Chương 75
“Ngươi lần sau cho ta uống thứ thuốc kia thử xem.”
Tiêu Từ Giản nói như vậy, chính là đã biết rồi, y biết tất cả mọi chuyện.
Lý Dụ như bị một nắm đấm vô hình, chính diện đánh vào trên mặt, hắn lùi về sau một bước.
Trong lòng Lý Dụ rõ ràng, Tiêu Từ Giản nhìn thấu hắn ngoài mạnh trong yếu, phô trương thanh thế, Tiêu Từ Giản nhìn thấu hắn, biết lòng tham cùng hy vọng xa vời của hắn, vừa muốn thân thể của Tiêu Từ Giản, còn muốn trái tim của Tiêu Từ Giản nữa.
Hắn nếu thật sự lại cho Tiêu Từ Giản uống thuốc lần nữa, triệt để thượng Tiêu Từ Giản, đó chính là phá nát đường kẻ vạch cuối cùng. Tiêu Từ Giản sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho hắn.
Tâm của Tiêu Từ Giản, chính là lợi thế của Tiêu Từ Giản.
Hắn không chỉ có khát cầu Tiêu Từ Giản, hắn thích Tiêu Từ Giản, hiện tại Tiêu Từ Giản đã biết rồi.
Lý Dụ biết Tiêu Từ Giản sớm muộn cũng sẽ nghĩ rõ ràng, nhưng hắn không nghĩ tới Tiêu Từ Giản nhanh như vậy đã khám phá ra chân tướng. Một khi Tiêu Từ Giản khám phá ra điểm này, vậy hắn làm những việc này, cơ hồ đều thành mây khói.
Kế hoạch nguyên bản của hắn là nhân lúc bỏ thuốc liền thừa thế xông lên làm đến cùng, nhưng sự tình lại chẳng hề dựa theo kế hoạch. Tiêu Từ Giản vừa nói xong, cả người Tiêu Từ Giản liền nóng lên, thần trí không tỉnh táo cho lắm. Hắn sợ Tiêu Từ Giản phát bệnh, chỉ có thể đem y ôm lên giường, chẳng hề làm gì cả.
Đương nhiên khi đó kỳ thực hắn có thể làm tiếp, nhưng khi hắn thấy bộ dạng của Tiêu Từ Giản, bỗng nhiên không làm tiếp được. Không phải dáng vẻ kia không dụ người, chỉ là một tia lý trí còn sót lại không để hắn làm thế.
E rằng hắn đã đánh giá cao trình độ cầm thú của mình.
Nhưng bây giờ hắn không thể ở trước mặt Tiêu Từ Giản thừa nhận được, không thể lòi dốt.
Hắn lui về phía sau một bước, khôi phục thần sắc, chỉ nói: “Ngươi có thể nhìn ta một chút có dám hay không. Ta đã đem ngươi nhốt ở chỗ này, còn có cái gì mà không dám chứ.”
Tiêu Từ Giản biết hoàng đế chẳng qua chỉ là đang cứng rắn chống đỡ khí thế mà thôi. Trong binh pháp hư hư thật thật nhiều chiêu số, y trải qua nhiều hơn so với hoàng đế.
Có một việc y vẫn luôn không nghĩ thông suốt. Chính là khi y từ Ô Nam trở về, bệnh nặng vô cùng, khi đó hoàng đế nếu như liên thủ với Văn thái phó, cơ hồ có thể bức ch.ết y được, còn có thể đem sự tình đẩy lên đầu Văn thái phó luôn. Sau đó hoàng đế lại ra tay với Văn thái phó, sẽ thoải mái hơn nhiều. Nếu hoàng đế ra tay với y và Văn thái phó như vậy, lúc này trình tự mới chính xác.
Hà tất phải phí thời gian.
Hiện tại y đã biết, một là hoàng đế không thể để y ch.ết, hai là còn chưa thanh toán triệt để người của y.
Tiêu Từ Giản tuy rằng tin chắc hoàng đế không dám hạ thuốc, nhưng ngày kế cơm canh đưa tới, Tiêu Từ Giản vẫn không nhịn được mà chọn một thứ cho mèo ăn thử.
