Quyển 1 - Chương 52: Phượng Dần
Hiểu Phong Tàn Nguyệt gật đầu, thế nhưng với tin tức Hạ Mạt có thể cùng Vũ Trường Ca bất phân thắng bại thì rất ngạc nhiên. Đồng thời anh còn có thể thấy được sắc mặt hơi trắng bệch của Vũ Trường Ca, trong lòng không thể không có gì cho qua như thế được. Thế nhưng nguyên tắc lịch sự xã giao gì đó thì anh lại làm rất tốt, anh mỉm cười với cô:
“Lưu Hoả, cô đi trước chuẩn bị đi, dù sao trong đội không có trị liệu nên tự mình chuẩn bị dược phẩm tốt hơn”.
Nghĩa bóng là một tham dự phân chia trang bị vậy thì tự mình phải chuẩn bị cho tốt. Hạ Mạt gật đầu, không có cảm giác gì với thái độ này cả. Đúng lúc cô muốn đi xem Trâu Tân đã may xong trang bị cho cô hay chưa, vì vậy với đề nghị của anh cô không phản đối. Tạm biệt anh rồi hẹn một giờ sau gặp ở trước cửa đông thôn.
Đợi Hạ Mạt đi xa rồi Hiểu Phong Tàn Nguyệt mới liên hệ một đội viên khác, sau đó thấp giọng hỏi Vũ Dạ Trường Ca:
“Sắc mặt cậu không được tốt, sao vậy?”.
Vũ Dạ Trường Ca khẽ lắc đầu cười khổ, lát lâu sau mới nói được một câu:
“Núi này cao còn có núi khác cao hơn…”.
Sau khi nghe thấy Vũ Dạ Trường Ca nói vậy thì Hiểu Phong Tàn Nguyệt rất ngạc nhiên, anh trợn to hai mắt quay về Vũ Dạ Trường Ca hỏi tiếp:
“Cô gái kia còn mạnh hơn cậu à? Tớ thấy hai người rõ ràng là hoà nhau mà…”.
“Ban đầu tớ cũng nghĩ như cậu, chỉ là sau đó…”.
Vũ Trường Ca dừng một chút, anh nhắm mắt hồi tưởng lại lúc cùng Hạ Mạt đánh nhau sau đó mới thở dài một hơi.
“Cô ấy cố ý che giấu thực lực của mình, tớ không đoán được tổng hợp thực lực của cô ấy là bao nhiêu… nói chung là mạnh hơn mình”.
Hiểu Phong Tàn Nguyệt lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Nếu thật như vậy, sao cô ấy còn tham gia đội của chúng ta làm gì? Nếu cô ấy mạnh như cậu nói thì tìm một đội ngũ khác cũng không khó khăn gì cả…”.
Điều này chính là điều mà Vũ Dạ Trường Ca không hiểu nhất. Anh suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp.
“Trước tiên không cần suy nghĩ nhiều vậy đâu, chúng ta cứ đi phó bản đi. Còn về phần cô ấy thì vừa đánh phó bản vừa nghĩ. Khó khăn lắm mới đủ người đi phó bản, có thể người ta cũng có nguyên nhân không muốn ai biết, chúng ta cũng không cần phải quá cẩn thận như vậy...”
Hiểu Phong Tàn Nguyệt thở dài một hơi.
“Tớ chỉ sợ là người ta có ý đồ riêng thôi, lỡ đâu chúng ta được thủ sát sẽ bán hướng dẫn ra ngoài”.
Vũ Dạ Trường Ca chỉ cười cười, tuy rằng việc này đối với anh chỉ là Hiểu Phong Tàn Nguyệt nghĩ quá nhiều thôi. Nhưng bề ngoài cười như vậy chứ trong lòng anh vẫn có sự lo lắng như Hiểu Phong Tàn Nguyệt.
~~~
Hạ Mạt đi đến cửa hàng của Trâu Tân. Từ hôm qua, lúc cô đưa vật liệu thì Trâu Tân đã bắt đầu làm quần áo cho cô, không cần mở cửa tiệm làm ăn luôn. Trong mắt của Trâu Tân, làm ăn thì lúc nào cũng có thể, nhưng da cá Nhu Bạch Khảm thì không phải là dễ dàng tìm được. Cũng vì vậy nếu có tấm da này, kinh nghiệm trung cấp của cô chắc chắn sẽ tăng lên không ít, nếu có thể làm ra quần áo cực phẩm thì kinh nghiệm còn đến mức nào nữa? Ôm ý nghĩ như vậy nên Trâu Tân lại càng xem trọng công việc này hơn.
“Cô đúng giờ thật đấy”.
Đối với Hạ Mạt, Trâu Tân vẫn trưng ra vẻ mặt hứng khởi, mặt mày tươi cười rạng rỡ. Thật ra thì mỗi một người đều có một tật xấu là khoe khoang, với những thứ mình tự hào đều mong muốn phô ra cho người khác thấy, từ đó đợi chờ người ấy khen ngợi. Sợ là nếu bộ quần áo này không phải của Hạ Mạt thì cô ấy đã mang đi khoe khoang rồi.
Vì lẽ đó nên khi cô đến, Trâu Tân nhanh chóng đem trang phục ra cho Hạ Mạt xem.
