Chương 32: Bệnh viện kinh hồn – 1
Bệnh viện, rốt cuộc là nơi như thế nào?
Trong cái nhìn của Nghiêm Dương, bệnh viện là nơi tràn ngập tử vong.
Thực ra cũng không thể trách Nghiêm Dương nghĩ như vậy, anh Nghiêm của chúng ta từ nhỏ thân thể đã rất mạnh khỏe, đừng nói là bệnh nặng, ngay cả cảm cúm phát sốt cũng ít vô cùng. Vài năm vào quân đội kia, bị thương cũng chỉ đến bệnh viện băng bó một chút rồi lại chạy về đơn vị, số lần có thể đếm gọn trên một bàn tay.
Mà ở bệnh viện thứ anh thấy được nhiều nhất chính là cái ch.ết.
Không thể không nói, sự bài xích của Nghiêm Dương với bệnh viện đã đạt đến trình độ kỳ lạ, càng kỳ lạ chính là ngay cả anh cũng không hiểu vì sao mình lại ghét bệnh viện đến thế.
Vì thế lúc này, chúng ta có thể nhìn thấy Nghiêm Dương vẫn mặc đồng phục chưa thay đồ, vẻ mặt đau khổ đứng trước cửa bệnh viện Đông Tân hồi lâu.
Nghiêm Dương cau mày, nhìn lên tòa nhà bệnh viện cao tầng.
Không hiểu vì sao, vừa bước vào bệnh viện Đông Tân anh liền cảm thấy toàn thân mình không thoải mái, cảm giác kia, giống như có người đang ở trong bóng tối nhìn trộm anh vậy, tuy rằng không thực sự gây thương tổn, nhưng sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Này… Em đã quan sát anh từ nãy… Anh rốt cuộc… Có muốn đi vào không…”
Giọng nói yếu ớt từ đằng sau truyền đến, Nghiêm Dương nhìn lại, thì ra là Nhâm Lê đang mặc áo choàng trắng đứng đó.
Này, không tệ, không phát hiện ra Nhâm Lê không có nghĩa là tính cảnh giác của mình bị giảm.
Nhâm Lê khoác áo choàng trắng trên người, có cảm giác không được thích hợp lắm.
“Này này, anh đang nghĩ cái gì thế?”
Nghiêm Dương hoàn hồn:
“A, không có gì, sao em lại ăn mặc như vậy?”
Nhâm Lê liếc mắt xem thường:
“Em đang đi làm đó, cho dù không làm gì cả, nhưng dáng vẻ bên ngoài vẫn phải giả bộ cho đúng.”
“Đúng rồi, em làm gì ở đây? Bộ dáng của em nhìn rất ham chơi mà.”
Nghiêm Dương tò mò, biết làm sao được, trên người Nhâm Lê thật sự không tìm ra được chút khí chất nào của bác sĩ.
“Em? Hừ hừ…”
Vẻ mặt Nhâm Lê vô cùng đắc ý.
“Em là người lớn nhất ở toàn bộ bệnh viện này!”
Có lẽ là vì thấy rất thú vị, mỗi lần Nghiêm Dương nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Nhâm Lê đều nhịn không được muốn đánh cậu mấy cái.
“Em lớn nhất? Vậy còn Y An…”
Nhâm Lê nghe thấy tên của Y An, nhất thời giống như một quả bóng bị xì hơi, xẹp hẳn xuống, buồn bã ủ rũ phất phất tay.
“Đừng nhắc đến anh ta đừng nhắc đến anh ta, ngoài này nóng quá, chúng ta đi vào trong trước đã.”
Nói xong, liền kéo tay Nghiêm Dương đi về phía trước.
Nghiêm Dương tuy rằng không muốn đi vào tòa nhà này, nhưng anh lại càng không muốn buông tay Nhâm Lê ra, nghĩ đến mục đích mình tới nơi đây, cắn răng một cái quyết tâm theo vào.
Vừa vào bệnh viện, một cơn gió mát liền phả vào mặt, Nhâm Lê lim dim mắt rất thoải mái. Như vậy, thật giống như một con mèo nhỏ được người ta vuốt ve.
