Quyển 2 - Chương 10
Phía tây bắc tỉnh Điền có núi tuyết cao ngoài nghìn trượng, hiếm thấy dấu chân người.
Nhà của Thư Tuyển nằm trên đỉnh núi xa xôi lấp lánh ánh bạc ấy. Y Xuân rất nghi ngờ chuyện con người có thể trú tại nơi này, từ nhỏ nàng đã sống ở đất Tương ấm áp, khó mà hợp với khí hậu buốt giá, thắt chặt áo rét rồi mà vẫn cảm thấy gió như đang len lỏi vào trong, lạnh đến mức run cầm cập.
Ngoái đầu lại nhìn Thư Tuyển, hắn khoác áo lông chồn, đang sai tiểu Nam Qua lấy y phục từ trong bọc hành trang ra.
“Áo rét không phải chỉ có mỗi loại lót bông vải.” Hắn trùm chiếc áo khoác dài bằng lông cáo lên người nàng, đi kèm với nó là chiếc mũ cũng bằng lông cáo nốt, “Ở núi tuyết, chỉ có mặc đồ bằng da lông mới ấm nổi.”
“… Huynh không nói sớm.” Y Xuân chỉnh lại mũ ngay ngắn, run cầm cập.
Hắn có nói sớm cũng thế thôi, chỉ chút tiền cỏn con đó của nàng, đừng nói lông chồn lông cáo, ngay cả lông chó còn không mua nổi.
Giữa núi, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có tiếng ủng nỉ giẫm lên nền tuyết loạt xoạt, thỉnh thoảng có mảng tuyết lớn đọng trên cành cây rớt xuống, vang vọng vào lòng.
Thư Tuyển đi trước dẫn đường, luôn ngoái đầu lại trông chừng Y Xuân, nàng rõ ràng chẳng quen với địa hình đất tuyết, chân thấp chân cao, thở hồng hộc, hơi thở trắng xóa phủ mờ gương mặt.
Nàng vốn nhỏ người, chiếc áo choàng lông cáo khoác trên người loẹt xoẹt quét đất, cả gương mặt như lún vào giữa mũ lông cáo, vậy mà nhìn đáng yêu ra phết.
“Lạnh không?” Hắn dừng lại dìu nàng rồi thuận thế nắm tay, không cho kháng cự.
Lên hết một sườn dốc, Y Xuân cuối cùng đã thở phào một hơi, phóng mắt nhìn ra xa, xung quanh chỉ một màu tuyết trắng, họ chỉ là ba chấm đen nhỏ bé giữa đất trời mênh mông.
Nàng cười, nói: “Phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, nhưng lạnh quá đi mất.”
Hắn dứt khoát dùng tay bọc lấy hai bàn tay của nàng lại. Đôi tay trong tay hắn không thể xem là mềm mại, ngón tay rất dài nhưng không mảnh dẻ, giữa lòng bàn tay đầy nốt chai, mu bàn tay đếm sơ thôi đã được khoảng năm vết sẹo.
Hắn nắm tay nàng ngắm nghía tới lui, kỹ đến mức Y Xuân khó hiểu: “Tay ta có vấn đề gì à?”
“Không.” Hắn đáp nhàn nhạt, dắt tay nàng tiếp tục lên đường.
Trên đỉnh núi có một sân viện bị tuyết bao phủ hoàn toàn, tiểu Nam Qua rút chìa khóa mở cửa, vặn nửa ngày mới mở được ổ khóa đông cứng, đẩy cửa đánh két một tiếng, đống tuyết trên mái hiên rơi xuống người Y Xuân.
Nàng giữ mũ nhưng không phủi đi, đầy hiếu kỳ nhìn vào bên trong cánh cửa —– Không có nhà vàng biển đá, sân trước trống huơ, chỉ trồng vài cây thông, đằng sau là một dãy nhà, hành lang đỏ thắm bị tuyết trắng che phủ, chẳng có vẻ gì là nguy nga lộng lẫy.
Lạ lùng nhất chính là có một ngôi mộ dưới gốc thông, xây mộ trước nhà dưới cây là điều cấm kỵ, nhưng dường như Thư Tuyển không quan tâm.
