Chương 51
Về đến nhà, đầu óc Hàn Tích vẫn mông lung như đang nằm mơ.
Cô có lòng tốt làm bánh trôi cho anh, kết quả suýt chút nữa bị anh hôn ch.ết.
Cô sờ môi mình, môi bị anh cắn gần sứt da, hơi đau cũng hơi tê.
Mấy chuyện hôn môi kiểu này quả nhiên hấp dẫn, dễ khiến người ta cảm thấy nghiện. Kỷ Nghiêu đứng trước gương, sờ lỗ tai của mình, trên đó vẫn còn dấu răng nhỏ.
Hàn Tích cắn anh vì tay anh dám sờ loạn trên người cô.
Tuy anh bị đau nhưng lại đau trong sung sướng. Anh sợ dọa đến cô, cũng biết nương theo cảm xúc của cô, nên anh cũng không dám xuống “tay”… Chuyện ‘ăn thịt’ cứ từ từ rồi tính.
Kỷ Nghiêu thở dài vì vẫn còn thòm thèm. Quả thật anh quá tham lam, chỉ muốn chiếm lấy cô.
Trên giường, điện thoại rung lên báo tin nhắn yêu cầu muốn chat video. Hàn Tích ấn từ chối.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Anh muốn nhìn thấy em.
Hàn Tích bỏ quyển sách y xuống, trả lời anh.
[Hàn Tích]: Em không muốn nhìn thấy anh.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Thật xin lỗi, vừa rồi do anh quá kích động! Không nên hôn em, lại còn khiến em động tình.
[Hàn Tích]: Em không có.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Không có sao em lại “kêu”… Hửm?
Cô cố gắng nhớ lại, cô đã kêu lên cái gì sao? Cô rõ ràng không phát ra tiếng. Hơn nữa, cứ nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia làm sao cô có thể nói được cái gì?
Nhưng mà… hình như cô có phát ra âm thanh nhỏ. Nụ hôn của anh quá mãnh liệt, cô không thể thở được, chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc.
[Hàn Tích]: Anh đang “cợt nhả” với em sao?
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Em còn biết từ này? Anh cũng không hiểu lắm, có thể giải thích cho anh không? Như thế nào gọi là cợt nhả chứ?
[Hàn Tích]: Em không biết, đừng hỏi em! Đừng nói chuyện với em nữa, em không thèm để ý đến anh đâu.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Em thật sự không để ý đến anh sao?
Sau đó, Kỷ Nghiêu vẫn thu hồi tin nhắn vừa rồi. Lần đầu tiên anh ‘cợt nhả’ người khác lại còn thất bại nữa.
Ngày hôm sau đến văn phòng, Hàn Tích thấy Chu Hàm đang úp mặt khóc.
Hàn Tích để túi xuống, thân thiết hỏi: "Tiểu Hàm, sao em lại khóc?"
Chu Hàm ngẩng đầu, đôi mắt đã sưng đỏ: "Em cãi nhau với mẹ!"
Hàn Tích kéo ghế dựa ngồi xuống, rút giấy ăn đưa cho Chu Hàm: "Rốt cuộc có việc gì thế?"
Chu Hàm lau nước mắt: "Hôm qua em đi ngủ muộn xíu, mẹ đã cằn nhằn. Em thấy khó chịu nên nói vài câu, sau đó thành cãi nhau. Từ nhỏ đến lớn, mẹ luôn quản thúc em, chẳng cho em có chút tự do nào cả!"
Hàn Tích hỏi: "Lúc đó là mấy giờ?"
Chu Hàm suy nghĩ một chút: "Hai giờ! Lúc đó cũng đâu muộn lắm đâu mà mẹ em cứ cằn nhằn!"
Hàn Tích lại lấy giấy ăn đưa cho cô ấy: "Mẹ cũng vì thương em thôi! Thật sự thì.. hai giờ đã muộn lắm rồi!"
Hàn Tích rất hâm mộ Chu Hàm, cô ấy còn được nghe mẹ cằn nhằn vẫn tốt hơn là không có mẹ. Lúc ở cô nhi viện, dì chăm sóc bọn cô rất hung dữ, động một chút là mắng là chửi. Những lời mắng chửi đó không phải xuất phát từ sự quan tâm hay yêu thương mà bản thân dì ấy thấy đám trẻ bọn cô rất phiền phức.
