Chương 47: Đêm trăng nông thôn – 3
Nghiêm Dương kinh ngạc, chẳng lẽ năm đó đưa mình đến chỗ bà nội là còn có ẩn tình khác? Hiện tại ngẫm lại, bà nội quả thực rất ‘mê tín’.
“Nói cho em nghe một chút đi, anh ở nhà bà nội đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhâm Lê bị khơi gợi hứng thú, vội vàng muốn biết chuyện cũ trước kia của Nghiêm Dương cùng với vị bà nội thần bí kia.
“Em đừng nhắc nữa, một năm đó anh ở nông thôn, thật đúng là đã xảy ra không ít chuyện lạ.”
Nghiêm Dương cười khổ một tiếng, chậm rãi kể lại.
“Sau khi anh hết bệnh rồi có thể ăn cũng có thể chạy nhảy, không tới vài ngày đã quen thuộc với đám trẻ con trong thôn, mỗi ngày cùng chơi với nhau. Có một lần anh đến nhà một đứa nhỏ chơi, trời tối rồi vẫn không về nhà, hơn nữa hôm đó anh còn quên không nói cho bà nội, cuối cùng bà nội phải đi từng nhà rồi tìm được đến đó. Loại chuyện này trước kia cha anh quản anh rất nghiêm, phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy bà nội tìm đến cửa chính là tiêu rồi! Nhưng bà nội sau khi đón anh về nhà không hề có ý trách cứ anh, còn làm bữa khuya cho anh ăn. Bà nói với anh, về sau trước khi đi đến nhà mấy đứa nhỏ chơi phải nói với bà một tiếng, còn nữa, khi đi đường lúc đêm khuya nghe được tiếng gì ngàn vạn lần không được quay đầu lại.”
“Đi đường đêm khuya, không được quay đầu lại. Từ nhỏ em đã biết rồi nhé.”
Nhâm Lê cười hì hì nhìn Nghiêm Dương, thầm nghĩ những điều bà nội dạy Nghiêm Dương đều là đơn giản nhất, nhưng cũng thực dụng nhất.
“Này, khi đó anh cũng mới sáu tuổi thôi có được không?”
Nghiêm Dương nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, thả Nhâm Lê xuống, đi qua đóng cửa sổ bật đèn lên, sau đó ngồi sóng vai với Nhâm Lê trên ghế sofa.
“Hừ, em chưa đến sáu tuổi đã biết nguyên nhân đi đường lúc đêm khuya không được quay đầu lại, anh có biết không?”
Nhâm Lê hừ giọng nói.
Nghiêm Dương lắc đầu, lúc ấy anh quả thực không biết nguyên nhân vì sao đi đường lúc đêm khuya không được quay đầu lại, đợi sau khi lớn lên có nghe nói đi đêm nếu quay đầu lại có khả năng sẽ bị sói cắn một miếng đứt cổ họng, nhưng nguyên nhân này khẳng định không phải là nguyên nhân Nhâm Lê muốn nói.
“Nói cho anh biết, con người nha, trên đầu hai vai có ba ngọn đèn, tục xưng là Tam hoa hộ thể. Nguyên nhân chính là vì có ba ngọn đèn này, buổi tối khi đi trên đường một mình thì không có bất cứ ma quỷ nào đến gần được. Nhưng ba ngọn đèn này cũng không phải là tuyệt đối, ba ngọn đèn có thể tắt bất cứ lúc nào. Khi anh đi đêm trên đường mà quay đầu lại, mỗi lần quay đầu một ngọn đèn sẽ tắt, đợi đến khi ba ngọn đèn của anh hoàn toàn tắt rồi, quỷ có thể đến gần anh. Cho nên ma quỷ muốn hại người sẽ luôn đợi đến thời điểm anh đi một mình rồi giả thành giọng nói của người quen thuộc với anh để dụ anh quay đầu lại.”
Nhâm Lê thì thầm nhẹ nhàng nói ra nguyên nhân đi đêm không được quay đầu lại.
Nghiêm Dương nghe xong lời này liền sửng sốt, sau đó hỏi:
“Giả thành giọng nói của người quen thuộc với anh?”
“Đúng, nếu không phải giọng nói của người quen thì sao anh quay đầu lại được chứ? Đương nhiên, nó không có khả năng biết giọng nói của người quen thuộc với anh là như thế nào, nhưng nó có thể phát ra một loại từ trường nào đó, bắt chước thành giọng nói ở trong đầu anh, cho nên, anh có thể nghe được tiếng của ai là do chính anh quyết định thôi.”