Hắn đi sang đấy, gạt lớp tuyết bám trên bia ra, trên bia cũng chỉ có bốn chữ “Thư Sướng chi mộ”.
“Cha, con về thăm cha này.” Thư Tuyển buông lời rất tự nhiên, vỗ vỗ tấm bia như đang chào hỏi, “Trời lạnh lắm, con vào nhà uống chén trà nóng rồi lại ra hóa vàng mã cho cha.”
Y Xuân đi theo hắn vào nhà, khẽ hỏi: “Đấy là mộ của cha huynh? Sao lại… chôn ở đây?”
Thư Tuyển ậm ừ một tiếng, có vẻ như không muốn trả lời.
Cửa chính sảnh vừa mở ra, một luồng khí ấm áp hòa cùng mùi huân hương thanh nhã bất ngờ phả thẳng vào mặt, Y Xuân định thần nhìn lại, mới thấy bên trong khác hoàn toàn với vẻ tiêu điều ngoài này, trên tường treo một bức Hoàng Đình tiên nhân, ngoài sàn nhà chỗ gần cửa lộ ra nền đá xanh sáng bóng, những nơi khác đều được trải thảm trắng mềm mịn.
Có trướng rũ nhuộm sắc đinh hương, khói nhẹ nhàng vờn quanh lư hương ngọc li, ngọt ngào thanh tân, hẳn là hương thanh mộc.
Viên đá Thái hồ bảo bối hắn giành được năm trước đang yên vị trên giá kê ở góc tường, sạch sẽ tinh tươm, chẳng vương chút bụi.
Y Xuân nhìn trái ngó phải, không khỏi kinh ngạc.
Tiểu Nam Qua dâng hai đôi dép lông dày mịn lên cho họ thay, cũng hỏi nàng: “Tỷ tỷ thích dùng trà gì? Thiết Quan Âm? Lão Quân Mi? Quân Sơn Ngân Châm? Hay chè xanh Lục An?”
Y Xuân mờ mịt: “Ta… uống gì cũng được…”
Tiểu Nam Qua vểnh mũi cười: “Giờ chúng ta đã về đến nhà, tự khắc sẽ không như ngoài kia, tỷ tỷ muốn ăn muốn uống món nào cũng được, cứ việc nêu ra, đừng khách sáo làm gì.”
Thư Tuyển thấy nàng cau có mặt mày thì hỏi: “Đây là nhà ta, nàng thấy thế nào?”
Y Xuân thành thật đáp: “À, rất giàu. Nhưng hơi lạ…”
“Lạ cái gì?”
“Chẳng ai ở nhà, sao lại sạch sẽ đến vậy.” Lư hương cũng đã được châm, góc phòng đặt lò sưởi, thế lửa đang thịnh.
Thư Tuyển cười mà không đáp, chỉ kéo nàng ngồi xuống ghế, chẳng bao lâu sau tiểu Nam Qua đã bưng trà lên, bĩu môi phàn nàn: “Chủ tử, đám lùn kia lười biếng, trên bếp vẫn sót tro than đấy ạ!”
“Người lùn?” Y Xuân lại mù mờ.
Tiểu Nam Qua cười nói: “Tỷ tỷ không biết đấy chứ, vẫn còn rất nhiều người định cư trên núi tuyết, mảnh đất đối diện ngọn núi này có vài người lùn sinh sống, họ rất nổi tiếng trên giang hồ, cứ mỗi năm lại đến tìm chủ tử luận bàn võ nghệ, năm nay họ vẫn thua, vậy nên tháng nào cũng phải đến đây quét dọn nhà cửa cho chủ tử, chuẩn bị mọi thứ tinh tươm.”
Y Xuân cũng cười, nghiêng đầu nhìn Thư Tuyển: “Vậy nếu huynh thua, có phải sẽ thay họ dọn nhà y như thế?”
Thư Tuyển chống cằm, uể oải đáp: “Ta đương nhiên không thua được, họ năm người, năm căn nhà, xét theo hướng nào cũng là ta lỗ vốn.”
