Chương 4: Luân hồi quỹ (3)

Tính ra, giáo khu cũ của Đại học Long Thành được xây dựng từ thời dân quốc, đến nay đã có trăm năm lịch sử, trong khuôn viên trường cổ thụ um tùm cơ hồ có thể che khuất cả bầu trời, thấp thoáng trong đó là những giảng đường cổ kính thiết kế theo phong cách phương Tây, điển hình của tô giới thời trước, già cỗi mà xa cách.


Chỉ có khu giảng đường phía Tây cổng lớn là mới được xây cất trong thời gian gần đây, tòa nhà tương đối cao, xuyên qua tầng tầng cây cối, đứng giữa những tòa nhà cổ kính khác chẳng khác chi hạc giữa bầy gà, thoạt nhìn như một cái bớt kệch cỡm nửa ông nửa thằng, phá hủy không khí của cả ngôi trường cổ.


Thẩm Nguy tỏ vẻ không biết sinh viên này, vì thế chủ động đưa bọn họ tới Ban quản lý nhà hỏi thăm một chút.
Nhưng tòa giảng đường mới toanh này khiến Triệu Vân Lan nhịn không được giật giật mí mắt _____Tòa nhà này có mười tám tầng, y không cần đếm cũng biết.


Trước đây khi xây những tòa nhà ở cao tầng, người ta rất kị con số Mười Tám này, tuy nhiên sau đó giá nhà tăng vọt, buôn bán bất động sản càng ngày càng phát triển, trước khi người ta xây dựng cái gì đã có rất nhiều kẻ nhất định muốn chen vào một chân, hơn nữa tuy nhiều nơi có giới hạn độ cao, nhưng vì lợi nhuận, hơn phân nửa là có thể nâng cao bao nhiêu thì nâng cao bấy nhiêu, có thể bán được ngần nào là hay ngần đó, cho nên loại “phong kiến mê tín” kia cũng dần dần không còn người để ý nữa.


Chỉ có người lành nghề, mới có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra sự bất thường của chúng.


Không biết có phải vì điều hòa đang bật hay không, vừa mới bước vào tới cửa tòa nhà thì một luồng gió lạnh âm lương đã ập đến quanh người. Con mèo Đại Khánh đang ghé vào trên vai Triệu Vân Lan run rẩy một chút, móng vuốt sắc nhọn vươn ra khỏi đệm thịt, gắt gao bám lấy áo y.


available on google playdownload on app store


“Thẻ sinh viên của cô bạn kia ghi là Khoa Toán học, văn phòng khoa ở trên tầng thượng.” Thẩm Nguy đưa hai người vào thang máy, ấn xuống tầng 1.


Triệu Vân Lan đột nhiên hỏi hắn: “Thầy Thẩm không hiếu kỳ chuyện này rốt cuộc là thế nào sao? Người bình thường đụng tới loại sự tình này đều sẽ tò mò đôi câu mà.”


Thẩm Nguy thoáng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Người ch.ết là lớn nhất, tôi chỉ giúp các cậu tr.a án trong phạm vi năng lực của mình, chuyện khác các cậu biết là được rồi, tôi có biết hay không không quan trọng.”


Triệu Vân Lan đặt tay lên lưng mèo đen, khi có khi không vuốt ve lông nó: “Công dân tốt lại nhiệt tình như thầy Thẩm thực sự không còn nhiều lắm đâu, Đại Khánh nhà tôi chưa bao giờ thân người, nhưng xem ra rất hợp anh.”
Thẩm Nguy ôn hòa nở nụ cười, “Hẳn vậy.”


Triệu Vân Lan nhất thời ngậm miệng, ánh mắt vụt lóe, y cảm giác người tên Thẩm Nguy này rất bất bình thường, trừ bỏ một lần vô ý đối mắt lúc đầu kia, thầy Thẩm giống như đang lảng tránh ánh nhìn của y.