Nhâm Lê nghĩ rằng Nghiêm Dương là đang lấy làm kỳ lạ vì sao quỷ có thể giả giọng của tất cả những người quen thuộc với mình, kiên nhẫn giải thích một hồi.
Nghiêm Dương trầm mặc, nói:
“Tiểu Lê, anh cảm thấy là lạ.”
Lại nói tiếp.
“Từ sau khi anh biết bà nội không hề quy định mấy loại chuyện như mấy giờ về nhà linh tinh gì đó, liền chơi càng hăng. Bà nội cũng không quá lo lắng cho anh, dù sao cả thôn cũng chỉ loanh quanh trong một mảnh đất như vậy, để mặc anh chơi, chỉ cần không ra khỏi thôn là được.
Anh nhớ rõ có một ngày, anh được một đứa nhóc hẹn nhau buổi tối đến nhà nó nhìn một con chó sắp sinh con. Anh ở thành phố cho đến bây giờ vẫn chưa từng được nhìn chuyện này, cơm nước xong nói với bà nội một tiếng liền chạy nhanh như bay đến nhà đứa nhóc kia. Vốn nghĩ rằng con chó kia sinh con sẽ rất nhanh, ai ngờ nó thế nhưng mất đến mấy tiếng mới sinh được bốn con chó con. Đợi đến khi chó mẹ sinh xong hết chó con đồng thời mấy đứa nhóc kia hứa đợi chó con đủ tháng sẽ đưa cho anh một con anh mới lưu luyến không rời đi về nhà.
Khi anh đi ra khỏi nhà cậu ta, mới phát hiện mặt trăng đã treo cao trên bầu trời, hơn nữa ánh trăng còn hơi đỏ lên! Bởi vì đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy mặt trăng đỏ, nhà đứa nhóc kia cách nhà bà nội anh chỉ năm trăm mét, khi anh đi được nửa đường đột nhiên nghe thấy có người gọi ‘anh ơi’, nói như thế nào nhỉ, đó là một giọng nói đặc biệt xa lạ, nhưng trong xa lạ lại có cảm giác quen thuộc nói không nên lời, lúc ấy anh còn có loại ham muốn quay đầu lại nhìn xem.
Mà khi anh quay đầu lại thì, anh nhớ đến lời bà nội dặn đi đường ban đêm ngàn vạn lần không được quay đầu lại, liền có chút lưỡng lự.
Đừng nghĩ bạn trai em năm đó mới sáu tuổi, lúc ấy anh đã có ý thức tự giác vượt qua chính mình rất cao. Lúc anh đang nghĩ xem có nên nện bước nhanh hơn chạy về nhà không, thì phía sau lại truyền đến một tiếng ‘anh ơi’.
Lần này anh có thể cảm giác được tiếng gọi kia cách anh rất gần, có lẽ còn không được đến một mét. Tiếng gọi kia dù nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng, nhất thời anh cảm thấy da đầu tê rần, lưng cũng toát mồ hôi lạnh, bởi vì lần đầu tiên khi anh nghe thấy tiếng gọi này thì nó còn cách anh rất xa!
Anh sợ hãi trong lòng, cũng quên mất lời bà nội nói, nhanh chóng quay đầu lại nhìn xem. Nhưng lại không nhìn thấy cái gì khủng bố, đằng sau anh không hề có thứ gì. Khi đó ở nông thôn ban đêm cũng không có đèn đường hay gì cả, thời gian lại muộn, rất nhiều nhà người ta đã đi ngủ, chỉ còn lác đác mấy nhà còn thắp đèn dầu, chiếu sáng cho con đường vào ban đêm đều dựa vào ánh trăng.
Anh nhìn theo ánh trăng, đằng sau không hề có gì cả, càng nghĩ lại càng thấy sợ, liền guồng chân cắm đầu nhanh chóng chạy về nhà.
Bà nội sẽ không đi ngủ trước khi anh về nhà, cửa cũng vẫn để mở cho anh. Sau khi anh về nhà liền chạy nhanh vào trong phòng, nhìn cũng không dám nhìn thứ theo sau ngoài cửa. Anh cũng không dám nói cho bà nội anh gặp phải thứ gì, nhưng bà nội dường như đã biết tất cả cau mày nhìn anh thật lâu, sau đó bảo anh ra ngoài. Anh sợ vô cùng, nào còn dám đi ra ngoài nữa, nhưng bà nội vẫn luôn từ ái với anh lại kiên trì bắt anh đi ra ngoài một chút, sau đó sau khi đi vào liền xoay người đóng cửa lại.
