĩ một chút, nói: “Trẫm muốn gặp. Đều nói người của Ô Nam quốc giả dối, hiện tại Ô Nam Dương vương thất còn đặc biệt là giả dối. Chẳng lẽ còn có thể có ba đầu sáu tay?”
Tiêu Từ Giản không quá tán thành. Có thể gặp vua yết kiến là vinh hạnh của tiểu quốc, Ô Nam thật nhiều năm không đến bái cống, năm nay là bị tình thế ép buộc, lúc này mới vội vàng đến hài hòa, đã muộn.
Bất quá Lý Dụ kiên trì: “Trẫm muốn tận mắt nhìn, bọn họ đến cùng đánh chủ ý định gì.”
Tiêu Từ Giản thấy hắn kiên trì, liền uyển chuyển nói: “Này kỳ thực cũng là thói quen của Ô Nam mà thôi. Nhất thời chịu thua, đưa lên kim ngân và mỹ nữ, sau đó thành thật một thời gian. Không lâu liền chứng nào tật nấy.”
Lý Dụ tâm tình đang tốt, nghe đến lời này, kéo dài âm điệu nói: “Mỹ nữ… Trẫm xác thực nghe nói mỹ nữ ở Ô Nam rất nổi danh. Thừa tướng là sợ trẫm bị mỹ nữ dị quốc mê mẩn tâm trí?”
Tiêu Từ Giản nâng chung trà lên động tác liền dừng một chút, y là thật đối với hoàng đế không quá yên tâm, cũng không cảm thấy chuyện cười này buồn cười.
Qua mấy ngày, bộ Lễ an bài thỏa đáng, quốc sử của các tiểu quốc liền đến đây yết kiến được triệu đến hành cung, trong đó gồm có Ô Nam quốc sứ. Lý Dụ nhận quà của bọn họ cả nửa ngày, Ô Nam quốc bị xếp hạng cuối cùng.
Mấy người phía trước là làm theo phép, thời điểm đến cho Ô Nam quốc vào, không khí chung quanh đều có chút vi diệu. Lý Dụ vẫn là vẻ mặt tươi cười, hướng người bên cạnh nói: “Tất cả mọi người ở đây đều muốn gặp gỡ Ô Nam quốc sứ, nghe hắn ta nói cái gì, xem hắn ta dâng lên cho trẫm cái gì?”
Tiêu Từ Giản cũng ở một bên, vốn là loại chuyện này y sẽ không đến. Nhưng ngày hôm nay không giống nhau, y vẫn là dành thời gian tới xem một chút. Thời điểm Hoàng đế nói lời này, ánh mắt cùng y đụng nhau, hắn liền nháy mắt, như đang đợi một hồi trò hay.
Ô Nam quốc quốc sử là một nam nhân trung niên nhỏ gầy tháo vát, nói lưu loát tiếng phổ thông của Đại Thịnh, cùng với những vị quốc sử khác thì rất xuề xoàng. Bất quá vừa tiến lên liền vỗ mông ngựa đến vang động trời, một phút chốc khen hoàng đế là mặt trời ở trần gian, một phút chốc khen hoàng đế so sánh với đất rộng biển lớn.
Lý Dụ chỉ mỉm cười nghe. Quốc sử liền đưa lên một bức thư. Người Bộ Lễ nhận chuyển lên trình, Lý Dụ chỉ vung vung tay, không có xem.
Ô Nam quốc sắc mặt khẽ nhúc nhích, lập tức nói: “Thần lần này vào kinh, mang đến hiếm quý của Ô Nam, kính dâng cho bệ hạ.”
Lý Dụ lúc này mới ngồi thẳng, như hứng thú với cái hắn ta nói, nói: “Ồ? Là dạng hiếm quý gì?”
Có hai người nhấc hòm gỗ lên. Hòm gỗ không lớn, Lý Dụ nhìn qua cũng là những rương gỗ thông thường. Cung nhân tiến lên mở hai rương gỗ ra, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào, không khỏi có chút trầm thấp nghị luận.
