Chương 45: Đêm trăng nông thôn – 1
Nghiêm Dương ngồi một mình trong phòng, không hề muốn động đậy dù chỉ một chút.
Tiểu Lê… Tiểu Lê…
Nghiêm Dương không hút thuốc lá, nhưng hôm nay lại hút một điếu, trong phòng tràn ngập mùi cùng khói thuốc lá dày đặc.
Nhà Nghiêm Dương đời đời là quân nhân, cha anh là nhân vật hàm cấp Tướng quân, ông nội là người đứng đầu Nam Hải, đáng tiếc nhà này lại rất ít con gái.
Hai ngày trước anh về nhà trực tiếp đi tìm cha mình, cha đã gặp được, tin tức cũng hỏi ra, cha anh thậm chí còn tặng thêm một tin tức khác.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Dương không khỏi cười cười tự giễu.
Lâm Cảnh, vốn là cái tên anh cả đời cũng không muốn nhắc lại.
Lâm Cảnh khác với Nhâm Lê, ở trên rất nhiều việc anh ta đều có lời giải thích khác biệt của bản thân, hơn nữa cũng mạnh hơn rất nhiều.
Lâm Cảnh lớn lên cùng mình từ nhỏ.
Tính hướng của Nghiêm Dương người trong nhà đều biết, đánh cũng từng đánh, mắng cũng đã mắng, cuối cùng bị dứt khoát đưa vào trong quân ngũ, anh nghĩ Lâm Cảnh đã từ bỏ tình cảm giữa bọn họ, anh vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng là thật không ngờ, Lâm Cảnh vẫn chưa bao giờ từ bỏ.
“Năm đó khi con với Lâm Cảnh ở cùng nhau, tính tình quá nóng nảy, còn đòi ch.ết đòi sống, cha nhất thời giận dữ đã ném con vào trong quân ngũ, thư con gửi cho Lâm Cảnh cha cũng phái người lập tức chặn lại.
Con vào quân ngũ không không lâu, thằng bé kia liền đến tìm cha, cha không gặp, nó liền quỳ ở trước cửa nhà ta ba ngày, cuối cùng ngất xỉu tại chỗ, bà Vương thật sự không nhìn được, bế nó vào trong.
Nó vừa tỉnh lại, đã chạy đến gặp cha, xin cha đồng ý cho hai đứa cùng một chỗ, cha tất nhiên là không đồng ý, nói cho nó biết con đã đính hôn với người khác, kêu người đến đuổi nó đi.
Sau đó một tháng liền nó đều đứng canh trước cửa nhà ta, nói muốn gặp con một lần, cha bảo mọi người không cần để ý đến nó, một ngày nọ nó đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, cha còn đang suy nghĩ, ai ngờ ngày thứ ba nó lại xuất hiện đúng giờ, chẳng qua sắc mặt tiều tụy, thái độ cũng không phải ngang bướng, cầu xin cha cho hai đứa gặp nhau một lần, nhưng cha không để ý đến nó.
Sau đó nó lại biến mất một tháng, rồi bà Vương nói rằng mẹ nó bệnh nặng, xem chừng không được, cha đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Cha đi tìm nó, nói rằng có thể cho nó một số tiền, chữa khỏi bệnh cho mẹ nó, hơn nữa còn có thể đưa nó ra nước ngoài học tập, đương nhiên, yêu cầu chính là bảo nó chủ động rời khỏi con.
Lúc đầu nó không đồng ý, nhưng con chờ được chứ mẹ nó không chờ được, tình hình gia đình nó con cũng biết đấy, cuối cùng không phải là cũng phải đồng ý sao?
Sau đó con quay về, cha nói với con rằng nó cầm tiền đi ra nước ngoài rồi gặp tai nạn xe cộ, đều là giả. Nó vốn không có bị tai nạn xe. Cha nói cho con biết những việc này, không vì gì cả, hiện tại con đã lớn, cha cũng đã nghĩ thông, rất nhiều việc, tự con quyết định đi.”
Chuyện này là gì chứ?
Nghiêm Dương mỉm cười thảm đạm, lại rít một hơi thuốc.
Nhà anh hiển hách, gia đình Lâm Cảnh lại quá khó khăn, Lâm Cảnh mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ anh ấy là người làm nhà họ Nghiêm, khoảng cách giữa hai người phải nói là trời đất cách biệt.