Trong nhà rất ấm, Y Xuân cởi áo khoác và mũ lông cáo ra, vuốt tóc mai ướt nước hai bên tai. Lạnh nóng luân phiên nhau, tay hơi ngứa, nàng gãi vài cái, cũng chẳng để ý nhiều.
Thư Tuyển đặt chén trà xuống, đứng dậy dặn tiểu Nam Qua mấy câu, cậu gật đầu rồi đi ngay, Thư Tuyển cũng đi theo vào nội thất.
“Ta ra ngay, tiểu Cát cứ đợi đấy nhé.”
Rất nhanh sau đó, tiểu Nam Qua đã cầm một vật đi ra, lèm bèm: “Sao chủ tử vẫn chưa chịu ra! Để tỷ đứng đây đến khô cả người, thật chẳng tâm lý tý nào!”
Nàng cười cười, không để tâm lắm.
Tiểu Nam Qua đưa cho nàng một cái ống tre cầm tay bọc da sóc, bên trong có lớp kép đặt lò sưởi tay cỡ nhỏ, có lẽ đã bỏ sẵn bánh hương hoa mai vào, mùi thơm dịu ngập tràn khoang mũi.
“Cái này là chủ tử bảo em đưa cho tỷ, sau này ra ngoài thì cầm theo nó, nếu không ngoài quá lạnh trong lại quá ấm, tay tỷ sẽ bị ngứa.”
Y Xuân đút tay vào, đúng là ấm áp mềm mại, rất thoải mái, lại nhớ đến chuyện Thư Tuyển cầm tay mình lên ngắm nghía trái phải lúc nãy, nàng đã hiểu ý hắn.
“… Cảm ơn.” Y Xuân cúi đầu, tay vân vê mãi lớp da sóc mềm mịn nhẵn bóng, chẳng biết phải nói gì.
“Ơn nghĩa gì, chủ tử rất sẵn lòng, tỷ mà có mở miệng xin toàn bộ gia sản nhà người, người chắc chắn chả buồn nhíu mày, tặng ngay!”
Tiểu Nam Qua quá cường điệu rồi.
Lời vừa buông, cửa nội thất mở ra, Thư Tuyển đã thay một bộ trường bào màu trắng, hắn trước giờ yêu thích cái đẹp lại ở sạch, hẳn là lúc nãy đã làm vệ sinh cá nhân luôn rồi, khoan khoái bước đến.
“Toàn bộ gia sản, ta sẽ nhíu mày.” Hắn nói như thật như đùa, “Một nửa thì có thể cân nhắc.”
Tiểu Nam Qua làm mặt quỷ với hắn rồi vào bếp nấu cơm chiều.
Trên núi tuyết trời tối rất nhanh, lúc tiểu Nam Qua làm cơm xong, bên ngoài đã tối hẳn.
Thư Tuyển xách một vò rượu đến cạnh ngôi mộ dưới gốc cây, đổ rượu xuống bia, khẽ nói: “Cha thích Thiêu Đao Tử, hôm nay cho uống một bữa thật say nhé.”
Cổ hắn quàng khăn choàng da chồn đen, phản chiếu ánh tuyết trắng phủ đầy mặt đất, bỗng khiến Y Xuân như thấy nét tiêu điều hiện rõ trước mắt.
Nàng chậm rãi bước đến, không biết phải nói gì.
Thư Tuyển lại rút từ ngực áo ra một túi tiền, bên trong chẳng có gì ngoài tượng gỗ Quan Âm được hắn dùng dao nhỏ khắc từng nét bên hồ Đông Giang khi ấy, đến giờ đã thành hình. Vị Quan Âm ấy búi tóc như mây, hoa phục trường bạch, tuy chỉ là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ nhưng vẫn rất sống động, xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn ngồi xổm xuống, chậm rãi gạt sạch tuyết đọng trước mộ, dưới chân mộ có mười mấy tượng Quan Âm bằng gỗ, hình dáng khác nhau, hoặc vui hoặc giận, hoặc váy dài hoặc kình trang, nếu phóng to vài lần, thực sự có thể khiến người ta ngỡ là tiên nữ giáng trần.
