Quyển 1 - Chương 8
Lúc ba người Y Xuân giục ngựa phóng thật nhanh rời khỏi đấy, trên tường, Thư Tuyển đứng dậy, giơ tay che nắng nhìn quanh, chẳng rõ đang tìm ai.
Cả đám người Tiêu Dao môn đứng dưới đất vừa chửi mắng vừa nhặt đá ném. Cũng có kẻ nhảy lên tường vây dùng tay không tóm hắn, lại bị hắn đá xuống như trái cầu.
Yến thiếu gia đứng cách đấy khá xa, chỉ có thể thấy gió thổi bộ y phục đen bay lất phất, lại thêm da hắn rất trắng, nhìn xa cực giống một cô gái có vóc người cao gầy.
Tên thuộc hạ đội nón tre khẽ thưa: “Thiếu gia, người đấy hao hao Thư Tuyển.”
Mi mắt Yến thiếu gia không khỏi nảy một cái.
Hóa ra là gã Thư Tuyển tiếng xấu lan xa, vừa lẳng lơ vừa bỉ ổi lại hèn hạ trơ tráo, hành tung bất định, gây thị phi khắp nơi.
Nghe đồn bình thường hắn có thói quen trộm đồ, thấy gì cướp đó, đến cả cây đả cẩu bổng( ) của ăn mày cũng không tha.
( ): gậy đánh chó.
Nghe đồn hắn chôn hết của cải mình gom được xuống đất, cất một tòa đại trạch lộng lẫy ngay trên đó, bến trong chất đầy rượu thịt, mỹ nữ nhiều như mây, sống xa hoa trụy lạc.
Còn có rất nhiều rất nhiều lời đồn… Nhiều đến nỗi khiến người ta líu lưỡi.
Yến thiếu gia chẳng kềm nổi mà liếc thêm một cái, vừa lúc hắn xoay đầu, dung nhan tựa ngọc tạc tràn đầy sức sống, nụ cười đượm chất trẻ thơ.
Chàng ta bỗng dưng cảm thấy lời đồn chưa hẳn đã là thật.
Đám người Tiêu Dao môn loạn như một nồi cháo sôi lục bục, ồn ào đến là xấu hổ. Chàng ta không khỏi âm thầm lắc đầu, cau mày lại.
Thuộc hạ thưa: “Thiếu gia, người nơi đây hành sự bất ổn, giấu đầu lòi đuôi, quá nông cạn hạn hẹp, tốt hơn hết là không cùng họ bàn bạc chuyện đó nhỉ?”
Yến thiếu gia gật gù: “Ừ, ông già kia cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, giáp mặt chưa gì đã gây chuyện bừa bãi ngang ngược, lén lút sau lưng chẳng biết còn làm biết bao nhiêu việc ác, chi bằng thẳng tay trừng trị một chút.”
“Thuộc hạ lập tức chuẩn bị ngay.” Gã đội nón tre liền cáo lui.
“Đợi chút.” Yến thiếu gia nhẹ nhàng ngăn lại, lộ nét cười ranh mãnh khi xem trò vui, “Xem hắn sẽ làm gì trước đã.”
Ngay lúc ấy, một nhóm thiếu niên áo trắng nom rất khôi ngô xông ra từ tiểu viện, che chắn xung quanh một cô gái thanh tú cũng vận đồ trắng, ngẩng đầu nhìn Thư Tuyển với bộ dáng thong dong vắt vẻo trên tường, mặt cô gái lập tức đỏ lên như sắp ngất, ôm lấy cánh tay của một tên “trắng” bên người, khẽ dặn vài câu.
Thiếu niên áo trắng tiến lên một bước, ôm quyền nói: “Chắc hẳn vị này mới là Thư Tuyển công tử thật sự, công tử nhà tôi ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu. Từ lần tình cờ gặp mặt ở hội Mẫu Đơn tại Lạc Dương năm ngoái, công tử nhà tôi nhớ mãi chẳng quên, cứ mãi căn vặn chúng thuộc hạ hỏi thăm tung tích của ngài khắp nơi, chờ một ngày được cùng ngài binh chúc trường đàm( ).”
