Chương 71: Siêu ngọt

Hàn Tích biết Kỷ Nghiêu phải đi làm nhiệm vụ nên tan ca cô không chờ anh mà đến nhà Diệp Yến Thanh ăn cơm. Hàn Tích khoác tay Diệp Yến Thanh rời khỏi ở Cục Công An.


Lão Lưu cả đời làm lính gác ở Cục Công An. Năm đó ông cũng quen biết với Trần Chí, bây giờ thấy con gái họ đã tìm được, ông cũng thấy mừng cho bọn họ.
"Đúng là có con gái thật tốt!"
Diệp Yến Thanh mỉm cười, Hàn Tích chào: "Chú Lưu!"


Hai người bọn họ ngồi tàu điện ngầm về nhà, trước khi đi đến ga điện ngầm bọn họ đến chợ thực phẩm. Trước kia, Hàn Tích rất ít khi đi đến chợ, đông người lại ồn ào. Nhưng lúc này, khi đi bên cạnh Diệp Yến Thanh, thấy bà chọn đồ ăn, màu đỏ xin đẹp của cà chua, dưa leo và cải xanh tươi, khoai tây vẫn còn dính chút bùn đất, cô lại cảm chợ thực phẩm cũng không tệ. Mua xong đồ ăn, hai người họ về nhà.


Hàn Tích cũng giúp Diệp Yến Thanh rửa đồ ăn, xong xuôi Diệp Yến Thanh kêu cô đi nghỉ ngơi. Hàn Tích đứng ở trước cửa phòng bếp nhìn Diệp Yến Thanh nấu cơm.


Kỷ Nghiêu nấu cá sốt chua ngọt đã ngon nhưng Diệp Yến Thanh còn nấu ngon hơn, rất nhanh đã ngửi thấy một mùi thơm. Gắp cá ra đĩa, Hàn Tích nhanh nhẹn cầm lấy đĩa, bưng lên bàn ăn.


"Ba con trước kia cũng rất thích ăn cá sốt chua ngọt!" Diệp Yến Thanh trút rau cải đã rửa sạch vào chảo đầu, không biết có phải do dầu quá nóng tạo nên tiếng "tách tách" vang dội hay không mà giọng bà có chút trầm thấp: "Có lẽ con không có ấn tượng gì với ba! Thật ra ông ấy rất yêu con! Con được mấy tháng tuổi, đêm nào cũng khóc, thích người bế, không thể đặt nằm, đặt nằm sẽ khóc. Ông ấy để mẹ nghỉ ngơi, một mình ôm con cả đêm! Mấy đồng nghiệp còn trêu ông ấy "nô lệ của con gái"(*) ông ấy còn rất vui vẻ thừa nhận. Khoảng thời gian đó, ở nhà lúc nào cũng rất vui vẻ. Bây giờ con đã về rồi, ông ấy ở trên trời nhất định sẽ biết."


available on google playdownload on app store


Diệp Yến Thanh trút rau cải vào đĩa sứ trắng, Hàn Tích lại bê lên bàn ăn.
(Đằng: tác giả dùng từ nữ nhi nô" nhưng mình thấy để Hán Việt kỳ kỳ nên dịch xuôi).


Một bếp khác đang nấu canh cá viên. Diệp Yến Thanh mở vung, từng viên cá đã trắng đục và nổi lên, đun thêm hai phút nữa là được. Diệp Yến Thanh lại làm thêm món khoai tây xào ớt xanh.


Hai mẹ con ngồi trước bàn ăn, rõ ràng chỉ có hai người nhưng lại chuẩn bị ba đôi bát đũa. Đây là thói quen đã nhiều năm của Diệp Yến Thanh, một mình bà ăn cơm nhưng trên bàn vẫn bày ba đôi bát đũa. Một nhà ba người ăn cơm.


Diệp Yến Thanh đứng lên, chuẩn bị cất một bộ bát đũa đi. Đã nhiều năm như vậy rồi, bà cũng nên tiếp nhận thực tế. Lúc này Kỷ Nghiêu gọi điện thoại tới, di động của anh lúc truy bắt Lưu Cường Sơn đã ném hư rồi, anh đành dùng điện thoại của Triệu Tĩnh Tĩnh.