“Con đưa mẹ đến thăm cha này.”
Thư Tuyển nhàn nhạt buông lời, cắm tượng gỗ mới xuống đất tuyết, sau đó quỳ xuống dập đầu ba lần.
Y Xuân vội vàng khom lưng thi lễ, nếu cứ ngây người ra thì không hay cho lắm.
Thấy Thư Tuyển dập đầu xong, đứng dậy định đi, nàng tò mò hỏi: “Huynh… không hóa một ít vàng mã à?”
Nụ cười hắn mang vẻ trào phúng: “Người này trước giờ thanh cao, ví tiền tài danh lợi như rác rưởi, có lẽ dưới đó cũng chẳng thèm tiền.”
Y Xuân hoàn toàn không nắm bắt được lẽ sống của hắn, chỉ đành ngẩn ngơ đứng đấy.
Thư Tuyển thở dài đằng đẵng, hơi thở trắng xóa nương gió bay đi.
“Vào đi, chúng ta uống rượu.”
Rượu là rượu Thiêu Đao Tử cay xé người, Y Xuân thỉnh thoảng có uống một ít rượu nhạt như Thiệu Hưng hoặc rượu ủ hoa lê, chẳng thể nào vừa miệng loại này, cầm chén mà không dám đưa vào miệng.
Thư Tuyển nhạt giọng: “Nàng cũng biết, Yến môn từng có một tiểu môn chủ, là đệ đệ của môn chủ hiện thời và là tiểu thúc của Yến Vu Phi. Đấy là một người tương đối lợi hại, tiếc rằng nghiệp lớn chưa thành đã qua đời, lúc ch.ết cực kỳ bi thảm.”
Nàng lặng lẽ gật đầu, nhấp một ít Thiêu Đao Tử.
“Người ấy ch.ết trong tay Thư Sướng, Thư Sướng là cha ta.”
Nói đến đây, hắn cười khẽ, ánh mắt sóng sánh: “Ông là một người rất kỳ lạ.”
Chí ít cũng là một —– hiệp khách giang hồ thanh bạch, khoái ý ân cừu.
Tuy việc ông ch.ết chẳng đánh động gì giang hồ, nhưng những việc ông làm lại khó mà tưởng tượng nổi. Ví như giết tiểu môn chủ Yến môn, ví như túng thiếu quá thì giết cả nhà họ Thiệu giàu nhất phủ Bình Giang để vơ ét ít của cải, đến tận bây giờ quan phủ vẫn chưa điều tr.a nổi hung thủ là ai.
Ông có thể phun ra vài lời như “Thiếu niên tử đệ giang hồ lão, chỉ muốn tìm vui giữa ánh đao bóng kiém thôi”, lúc nói, mặt mày tự nhiên, ánh mắt trong trẻo.
Lúc buồn chán cũng có thể cuộn tròn người trước đống rác, thầm nhủ “Khoái ý ân cừu chẳng là gì, chỉ có tiền tài danh lợi mới là lẽ sống” giữa mặt đất bốc mùi như thế.
Lúc còn là thiếu niên anh hùng, ông hăm hở đến nhường nào, đến cả Vụ Tấn Quan Âm Chân Tần Tần xinh đẹp chấn động bát phương thề nguyền sống ch.ết kết thành phu thê với mình, ông cũng chẳng hề để trong lòng.
Họ cho ra đời một đứa con trai.
Khi con trai lên mười, ông vẫn nghèo túng chán nản, ngày ngày cầm kiếm phiêu bạt bốn phương, sống cuộc đời thần tiên hiệp khách, thậm chí cự tuyệt lời mời của Yến môn, giết luôn cả tiểu môn chủ nhà người ta rồi khiến toàn gia họ khốn đốn, để khỏi bị đuổi giết.
Võ nghệ tuyệt thế như ông, lại không muốn xông xáo đời thường, lại cự tuyệt cuộc sống thế tục giản đơn.
Chân Tần Tần vứt chồng bỏ con đi mất, khi ấy, giữa biển người mênh mông chẳng thể nào tìm thấy bóng hình của Vụ Tấn Quan Âm nữa.