Sau đó cô được nhận nuôi, ba mẹ nuôi bận rộn nhiều việc không có thời gian quan tâm đến cô. Vì không muốn bị trả về cô nhi viện nên cô phải học cách ngoan ngoãn, có gì vui hay buồn đều cất giấu trong lòng, cũng không tranh cãi ầm ĩ chỉ biết im lặng ngoan ngoãn, không giống như những đứa trẻ khác.
Ở một gia đình nếu có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình đó cũng là một loại hạnh phúc.
An ủi Chu Hàm xong xuôi, Hàn Tích trở lại bàn làm việc của mình, cô mở ngăn kéo, túi sưởi được để gọn gàng bên trong.
Kỳ kinh đợt trước cô bị đau bụng dữ dội, là chủ nhiệm Diệp đã mua cho cô.
Chu Hàm đang nói chuyện điện thoại, nghe xong cô ấy cười nói: "Mẹ em gọi điện nói chủ nhật này sẽ dẫn em đi ăn một bữa ngon. Em quyết định tha thứ cho mẹ!"
Hàn Tích ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Hàm! Thật tốt, có thể thoải mái khóc, thoải mái cười.
Kỷ Nghiêu đi đến phòng pháp y, anh đặt tập tài liệu về Khâu Diễm và Tạ Tiểu Thanh ở trước bàn Hàn Tích.
"Hai người này cũng giống em, bọn họ có thể là Trần Tĩnh Ny, con gái của cảnh sát Trần và chủ nhiệm Diệp."
Hàn Tích cầm tài liệu trên bàn lên, nhìn sơ qua: "Trần Tĩnh Ny?"
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái: "Tên gọi ở nhà là Ny Ny. Chủ nhiệm Diệp giải thích, chữ ‘Tĩnh’ là hi vọng đứa bé có một cuộc sống bình an, không mong giàu có chỉ mong có cuộc sống an ổn, ‘Ny’ chính là bé gái, áo bông nhỏ của ba mẹ!"
Kỷ Nghiêu lấy một tấm ảnh ra.
Một bé gái mặc váy hồng, đầu cài bờm, trên cổ đeo một chiếc vòng hình tượng phật Di Lặc.
Cô bé chưa có răng, lúc cười lên để lộ lợi hồng hồng.
Kỷ Nghiêu: "Đây là bức ảnh anh chụp lại ở phòng của chủ nhiệm Diệp. Lúc đó Trần Tĩnh Ny được một tuổi!"
Trời sinh nụ cười của trẻ sơ sinh đều mang sức cảm hóa, Hàn Tích mỉm cười: "Cô bé trông thật đáng yêu!"
Kỷ Nghiêu chỉ vào mặt dây chuyền tượng phật trên cổ đứa bé: "Em có ấn tượng với cái này không? Mặt dây chuyền này do cảnh sát Trần tự mình khắc, không đáng tiền như vàng hay ngọc – dễ bị bọn bắt cóc lấy mất.”
Hàn Tích nhìn kỹ, lắc đầu: "Em không có ấn tượng!"
Kỷ Nghiêu cất tài liệu vào trong túi hồ sơ, ngẩng đầu nói với Hàn Tích: "Đồng ý với anh một chuyện!"
Hàn Tích đón nhận ánh mắt của Kỷ Nghiêu: "Anh nói đi!"
Kỷ Nghiêu nhìn vào mắt Hàn Tích: "Trước hết, anh sẽ tìm tung tích của Khâu Diễm và Tạ Tiểu Thanh để hai người đó xét nghiệm xem có phải là Trần Tĩnh Ny hay không!"
Kỷ Nghiêu còn chưa nói xong đã nghe thấy Hàn Tích nhỏ giọng nói: "Vâng!"
"Nếu hai người đó đều không phải, em sẽ làm xét nghiệm so sánh với chủ nhiệm Diệp."
Kỷ Nghiêu đến gần, ôm Hàn Tích vào lòng, xoa đầu cô: "Đừng sợ, cho dù kết quả như thế nào, anh vẫn luôn ở bên em, hiểu không?"