Thang máy đi tầng 4, bỗng nhiên rung lên một hồi, bất ngờ dừng lại. Ngọn đèn trên đầu như bị chập chờn, chớp tắt liền mấy lần. Quách Trường Thành lo sợ không yên ngẩng đầu nhìn Triệu Vân Lan, người đàn ông kia chẳng biết là vì thần kinh thô hay còn vì cái gì mà ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, thậm chí còn có chút đăm chiêu mà nghiên cứu Thẩm Nguy.


Chỉ nghe trong thang máy truyền đến một giọng nam âm u: “Thầy Thẩm, các người lên tầng 18 làm cái gì?”
Thẩm Nguy mặt không đổi sắc nói: “Trong trường học xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là hai vị cảnh sát, tôi dẫn bọn họ tới khoa Toán điều tr.a một chút.”


“À,” phản ứng của thanh âm kia hình như có chút chậm chạp, phải một lúc lâu mới lên tiếng, lại dùng cái loại tốc độ chậm trãi âm trầm mà nói, “Được, xin chú ý an toàn.”


Hắn ta vừa nói xong, trong thang máy lập tức khôi phục bình thường, đèn cũng sáng hẳn hoi trở lại, thang máy kẹt lại giữa đường cũng “cót két” một tiếng rồi tiếp tục chạy hướng lên trên…… Phảng phất chưa từng phát sinh bất cứ cái gì.


“Bị dọa hoảng rồi?” Thẩm Nguy xoay người lại, vẫn như cũ chỉ nhìn Quách Trường Thành mà lộ rõ dấu vết né tránh Triệu Vân Lan. Hắn nheo nheo mắt cười, giải thích, “Vừa rồi là bảo vệ tòa nhà này, học kì trước có một sinh viên leo lên tầng cao nhất nhảy lầu tự sát, sau đó trừ người của Khoa Toán ra, nếu có ai dám vô duyên vô cớ lên tầng thượng, bảo vệ đều sẽ dừng thang máy lại hỏi thăm mấy câu, để tránh chuyện đó phát sinh lần nữa.”


Quách Trường Thành nhẹ nhàng thở ra, có điểm ngượng ngùng cười cười nói: “A…… A, thì ra là bảo vệ, tôi còn tưởng……”
“Có chuyện ma quái sao?” Thẩm Nguy cười như không cười hỏi.
Sắc xanh trên mặt Quách Trường Thành tràn ra thành biển rồi.
Triệu Vân Lan lại nhíu mày.


Tòa giảng đường phong thủy dở tệ này, và cả vị thầy giáo không dám nhìn thẳng y kia đều vô cùng kì quái.
Thậm chí cái người tận chức tận trách hỏi thăm mỗi người lên tầng thượng kia, nói không chừng cũng không đơn giản chỉ là một…”Bảo vệ” đi.


Một đường lắc lư leo lên tận mái nhà, cả một tầng 18 đều trống rỗng, ruồi muỗi chuột bọ cũng chẳng thấy có mống nào xây tổ an cư, lạnh lẽo lại ẩm thấp
Triệu Vân Lan nhịn không được hắt xì một cái.
Thẩm Nguy lập tức nghiêng người hỏi: “Bị cảm sao?”


Cho dù hắn không thèm nhìn người ta, nhưng lời hỏi ra vẫn chân thành đến kì lạ.


Có lẽ là vì khí chất con người, thầy Thẩm gật đầu lắc đầu đều mang theo một loại phong vị “quân tử đoan chính”, cho dù khi nói chuyện với Triệu Vân Lan ánh mắt lơ đãng có chút mất tự nhiên, nhưng thật hiếm thấy lại không khiến người ta khó chịu.


Triệu Vân Lan xoa xoa mũi: “Không, tôi chỉ là cảm giác vừa bước vào hành lang này đã ngửi thấy một cái mùi đặc trưng của công tác Toán học…mùi vị đặc biệt xui xẻo.”
Thẩm Nguy phối hợp cong cong viền mắt, cho y một nụ cười ôn hòa mà khắc chế.