Bên trong bệnh viện được thiết kế đẹp đẽ thanh nhã, mang phong cách của bệnh viện tư, yên tĩnh mà ấm áp, Nghiêm Dương khen ngợi:
“Bệnh viện này thật ra không tệ.”
“Đúng vậy.”
Không biết từ khi nào, hai người vốn là một người đi trước một người đi sau biến thành cùng đi song song với nhau.
“Có điều hiện tại danh tiếng đã lan xa, bệnh nhân đến khám ngày càng đông, toàn bộ bệnh viện cũng được phân ra theo từng cấp độ. Giống như nơi này, là chỗ của bệnh nhân có tiền, đằng trước là khu của người nằm viện lâu, chỗ này cũng kém hơn.”
“Còn như vậy nữa sao?”
Nghiêm Dương thật sự không biết bệnh viện còn như thế này nữa.
“Đây là bệnh viện tư nhân, không phải tổ chức từ thiện, đương nhiên là phải kiếm tiền rồi.”
Hai người đi đến cửa thang máy, Nhâm Lê nhẹ nhàng giãy bàn tay được Nghiêm Dương nắm lấy, ấn nút gọi thang máy.
“Nhà họ Y vẫn thiếu chút tiền ấy sao?”
Nghiêm Dương nhìn ngón tay thon dài trắng nõn kia, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói cũng có chút ám ách.
“Bệnh viện kiếm tiền rất tốt.”
Nhâm Lê không chú ý đến sắc mặt của Nghiêm Dương, nhàm chán nhìn thang máy.
“Huống chi, từ hơn hai mươi năm trước nhà họ Y đã đầu tư rất nhiều tiền vào đây.”
“Ừm… Việc này anh cũng từng nghe nói rồi.”
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nghiêm Dương nhìn thang máy không có một bóng người, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
“Đi nào.”
Nhâm Lê đi vào thang máy trước, Nghiêm Dương đi sát theo sau.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, không biết có phải là ảo giác không, trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại Nghiêm Dương nhìn thấy gương mặt của một người phụ nữ hiện lên.
Nhưng mà, trong thang máy thực sự không có người thứ ba.
“Nơi này, trước kia hình như là khoa chuyên về sản.”
Nhâm Lê không biết có phải là vì nhàm chán hay không, kể lại lịch sử nơi này cho Nghiêm Dương.
“Làm sao em biết? Khi đó… Em hẳn là vẫn chưa sinh ra đi…”
Nghiêm Dương không muốn để cho Nhâm Lê nhận ra sự khác thường của mình, cười nói.
Nhâm Lê bĩu môi:
“Em ở đây không có việc gì làm, vì thế liền ngồi xem lược sử và mấy thứ khác. Nơi này trước kia là khoa phụ sản, chỉ có bốn tầng. Cuối cùng được thay đổi thành như bây giờ.”
“Đúng rồi, nếu em không có chuyện gì làm, sao lại đến nơi này?”
Nghiêm Dương không bận tâm nhiều đến vấn đề khoa phụ sản của bệnh viện, hỏi.
Nhâm Lê ngừng lại một chút.
“Bởi vì phải canh giữ nơi này.”
“Canh giữ nơi này?”
Nghiêm Dương vừa mới nói xong, liền cảm thấy dưới chân rung lên một hồi, đồng thời, đèn trong thang máy cũng tắt phụt.
Thân thể đã trải qua quá trình huấn luyện lâu dài không hề tỏ ra kinh sợ trước tình huống đột ngột xảy ra, Nghiêm Dương cầm lấy tay Nhâm Lê trước.
Bàn tay kia, thon dài, ấm áp.
“Có lẽ là… bị hỏng…”
Trong bóng tối, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất rõ ràng, Nghiêm Dương nghe thấy rất rõ, tiếng hít thở kia dần trở nên dồn dập.
“Tiểu Lê, em làm sao vậy?”
Nghiêm Dương siết chặt tay, hỏi.