Tất cả mọi người cho là trong rương chính là châu báu, không nghĩ tới bên trong chứa người sống —— một chiếc rương là một người nằm, hai thiếu nữ như cánh hoa mở ra từ trong rương múa đi ra.
Đó là hai thiếu nữ chừng mười lăm tuổi, màu da trắng noãn, cực kỳ tinh tế, dẻo dai. Trên người chỉ mặc một bộ mỏng manh quần lụa mỏng, gần như muốn phô trương bộ ngực. Những quan thần hơi lớn tuổi, đã phi lễ chớ nhìn, quay đầu đi.
Tiêu Từ Giản nhìn về phía hoàng đế. Nụ cười trân mặt Hoàng đế sâu hơn, thân thể nghiêng về phía trước, tựa hồ nhìn cực kỳ nhập thần, bộ dáng đang cân nhắc.
Y lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ.”
Hoàng đế xem cũng không nhìn y, hắn vung vung tay: “Xuỵt.”
Tiêu Từ Giản bất động thanh sắc, nhìn về phía Ô Nam quốc sử. Ô Nam quốc một mặt ý cười, chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế.
Chờ các thiếu nữ múa một khúc vũ, hoàng đế liên tục vỗ tay: “Kì diệu a, kì diệu.Thân thể dẻo dai như vậy, trẫm rất lâu không có thấy.”
Câu nói này chẳng hề giả, hai cô nương này kỹ thuật xác thực rất tốt. Phải đặt ở tương lai, sẽ là 2 nhân tài thể thao a. Không nghĩ đến mỹ nhân ở Ô Nam chỉ có như vậy. Dung mạo trong cung còn có người đẹp hơn a.
Hơn nữa thông tin của Ô Nam tương đối lạc hậu, còn tưởng rằng hoàng đế yêu thích thiếu nữ mềm mại.
Bất quá như vậy cũng tốt, Lý Dụ vừa vặn phát huy một chút. Hắn lập tức gọi cung nhân đem hai thiếu nữ dẫn đi, muốn “Tiến hành an bài khác”.
Ô Nam quốc sử cảm thấy được hoàng đế vừa lòng, cẩn thận nói: “Bệ hạ, gần đây Đại Thịnh đang cùng biên cương của tiểu quốc hoả lực tập trung mấy vạn…”
Lý Dụ hờ hững gãi gãi cổ: “Có chuyện như vậy sao?”
Hắn liếc nhìn thừa tướng, Tiêu Từ Giản cơ hồ không thấy được lắc đầu một cái.
Lý Dụ đánh gãy lời nói của hắn ta: “Được rồi, khí trời nóng bức, trẫm cũng mệt mỏi. Quốc sử trước tiên tạm thời lui ra đi. Có chuyện gì, ngày sau lại bàn.”
Ô Nam quốc sử trên mặt cung kính, trong lòng âm thầm nghĩ rằng hoàng đế muốn đi thưởng thức 2 nữ nhân kia đi.
Bọn người lui, Tiêu Từ Giản mới hỏi hoàng đế: “Bệ hạ dự định xử trí như thế nào về lễ vật của Ô Nam quốc?”
Lý Dụ nói: “Đương nhiên là thu vào hậu cung hảo hảo sủng ái.”
Tiêu Từ Giản cho hắn một ánh mắt sắc bén như đao, Lý Dụ đương nhiên biết thừa tướng tại sao lại tức giận, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng một chút là thừa tướng đang ghen rồi hưởng thụ điều đó.
“Bệ hạ quên mất mấy ngày trước đây đã nói qua cái gì sao?” Tiêu Từ Giản nói.
Lý Dụ nở nụ cười, trước mặt thừa tướng, gọi người đem hai nữ nhân của Ô Nam đưa đi thay đổi quần áo, không cho các nàng chút nào cơ hội.
“Thừa tướng không cảm thấy buồn cười sao?” Lý Dụ ngẫm lại chuyện vừa rồi còn muốn cười.
Tiêu Từ Giản nói: “Quốc gia đại sự, há có thể là trò đùa.”
Nhưng y nói xong cũng nở nụ cười.
Lý Dụ biết Tiêu Từ Giản sẽ cảm thấy buồn cười.