Với nữ tử mà nói, có thể ngày ngày ăn bữa cơm rồi ngủ một giấc bình yên thì an lòng hơn phiêu bạt chân trời biết bao nhiêu.
Nhà chẳng còn gạo, con trai đói chỉ biết khóc. Nhà không có tiền, con trai bệnh chỉ biết nằm cuộn tròn run rẩy trong chăn.
Đến năm mười ba tuổi, con trai đói xỉu, ông xuống núi trộm hai cái bánh bao lên, chia cho nó một.
Hôm ấy, Thư Sướng khóc cả đêm.
Hôm sau xuống núi, một tháng nữa lại về, người đầy vết máu khô, ánh mắt đờ đẫn, sau lưng có bốn năm cái rương to, bên trong đầy vàng bạc châu báu.
Cuối cùng đã khỏi phải trộm bánh bao, cuối cùng đã khỏi phải xuống núi nhặt lá rau nát bét nấu cháo nữa.
Lúc con trai mười bốn tuổi đã cao lớn gần bằng ông, gương mặt rất giống mẹ nó, tinh khôi xinh đẹp.
Thư Sướng lúc nào cũng thở dài cùng kiếm của mình, xong lại ngẩng đầu nhìn con trai, khẽ nói: Tần Tần, ta đã làm việc xấu, giết cả những người không biết võ công, ta không tài nào sống tiếp nữa.
Khi con trai mười lăm, Thư Sướng dùng kiếm tự vẫn, lúc ch.ết chỉ để lại một lá thư, muốn chôn trước cửa nhà, để Tần Tần quay về có thể nhìn thấy ông ngay.
Rượu cạn, Thư Tuyển đặt chén rượu xuống rồi ngẩng đầu nhìn Y Xuân, nàng đã chếnh choáng, uống nhiều nên mặt hồng hào, song lại giữ im lặng, không thốt một chữ.
Hắn lại tiếp lời vừa nãy: “Ông là một người rất kỳ lạ —– Ngoài ra cũng chẳng có gì hay mà kể, làm chồng làm cha, làm gì cũng thất bại.”
Chỉ đánh giá chung chung về cha mình như thế rồi không nói gì khác nữa, Y Xuân chẳng biết phải đỡ lời như thế nào.
Một lúc sau, nàng mới khẽ bảo: “Chí ít… ông ấy có một đứa con ngoan.”
Thư Tuyển bật cười, gương mặt đào hoa xinh đẹp, có lẽ cũng uống nhiều rồi, ánh mắt sáng bừng kỳ lạ.
“Chẳng phải ta cũng là quái nhân đấy thôi?” Hắn hỏi đùa.
Y Xuân thật thà lắc đầu: “Không, huynh là người tốt.”
Thư Tuyển chậc chậc hai tiếng, nét cười bỗng biến mất. Hắn chống cằm nhìn nàng chằm chằm, khẽ thốt lên: “Ta thích nàng bảo mình khốn nạn.”
Tại sao? Huynh có phải người xấu đâu?
Vẻ nghi hoặc trên gương mặt Y Xuân chỉ hiện lên phút chốc dưới ánh đèn, rồi nến chợt tắt. Cả căn phòng rơi vào màn đêm.
Một đôi cánh tay ôm chặt lấy nàng, cả người chìm trong vòng ôm vững chãi ấm áp.
“Đừng cử động, nàng ngốc này.”
Bờ môi còn vương hương rượu mềm mại mà nóng bỏng, trong khoảnh khắc, hắn tưởng chừng chẳng thể kiềm chế nổi nữa rồi, vòng tay siết chặt như muốn vò nát rồi khảm nàng vào người mình.
Muốn nàng cam nguyệt lọt vào lưới mình, cứ thế mà cất kỹ vào tay áo.
Ngón tay nóng rãy của hắn vô thức luồn vào mái tóc dày của nàng, hôn thôi chưa đủ, chỉ một nụ hôn nóng bỏng vương hương rượu thôi thì chưa đủ.
Rất muốn nuốt trọn nàng, không chừa xương lại.
Hắn hẳn đã say, say mê cuồng dại.