Quyển 1 - Chương 4
Cả khi chính thức cưỡi ngựa xuống núi, ra khỏi phạm vi Giảm Lan sơn trang rồi, Dương Thận vẫn im lặng, Y Xuân hì hì cười đùa với y, y chỉ đáp lại mỗi “À” hoặc “Ừ”.
“Này, đệ sao thế? Không khỏe hả?” Cuối cùng, dù Y Xuân trì độn lắm cũng cảm thấy y rất bất thường, giục ngựa tới gần, giơ tay sờ trán y, “Sốt à?”
Trong chớp mắt, cả người y căng ra đầy cảnh giác, tay trái vẫn vờ như chẳng có chuyện gì nắm dây cương, tay phải lại khẽ đặt lên thanh bội kiếm.
Song cánh tay trên trán nhanh chóng buông xuống, Y Xuân nói: “Không sốt mà. Đệ chịu đựng một tý đi, trước mặt là thị trấn rồi, chúng ta nghỉ một đêm cho khỏe rồi lại đi tiếp.”
Bàn tay nắm bội kiếm của Dương Thận cũng lặng lẽ dời ra, không nói gì, chỉ gật đầu.
Lại qua nửa dặm dường, trời đã sắp tối, hai người lại bị lạc trong rừng, ngoặt trái rẽ phải vẫn chả ra nổi.
Y Xuân dứt khoát ghìm cương ngựa, ngó nghiêng xung quanh, thở dài: “Trời tối rồi, Dương Thận, đệ còn chịu được không?”
Y cúi đầu, hờ hững nói: “Ta không sao, chẳng phiền sư tỷ quan tâm.”
Vừa dứt lời đã thấy nàng nhảy xuống ngựa cực nhanh, tay rút bội kiếm, y giật nảy người, chừng như là bản năng lại giục y khoát tay lên thân kiếm của mình.
Bên tai vang lên lời nhắc nhở của sư phụ trước khi đi: Đừng thiếu cảnh giác, Y Xuân rất lợi hại, một kích không trúng thì chỉ có thất bại thảm hại đang chờ con.
Dương Thận cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại, sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Y Xuân thấp giọng nói: “Dương Thận, đằng trước hình như có tiếng động lạ! Nghe bảo gần đây có sơn tặc cướp bóc người đi đường, chúng ta nên cẩn thận.”
Y không khỏi sửng sốt —– Sơn tặc?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chợt nghe tiếng xé gió thốc đến từ phía trước, một cây phi đao xoay vòng phóng tới, đỉnh đầu tối sầm lại, dường như có thứ gì đó tựa lưới đánh cá trùm xuống. Dương Thận cúi mình, lăn từ thân ngựa xuống.
Hai con ngựa bị mắc trong cái lưới lớn phủ từ trên trời, kêu hí hí kèm theo tiếng rền rĩ, con ngựa đen mà Dương Thận cưỡi bị phi đao chém mất nửa cái đầu, ch.ết ngay tức khắc.
Y Xuân giận tím mặt, rút kiếm vọt lên, mặt lạnh lùng nói: “Là kẻ nào?! Lăn ra đây cho ta! Có biết bây giờ trên chợ, một con ngựa giá bao nhiêu không?! Chúng bây đền nổi chứ hả?!”
Giữa vòng nguy hiểm, Dương Thận bỗng nảy sinh cảm giác dở khóc dở cười, trên cái cây đối diện có mười mấy tên áo đen nhảy xuống, cầm đao kiếm sáng chóe, mặt bịt vải bố, quả đúng là sơn tặc trong truyền thuyết rồi.
Hai người họ là nghé con mới sinh không sợ hổ* (từ dân dã là trẻ trâu…), chả quan tâm số người nhiều ít gì cả, rút kiếm liền chém tứ tung. May mà bọn sơn tặc này chỉ biết vài ngón nghề đơn giản, cướp người qua đường bình thường thì dư dả, nhưng muốn đối phó với hai kẻ chăm chỉ luyện võ bọn họ à, e rằng phải trầy trật lắm.
Dương Thận khua kiếm đỡ đòn công kích của sơn tặc, nghe âm thanh đánh nhau đến là tưng bừng của Y Xuân ở sau lưng mình, chẳng kìm nổi mà ngoái đầu nhìn.
Sư phụ đánh giá cao Y Xuân tất nhiên có cái lý của Người.