"Anh vừa về Cục Công An, em đang ở đâu?!"
Hàn Tích: "Em ở nhà mẹ!"
Kỷ Nghiêu: "Để phần anh ít cơm!"
Cúp điện thoại, Hàn Tích nói với Diệp Yến Thanh không cần dọn bát đũa nữa. Vẫn là một nhà ba người. Kỷ Nghiêu đến rất nhanh, vừa vào cửa đã chào dõng dạc "mẹ".


Dạo gần đây anh toàn gọi "mẹ" còn cực kỳ chăm chỉ. Ngay cả Diệp Yến Thanh cũng không hiểu, tiếng "mẹ" này là của con trai hay con rể nữa.
Kỷ Nghiêu đi tới bên cạnh Hàn Tích, cúi đầu ngửi thấy mùi hương chanh thoang thoảng từ người cô, anh cảm thấy mình như được tiếp máu, không còn mệt mỏi gì nữa.


Kỷ Nghiêu kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, nhìn bàn ăn: "Đều là những món con thích, cảm ơn mẹ!"
Diệp Yến Thanh: "Đi rửa tay đi!"
Kỷ Nghiêu bận rộn đến choáng váng, vội vàng đứng dậy đi rửa tay. Một tay anh bị thương có chút không tiện, Hàn Tích đành giúp anh rửa tay.


Rửa tay xong, Hàn Tích lại rót cho anh một ly nước: "Uống nước trước đi!"
Diệp Yến Thanh hỏi: "Con từ đâu về?"
Kỷ Nghiêu: "Một căn nhà hoang trên núi của huyện Tân Kiều!"
Ba chữ "huyện Tân Kiều" khiến Diệp Yến Thanh và Hàn Tích ngẩn người.


Kỷ Nghiêu tiếp tục nói: "Trịnh Tiêu ch.ết rồi, xác ông ta được chôn ở đó. Bây giờ đã biến thành một đống xương trắng rồi." Anh quay đầu: "Ngày mai cần phải làm phiền pháp y Hàn nghiệm xác rồi!"
Hàn Tích hỏi: "Là do Lưu Cường Sơn giết sao?"
Kỷ Nghiêu: "Hắn ta khai như vậy!"


Lời này của anh rất cẩn thận nên Hàn Tích không hỏi nhiều nữa.
Ăn cơm tối xong, Diệp Yến Thanh tiễn hai người ra cửa, bà nói với Hàn Tích: "Lúc nào muốn dọn về đây thì báo với mẹ một tiếng. Phòng của con đã được dọn dẹp sạch sẽ lâu rồi!"


Kỷ Nghiêu không vui: "Không được cướp người như vậy đâu ạ!"
Diệp Yến Thanh nhìn Kỷ Nghiêu, cảnh cáo anh: "Không cho phép con bắt nạt con bé!"


Kỷ Nghiêu giơ bàn tay bị thương lên: "Con muốn bắt nạt cũng không có cách nào đâu!" Anh nói tiếp: "Ít nhất phải chờ tay tốt lên đã!" Nói xong cũng chạy mất. Diệp Yến Thanh giơ tay lên đánh hụt anh.


Hai người lái xe về nhà, Kỷ Nghiêu đã thành thói quen tan làm không trở về nhà mình mà phải đến phòng cưới kia một lát. Hàn Tích mở cửa, rửa tay cho bản thân và cũng rửa tay cho bệnh nhân.
Cô nhìn đồng hồ: "Xong rồi đó, anh về đi tăm đi, tắm xong em sẽ thay băng!"


Kỷ Nghiêu: "Anh không thể tắm được!" Một tay anh không thể làm việc được!
Hàn Tích: "Vậy anh cũng đừng tắm nữa, cứ để bẩn vậy mà đi ngủ đi!"
Kỷ Nghiêu không chịu: "Anh không tắm không chịu được. Với lại ban ngày đã chạy đi chạy lại ở ngoài đường, cả người đều đầy mô hôi!"


