Quyển 1 - Chương 31: Hồ Lạp Sâm
Hệ thống nhiệm vụ của Bụi trần chia thành hai loại.
Loại thứ nhất cách thức nhận giống như những nhiệm vụ bình thường trong các trò chơi truyền thống. Tức là nhiệm vụ sẽ biểu thị phía trên đầu nhân vật, trực tiếp đi làm nhiệm vụ là được. Loại khác chính là nhiệm vụ phát động, nghĩa là thông qua các hoạt động hoặc chiến đấu của người chơi mà vô tình gặp được các NPC mới có thể nhận được nhiệm vụ. Ví dụ đơn giản hơn, nhiệm vụ phát động cũng như nhiệm vụ ẩn tàng trong trò chơi thông thường vậy. Nếu có khác nhau thì cách thức của hai loại nhiệm vụ này có phần khác nhau. Nhiệm vụ tự mình phát động thì khen thưởng chắc chắn nhiều hơn nhiệm vụ mặc định. Thế nhưng nhiệm vụ phát động có liên hệ đến thuộc tính của người chơi, nếu thuộc tính không đủ thì hệ thống chỉ giao cho người chơi một nhiệm vụ mặc định khác phù hợp hơn là cùng.
Điều này trong tương lai ai ai cũng đều biết, nhưng hiện tại trò chơi mới mở. Mọi người đều bị những trò chơi cũ trong quá khứ tác động, vì vậy chẳng ai nghĩ đến có loại nhiệm vụ tự mình nhận cả.
Hạ Mạt sở dĩ lựa chọn đi đường xa, ngoài tránh né các tổ đội luyện cấp ở đó. Nguyên nhân chủ yếu tất nhiên là nhắm vào nhiệm vụ ẩn tự mình phát động này.
Ra khỏi Ngô Đông thôn, Hạ Mạt hướng về đồng cỏ ở phía đông mà đi. Ra khỏi đồng cỏ, là một khu rừng khác. Vùng rừng rậm này trong Bụi Trần chính là một trong những khu rừng ở biên giới. Hồ Lạp Sâm. Đây cũng chính là giới hạn cuối cùng của Mặc Sơn, ở phụ cận Ngô Đông Thôn tạo thành một địa hình núi cao rừng xanh hiểm trở mà mỹ lệ. Nhưng ban đầu, tất cả những quái ở nơi này đều là chủ động công kích, đã vậy còn khá mạnh nên thời kì đầu trò chơi những người chơi không muốn ch.ết đều bỏ qua nơi này.
Sau khi Hạ Mạt đi vào rừng rậm thì mới hoàn hồn trở lại. Nơi này không giống như mảnh rừng nhỏ bên cạnh Trấn Tân Thủ. Mà Hồ Lạp Sâm là một khu rừng đúng chất, một khu rừng rộng lớn không có lối ra. Địa hình bên trong phức tạp, thay đổi đa dạng không phải là loại người chơi có thể dễ dàng tưởng tượng được. Vì lẽ đó, muốn ở đây sinh tồn. Ngoại trừ năng lực của mình đủ dùng, còn phải có một khả năng thích nghi cực tốt.
Ở Bìa rừng, cảnh sắc duyên dáng chẳng khác gì nếu đi vào sâu hơn. Bởi vì khi đi vào sâu hơn, vẫn có thể ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua những tán lá cây. Nhiệt độ ấm áp tỏa ra, ánh nắng chiếu trên đất khúc xạ tới cánh tay mang đến cảm giác mềm mại. Giống như có một nhánh lông chim lướt nhẹ trên cánh tay. Hơi ngứa một chút, nhưng cảm giác nhẹ nhàng rất thoải mái.
Những sinh vật càng độc, thì bề ngoài lại càng hấp dẫn. Rừng rậm càng yên tĩnh càng đẹp đẽ thì lại khiến cô không thể bớt căng thẳng. Giống như là có thứ gì đó đang mai phục chuẩn bị nhảy ra. Cô rút trường kiếm sau lưng ra, nắm trong tay. Vừa đi vừa quan sát bốn phía, phòng vệ có nguy hiểm khiến cô không kịp phản ứng.
Trên thực tế, cô phòng vệ như vậy là vô cùng chính xác. Bởi không lâu sau đó, thứ cần xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện. Tuy rằng chỉ là mấy con hồ ly, nhưng vì chúng có động tác cực nhanh, đã vậy móng vuốt cực kì sắc bén. Nếu không phải Hạ Mạt phản ứng nhanh, nhanh chóng giết chúng thì trên người cô có lẽ chẳng lành lặn gì nữa rồi.
Sau khi giải quyết xong mấy con hồ ly, Hạ Mạt ngồi xổm xuống, lấy ra trong túi một con dao để lột da. Cô nhớ lại kí ức của một đời trước, thận trọng lột da hồ ly.
