Chương 47

Sở Thứ Chi tuy rằng không nói chuyện nhiều với Quách Trường Thành nhưng mà trong mấy lần tiếp xúc hắn đều đúng lúc lộ ra chút tay nghề, thành ra đã lưu lại trong tâm lý “bé nhỏ” của Quách Trường Thành một loại ấn tượng khó có thể phai mờ.


Quách Trường Thành cho rằng, lãnh đạo tuy rằng cũng lợi hại, nhưng bình thường vẫn là tương đối thân thiết, nói năng cười đùa chung quy vẫn vương khói lửa nhân gian, y như vậy chỉ như một vị phụ huynh mà thôi, có lợi hại hơn nữa thì cũng gần gũi mà không có cảm giác thần bí gì cả.


Nhưng Sở Thứ Chi không giống thế, Sở ca, hắn tuyệt đối là “thế ngoại cao nhân” chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi.


Quách Trường Thành giống như trong “Quy phạm hành vi của người mới nhận chức” trên mạng dạy, tùy thân mang theo sổ ghi chép lon ta lon ton chạy theo Sở Thứ Chi, không dám lắm miệng nửa câu, thấy cái gì cũng cố gắng nhớ rõ.


Hai người vào bệnh viện thì đã thấy một cảnh viên tuổi còn trẻ đứng chờ, đôi bên trình giấy chứng nhận rồi cùng nhau vào phòng bệnh.


Người tiếp đón bọn họ gọi là tiểu Vương, cậu vừa đi vừa nói: “Lãnh đạo của chúng tôi cũng đang ở bên trong, vừa nãy đã gọi điện nói qua với cục trưởng Triệu rồi, tình tiết vụ việc đặc biệt nghiêm trọng, người nhà báo nguy nói là có người ác ý buôn bán thực phẩm có độc, người trúng độc đang nằm trong đó, đến bây giờ bệnh viện vẫn chưa tr.a được ra ông ta trúng độc gì nữa.”


available on google playdownload on app store


Sở Thứ Chi hỏi: “Ngộ độc thực phẩm? Là thực phẩm gì?”


“Hoa quả.” Tiểu Vương nói, “Nghe nói người bị hại vừa tan tầm còn chưa kịp ăn cơm, theo người nhà nói, ông ta cắn một quả cam mua ven đường, vừa ăn xong thì người đã gục rồi, liền nhanh chóng đưa tới bệnh viện. Tôi mới chỉ nghe qua bỏ độc vào nước với cho chất phụ gia vào thực phẩm thôi, đây là lần đầu tiên thấy có người hạ độc trong hoa quả đấy.”


Cậu nói rồi đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong lập tức bộc phát ra một trận kêu thảm thiết đến kinh thiên động địa, Quách Trường Thành hoảng sợ, kiễng mũi chân thò đầu ra từ sau lưng Sở Thứ Chi.


Chỉ thấy trên giường bệnh có một người đàn ông đại khái khoảng ba bốn mươi tuổi nằm đó, đang quằn quại vật lộn không ngừng, vài người bác sĩ và hộ lý hợp sức mới đè gã lại được, bên cạnh còn có một người phụ nữ sướt mướt khóc, đoán chừng là người nhà.


Người đàn ông trên giường gắt gao cầm tay một bác sĩ, thiếu chút nữa thì tróc của người ta một tầng da, dùng một loại thanh âm rất khủng hoảng mà kêu rên: “Chân của tôi…Chân của tôi đứt rồi…Chân của tôi! A! A A!”
Gã vừa khóc vừa gào, gân xanh trên cổ nổi thật cao.


“Cứu mạng với! Cứu tôi, cứu tôi với… Chân tôi đứt rồi… Đau ch.ết mất, cứu mạng…… Đau quá!”
“Chân?” Sở Thứ Chi nghiêng đầu hỏi Tiểu Vương, “Cậu không phải vừa nói gã bị ngộ độc thức ăn à? Chân lại là bị làm sao thế?”


“Chẳng sao cả,” Tiểu Vương nói, “Một vết bầm cũng không có luôn, chụp phim cũng không có vấn đề gì — thế mới khó hiểu chứ.”


Sở Thứ Chi đi qua, vỗ vỗ vai một hộ lý bảo cô ấy lui ra, sau đó đưa tay vạch mí mắt người đàn ông, lại nhìn đồng tử của gã một hồi, tiếp đến kiểm tr.a sau tai, cuối cùng cúi đầu niệm một câu gì đó, giơ tay làm động tác bắt lấy, lại nắm chặt hai tay đặt ở phần ngực bụng của người bệnh mà đè ép một hồi.


