Chương 4: Ghi chép những chuyện bí ẩn bệnh viện Đồng Hoa 1999~2002 (Nhất)

Phòng ở của Nhâm Lê không lớn, chỉ có hai phòng ngủ cùng một phòng khách.
Nghiêm Dương cởi giày, nhìn lướt qua phòng khách. Tốt lắm, không có dấu vết của người khác.


Nhâm Lê cầm chén nước ngửa đầu lên uống ừng ực, một chút nước theo cần cổ mảnh khảnh chảy xuống, như có như không chảy vào trong áo.
Nghiêm Dương híp mắt nhìn, khóe miệng gợi lên một nét cười thần bí khó lường.


Nhâm Lê uống nước xong, quay đầu về phía Nghiêm Dương, buồn bã gãi đầu, đánh giá dáng người của anh:
“Phòng kia được dùng làm thư phòng…..Sofa cũng không thể ngủ được…Nếu không, đêm nay anh cùng tôi ngủ một giường?”
Sau đó lập tức bổ sung.
“Thực ra giường của tôi rất lớn.”


Nghiêm Dương nhướng mày, cười đến yêu nghiệt:
“Được…tôi rất chờ mong có thể cùng cậu…”
Tiếp theo hai mắt khẽ đảo, từng chữ từng chữ nói:
“Cùng-giường-cùng-gối.”


Khi Nhâm Lê nằm ở trên giường thì cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi, không chỉ có đưa một người mới quen một ngày về nhà qua đêm, hơn nữa còn mời anh ta ngủ cùng mình trên một cái giường, càng kỳ quái hơn chính là người kia còn đồng ý rồi, còn nói cái gì mà cùng giường cùng gối! Tuy rằng nói bọn họ đã muốn cùng vượt qua sinh tử hoạn nạn, nhưng mà… nhưng mà…


Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên người lún xuống, Nhâm Lê biết Nghiêm Dương đã nằm lên.
Trong bóng đêm, mùi sữa tắm trên người Nghiêm Dương càng hiện ra rõ ràng. Nhâm Lê chưa bao giờ cảm thấy sữa tắm mình mua ở siêu thị dưới lầu lại có hương thơm đặc biệt đến vậy.


available on google playdownload on app store


Cảm thấy bên người ẩn ẩn có nhiệt độ truyền đến, cả người Nhâm Lê cứng đờ.
Sau đó cậu chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền đến:
“Vật nhỏ, không giải thích với tôi buổi tối hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?”


Nhâm Lê đột nhiên thở dài một hơi, trở mình một cái đối diện với Nghiêm Dương, ánh trăng bên ngoài cửa sổ soi vào người đàn ông đang nửa ẩn trong bóng đêm, nghĩ nghĩ, nói:
“Đó là rối gỗ.”
“Rối gỗ?”


Nghiêm Dương nhíu nhíu mày, liên tưởng đến kịch rối gỗ hôm nay, còn có người phụ nữ đã ch.ết kia. Cùng với, cái ch.ết đi theo đoàn kịch này.
“Ừ.”
Nhâm Lê hai mắt sáng lên.
“Anh có tin, thế giới này có quỷ không?”


Nghiêm Dương nghĩ đến vụ án vẫn không có manh mối này, lại nghĩ đến ánh mắt kiêng kị của cựu đội trưởng trước kia, cuối cùng nghĩ đến bóng dáng dưới ánh trăng năm ấy, bất tri bất giác liền gật đầu.
Nhâm Lê cười:


“Đoàn kịch rối gỗ kia có vấn đề, rối gỗ của bọn họ không sạch sẽ.”


“Ừ…đoàn kịch rối gỗ kia là biểu diễn lưu động, gần như mỗi lần đến chỗ nào cũng đều xảy ra án mạng. Người ch.ết khi đó rõ ràng không có liên hệ, nhưng có điểm giống nhau là đều là phụ nữ, hơn nữa đều từng xem biểu diễn rối gỗ.”


Nhâm Lê thì thầm mấy tiếng gì đó, Nghiêm Dương không có nghe rõ.
Vẻ mặt Nghiêm Dương lộ ra nghi hoặc:
“Chính là khi án mạng thứ ba xảy ra, toàn bộ đoàn kịch rối gỗ đều ở dưới sự giám sát của chúng tôi, lúc đó căn bản không có khả năng đi giết người.”