Hàn Tích: "Ý anh là bảo em tắm cho anh hả?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Cũng không phải bắt em làm không công, chờ vết thương trên tay anh lành sẽ trả gấp đôi cho em!" Anh vừa nói bả vai khẽ đụng vào vai cô, thấp giọng nói: "Anh cũng sẽ tắm cho em!"
Hàn Tích chỉ ra ngoài cửa: "Anh có thể đi ra ngoài rồi!"


Vốn dĩ Kỷ Nghiêu cũng không hi vọng chuyện cô có thể tắm cho anh, anh chỉ mạnh miệng trêu chọc cô một chút. Không nghĩ tới lúc anh vừa mở cửa định bước ra ngoài, cô lại gọi anh lại.
Kỷ Nghiêu xoay người, mỉm cười: "Thật ra thì cũng không cần, về nhà anh lấy khăn lau cũng được!"


Hàn Tích: "Anh mang quần áo sạch tới đây!"
Kỷ Nghiêu do dự một chút: "Hình như không hay cho lắm!"
Hàn Tích nhìn anh: "Em không sợ, anh là đàn ông con trai sợ cái gì hả?"
Dĩ nhiên không phải anh sợ cô làm gì anh mà anh sợ bản thân sẽ làm gì cô.


Mỗi lần xúc động khiến anh không thể kiềm chế được, lên rồi không xuống được và khó chịu đến phát hoảng. Nhưng lại không thể khống chế được: "Được, em chờ đi!"


Rất nhanh, Kỷ Nghiêu xách hẳn một túi giấy trong có quần áo ngủ và đồ lót còn cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng và khăn sạch.
Hàn Tích cầm lấy, cười: "Anh chuẩn bị kỹ nhỉ!"
Trong lòng Kỷ Nghiêu nhủ thầm, "Kỹ cái rắm ý! Ngay cả bao cao su anh chuẩn bị rồi mà không dám cho vào!"


Hàn Tích lấy màng bọc thực phẩm quấn mấy vòng trên tay Kỷ Nghiêu: "Để lát nữa tắm không bị nước vào!"
Cô vào nhà vệ sinh, chỉnh lại nhiệt độ: "Cởi quần áo đến đây!"
Kỷ Nghiêu đứng sau lưng cô, chậm chạp cởi khuy áo. Hàn Tích quay đầu: "À, quên mất anh chỉ còn một tay!"


Cô đi tới: "Để em cởi cho anh!"
Cô giơ tay lên, cởi áo sơ mi cho Kỷ Nghiêu. Tay đặt ở trên thắt lưng đang định cởi thì Kỷ Nghiêu nói: "Được rồi, để anh tự cởi!"
Hàn Tích nghiêng đầu nhìn anh: "Anh xấu hổ à?" Cô cảm thấy cực kỳ mới lạ: "Anh mà cũng xấu hổ sao?"


Kỷ Nghiêu xoay người, nhanh chóng cởi thắt lưng và quần ra, nhếch cằm, nhìn cô từ trên cao xuống: "Tắm đi!"
Hàn Tích: "qυầи ɭót cũng phải cởi!" Cô bổ sung một câu: "Em là sinh viên y!"


Kỷ Nghiêu nhịn không được mà nói: "Không phải vừa rồi em toàn coi anh là một đống thịt đó chứ?" Khó trách đột nhiên cô lại thoải mái như thế, mặt không đỏ, tim không đập mạnh.
Hàn Tích: "Không phải, em coi anh là xác ch.ết!"
Kỷ Nghiêu:"..."


Cô nên cảm thấy may mắn là anh bị thương một tay, nếu không hôm nay anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Hàn Tích lấy vòi hoa sen, xối nước cho "xác ch.ết" nào đó.


Cô lấy một ít sữa tắm, chà xát trong lòng bàn tay rồi xoa lên người anh. Khi lòng bàn tay cô cảm nhận được nhiệt độ trên người anh thì cô không thể nào coi anh là một "xác ch.ết" được nữa.