Chu Hàm vừa từ trong phòng đi ra lại vội vàng che mắt lui về.
Hiệu suất làm việc của Kỷ Nghiêu rất cao, Khâu Diễm và Tạ Tiểu Thanh nhanh chóng được mời đến cảnh cục.
Người được hỏi đầu tiên là Khâu Diễm, cô ấy là một giáo viên dạy môn toán ở tiểu học, đã kết hôn, con của cô ấy vừa chập chững biết đi.
Khi nghe nói có thể tìm được ba mẹ ruột, phản ứng của Khâu Diễm giống hệt như Hàn Tích lúc trước. Cô ấy từ chối, thật lòng từ chối: "Lúc trước bọn họ từ bỏ tôi, bây giờ lại muốn nhận lại, nào có chuyện tốt như vậy chứ?"
Trong đáy mắt cô ấy đầy sự cô độc và tuyệt vọng, còn có chút sợ hãi.
Kỷ Nghiêu cũng bắt gặp được biểu hiện như vậy trên nét mặt của Hàn Tích.
Đều là những đứa bé xuất thân từ trong cô nhi viện Trịnh Tiêu, đều trải qua ký ức u ám và chịu ngược đãi. Bọn họ có thể hòa nhập vào cuộc sống bình thường đã là điều không hề dễ dàng.
Kỷ Nghiêu cười lạnh một tiếng, Trịnh Tiêu này quả thật quá cao tay, tẩy não hết đám trẻ, vứt bỏ gì chứ, tất cả đều bị bắt cóc.
Triệu Tĩnh Tĩnh ngồi bên cạnh kiên nhẫn giải thích với Khâu Diễm, vạch trần bộ mặt thật của Trịnh Tiêu, "Các cô đều bị bắt cóc không phải bị cha mẹ vứt bỏ!"
Khâu Diễm nửa tin nửa ngờ, Triệu Tĩnh Tĩnh tiếp lời: "Mọi người đều là bảo bối trong lòng ba mẹ!"
Một lúc lâu Khâu Diễm vẫn không lên tiếng, sau đó mới thấp giọng đáp: "Vậy thì sao? Tôi cũng đã oán hận nhiều năm trời. Hiện tại cuộc sống của tôi rất tốt, có chồng và con yêu thương, chỉ vậy thôi là đủ lắm rồi!”
Kỷ Nghiêu nhìn ra ngoài cửa, ra hiệu cho nhân viên khoa pháp chứng tiến vào: "Lấy mẫu đưa đi xét nghiệm!"
Triệu Tĩnh Tĩnh kéo anh, nhỏ giọng: "Đương sự không đồng ý, chuyên này không hợp quy tắc!"
Kỷ Nghiêu nhìn người phụ nữ đối diện: "Nếu là cô, ba cô vì tìm kiếm cô 19 năm trước bị người ta giết ch.ết, mẹ cô ngày ngày nhớ thương cô, buổi tối ngủ cũng chẳng ngon giấc! Đúng rồi, còn có tôi, tôi là anh cô!"
Khâu Diễm nhìn chằm chằm Kỷ Nghiêu: "Vậy chắc chắn mấy người nhận lầm người rồi. Hai chúng ta không giống nhau!"
Kỷ Nghiêu: "..."
Triệu Tĩnh Tĩnh tiếp tục kiên nhẫn: "Không phải là anh em ruột, cậu ta có thể gọi là một nửa con trai ba mẹ cô cả, hiểu không?"
Khâu Diễm lại gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi đã kết hôn rồi!" Cái gì mà một nửa con trai? Thế không phải là con rể sao?
Kỷ Nghiêu: "..."
Triệu Tĩnh Tĩnh đành tiếp tục giải thích: "Vậy…"
Thế nhưng anh ấy cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Kỷ Nghiêu mãi mới tìm được cách nói: "Cô cũng có con!"
Khâu Diễm nghĩ tới con mình. Nếu con cô bị bắt cóc, cô cũng không thể nào chịu được đau khổ như vậy. Cho dù có trải qua bao nhiêu năm, hay phải đi đến chân trời góc biển, cô cũng phải tìm con về.