Người đàn ông đang lăn lộn trở nên an tĩnh lại.
Sở Thứ Chi cúi người hỏi: “Bây giờ còn đau không?”
Người đàn ông khó khăn thở ra một hơi, cảm kích nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Thầy thuốc và hộ lý bên cạnh đều dùng ánh mắt nhìn tổ chức tà giáo mà lườm bọn họ.


Vì thế Sở Thứ Chi mang theo tâm địa không hề đồng tình mà buông lỏng tay ra, không thèm nhìn lại phía sau lại lần nữa vang lên tiếng kêu thảm thiết, xoay người nói với Quách Trường Thành: “Xem xong rồi, đi thôi, trở về viết báo cáo.”
Quách Trường Thành: “……”


Đây là xem xong rồi! Cái kia…… Vừa rồi rốt cuộc phát sinh cái gì vậy hả?
==============


Hôm nay Thẩm Nguy chọn dạy giờ tự học buổi tối, nhìn đám học sinh cuối cùng rời đi rồi, hắn mới thu thập đồ đạc của chính mình trở về trụ sở tại nhân gian, dọc theo đường đi kìm lòng không đậu cầm lấy di động xem mấy lần…… Thật giống như hắn thực quan tâm đến thời gian vậy.


Di động của hắn chỉ có ba công năng, gọi điện thoại, gửi tin nhắn và xem thời gian, trò chơi là di động tự có, hắn chẳng bao giờ sờ tới.


Thẩm Nguy không thích thứ này, hắn trước sau vẫn thấy viết thư thì tiện hơn, việc gấp thì viết tốc kí, không gấp thì từ từ mà nói, viết dài một chút cũng không có gì, không giống gọi điện thoại, khi hắn nhớ tới thứ này cứ đúng hạn thu phí thì lại cảm giác có người theo dõi mình nói chuyện, trong lòng thấy rất không tự nhiên.


Mà mở thư gửi cho mình vẫn là một sự khoái hoạt cùng chờ mong, hơn nữa người gửi thư đối với hắn mà nói là vô cùng đặc biệt, chỉ có chữ viết tay của đối phương mới có thể gợi lại tưởng niệm khắc sâu nơi đáy lòng, những lá thư cũng có thể dễ dàng cất giữ.


Đáng tiếc Triệu Vân Lan không viết thư, ngay cả kí nhận chuyển phát nhanh y cũng ngại kí tên nhiều nét phiền toái, mỗi lần chỉ ngoáy đại một chữ “Triệu” rồi đuổi người đi. Đối với Trảm Hồn Sứ thì sai con rối đi chuyển lời, đối với “Thẩm Nguy” chính là oanh tạc tin nhắn không ngớt.


Chữ in lạnh băng trên tin nhắn điện thoại thoạt nhìn chẳng khác gì tin khuyến mại của công ti điện tín, Thẩm Nguy tuy rằng không bỏ đi một cái nào, nhưng vẫn thấy không quen…… Bất quá trước mắt không cần không quen, bởi vì từ sau khi ở Tuyết Sơn trở về, Triệu Vân Lan cũng không quấy rầy hắn nữa.


Như vậy cũng tốt, Thẩm Nguy nghĩ, cuộc đời phàm nhân bất quá mấy thập niên thôi, đối với hắn mà nói chỉ như quang cảnh thoáng qua trong chớp mắt, rồi sau đó người ch.ết như đèn tắt, mọi chuyện đã xảy ra trong một kiếp như gió thoảng mây bay không hề đáng kể, đến thời điểm đó, Triệu Vân Lan sẽ lại một lần nữa quên hắn đi.


Thẩm Nguy xoay người đẩy mở cửa phòng ngủ vẫn luôn luôn đóng kín, trong chớp mắt cánh cửa mở ra, đèn trong phòng cũng tự động sáng lên.


Chỉ thấy trong phòng không có giường, không có bàn, cũng không có ghế dựa, trên tường treo mấy bức tranh nhìn qua đã rất cổ rồi. Trong tranh là một người đàn ông, chính diện, nhìn nghiêng, bóng lưng … đều có. Phục sức trên người theo từng niên đại mỗi đời đều không giống nhau, nhưng mà người thì chỉ có một, từ ánh mắt đến mỗi nét thần tình đều cẩn thận tỉ mỉ từng ly từng tí, đời đời kiếp kiếp không hề thay đổi.


Lại đến sau này, những bức họa cổ xưa biến thành từng tấm từng tấm ảnh chụp, khi còn nhỏ, thời thiếu niên, lúc trưởng thành…Có đang cười, có lúc nhíu mày, có đang đùa giỡn cùng người khác, còn có một tấm bị mèo đen nhảy bổ vào đầu, y rụt cổ chửi ầm lên.


Toàn bộ đều là Triệu Vân Lan, chỉ có y, một người.