Y quan sát một hồi bỗng ngộ ra, mình bây giờ chả phải đối thủ của tỷ ấy.
Mỗi một động tác nhảy, né, tấn công cùa tỷ ấy đều khéo léo mà tuyệt đẹp, động tác chẳng thể nắm bắt.
Rất nhẹ nhàng, loại nhẹ nhàng này tựa như không có sức nặng, tựa như lưỡi đao mỏng nhất bén nhất, lặng lẽ đến gần, giết người không thấy máu.
Cũng chính sự nhẹ nhàng và tĩnh lặng này khiến kẻ khác sợ.
Bọn sơn tặc rất nhanh đã bị đánh đến mức thất linh bát lạc* (nằm rải rác), thổi còi đưa ám hiệu bảo nhau rút lui.
Dương Thận và Y Xuân chia trái phải đuổi theo, cản ba, bốn người chạy chậm nhất lại. Y Xuân khua kiếm, rất ra dáng hung thần ác sát: “Nộp những vật có giá trị ra đây! Đền tiền con ngựa cho chúng ta!”
Dương Thận vô cùng hợp tác tiến lên một bước, thần sắc âm trầm trợn mắt nhìn chúng. Gương mặt tồi bại của y quả thật rất sinh động, hiển nhiên đã gửi một thông điệp cho chúng: Nếu không giao tiền của ra, lão đây sẽ nhóm lửa lột da rút gân hầm thịt chúng mày ăn cho bõ.
Bọn sơn tặc sợ đến mức đều móc hà bao* (ví tiền), thế mà lại có thêm cả một bọc màn thầu* (bánh bao không nhân) lạnh, chừng mười mấy cái, đủ để hai người họ ăn vài ngày.
Dương Thận nhặt hà bao lên, trút tiền đồng ra đếm, cau mày nói: “Ba trăm văn bọ, cũng chỉ là bọn ch.ết tiệt nghèo mạt rệp thôi!”
Y Xuân chưa hài lòng, tiếp tục khua kiếm: “Một đồng cũng không được diếm đâu đấy! Nộp hết ra đây!”
Đám sơn tặc khóc lóc, nước mắt chảy thành dòng, chỉ thiếu mỗi bước cởi quần ra: “Nữ đại vương à, hết thật rồi ấy! Có chém đầu cũng chả còn đâu!”
Y Xuân phẫn nộ thu kiếm lại, nói: “Sau này mà còn cướp bóc người qua đường, ta chém hết đầu, vẽ rùa trên mặt chúng bây!”
Sau khi bọn sơn tặc tè ra quần chạy đi, Dương Thận nhịn không nổi nhìn nàng, lén cười.
Y Xuân nghiêm mặt: “Đừng cười, ba trăm văn tiền khi nãy đâu? Cất chỗ nào rồi?”
Y nhún nhún vai: “Ba trăm văn gì vậy?”
“Đáng ghét! Đệ muốn ngốn một mình hả?! Đó là tiền để dành mua ngựa đó! Mau nộp ra đây!”
“Dù sao ngựa ch.ết cũng là ngựa của ta, muốn mua cũng là ta mua, sư tỷ đừng nhúng tay vào làm gì.”
“Đệ không quản lý việc nhà thì chả biết củi gạo dầu muối tương dấm trà! Lỡ mà phung phí nhầm nhọt thì sao đây? Sư phụ chỉ đưa mỗi hai mươi lượng bạc, mua được giống ngựa gì chứ? Giờ không tiết kiệm, sau khi xài hết bạc, lẽ nào muốn đi xin ăn à?”
“Xin cái đầu tỷ ấy! Sư phụ sớm đã dặn trong một năm làm cho xong chuyện, hai mươi lượng bạc thế nào cũng đủ sống qua năm!”
“Gì mà một năm?” Y Xuân ngờ vực, bình tĩnh lại nhìn y, “Sư phụ nói trong một năm phải làm xong chuyện gì?”
Dương Thận ngẩn người ra, hồi lâu không nói nên lời.
Qua một khoảng thời gian, bỗng y thở dài một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất, lẩm bẩm: “Hóa ra… tỷ ấy không biết… Sư phụ không dặn tỷ ấy à?”
“Dặn gì?” Y Xuân cũng ngồi xổm xuống, mắt trợn thật to nhìn y.
Tròng mắt y khẽ đảo, cười nói qua loa: “Có gì đâu… Ý của sư phụ là cho chúng ta một năm để quyết định ai kế thừa Trảm Xuân kiếm.”