( ): đốt đèn tâm sự dài lâu.
Thư Tuyển chống cằm, chậm chạp nhã chữ: “Ta lại thấy các ngươi chả phải thăm hỏi gì cả, mà là cưỡng chế bắt người. Nghe đồn hôm qua còn bắt nhầm một vị thiếu niên, ấy thế đã nhầm cho nhầm luôn, chả thèm thả người ta về. Lòng si tình dành cho ta của công tử các ngươi cứ thế mà vứt đi ư?”
Nét mặt của cô công tử ấy trắng bệch, lại cúi đầu dặn dò tên áo trắng kia, chợt nghe giọng Thư Tuyển từ đỉnh đầu vọng xuống: “Có gì thì cứ đích thân nói, nào, ngẩng lên nhìn ta.”
Vừa dứt lời, hắn đã đứng đối diện cô công tử ấy trong khoảng hai thước( ), giữa những tiếng hét hoảng sợ, hai ngón tay hắn đặt dưới cằm nàng ta, từ từ nâng lên.
( ): khoảng 67cm.
Mặt nàng ta đỏ tựa ráng chiều, ánh mắt mơ màng, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn thơm nồng nàn nhẹ nhàng phả vào da mặt, giọng nói lại trầm thấp dịu dàng: “Em muốn nói gì với ta?”
Nàng ta chẳng thốt lên lời.
Thư Tuyển bèn cười, bảo: “Con người ta rất ích kỷ lại rất xấu xa, muốn thích ta thì chỉ có thể thích mỗi ta thôi, bằng không, ta sẽ mặc kệ kẻ ấy.”
Hắn ung dung gạt tóc mai rơi xuống hai bên tai cô công tử ấy ra sau, ngón cái chậm rãi xoa cánh môi mềm mại của nàng ta, giọng càng thêm dịu dàng: “Cô bé tham lam này, từ sau hội Mẫu Đơn ở Lạc Dương đã quấn lấy ta, quả rất giống một đống cứt chó vẫy mãi không ra, vừa thối vừa phiền. Ta bỗng dưng tò mò muốn xem xem rốt cuộc em nom như nào, dựa vào đâu mà dám cưỡng đoạt bắt cóc thiếu niên nhà lành. Thế là ta đã có mặt ở đây, ầy, cứt chó đúng là cứt chó, em xấu lắm luôn ấy.”
Bàn tay khẽ khàng vỗ vỗ gương mặt đang đần thối kia, hắn lại mỉm cười, đặt một bọc giấy vào tay nàng ta: “Sau này đừng tới làm phiền ta nữa, hiểu chưa? Cứ xem đây là quà gặp mặt ta tặng em, vậy nhé.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng xoay người bay lên tường vây, bắn mình xa cả trượng( ) nhanh như sét, tựa hồ chỉ chớp mắt đã mất tăm. Bản lĩnh chạy trốn quả rất cao cường.
( ): khoảng 3,33m.
Công tử ngơ ngác nhìn bọc giấy giữa lòng bàn tay, mùi hôi thối bốc ra từ bên trong, chẳng ngờ đúng là một bãi cứt chó thật.
Nàng ta liền vung tay ném đi, té xỉu.
“Nhàm chán.” Nam tử đội nón tre nhíu mày, đánh giá bằng hai chữ. Đây đúng thật là trò đùa dai của một đứa trẻ hư hỏng từ trong ra ngoài, uổng cho kẻ làm người lớn như gã đã nghĩ phải đối tốt với một bé gái.
Yến thiếu gia cũng dở khóc dở cười, nhìn đám người Tiêu Dao môn ầm ầm dìu vị “công tử” kia vào phòng, chàng ta nhỏ giọng bảo: “Chúng ta đi thôi, hết trò vui để xem rồi.”
Họ lặng lẽ ra khỏi Tiêu Dao môn lộn xộn kia, chưa đến nửa dặm( ) đã được xe ngựa đến đón, có hai người nhảy xuống bẩm: “Cô bé kia đã chạy về hướng Đàm Châu, lần này có Thư Tuyển theo cùng, chúng thuộc hạ không dám phái người tiếp tục theo dõi.”