Anh không có cách nào khác, đành phải làm theo những gì bà nội nói, mà sau khi anh đi vào xoay người đóng cửa lại rõ ràng nhìn thấy một đám màu lam lam giống như ma trơi bay trong sân nhà bà nội.”
Sau khi Nhâm Lê nghe nốt nửa cuối của câu chuyện cũng sửng sốt.
“Trước tiên mặc kệ là ma trơi hay gì, anh nghe thấy có người gọi anh là ‘anh’, hơn nữa anh chưa từng nghe thấy âm thanh kia.”
“Đúng.”
Nghiêm Dương cười khổ gật gật đầu, lời giải thích của Tiểu Lê cùng với những việc anh gặp không khác nhau là mấy. Nhưng điều Tiểu Lê nói không thể sai được, xem ra vấn đề là nằm ở trên người mình.
“Không, không được, chẳng lẽ…”
Sắc mặt của Nhâm Lê trở nên cổ quái, dường như bản thân cũng không tin được vào suy nghĩ của chính mình.
“Chẳng lẽ, ‘đứa bé quỷ’ vẫn luôn đi theo anh.”
Nghiêm Dương đột nhiên cảm thấy sợ đến nổi da gà, anh nhìn quanh bốn phía, sau đó sắc mặt trở nên rất khó xem. Tuy rằng lá gan anh lớn, nhưng đối với người ‘em trai’ kia của mình cũng thoáng có chút bất an, cũng có thể nói, anh còn chưa chuẩn bị tốt để gặp ‘em trai’.
“Bà của anh nhất định là người trong giới.”
Nhâm Lê khẳng định.
“Bà nội anh là dòng dõi thư hương, từ xưa đã không bàn đến chuyện thần quái, bà làm sao có thể là người trong giới được.”
Nghiêm Dương cũng không quá cố chấp về vấn đề của bà nội, anh cảm thấy bà nội hiểu được những thứ này hẳn là do từ thế hệ trước truyền xuống, không có khả năng là ‘người trong giới’.
“Thế hệ trước có thể truyền xuống cách gọi hồn hay đi đường đêm khuya, nhưng sẽ không truyền lại được kinh gọi hồn chuyên nghiệp như vậy, bà anh đọc kinh gọi hồn kia cho anh vốn là kinh của dân tộc Di sống ở trên núi cao Đông Ai, toàn bộ phần kinh thư kia chỉ dùng chữ của người Di cổ để biên soạn, anh cảm thấy nếu chỉ là một người già bình thường thì sẽ biết được sao?”
Nhâm Lê đã xác định bà nội của Nghiêm Dương chắc chắn là người trong giới, hơn nữa Nghiêm Dương có thể an toàn mà lớn lên không thể thiếu được một phần khổ tâm của bà.
“Anh có biết vì sao bà nội lại muốn anh đi vào cửa một lần nữa rồi xoay người đóng cửa lại không? Mặc kệ thứ gọi anh là ‘anh’ là ‘đứa bé quỷ’ hay loại quỷ khác, anh xoay người đóng cửa chính là biểu thị cho việc anh không chào đón thứ theo sau anh đi vào.”
Dì út của Nhâm Lê tuy rằng không thích cậu dùng linh lực, nhưng những thứ cấm kỵ thì vẫn dạy cậu từ nhỏ. Giống như không thể dựng thẳng đũa cắm ở trong bát, hay là buổi tối không được đứng sát vào tường,… đều để tâm dạy hết.
“Anh cảm thấy, bà nội đại khái là biết… chuyện của em trai.”
Trong lòng Nghiêm Dương có một loại cảm giác kỳ lạ, nếu như bà nội đã biết, liệu có thể là cha cũng biết hay không? Hay… chỉ có một mình anh là không biết gì.
Nhâm Lê có thể xác định bà nội Nghiêm Dương là người trong giới, nhưng cũng không thể xác định được bà có biết sự tồn tại của ‘đứa bé quỷ’ hay không, vừa nghe Nghiêm Dương nói như thế, liền tò mò chờ lời giải thích của anh.