Dù rằng một đời trước kỹ năng sinh hoạt của cô đều đạt đến cấp Đại Sư. Cô cũng đã sớm đem những kĩ năng này khắc sâu trong đầu mình, nhưng nếu dùng những động tác này bắt một thân thể chẳng có chút thông thào nào mà làm tốt thì thật không dễ dàng. Chỉ nhìn bốn, năm con hồ ly thân thể và da lông đều được Hạ Mạt làm cho vụn vặt thì biết. Nếu như thịt hồ ly mà không ăn được như người khác nói, cô thật sự sẽ căm ghét tay chân lóng ngóng của mình rồi.
Chỉ cần một ký ức thông thạo, cộng với việc luyện tập thường xuyên. Muốn chỉ lần hai mà thành thạo kỹ thuật thì không có gì khó cả. Hạ Mạt dọc đường vừa chém, vừa giết vừa lột da thu được không ít da và lông động vật. Cô đều xử lí theo tác dụng của chúng, ngoại trừ một ít xương thú cuối cùng cũng có được da hoàn chỉnh rồi.
Sắc trời dần trở tối, ở trong rừng đi lại dĩ nhiên sẽ cảm nhận được bóng tối nhanh hơn. Cô đã đi rất xa biên giới của rừng, cứ đi bên trong rừng rậm, cây cối rất cao, lại hết sức tươi tốt. Bình thường ánh mắt trời chiếu vào đã khó. Trời tối sâu trong rừng đến nhanh hơn bình thường.
Ở một nơi tương đối trống trải cô ngồi đốt lửa trại. Cô lựa chọn nơi cắm trại rất kĩ, không phải đầu gió. Có cây cối lớn che giấu. Đã vậy còn có chỗ dễ dàng chạy trốn, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng có thể tùy cơ ứng biến, không cần luống cuống tìm chỗ thoát thân hoặc bó tay chịu trói.
Bản đồ của Bụi Trần rất lớn, lớn như thế giới hiện thực vậy. Vì vậy muốn đi đến một mảnh bản đồ khác tiêu tốn thời gian trong thực tế không khác gì nhau. Hơn nữa bây giờ thú cưới chưa xuất hiện, người chơi muốn đi đâu thì phải dựa vào hai chân trần. Vì vậy rất tốn thời gian để di chuyển.
Mặc dù không có bản đồ, nhưng Hạ Mạt một đời đều là đóng đô ở bản đồ dã ngoại. Vì vậy cô có rất nhiều kinh nghiệm để lăn lộn tại bản đồ dã ngoại. Cô bò lên thân cây, nhìn qua những khe hở của cây lá rậm rạp để quan sát hướng cô muốn đến. Địa điểm đó ở phía Bắc. Cô tính toán vị trí của mình hiện tại và nơi mà cô muốn đến, sau khi ước chừng, cô không khỏi thở dài một hơi. Cho dù cô hiện tại không đi đường vòng để đi qua rừng, nhưng nếu cứ đi thẳng thì đến được Trấn Bình Hưng cũng là nửa tháng sau rồi. Dù là tính toán rất có lợi, nhưng nếu trên đường gặp phải sự cố gì đó thì không biết đến bao giờ mới đến được nữa.
Nếu như thời gian là sau một tháng thì cô tuyệt đối không có lớn gan châm lửa ở Hồ Lạp Sâm như vậy. Dù sao thời gian sau nhiều người chơi đều muốn mưu sinh, nên nếu có người chơi không có tổ đội ngồi đây châm lửa. Thật sự là muốn tìm ch.ết. Thế nhưng bây giờ cô không sợ, dù sao bây giờ những người mới ở Ngô Đông Thôn muốn vào Hồ Lạp Sâm đếm trên đầu ngón tay, mà nếu có vào thì cô cũng chưa chắc sẽ thua đối phương.
Lửa trại rạo rực, ánh than hồng hồng táp vào khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy rất ấm áp. Cô lấy thịt hồ ly thu nhặt được lấy ra, xiên qua một nhánh cây rồi chậm rãi nướng trên lửa trại. Mặc dù không có gia vị, nhưng mùi thịt vẫn có vị đặc trưng rất thơm. Tiếng xèo xèo do mỡ chảy ra trên đá vẫn khiến người khác nhịn không được mà nuốt nước vọt. Hạ Mạt trở thịt trên lửa, rồi rút kiếm ra. Dùng hòn đá thô ráp rồi tưới nước suối lên mài kiếm.
Vũ khí muốn giữ được độ sắc bén thì phải mài thường xuyên. Nhưng mà bây giờ cô không nhàn rỗi đưa cho NPC đánh bóng hay sữa chữa. Chuyện như thế này cũng chỉ có thể tự mình làm.
Cô chăm chú vào công việc, hầu như mọi sự chú ý đều đặt trên thân kiếm. Thế nhưng, chỉ cần một tiếng động lạ phát ra. Cô sẽ lập tức phản ứng lại.