( ): nửa km.
Yến thiếu gia nói: “Đừng để ý đến họ nữa, chuyện của chúng ta quan trọng hơn. Mấy tên Ba Thục như mè xửng kia vẫn còn dính lấy chúng ta chứ?”
Hai người kia thưa: “Lần này công tử đến Đàm Châu phải cẩn thận ạ.”
Ngụ ý là, mè xửng vẫn cứ là mè xửng thôi, không dính sao là mè xửng được.
Yến thiếu gia gật gật đầu, vào xe ngựa, đoàn người cũng chậm rãi đến Đàm Châu.
Ba người bọn Y Xuân giục ngựa phi nước đại cả một đường, sau khi vào rừng thì dần thả chậm lại.
Tiểu Nam Qua thấy nửa người Y Xuân toàn máu, không khỏi lo lắng ướm lời: “Cô nương à, tốt hơn hết cô nên băng bó vết thương đi, nếu không lát nữa máu khô lại, cởi y phục rất đau đấy.”
Quả thực Y Xuân đã chẳng cầm cự được bao lâu nữa, trước mắt như có vô số ngôi sao nhấp nháy. Nàng xuống ngựa, kéo túi nước xối từ trên vai xuống, xót đến mức nhe răng trợn mắt.
“Dương Thận, đệ ngốc rồi à? Không biết kiểm tr.a miệng vết thương hộ ta hả!” Vì vết thương ở sau vai, Y Xuân nhìn không tới, mắt thấy Dương Thận chẳng những không đến giúp mà còn quay đầu sang hướng khác, rốt cục nàng cũng nổi giận.
Y cũng phát cáu: “Tỷ đần ư! Đối diện có một cô gái kìa, sao tỷ không nhờ người ta kiểm tr.a đi? Đệ là con trai mà?!”
Liên quan gì tới nam nữ chứ?! Y Xuân đang muốn nói gì đó, chợt nghe tiếng cười thẹn thùng của tiểu Nam Qua, “cô bé” bưng mặt khẽ nói: “Tôi… Tôi cũng là con trai đấy.”
Hai người cứng đờ ngay tại chỗ.
Tiểu Nam Qua vỗ vỗ ngực, bịch bịch bịch, thật sự bằng phẳng, có điều quần áo cậu ta rộng thùng thình, vẻ ngoài xinh đẹp lại phục sức như con gái nên nhìn chẳng ra.
“Tôi ra ngoài du ngoạn với chủ tử, Người bảo tôi giả nữ tiện hơn, suy cho cùng thì ngoại trừ số ít là lưu manh, phần lớn người trong giang hồ vẫn chiều chuộng con gái hơn.”
Đúng thế thật.
Y Xuân xúc động nhìn tiểu Nam Qua, cậu ta mà là con trai à, vẻ ngoài thanh tú thế này, chẳng hề kém cạnh Văn Tĩnh. Cũng vì tuổi còn nhỏ, vừa mười ba, mười bốn, giả gái quả thật giống như đúc.
Dương Thận khó khăn xuống ngựa, cô công tử kia hạ dược y, tay chân bây giờ còn yếu hơn cả người không luyện võ.
Y chắp tay chào tiểu Nam Qua, giọng chân thành: “Đa tạ tiểu ca cứu giúp, chẳng hay tôn tính đại danh của tiểu ca là gì?”
Tiểu Nam Qua hấp tấp khoát tay: “Khỏi cảm ơn! Rắc rối này đều do chủ tử nhà tôi gây ra, các huynh không trách tội đã quá tốt rồi, xin đừng khách khí! Tôi cũng chả có tôn tính đại danh gì hết, tôi là tiểu Nam Qua, chủ tử nhà tôi là Thư Tuyển. Còn các huynh?”
Chưa dứt lời, chợt nghe tiếng bước chân thảnh thơi vang lên phía sau, giọng Thư Tuyển nhàn nhạt truyền tới: “Hở tý là ngươi lại thông báo lung tung tên ta cho người ngoài.”
Tiểu Nam Qua cười: “Sao tên của chủ tử thì không được nói ra chứ?”