“Đừng có cười.” Triệu Vân Lan nói đùa, “Thầy Thẩm à tôi không gạt anh đâu, khi còn đi học, giáo viên chính là thiên địch của tôi đó. Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi ngày trước dự đoán khi tôi lớn lên khẳng định sẽ trở thành tiểu lưu manh, ai biết được khi tôi trưởng thành rồi lại làm cảnh sát chứ. Lần trước gặp lại ông ấy trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi vừa mới diễu võ dương oai một tí, anh đoán xem ông ấy nói cái gì?”


Thẩm Nguy làm ra bộ dạng đang chăm chú lắng nghe: “Nói gì?”
“Ông già đó căm phẫn nói, Triệu đồng học, anh xem xem, thầy có nói sai đâu, anh bây giờ chính là điển hình của đại lưu manh khoác áo cảnh sát.”


Triệu Vân Lan quanh năm tiếp xúc với bọn người tam giáo cửu lưu, bản lĩnh mồm mép luyện thành trơn tru linh hoạt, bình thường chỉ nói hai ba câu liền làm cho người khác có cảm giác thân thiết gần gũi, thế là con chim cun cút như Quách Trường Thành cũng hưởng ứng vấn đề “Toán học tác nghiệp” của y, hai người đồng cảm kể lể, con đường bọn họ đi nhờ đó mà huyên náo hẳn lên.


Nhưng Thẩm Nguy này…… Thần thái khi hắn nghe Triệu Vân Lan nói chuyện khiến cho y có một loại ảo giác, phảng phất những gì mình nói không phải là tán dóc giết thì giờ, mà là đang dùng thứ ngoại ngữ nghịch thiên nào đó đọc một loại kinh thư “Chỉ niệm một lần” có độ khó cao, mỗi một lời thốt ra đều quý giá muôn phần, làm cho thầy Thẩm hắn nửa chữ cũng không muốn bỏ lỡ.


Nhưng hắn thật sự là “nghiêng tai nghe”, chỉ là không dám nhìn mình mà thôi, nét cười trên mặt nhìn qua tưởng là tao nhã, thời gian lâu một chút sẽ phát hiện ra nó vô cùng hình thức, giống như được vẽ lên da mặt vậy.


Triệu Vân Lan quả thực hoài nghi cơ mặt hắn có phải đã cười đến cứng đơ luôn rồi không?


Ba người cứ như vậy vừa trò chuyện vừa đi, bước chân từng tiếng từng tiếng gõ lên trên sàn, dư âm vẫn quẩn quanh phiêu đãng trong hành lang. Tiếng nói cười tùy tiện của nam nhân đã che lấp đi… tiếng bước chân của người thứ tư chen vào đó.


Nhè nhẹ, sột soạt, giống như âm thanh giày vải đế mềm lê trên mặt đất.


Kiến trúc của tòa giảng đường này thiết kế theo phong cách nhà lầu hình tháp lớn. Nói tới cái gọi là “nhà hình tháp”, chính là loại nhà có thang máy ở chính giữa, sau khi đi vòng theo hành lang vây quanh “tháp lớn” lên trên, kết cấu sẽ vừa cao vừa hẹp.


Trong lúc bọn họ đang đi về phía trước, Quách Trường Thành vô tình chú ý thấy đồng hồ đeo tay của Triệu Vân Lan yên lặng phát sinh một biến hóa kì lạ, bắt đầu từ điểm giao nhau của kim giờ và kim phút, một màu đỏ hoa hồng đậm hơn hồng, nhạt hơn đỏ từ từ khuếch tán ra, một vòng lại một vòng, giống như gợn sóng lăn tăn nổi lên trên mặt nước, chúng làm cho chiếc đồng hồ kiểu nam trông như một món hàng mỹ nghệ đắt giá, dây đồng hồ đeo trên cổ tay y tái nhợt mà xương gầy, cảm giác hoa quý không nói lên lời.