Y Xuân do dự chốc lát: “Lạ vậy, sao sư phụ không nói ta biết chuyện này…”
Dương Thận mở miệng định cất lời, chợt nghe trước mặt truyền đến tiếng xôn xao như có ai đó đang hét lên, giọng rất khẩn thiết.
Hai người nhìn nhau, vội vã dắt ngựa đuổi theo, chưa được bao xa thì gặp bọn sơn tặc vừa bị họ cướp tiền đang bị người ta dùng thừng treo lên cây cao, kêu cha gọi mẹ.
Dưới tán cây có hai người đang đứng, một nam một nữ, mẽ ngoài rất đẹp.
Cô gái thoạt nhìn không lớn lắm, đôi mắt lại vô cùng linh động, ngẩng đầu nhìn bọn sơn tặc, vỗ tay trầm trồ khen: “Đáng đời! Ai bảo chúng bây đã là sơn tặc lại còn nghèo đến vậy, trên người cả một đồng cũng chả có!”
Đám sơn tặc này đương nhiên có nỗi khổ không nói được, chả nhẽ bắt chúng bảo rằng vừa nãy muốn cướp người qua đường, kết quả là bị cướp hết tiền ngược lại ư?
Chàng trai kia đứng một bên, y phục trên người vô cùng phong tao lộng lẫy, áo ngoài màu đỏ ráng chiều, tóc đen không buộc, một nửa buông xõa sau lưng tựa gấm đen.
Hắn uể oải, ngáp dài ra lệnh: “Tiểu Nam Qua* (bí ngô nhỏ), thả chúng xuống trước đã. Trên người không có tiền thì quần áo vẫn có giá vài văn, lột sạch đi.”
Cô nhóc được gọi là tiểu Nam Qua nhíu mày nói: “Chủ tử à, quá ác rồi! Ít nhiều gì cũng phải để lại quần áo cho người ta chứ, bây giờ trời vẫn còn lạnh đấy!”
Giọng của chàng thanh niên kia vẫn uể oải: “Lúc người ta cướp chúng ta ấy, chả có lòng tốt đến vậy đâu, còn lo đến trời lạnh thì để lại quần áo.”
Tiểu Nam Qua đang định cởi quần áo đám sơn tặc này thật, Y Xuân chẳng nén nổi bước qua, nói: “Đừng lột quần áo chứ? Họ cũng chả cướp được gì của các người.”
Hai người nọ cùng lúc ngoái đầu lại, Y Xuân và Dương Thận đều ngẩn ra.
Chàng trai kia lộ ra gương mặt trắng bóc, nhìn thoáng qua vừa dịu dàng vừa lương thiện, cứ như cái loại người tốt bụng trước giờ chỉ làm việc tốt, chưa từng làm việc xấu.
Hơn nữa, hắn rất đẹp. Bốn chữ sắc như mỹ ngọc* (đẹp như ngọc quý) dùng ột chàng trai có lẽ không hợp, song hoàn toàn có thể ướm lên người hắn.
Hắn đánh giá từ trên xuống dưới hai người họ một lần, hừ mũi một tiếng, xoay người đi rồi nói: “Tiểu Nam Qua, giải quyết tốt hậu quả đi.”
Tiểu Nam Qua nhanh chóng đáp lại, tay áo vung lên, một làn khói màu vàng tràn ra, Y Xuân phản ứng lẹ, lùi gấp vài bước, mũi vẫn hít phải vị cay, chẳng kìm nổi hắt xì vài cái.
Dương Thận và bọn sơn tặc kẹt bên trong lại chả may mắn đến vậy, thứ thuốc bột kia xông đến mức nước mắt lẫn nước mũi chảy ròng rã, cuối cùng Dương Thận ép thân mình thấp xuống, khác với bọn sơn tặc ngất ngay tại chỗ, song sau khi thuốc bột tản ra hết, hai mắt y cũng sưng đỏ cả, họng đau nhức, trong đầu như có kim đang châm.
Đôi chủ tớ thần bí lại đáng ghét kia chả biết đã chạy đi đâu mất từ sớm. Y Xuân vương tay đỡ lấy Dương Thận, vội hỏi: “Đệ không sao chứ?! Có phải thuốc độc không?”
Dương Thận khoát tay, chẳng thốt nên lời, sau đó mắt đảo một cái, cuối cùng chẳng chịu đựng nổi mà hôn mê.