Thẩm Nguy cảm thấy, có một số việc chung quy chỉ cần một mình hắn biết, một mình hắn nhớ rõ là tốt rồi. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cũng sẽ chỉ có một mình hắn biến mất, tốt nhất là không ai chú ý tới cả____ bởi vì hắn vốn là một người không nên tồn tại trên đời.


Trước kia, việc duy nhất mà Thẩm Nguy có thể phóng túng chính mình chính là len lén trong lúc người kia không hề hay biết, nhìn y nhiều một chút.


Hắn sẽ thừa dịp đêm khuya ẩn vào trong nhà Triệu Vân Lan, nhưng là người nọ tính cảnh giác rất cao, hắn cũng không dám ở lâu, cũng may gần đây Triệu Vân Lan xã giao nhiều, khi về nhà đa số đều say dở, hắn mới dám tiến lên gần chút.
Lặng yên không một tiếng động mà đến, rồi sẽ im lặng rời đi.


Thẩm Nguy lưu luyến nhìn thoáng qua những bức tranh và ảnh chụp treo đầy tường, xoay người biến mất trong một mảnh hắc vụ.
Hắn nhanh chóng lướt qua đường Hoàng Tuyền, đầu cầu Nại Hà có đại phán quan mang theo Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa và chúng quỷ sai cùng nghênh đón.


Phán quan là một người trung niên mập mạp mặt trắng, mặt mũi hiền lành, cũng không đáng sợ, thấy Thẩm Nguy thì treo lên một bộ tất cung tất kính, tươi cười đầy mặt: “Đại nhân, Thập Điện Diêm La cho mời.”


Bên bờ Nại Hà thê lương đầy tiếng kêu rên bi thiết, Thẩm Nguy mi nhãn thanh tú có vẻ có chút lạnh lùng, hắn gật đầu với chúng quỷ sai, mí mắt cũng không nâng mà chỉ khách sáo nói: “Làm phiền.”


Phán quan sát ngôn quan sắc, thật cẩn thận mở lời: “Lần trước đưa Nhân Quả sách cho Lệnh chủ, quả thật là chúng ta suy nghĩ không chu toàn, thậm chí suýt nữa tiết lộ thân phận của đại nhân, chúng ta đều thật sự áy náy vạn phần.”


Thẩm Nguy bất động thanh sắc nhìn lão một cái, làm cho phán quan suýt nữa đổ mồ hôi lạnh.


Vì thế lão già này lập tức khoe mẽ: “Nhưng mà tất cả ghi chép liên quan đến Côn Luân quân năm đó đều đã được thu thập sạch sẽ, tiểu thần cam đoan tuyệt không tiết lộ nửa phần, một chút tăm hơi manh mối cũng không để y nắm được. Lệnh chủ nay đang ở nhân gian, chỉ cần QuỷDiện kia thận trọng thì y tuyệt nhiên sẽ không biết được bất cứ cái gì. Hơn nữa, Lệnh chủ như trời quang trăng sáng, Quỷ Diện một kẻ dơ bẩn như vậy, chỉ e cũng không dám ‘thức tỉnh’ y đâu.”


Thẩm Nguy nhẹ nhàng nở nụ cười mang theo mỉa mai không nói thành lời, cũng không nói gì cả. Hắn thực sự không có lời nào dễ nghe để mà nói ra.
Phán quan cười gượng một tiếng, nâng tay áo lên lau mồ hôi.


Chính lão cũng hiểu được Địa Phủ to gan lớn mật đưa Nhân Quả sách cho Triệu Vân Lan làm thật là chẳng cao minh chút nào, nhưng mà thế thì có sao?
Định đoạt cũng không phải là lão mà.


Trên đầu lão còn đè nặng mười vị tôn đại thần kia kìa, bọn họ thậm chí còn ngầm bảo lão phải âm thầm tìm hiểu xem Trảm Hồn Sứ trong lòng nghĩ như thế nào nữa kia, có phải là lập trường không kiên định hay không — Trảm Hồn Sứ người ta tuy rằng không nói một lời, từ đầu đến cuối một bộ ôn lương khiêm cung như chờ người đến tính kế mình, nhưng mà tâm sáng như gương đó.


Ai cũng không phải là tên ngốc, cái bộ xương già này của lão tuyệt đối không thể mang ra để thử độ sắc của Trảm Hồn đao được đâu.
Lại nói, thực sự làm cho vị đại thần kia thức tỉnh á, người ta lại vẫn ngồi cùng một băng ghế với bọn lão hay sao hả?


Năm đó y phạm tội chịu biếm, không phải là do tư tưởng chống đối vô pháp vô thiên(1) thì là gì?
______________
Chú giải
(1) Nguyên văn là 离经叛道 = ly kinh bạn đạo: tôn chỉ sống trái với nguyên tắc giáo điều của xã hội đương thời.






Truyện liên quan