Quách Trường Thành ngần ngừ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Sếp…… sếp Triệu, đồng hồ của anh……”
“Làm sao? Biến đỏ hả?” Triệu Vân Lan đi phía trước mang theo nụ cười lưu manh đặc hữu của y quay đầu lại, “Biết vì sao không?”
Quách Trường Thành thành thành thật thật lắc đầu.


Triệu Vân Lan cười hì hì nói: “Lệ quỷ thích nhất là mặc đồ đỏ, tôi thấy tòa nhà này phong thuỷ không tốt, nhất định có mấy thứ không sạch sẽ gì đó, nói không chừng là bóng của chúng phản chiếu lên……”


Sắc mặt Quách Trường Thành ngay lập tức chuyển thành trắng bệch, cậu theo bản năng nghe lời Triệu Vân Lan mà nhìn lướt qua mặt đồng hồ của y thêm một cái, ngay khi đó, cậu thấy trên mặt thủy tinh hiện lên một bà lão____Bà ta… dáng người trung bình, hơi mập, vận một thân đồ đen, mặt không biểu tình nhìn cậu !


Quách Trường Thành đứng sững lại.


Triệu Vân Lan lại giống như không phát hiện gì cả mà cười ha hả, y vặn vặn một cái nút nhỏ bên cạnh đồng hồ, trên mặt đồng hồ bỗng nhiên kéo lên một màn sương mờ, trong khoảnh khắc hòa tan màu đỏ nọ, nhìn lại lần nữa, lại vẫn là chiếc đồng hồ kiểu nam như cũ, hình thức bình bình thường thường, không có sắc đỏ quỷ dị vừa rồi, cũng không phản chiếu nữ quỷ.


“Chưa thấy núm lăn có thể đổi màu trên con chuột máy tính bao giờ sao? Có mỗi cái nguyên lý đó thôi, tên nhóc ngốc nghếch kia, sao lại cho là thật vậy chứ.” Triệu Vân Lan cười trêu thực tập sinh mấy câu, ngay sau đó lại không hề báo trước mà chuyển mục tiêu sang Thẩm Nguy, “Thầy Thẩm là thành phần trí thức, đi theo chủ nghĩa duy vật, chắc không tin mấy thứ ma quỷ này nọ đâu nhỉ?”


Thẩm Nguy đẩy đẩy kính mắt, lại một lần nữa tránh ánh mắt của y, chậm rãi nói: “Cổ nhân nói ‘Lục hợp chi ngoại, thánh nhân bất ngôn”(1), đến tột cùng là có hay là không, không ai nói rõ được. Nhưng mà tôi lại có cảm giác, có thì có, không thì không, con người cũng không tất yếu phải truy cứu làm gì. ‘Bất vấn thương sinh vấn quỷ thần’(2), đó là việc chỉ có hôn quân đời trước mới làm mà thôi, con người nếu ngay cả chuyện của chính mình cũng không hiểu rõ được, lại nhàn rỗi đi hỏi trên đời có quỷ thần hay không, chẳng phải là rất hoang đường sao?”


Lời này nói tràn ngập tư vị văn nhân, lại như thật mà giả, hỏi một đằng đáp một nẻo, Triệu Vân Lan thử người không có kết quả liền cười cười, coi như không có việc gì ém luôn cái đề tài đó đi: “Thầy Thẩm là giáo viên khoa Văn học sao?”


“Ừm, tôi dạy Ngữ văn đại học và một vài khóa văn học tự chọn.”


“Thảo nào____ nhưng tôi có nghe một người bạn làm về nhà đất nói qua, nhà cao tầng mới xây dựng thời nay rất ít khi làm theo kiểu này. Mấy căn phòng ở độ cao trên trăm mét thường được dùng làm văn phòng, làm nhà dạng này thì vừa không tiện quét tước, vừa thiếu thông thoáng, xử lý ánh sáng lại không dễ dàng, ở cũng không thoải mái, tôi nói ‘Phong thuỷ không tốt’ chínhlà ý này.” Triệu Vân Lan lấy hộp thuốc lá trong túi ra, quơ quơ, “Này, anh có chịu được thuốc lá không? Không phiền chứ?”