Cô âm thầm thưởng thức cơ thể anh. Vóc dáng anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, chân lại dài. Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa lên cơ ngực, từng ngón tay khẽ lướt qua để lại bọt mịn trắng xóa li ti.
Cô ngẩng đầu thấy yết hầu anh hơi giật giật, cô rất thích hôn ở chỗ đó của anh, trên đó còn vết hôn chưa tan hết.


Cô cảm thấy giống như bị thứ gì đó thiêu đốt cả người. Cô muốn làm theo bản năng để có thể biết rõ đó là thứ gì. Cô cố gắng tự dằn lòng, tự nhủ đây chỉ là một đống thịt, một cái "xác ch.ết" mà thôi. Vừa rồi lúc cô làm ướt người anh cũng không phải không nhìn thấy bên dưới.


Lúc đang loạn nhịp, bên tai vang lên một giọng nói đầy truyền cảm: "Em luôn nhìn tất cả các thi thể như vậy à?"


Mọi việc phát sinh như đang đánh trận không biết anh đang nằm chủ quyền nữa. Cô hơi cúi đầu, nhưng vừa cúi đầu đã thấy phía dưới của anh, cô không thể làm gì khác là quay đầu đi, cầm vòi hoa sen xả sạch bọt xà phòng trên người anh.


Anh buồn bực cúi đầu nhìn một cái: "Cái đó còn chưa được tắm!"


Cô cầm vòi hoa sen xả vào người anh, vì hơi lo lắng nên động tác cũng cứng ngắc. Anh cúi đầu, đập vào mắt chính là chiếc cổ trắng nõn thon dài, bởi vì ngượng mà hơi ửng đỏ. Đôi mắt long lanh trong hơi nước càng khiến anh cảm thấy đẹp hơn bao giờ hết. Anh cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn tới.


Trong tay cô vẫn đang cầm vòi hoa sen đang mở nước, "ùm" một cái rơi xuống mặt đất, nước xối lên chân Kỷ Nghiêu. Cả người anh đều là bọt nước nhưng anh không quan tâm. Hai người ôm và hôn nhau rất lâu, quần áo trên người cô bị anh làm ướt. Anh vội vàng cởi xuống cho cô, ném xuống đất, bị nước làm ướt sũng.


Cô ngẩng đầu, hơi thở hơi rối loạn: "Tay anh, hình như chảy máu rồi!"
Anh ấn cô vào trên vách tường, gạch đá lạnh lẽo khiến cô giật mình kêu ra tiếng "A!"
Anh hôn cô: "Anh còn chưa vào, em kêu cái gì?"
Cô cắn môi, xấu hổ không nói. Anh an ủi cô: "Không sao, cảm thấy thoải mái thì kêu lên! Anh thích nghe!"


——
Hai người quấn lấy nhau rất lâu, cuối cùng cô lấy tay giải quyết cho anh.
Tắm xong đi ra, Hàn Tích không nghỉ ngơi, giúp Kỷ Nghiêu xử lý vết thương trên tay: "Anh cẩn thận một chút, để chảy máu sẽ không tốt đâu!"


Kỷ Nghiêu nhìn bên trong cổ áo Hàn Tích một chút, nhếch môi: "Em cũng biết đó, tình huống đó thì một tay không ổn!" Anh nhìn tay mình: "Anh đã nghĩ rằng tay mình đã lớn rồi nhưng lại không thể nào cầm hết cả "núi non" của em!"
Hàn Tích: "..." Cảm ơn đã khen ngợi.


Kỷ Nghiêu liếc mắt nhìn cô một cái: "Không phải đã đồng ý lúc thay băng em sẽ mặc áo blouse trắng sao?"
Hàn Tích: "Đồng phục để ở phòng làm việc quên mang về!"
Nói đến hai chữ "đồng phục" cô mới đoán được người đàn ông trước mắt này đang nghĩ linh tinh gì.


Kỷ Nghiêu: "Lần trước mẹ anh mang đền bộ đồ tình thú thỏ kia, nếu em thích anh sẽ về lấy!"
Hàn Tích giúp anh thay băng xong, mở cửa nói: "Đi lấy đi!" Nhưng anh vừa ra ngoài thì cô đã khóa trái cửa lại.






Truyện liên quan