Lâm Cảnh lớn hơn Nghiêm Dương bốn tuổi, năm ấy Nghiêm Dương vượt rào đúng vào lúc anh ta tốt nghiệp đại học, khó tìm công việc không nói, cha của mình có lòng không để cho anh tìm việc thì sao anh ta có thể tìm được chứ!
Huống chi… anh không có nhận được lá thư này.
Nghiêm Dương chua xót trong lòng, khó khăn của Lâm Cảnh năm đó hiện ra rõ ràng trước mắt, mà bản thân mình còn đi oán trách anh ta.
Tiếng chuông cửa đúng lúc này vang lên, Nghiêm Dương lại không muốn ra mở cửa. Tiếng chuông cửa dừng, tiếng di động lại bắt đầu vang lên.
Nghiêm Dương miễn cưỡng cầm lấy di động, đang chuẩn bị bấm tắt máy, liền nhìn thấy một đoạn tin nhắn.
[From Nhâm Lê:
A Dương, mở cửa, đừng tắt máy.]
Nghiêm Dương ngơ ngẩn.
Tiếng đập cửa điên cuồng lại vang lên, Nghiêm Dương buông điếu thuốc trong tay, đi ra mở cửa.
Nhâm Lê vừa vào cửa đã bị sặc bởi khói thuốc đầy phòng, cậu đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, sau đó mở cửa sổ, xoay người lại nhìn Nghiêm Dương đang ngồi im trên ghế sofa trầm mặc không nói gì.
“A Dương…”
Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê trước mặt, vẫn như trước trầm mặc không nói gì.
“A Dương, rốt cuộc làm sao vậy?”
Nhâm Lê không biết trong vòng ba ngày ngắn ngủi Nghiêm Dương đã gặp phải chuyện gì, nhưng cậu muốn Nghiêm Dương bình an.
Ánh nắng tàn của trời chiều hắt lên người Nghiêm Dương, gương mặt góc kia liền chia thành hai nửa sáng tối.
“Anh nói chuyện đi mà…”
Nhâm Lê thấp giọng nói, trong giọng nói tràn đầy sự lo lắng.
“…Không sao cả.”
Nghiêm Dương cuối cùng cũng mở miệng, âm sắc thô khàn, giống như đã rất lâu không nói gì.
“A Dương…”
Nhâm Lê lo lắng không thôi.
Nghiêm Dương cười lưu manh, cánh tay khoát trên sofa một tay vỗ nhẹ, thân thể cách chỗ bàn tay vỗ lên vừa đủ khoảng cách cho một người.
“Đến, ngồi đây.”
Nhâm Lê liếc mắt nhìn Nghiêm Dương một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở ‘trong lòng’ Nghiêm Dương.
Nhâm Lê ngồi trên sofa cùng Nghiêm Dương, một lát sau, Nghiêm Dương đột nhiên hỏi:
“Tiểu Lê, nếu có một ngày, mối tình đầu mà em cho rằng đã ch.ết không chỉ không ch.ết, còn quay về tìm em thì em sẽ làm gì?”
Nhâm Lê im lặng, cậu đại khái đã đoán được là có chuyện gì.
“Mối tình đầu của em là anh.”
Nhâm Lê nhẹ giọng nói.
Nghiêm Dương không nói gì, có lẽ anh vốn đã không mong Nhâm Lê cho anh được đáp án gì.
“Tiểu Lê, anh ta không ch.ết, anh ta đã quay về.”
Nghiêm Dương cười cười với Nhâm Lê dường như không chút để tâm.
Nhâm Lê lặng im một lát, sau đó nói:
“Sau đó…”
Nghiêm Dương cười ha ha:
“Anh quen biết anh ta hai mươi năm… Anh vẫn nghĩ là anh ta phản bội tình cảm của bọn anh, cho dù nghe được tin tức anh ta ch.ết cũng vẫn oán trách anh ta, nhưng ngày hôm qua đột nhiên có người nói cho anh biết, anh ta không chỉ không ch.ết, còn chưa bao giờ bỏ rơi tình cảm của bọn anh. Hơn nữa, anh ta còn quay về tìm anh.”
Nhâm Lê đau xót trong lòng, vậy không phải tương đương với hai đứa nhỏ vô tư làm bạn từ thuở nhỏ sao?
“Anh, anh thật sự không biết phải làm thế nào mới được.”