Mấy tháng trôi qua, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, vô cùng vui sướng, không buồn không lo. Duy nhất quấy nhiễu mèo yên ổn là do có vài thời điểm hoàng đế cùng Tiêu Từ Giản cãi vả.
Trước kia hoàng đế muốn y đặt tên cho mèo, y cự tuyệt. Y không muốn có việc gì liên quan đến nơi này, một con mèo cũng không được.
Buổi chiều, hoàng đế lại tới nữa, vẫn là ngủ bên cạnh Tiêu Từ Giản.
Lý Dụ muốn làm cái gì, Tiêu Từ Giản đã nắm chung chung được, cảm thấy hắn thật đáng ghét đồng thời cũng không khỏi cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Cứ như vậy mà ngủ một thời gian. Có lúc đêm đã khuya hoàng đế còn chạy tới. Chờ Tiêu Từ Giản tỉnh dậy hoàng đế liền chuẩn bị đi. Có lúc hoàng đế sẽ dành chút thời gian vụn vặt lại đây, nếu sau giờ ngọ không có chuyện gì cũng sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi.
Phảng phất như để chứng minh việc hoàng đế thủ thân vì Tiêu Từ Giản là thật, cơ hồ mỗi đêm, Lý Dụ đều ngủ ở nơi của Tiêu Từ Giản.
“Bệ hạ, chuyện này là không thể được.” Đêm hôm ấy, hai người bọn họ nằm cùng một giường, trong bóng tối Tiêu Từ Giản rốt cục nói như vậy.
Trong phòng tràn ngập ngả thảo nhàn nhạt, mùi thơm ngát. Lý Dụ nói: “Không đi đến cuối cùng, làm sao biết con đường này có thể có lối ra hay không? Dù cho thật sẽ gặp đường cùng, ta cũng sẽ đứng ở nơi đó chờ một lát, nói không chắc có thể nhìn thấy hi vọng.”
Tiêu Từ Giản yên tĩnh chốc lát, sau đó nói: “Chuyện chúng ta là con đường không có lối đi.”
Lý Dụ từ trên giường vươn mình lên, hắn đi tới một bên giường Tiêu Từ Giản, nghiêng người ngồi ở giường. Hắn nhìn Tiêu Từ Giản, nói: “Tiêu Hoàn cũng có thể xứng với công chúa. Lẽ nào ngươi không xứng với một hoàng đế?”
Tiêu Từ Giản cũng ngồi dậy, nói: “Này không phải là thành tựu mà hoàng đế nên có.”
Y nói chuyện ôn hòa nhã nhặn, cũng không mang theo ngữ khí trách cứ.
Lý Dụ không lên tiếng. Hắn chậm rãi ôm lấy Tiêu Từ Giản, nức nở nói: “Nhưng mà trẫm đã làm rồi. Đây là tâm ma của trẫm. Càng không chiếm được, liền vĩnh viễn tâm tâm niệm niệm.”
Tiêu Từ Giản chờ câu sau của hắn, nhưng hoàng đế không hề nói gì nữa, chỉ là yên lặng lau nước mắt.
“Ngủ đi.” Hoàng đế khàn giọng nói.
Mùa hè qua, vụ án của Tiêu Từ Giản cũng đã hàm hàm hồ hồ kết án. Hoàng đế không có chụp cho Tiêu Từ Giản tội danh trí mạng, huống hồ phái của Tiêu Từ Giản còn rất nhiều người ở trong triều, là những vị trí tốt, bọn họ cũng sẽ không cho phép hoàng đế lấy mạng của Tiêu Từ Giản.
Nhưng Tiêu Từ Giản bị nhốt ở đâu, từ đầu đến cuối đều không có người nào dò ra được.
Thời điểm Tiêu Từ Giản mới vừa bị giam, còn có chút lời đồn, nói hoàng đế đã bí mật đem xử tử y. Cho nên khi đó Lý Dụ muốn Bái Bái đi gặp Tiêu Từ Giản, một mặt là vì động viên Tiêu Từ Giản, một mặt cũng là vì muốn cho Tiêu phái tin tưởng Tiêu Từ Giản còn sống.
Trong triều thế cuộc đã ổn lại. Đông Hoa cung bên trong Thiên điện lại thành tử cục.
Như Tiêu Từ Giản nói, đây chính là đường cùng.