Khi Hạ Mạt nhìn thấy trang phục, đúng là cô có chút ngạc nhiên.
Nhu Bạch Khảm có màu da là màu trắng, nhưng không biết Trâu Tâ dùng phương pháp gì biến nó thành màu đỏ sậm, vừa bí ẩn mà lại không quá nổi trội. Bên dưới da vốn có một lớp bạc mờ mờ nhưng chỉ khi nào có ánh sáng đầy đủ mới có thể phát hiện ra lớp bạc mơ hồ ấy. Không chỉ như vậy, hình thức bên ngoài cũng rất đẹp.
Hạ Mạt không do dự mặc ngay vào. Quần áo rất vừa vặn, mặc trên người khá thuận mắt. Đáng tiếc da có hạn nên không may thêm gì khác được. May mắn là trên người cô có rất nhiều lông thú, Trâu Tân may giúp cô một đôi giày từ da hồ ly, đế khá dày, đi lại vừa thoải mái vừa dễ chịu.
Bộ đồ này còn có thuộc tính khá tốt, cô mặc xong, phòng ngự tăng thêm một đoạn rất dài…
Cô nhìn sang thấy Trâu Tân đang trưng ra một đôi mắt sáng rực mong muốn được khen thì không tiếc lời ca ngợi. Cuối cùng Trâu Tân vui vẻ đưa tiễn cô ra tận cổng của cửa hàng.
Hạ Mạt đi khỏi đó rồi bắt đầu kiểm tr.a dược liệu trên người mình, sau đó mới hướng về cửa đông thôn trấn mà đi.
Dược phẩm tinh luyện xuất hiện trên thị trường thật sự quá đắt, đồng thời giá tiền cũng không phải muốn mua là được. Thông thường thì công hội lớn tự tiêu thụ, không ai rảnh quăng lên đấu giá hết. Hạ Mạt chỉ cần tìm được bột thuốc cũng đủ rồi chứ đừng nói đến dược phẩm hoàn chỉnh. Không riêng gì Hạ Mạt, chắc ai có được bột thuốc trong tay cũng nghĩ như cô thôi.
Hạ Mạt không tính đến quá sớm nhưng cũng không muộn, chỉ là lúc cô đến nơi đã thấy có năm sáu người đứng chờ rồi.
Vũ Dạ Trường Ca ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hạ Mạt, thấy cô thay đổi trang phục thì sững sờ một chút. Nhưng anh rất nhanh hồi phục tâm trạng, chờ cô đến gần rồi giới thiệu có một số đội viên khác. Vào lúc thêm Hạ Mạt vào tổng cộng đến được tám người, chưa đến thời gian hẹn nên cô cùng mọi người chờ hai người còn lại.
“TMD, hôm nay không may gì cả, ra ngoài không xem lịch có khác!”.
Vừa lúc đó có một giọng nói nam giới cực kì dễ nghe len lỏi đến gần đây. Cho dù anh đang chửi tục cũng không làm giảm mất phần dễ nghe của giọng nói của anh.
Hiểu Phong Tàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn người đến rồi lập tức đứng dậy từ tảng đá đang ngồi, xoay người cười cười:
“Phượng Dần, sao giờ mới đến?”.
“Đừng nói nữa! Tên kia không đi”.
Hạ Mạt quan sát người tên Phượng Dần, chỉ có cảm giác thật sự là một mỹ nam… nói thế nào đây… người đến diễm lệ cực kỳ. Cô không nhịn được nhướng mày, một người đàn ông có vẻ đẹp thế này… có cho phụ nữ sống nữa hay không?!
“Bên này gần đủ người, lại không đến…”.
Vũ Trường Ca hơi nhíu mày, có vẻ không thích lắm với tin mới nghe được.
Phượng Dần vung tay thở dài một hơi.
“Được rồi, Vũ… cậu cũng đừng hi vọng nhiều, tớ giúp cậu tìm người khác”.
“Người nào? Đủ 200 không?”
Hiểu Phong Tàn Nguyệt lúc này cũng đến gần.
"Đương nhiên đủ."
"Vậy sao lúc đầu cậu không nói, mất công tìm người khắp nơi!”
Hiểu Phong Tàn Nguyệt nghe nói như thế có chút kỳ quái.
Phượng Dần trợn mắt, chỉ là đôi mắt kia vừa yêu kiều vừa nhỏ hẹp khiến hơi kì lạ. Người đàn ông này… trợn mắt thôi cũng xinh đẹp như vậy.
“Tin tớ đi, người này nếu không phải bất đắc dĩ hết cách rồi tớ không bao giờ muốn liên lạc đâu”.
Phượng Dần đến một nơi khác rồi liên lạc cho người anh bảo là không muốn liên lạc, thần bí đến nổi người khác cũng tò mò không biết ai đến đây.
Một lát sau, anh xoay người lại đối diện Hiểu Phong Tàn Nguyệt và Vũ Dạ Trường Ca thở dài một hơi.
“Xong rồi, mười phút nữa đến”.
Lời của anh còn chưa dứt, đôi mắt anh dường như chú ý đến cái gì, trong đôi mắt có chút ánh sáng. Anh lập tức bỏ qua hai người, dùng tốc độ ánh sáng phóng đến gần Hạ Mạt, cười đến sáng lạn.
“Người đẹp, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?”