“Không có gì… Chúng ta cứ bình tĩnh, chắc sẽ nhanh chóng ổn định thôi.”
Nghiêm Dương có thể cảm nhận được tiếng hô hấp dồn dập của Nhâm Lê, nhưng lại không nhìn thấy được hai gò má đỏ ửng của cậu.
“Đúng rồi, em vừa nói phải canh giữ cái gì?”
Nghiêm Dương nghe được Nhâm Lê nói không đáng ngại, liền yên tâm.
“Một phong ấn… Này… Em cũng không biết là phong ấn cái gì, nhưng em biết… Toàn bộ bệnh viện Đông Tân, thực ra chính là một phong ấn rất lớn.”
Giọng nói ấm áp của Nhâm Lê khiến Nghiêm Dương cảm thấy yên tâm.
“Anh cảm thấy, sau khi quen biết em, cái nhìn của anh với thế giới này có thay đổi rất lớn.”
Trong giọng nói của Nghiêm Dương ẩn chứa ý cưới.
“Như vậy, anh hối hận vì đã quen biết em sao?”
Nhâm Lê có chút khẩn trương, lại mang theo rất nhiều chờ mong.
Nghiêm Dương mỉm cười, tuy rằng Nhâm Lê không nhìn thấy rõ, nhưng cậu biết Nghiêm Dương đang mỉm cười, hơn nữa cười rất vui vẻ.
“Tất nhiên là không, nếu nói hối hận…”
Nói đến đây, Nghiêm Dương dừng lại.
“Hối hận cái gì?”
Nhâm Lê nhe răng, nếu câu trả lời của Nghiêm Dương không khiến mình hài lòng, sẽ cắn anh ta!
“Hối hận… Vì sao không quen biết em sớm hơn một chút…”
Nghiêm Dương đặt một tay lên thắt lưng Nhâm Lê, một tay ôm vai Nhâm Lê, hơi thở phả lên cổ Nhâm Lê.
Nhâm Lê đỏ mặt, hai mắt hơi nhắm lại.
Nghiêm Dương cúi người, chạm lên môi Nhâm Lê.
Môi cùng răng giao nhau, ám muội tràn lan.
Nụ hôn kết thúc, sắc mặt Nhâm Lê ửng hồng tựa lên người Nghiêm Dương, thở dốc, đối với nụ hôn này, không có gì để hỏi.
Giọng nói của Nghiêm Dương ám ách.
“Tiểu Lê, đến ở cùng anh được không?”
Trong bóng đêm, Nhâm Lê không biết nên trả lời Nghiêm Dương thế nào, đồng ý, hay là không đồng ý.
Ở cùng với anh ta sao? Ở cùng một chỗ với một người đàn ông? Phải lấy thân phận một người đàn ông ở cùng với một người đàn ông khác sao?
Nhâm Lê không biết.
Cậu thật sự không biết mình đối với Nghiêm Dương mang loại tình cảm gì, nhưng mà, cậu cũng không thể lừa gạt mình rằng tình cảm đối với Nghiêm Dương chỉ là tình cảm bạn bè.
Đúng lúc đó, ngay khi cậu đang trầm mặc, đèn trong thang máy đột nhiên bật sáng, thang máy tiếp tục đi lên.
Từ lúc thang máy ngừng lại đến khi trở lại bình thường, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong khoảng mười phút.
Có lẽ là vì ánh sáng, Nhâm Lê nhanh chóng đẩy Nghiêm Dương ra, mà cửa thang máy cũng mở ra, vì thế Nhâm Lê nhanh chóng vọt ra khỏi thang máy.
Nghiêm Dương nhìn bóng dáng Nhâm Lê hấp tấp luống cuống chạy đi, mỉm cười đầy tà khí.
Trốn sao? Xem em có thể trốn đến chỗ nào.
Sau đó không hề quay đầu lại rời khỏi thang máy.
Hai người đều không chú ý đến, trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, trên vách tường của thang máy xuất hiện bóng dáng một người phụ nữ.
Hình dáng kia, giống một người phụ nữ có thai.