Nghiêm Dương cười khổ, có người từng nói mối tình đầu sẽ khiến người ta đau khổ nhất, trước kia không cảm thấy được, nhưng nay, lại không thể không thừa nhận.
“Anh còn yêu anh ta sao?”
Nhâm Lê cũng không biểu hiện ra cảm xúc quá kích động, cậu thậm chí còn rất bình tĩnh.
“Đã không còn yêu.”
Nghiêm Dương lắc đầu.
“Nhưng là mắc nợ nhiều lắm, không biết phải trả lại như thế nào.”
“Mắc nợ?”
Nhâm Lê dù sao cũng không phải người trong cuộc, cậu không biết chuyện cũ của Nghiêm Dương và Lâm Cảnh.
“Đúng, mắc nợ.”
Nghiêm Dương ngẩng đầu tựa vào sofa, nhìn trần nhà.
“Năm đó anh cãi nhau với anh ta, sau đó kích động bỏ chạy về nhà công khai. Cha anh lại là người có tính tình nóng nảy, vài ngày sau liền ném thẳng anh vào trong quân đội. Anh nhờ người chuyển cho anh ta một bức thư, anh ta không nhận được. Cuối cùng anh ta chạy đến cửa nhà anh quỳ ba ngày cha anh mới để cho anh ta vào nhà. Sau đó cha anh làm khó anh ta đủ điều, làm chậm thời gian điều trị bệnh tốt nhất của mẹ anh ta…”
Nghiêm Dương nói đến đây liền không nói thêm được nữa, Nhâm Lê cũng có thể đoán được những chuyện xảy ra phía sau.
“Không bằng không gặp.”
Nhâm Lê lớn như vậy lần đầu tiên gặp vấn đề về tình cảm, nhưng lại không phải của mình, chỉ có thể kiên trì đưa ra một đề nghị cho Nghiêm Dương.
“Không bằng không gặp, không bằng không gặp, được! Vậy coi như không hề biết chuyện!”
Nghiêm Dương vốn là người phóng khoáng, bị chuyện tình cảm làm cho choáng váng đầu óc cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa bên cạnh còn có một người bình tĩnh như Nhâm Lê, suy nghĩ rõ ràng một chút cả người liền tỉnh táo.
Quan trọng nhất là, anh từng yêu Lâm Cảnh, luyến tiếc Lâm Cảnh, lại vĩnh viễn không thể yêu lại Lâm Cảnh được nữa.
Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Nghiêm Dương khi còn trẻ bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ ra được chỉ một trận cãi nhau vô nghĩa có thể khiến đường tình của mình xảy ra thay đổi to lớn.
Cuộc sống vẫn luôn như thế, một khi bỏ qua, sẽ trở thành hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau nữa.
“Đúng rồi, anh về nhà hỏi thăm thế nào?”
Nói không thèm để ý là giả, Nhâm Lê thật sự không muốn bạn trai cũ của bạn trai hiện tại của mình còn dây dưa với nhau, vừa thấy khe hở liền vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
“Hỏi được rồi, anh đại khái thật sự là ‘người đã ch.ết’.”
Nghiêm Dương thờ ơ nói.
Nhâm Lê nhất thời mở to hai mắt.
“Sao lại thế chứ?!”
“Cha anh nói, anh hẳn là có một người em trai, là thai song sinh.”
Cha Nghiêm Dương vài năm không gặp con trai độc nhất, vợ lại mất sớm, trong ngôi nhà to như vậy chỉ có một mình mình vắng vẻ lạnh tanh. Trong mấy năm con trai không ở nhà cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng bị một câu nói đánh thức, chính là cái gọi là con cháu đều có phúc của con cháu, ông liền dứt khoát buông tay không quản nữa. Chuyện của vợ vốn hẳn là nên giữ bí mật, nhưng một cao nhân năm đó đã nói cho ông biết, nếu hai mươi bảy năm sau có một ngày con trai hỏi ông về chuyện năm đó, không được phép giấu diếm, nên khi Nghiêm Dương hỏi ông, ông liền kể hết từ đầu đến cuối.
“Là ‘đứa bé quỷ’ trong bệnh viện kia…”
Nhâm Lê dường như nhớ tới điều gì, không thể tin nổi nói.
Nghiêm Dương gật đầu, trong lòng đối với sự bất đắc dĩ này đã càng thêm ch.ết lặng.
“Đúng, có lẽ chính là như em nghĩ.”