Thư Tuyển không để ý đến cậu ta nữa, trực tiếp dắt một con ngựa, ngoái đầu bảo: “Này hai người kia, ta cứu mạng các người, giờ dắt một con ngựa đi cũng chả quá đáng đâu nhờ?”
Nói xong, chẳng quan tâm họ đồng ý chưa đã lên ngựa kẹp chặt chân, con ngựa tung vó chạy mất, chớp mắt xông khỏi rừng.
Tiểu Nam Qua gọi với theo chủ tử, quay lại chắp tay chào hai người họ, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Y Xuân ngây ngẩn hồi lâu, bỗng nhớ ra một chuyện, hét to: “Hắn ta cướp mất hành trang của tỷ rồi!”
Tuy trong đấy không tiền nhưng lại có một đống quần áo để thay, tốt xấu gì cũng là do mẹ nàng từng mũi kim đường chỉ may cho trước khi xuống núi mà.
Cái tên Thư Tuyển này, thực chả hiểu rốt cuộc hắn là người tốt hay xấu nữa.
Dương Thận chẳng ừ chẳng hử đã cầm túi nước dội thẳng vào miệng vết thương của nàng, Y Xuân tức khắc nhảy dựng lên: “Xót quá!”
Sắc mặt y u ám, khẽ giọng: “Đừng nhúc nhích, để đệ xem vết thương.” Dứt lời đã rút dao găm từ trong ống tre dưới giày Y Xuân, rạch áo chỗ bả vai nàng, một vết thương máu thịt lẫn lộn lập tức hiện ra.
Nếu là vết chém còn dễ chữa, ngặt nỗi đây lại là vết đâm, kiểm tr.a sơ đã thấy sâu gần hai tấc( ), nứt thành một lỗ máu, nhìn rất ghê.
( ): khoảng 7cm.
Y nghiến chặt răng, nhẹ nhàng rắc thuốc bột lên vết thương, dùng vải bố rịt chặt lại, khẽ nói: “Tỷ tạm chịu đựng một chút, chờ đến Đàm Châu đệ mua thuốc rồi băng bó kỹ hơn.”
Y Xuân vốn đau đến độ nhe răng nhếch mép, nghe giọng bất thường bèn trở tay vỗ vỗ cánh tay y, cười: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, chả ch.ết người được.”
Rất lâu sau Dương Thận vẫn chẳng nói gì, chỉ khe khẽ “Ừm” một tiếng.
Một con ngựa đã bị Thư Tuyển cưỡng chế đem đi mất, hai người họ một bị hạ dược, một thì bị thương, đành cưỡi chung một con.
Y Xuân liến thoắng hỏi chuyện: “Cô công tử kia bắt đệ đi rồi không ăn hϊế͙p͙ đệ chứ? Ngoại trừ hạ dược thì có bị thương không?”
“Không, chỉ do đệ định chạy trốn bị phát hiện, nàng ta đã hạ dược vào lư hương.”
“Nàng ta biết đệ không phải Thư Tuyển mà vẫn muốn giữ đệ lại? Cô gái này bị sao vậy nhờ…”
“…” Chẳng riêng gì Thư Tuyển đâu, nàng ta thích tất cả thiếu niên và đàn ông khôi ngô tuấn tú khắp thiên hạ đấy. Song lời này y không nói, cũng chả có tâm trạng kể lể nên dứt khoát im lặng.
Y Xuân ngoái đầu, ngắm gương mặt có vầng trán gọn gàng kia rồi nói: “Cô công tử này đúng là lập dị thật nhưng khiếu thẩm mĩ lại chẳng khác người cho lắm. Đệ chỉnh trang như này chả phải đẹp hơn nhiều so với trước kia à?”
Hóa ra sau khi Dương Thận bị đưa đi đã được một nhóm người giúp y tắm rửa, buộc tóc, thay quần áo. Cô công tử kia thích màu trắng, toàn thân y không vương cả một hạt bụi nhỏ, đại khái thì có vài phần giống với “đám thiếu hiệp vận áo trắng thanh nhã trên giang hồ” trong lời thuyết thư( ) thường hay kể.
( ): người kể chuyện.
Song y vẫn một mực im lìm, không nói gì nữa.