Khâu Diễm im lặng một lúc lâu, cô ấy nhìn nhân viên mặc áo blouse trắng, rốt cuộc cũng đồng ý: “Được, mọi người tiến hành đi!”
Nhân viên lấy một mẫu tóc của Khâu Diễm, Kỷ Nghiêu đưa ra tấm ảnh của Trần Tĩnh Ny: "Trên cổ cô bé có đeo một tượng phật, cô có ấn tượng không?"
Khâu Diễm mờ mịt lắc đầu.
Kỷ Nghiêu đứng lên: "Cần mất một hai ngày mới có kết quả DNA, cô cứ về trước đi. Khi nào có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cô!"
Kỷ Nghiêu tiễn Khâu Diễm ra ngoài cổng cảnh cục.
Bên ngoài trời mưa, một người đàn ông tay cầm ô đi tới: "Vợ à!"
Khâu Diễm mỉm cười, ôm lấy cánh tay anh ta, quay đầu lại chào, "Chúng tôi đi đây!"
Kỷ Nghiêu gật đầu, nhìn đôi vợ chồng che dù ra khỏi cổng lớn của Cục Cảnh Sát, đứng chờ taxi. Người chồng nghiêng hẳn dù về phía vợ mình, người anh ta ướt hơn nửa.
Kỷ Nghiêu tựa người vào, anh hi vọng những đứa trẻ đáng thương ở cô nhi viện Trịnh Tiêu cũng được như Khâu Diễm, bước khỏi bóng tối, có người yêu thương, có một cuộc sống mới.
Triệu Tĩnh Tĩnh gọi: "Đội trưởng Kỷ, đi thôi! Còn Tạ Tiểu Thanh nữa!"
Tạ Tiểu Thanh mặc một chiếc váy trắng, tóc dài ngang vai, trông có vẻ hiền lành, người gặp người thích.
Tuy nhiên, tính cách không hề giống với vẻ ngoài. Trong tài liệu trung học có ghi rõ: đánh nhau, yêu sớm, hút thuốc, trốn học bị nhà trường phạt, hoàn toàn là một cô gái có nhiều tật xấu. Cô ta không đậu đại học, làm nhiều công việc, hai năm trở lại đây là công nhân ở một nhà máy dệt.
Kỷ Nghiêu đi vào, ngồi xuống quan sát người phụ nữ đối diện. Dáng người cao gầy hơi giống cảnh sát Trần. Không hiểu sao anh luôn cảm giác người đàn bà này có điểm bất thường nhưng không không nói rõ được đó là gì.
Tạ Tiểu Thanh chủ động hỏi: "Nghe nói các anh đã tìm được ba mẹ tôi?"
Triệu Tĩnh Tĩnh gật đầu, kiên nhẫn giải thích từ đầu đến cuối: "Đúng thế! Các cô đều là con cưng của ba mẹ không phải bị vứt bỏ, đều bị bắt cóc!"
Tạ Tiểu Thanh nhỏ giọng: "Cảm ơn các anh! Tôi cũng muốn tìm được ba mẹ mình!"
Triệu Tĩnh Tĩnh hỏi tiếp: "Cô đồng ý làm xét nghiệm DNA không?"
Tạ Tiểu Thanh gật đầu: "Đồng ý!"
Triệu Tĩnh Tĩnh vừa định gọi nhân viên pháp chứng vào, Kỷ Nghiêu cắt ngang.
Cuối cùng, anh cũng biết tại sao luôn cảm thấy Tạ Tiểu Thanh này không bình thường, biểu hiện của cô ta quá hợp tác, quá bình tĩnh.
Trải qua cuộc sống lạnh lẽo, u ám tại cô nhi viện cộng thêm việc Trịnh Tiêu tẩy não rằng bọn họ chính là những đứa trẻ bị vứt bỏ, Khâu Diễm và Hàn Tích đều biểu hiện rất sợ hãi, đây chính là biểu hiện bình thường.
Còn Tạ Tiểu Thanh này có vấn đề.
Đúng lúc này, Tạ Tiểu Thanh lấy một miếng tượng phật ra: "Đây là vật tôi mang theo từ nhỏ, không biết có thể chứng minh thân phận của tôi hay không?"