Thẩm Nguy lắc đầu, Triệu Vân Lan một tay đút trong túi áo, một tay còn lại nhẹ nhàng gẩy lên, lấy ra một điếu thuốc, hơi hơi rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, bộ dáng y đúc một tên nghiện thuốc.


Thẩm Nguy từ trước tới giờ giống như đã hạ quyết tâm không thèm nhìn đến y rốt cuộc nhịn không được nhíu mi: “Rượu bia thuốc lá không tốt cho thân thể. Cảnh sát Triệu tuổi còn trẻ như vậy, phải tiết chế một chút mới tốt.”


Triệu Vân Lan cười cười, không lập tức tiếp lời, khuôn mặt y giấu sau tấm màn khói mờ mờ, biểu tình không ai thấy rõ, tàn tro nhỏ vụn rơi xuống từ đầu điếu thuốc, không biết là cố ý hay vô tình, đáp trên cái bóng của Thẩm Nguy.


Triệu Vân Lan hạ mắt, ánh mắt đảo qua trên nền đất, sau đó mới dùng tay xua đi khói thuốc: “Làm nghề của chúng tôi, có đôi khi không kể ngày đêm, thói quen sinh hoạt quả thực rất không tốt.”


Thẩm Nguy tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời đến bên miệng, hắn lại cứng rắn bức ngược trở vào, một lát sau mới cau mày, cứng ngắc dời đề tài: “Ngôi trường cũ này không có nhiều khoa viện, cũng không nhiều giáo viên, toàn bộ mười tám tầng nhà chỉ có mấy gian phía nam có người, phần lớn các phòng khác đều bỏ trống, từ bên này vòng một chút là tới.”


Xó xỉnh khuất lấp lạnh lẽo ẩm thấp dễ dàng mọc lên nấm mốc và rêu xanh, cũng dễ dàng sinh trưởng…… rất nhiều thứ khác.


Không biết là xuất phát từ mục đích gì, khúc quanh trong hành lang tròn của tòa nhà này không phải uốn cong mà là một góc gần vuông, chưa cần nói đến việc nhìn rất tù túng, người đi tới góc cua đó còn dễ dàng bị kiểu khúc ngoặt này che khuất tầm nhìn, nếu có hai người vừa lúc đi ngược chiều, cực có khả năng sẽ va vào đối phương.


Thẩm Nguy đi trước dẫn đường, Triệu Vân Lan ôm mèo theo sát sau hắn, Quách Trường Thành đi cuối cùng. Bọn họ từng bước từng bước tiếp cận cái góc quanh kia, Quách Trường Thành bỗng nhiên có cảm giác giống như trong bóng tối sẽ có thứ gì đó đột nhiên xông tới. Lúc này, cậu đã hoàn toàn không nghe rõ hai người kia đang nói những gì, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm khúc ngoặt ấy____ ánh sáng ảm đạm ngoài cửa sổ rọi vào nơi đó với một góc độ vô cùng bất thường, mang những chiếc chấn song chiếu thành những vệt thật dài trên mặt đất, tạo ra ở đó một giao giới chập chờn sáng tối.


Rồi sau đó, Quách Trường Thành phát hiện một bóng đen bên cạnh giao giới kia…… Có cái gì đó chợt động.
Thật giống như là có người đang trốn ở đấy vừa nhô đầu ra, sau đó lại thò ra một thứ…… hình như là một cánh tay !


———————————————————————–
(1)lục hợp chi ngoại, thánh nhân bất ngôn: tương tự như “Tử bất ngữ: Quái, lực, loạn, thần”, Thánh nhân không nói thần ma quỷ quái.


(2) Bất vấn Thương sinh vấn quỷ thần: Ý chỉ những ông vua không quan tâm cuộc sống nhân dân mà chú ý cầu cúng quỷ thần trong thời phong kiến…






Truyện liên quan