“Giết người chính là quỷ, các người có thể thấy mới là lạ.”
Nghiêm Dương lúc này đã nghe rõ tiếng nói thầm của Nhâm Lê, buồn cười nhìn cậu:
“Tôi vẫn không rõ, rối gỗ này cùng quỷ như thế nào lại đánh đồng thành một.”


“À. Anh có biết biểu diễn rối gỗ tên đầy đủ thực ra là rối gỗ kéo dây không?”
Nhâm Lê một bộ dáng giống như kẻ trộm.
“Biết.”
Nghiêm Dương càng nhìn càng cảm thấy vẻ mặt của vật nhỏ này thực sinh động, thật muốn ôm vào trong lòng chà đạp một phen.


Nhâm Lê có được câu trả lời, lại nhìn thấy có người chân thành lắng nghe, cái đuôi đã nhanh vểnh lên trời rồi:


“Rối gỗ kéo dây là một loại múa rối, nguồn gốc sâu xa theo lịch sử văn hóa nổi tiếng ở thành Tuyền Châu, thời cổ gọi là ‘Huyền ti khôi lôi’ (hình nhân dây tơ), tên khác là ‘Ti hí’ (chơi dây). Dân gian thường gọi là ‘Gia lễ’, ý nghĩa long trọng là đại lễ tấn hôn trong nhà.”


Nói đến đây, Nhâm Lê dừng lại một chút:


“Tiếp theo sau đó, ở Tuyền Châu mỗi khi người dân kết hôn, sinh nhật, trẻ con đầy tuổi, xây nhà mới hay là đặt móng dựng nhà hoặc khánh thành, hành hương nghênh thần, tạ trời đền nguyện, đều nhất định sẽ diễn múa rối để làm đại lễ. Nhưng mà, thứ này, thực ra là một điềm xấu.”


Khi Nghiêm Dương tr.a án cũng đi tìm tư liệu về rối gỗ kéo dây, hiện tại nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra cái gọi là điềm xấu là có ý gì. Dù sao, ở thời cổ thường là khi có chuyện đại hỉ mới có thể diễn rối gỗ kéo dây.
“Như thế nào lại như vậy?”


Không biết liền hỏi là học sinh tốt, Nghiêm Dương hỏi ra hoang mang của cậu.
“Đại lễ trong ngày tấn hôn của gia đình. Tấn, tự nhiên còn có người ch.ết, cũng là điềm xấu. Huống chi anh xem họ lại thêm hình nhân dây tơ, một âm bên trái người là quỷ. Rõ ràng là muốn đem người vây thành quỷ!”


Nói tới đây, Nhâm Lê hiện lên sự phẫn nộ. Nhìn kỹ một chút, cặp mắt kia đã che kín tơ máu.
Nghiêm Dương cả kinh, thân thể trước khi đại não kịp suy nghĩ đãôm Nhâm Lê vào lòng, từng chút từng chút vuốt ve lưng của cậu.


“Chơi dây chơi dây, kia rõ ràng là đem linh hồn trói buộc vào trong rối gỗ, khiến cho hồn không thể siêu sinh, biến thành quỷ diễn.”
Nhâm Lê cũng không giãy dụa, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng Nghiêm Dương, còn có vài phần hưởng thụ:
“Anh có biết khởi đầu của múa rối này không?”


Nghiêm Dương gật đầu:


“Nói đến cũng là một chuyện lý thú, nghe nói là thời Hán Cao tổ Lưu Bang, có một lần dẫn quân đi Bình thành, bị đại quân Vương Mạo Đốn của tộc Hung Nô vây khốn. Vợ của Mạo Đốn là Yên thị dắt theo cường binh vây ở một mặt Bình thành, chờ đợi thời cơ công thành. Hơn một tháng sau, lương thảo của Hán quân ở Bình thành đã hết, quan binh đói ch.ết vô số, lại không có ai đến giúp quân giải vây, Lưu Bang gấp đến độ lòng như lửa đốt. Mưu sĩ của Lưu Bang là Trần Bình điều tr.a nghe ngóng biết được: Mạo Đốn nguyên lai là một tên háo sắc, âm thầm tầm hoa vấn liễu, Yên thị tâm nặng đố kỵ, thường xuyên dấm chua nổi sóng. Trần Bình lợi dụng nhược điểm của Mạo Đốn, sờ thấu tâm tư của Yên thị, lệnh cho công tượng chế tác thật nhiều rối gỗ mỹ nữ, ở trên người rối gỗ còn kèm thêm mấy sợi tơ, lại lệnh cho binh lính mỗi ngày cầm tơ dẫn mỹ nữ ở mấy lỗ hổng trên thành đi lại, hoa chân múa tay vui vẻ, rối gỗ mỹ nữ lại yểu điệu nhiều vẻ. Yên thị lầm tưởng trong thành mỹ nữ như mây, tâm nghĩ sau khi đánh hạ Bình thành rồi, Mạo Đốn lại tuyển thê thú thiếp, liền hạ lệnh lui quân.”


Nhâm Lê giống như rất lạnh, cuộn thân mình lại, nói nhỏ:


“Phong ấn bên trong những rối gỗ này, chính là linh hồn của những quan binh bị đói ch.ết, mặc dù nhất thời có thể giải vây cho Bình thành, nhưng người ch.ết ở trên chiến trường sát khí vốn rất nặng, đói ch.ết lại có chút oan khuất. Cũng may là khi đó, trong rối gỗ vẫn là hồn, có lẽ là trung tâm với Lưu Bang hoặc là vì thứ gì khác, trước khi Lưu Bang đăng cơ thủy chung không có biến quỷ. Chính là sau khi Lưu Bang đăng cơ, không cần giết chóc quá nhiều, mà những linh hồn này bị nhốt trong rối gỗ đã lâu, không có máu tươi đến thỏa mãn bọn họ, huống hồ bọn họ nghiệt sát đã nặng, cho dù có giải phong ấn cũng không thể siêu sinh, hồn liền biến thành quỷ.”


“Nhưng là, sau khi Lưu Bang đăng cơ cũng không có tai họa gì phát sinh. Theo cách nói của cậu, quỷ này là cực kỳ hung ác.”
Nghiêm Dương ôm lấy Nhâm Lê, trong lòng vui đến nở hoa.
Nhâm Lê cười lạnh:


“Đúng rồi. Lưu Bang là thiên tử, sau khi đăng cơ cũng có vương đạo khí hộ thân, hắn tự nhiên sẽ không làm sao. Nhưng mà người bên cạnh hắn lại không được bình an. Cuối cùng không có cách nào, phải treo một số tiền thưởng lớn mời đạo sĩ. Thật may cho hắn là tìm được một đạo sĩ có chút bản lĩnh, Lưu Bang làm theo thời đạo sĩ kia, ban thưởng phong hào cũng những rối gỗ này, lại rầm rộ tu kiến Ngự khố. Bản thân Ngự khố kia đã là một phong ấn, hơn nữa lấy những bảo bối trong Ngự khố để trấn áp, ác quỷ bị mời vào trong Ngự khố mới có thể an nghỉ.”


“Cho nên nói, múa rối này chính là không rõ ràng. Sau đó tuy rằng khi nhập linh cữu và mai táng không diễn múa rối, nhưng khi đại hỉ múa rối chính là một loại hiến tế, bên trong rối gỗ bình thường mặc dù là không có hồn, nhưng những rối gỗ trong Hoàng gia tự nhiên là có hồn, đa số đều là những đứa trẻ ba, bốn tuổi, lấy đến để hiến tế cho trời. Sau khi diễn xong đem những rối gỗ này phơi nắng to hoặc đốt cháy, đều sẽ không có mầm tai vạ nào để lại, chỉ là những đứa bé đáng thương này uổng mạng.”


Nghiêm Dương hít sâu một hơi, nghĩ đến rối gỗ trong đoàn kịch rối kia, cũng đều là trẻ con tầm ba, bốn tuổi, kinh hô:
“Vậy đoàn kịch rối gỗ kia…”
“Cũng không phải, trong những rối gỗ này đều là oan hồn. Nhưng là…”
Trên mặt Nhâm Lê lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm nói:


“Những oan hồn này giống như là tự nguyện nghe lệnh.”






Truyện liên quan