Chương 55

Cuối cùng xe cũng chạy, quẹo trái ở ngã tư đường phía trước chính là khu phố thương mại, đèn xanh cứ thế chạy thẳng qua. Bánh xe lăn qua con đường nhựa bị ánh mặt trời ban ngày đốt nóng cháy, hình ảnh động trong dòng xe cộ nghìn lần như một thường không có gì lạ, nhưng thời gian trong chiếc xe này dường như ở trạng thái tĩnh, trong chỗ trống yên tĩnh dài đến mấy chục giây, ngay cả âm thanh hỗn loạn từ điều hòa làm lạnh cũng gần như không thể nghe thấy.


Quẹo qua ngã tư đường, tốc độ xe chậm lại, Phương Nhạc nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ xe, đang tìm chỗ đỗ. Trần Hề cầm cành hoa, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, đóa hoa như lúc nãy Phương Nhạc đưa cho cô, hơi rung lên.


Trần Hề không chút để ý mà mở miệng: “Sao anh lại cho em một cành hoa?” Câu hỏi này cô hỏi quá chậm, đã qua mấy chục giây, nếu hỏi vào lúc Phương Nhạc vừa đưa hoa, hẳn sẽ thích hợp hơn.


Trước bánh xe không biết có chướng ngại vật gì, Phương Nhạc không để ý, khi xe đi ngang qua, bánh xe bị chênh lên, thân xe đột nhiên chấn động vài lần.


Trong thời gian này Phương Nhạc luôn lái xe rất cẩn thận, vừa rồi xem như là lần sơ sẩy đầu tiên của anh, sau khi thân xe ổn định, mắt Phương Nhạc vẫn nhìn về phía trước, anh kiên định mà trả lời: “Không phải em thích à?”
Trần Hề: “… Em nói vậy khi nào?”


Phương Nhạc nói: “Vừa rồi em nhìn chằm chằm vào lẵng hoa.”
Đúng là Trần Hề nhìn lẵng hoa rất lâu, nhưng cô cũng không nghĩ mình muốn có, Trần Hề nhìn chằm chằm gáy Phương Nhạc, qua vài giây mới trả lời: “Vâng, hoa hồng rất đẹp.”


available on google playdownload on app store


Màu đỏ như ngọn lửa, rất phù hợp với mùa hè đổ lửa này.
Giọng điệu cô nhàn nhạt, Phương Nhạc nhìn qua kính chiếu hậu, Trần Hề đang không nhìn qua đây, Phương Nhạc không nghĩ gì mà nói tiếp một câu: “Đây là nguyệt quý.”
Trần Hề: “Hả?”


Lúc nãy bỏ lỡ một vị trí trống, bị xe khác chiếm trước, Phương Nhạc tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, khóe miệng anh hơi kéo căng, cảm thấy câu nói trước đó đúng là không hiểu nổi, nhưng hiện giờ anh cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà nói ties.


“Hoa hồng những cửa hàng bán hoa bán thật ra đều là nguyệt quý, bởi vì sau khi hoa hồng bị cắt xuống sẽ không thể sống nổi, sẽ nhanh chóng khô héo, nhưng sau khi nguyệt quý được cắt xuống, nếu giâm cành thích đáng, sẽ giữ được khoảng một tuần.”


Trần Hề chỉ có chút kiên thức cơ bản về hoa cỏ, cô cúi đầu nhìn thân hoa, thân hoa hồng gai nhỏ và dày đặc, thân hoa nguyệt quý gai lại to và tản ra, cành hoa trên tay cô khớp với cái sau, đây đúng là nguyệt quý, Trần Hề nói: “Đúng là Nguyệt Quý, sao anh biết chuyện này?”


“Xem trên sách.” Cuối cùng cũng tìm được một chỗ đỗ trống, Phương Nhạc chậm rãi đi vào giữa hai chiếc xe, một lúc làm hai việc, cực kỳ tự nhiên mà nói với Trần Hề: “Nhưng trong tiếng anh, hoa hồng và nguyệt quý đều là rose, cho nên cành trên tay em, gọi là hoa hồng đỏ cũng không sao cả.” Ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng đỏ mọi người đều biết.


Trần Hề khảy cánh hoa mềm mại một cái, tích cực nói: “Rất nhiều từ đơn tiếng Anh không phải bắt nguồn từ tiếng La-tinh sao, em nhớ rose bắt nguồn từ rosa của tiếng La-tinh, hoa hồng trong tiếng La-tinh là rosa rugosa, nguyệt quý là rosa chinesis, cho nên hoa hồng là hoa hồng, nguyệt quý là nguyệt quý, đúng là không giống nhau.”
“…”


Phương Nhạc ngậm miệng, xe đỗ xong tắt máy, hai người một trước một sau cởi bỏ dây an toàn.
Trần Hề còn cầm cành hoa, suy nghĩ hồi, cô hỏi: “Em cầm hoa này ạ?”
“… Tùy em.” Nếu trên tay cô cầm một cành hoa đến quầy hàng, chắc chắn Phan Đại Châu sẽ hỏi này hỏi nọ.


“Em vẫn nên để trong xe thôi.” Cầm trên tay không tiện, Trần Hề nhẹ nhàng để hoa lên ghế bên cạnh.
Phương Nhạc: “…”


Xuống xe, sóng nhiệt ập vào mặt, Phương Nhạc không muốn nói chuyện lắm, Trần Hề nhìn về phía lẵng hoa anh xách trên tay, lẵng hoa thiếu một đóa nguyệt quý đỏ, sắc điệu tổng thể có vẻ quá thanh nhã tươi mát, thiếu chút ý nghĩa chúc mừng.


Hai người im lặng đi đến quảng trường, tìm kiếm quầy hàng của Phan Đại Châu.
Quảng trường ở phía tây khu thương mại, lúc trước nơi này đều bị các đội múa quảng trường chiếm lĩnh vào tối, hiện giờ quản lý mới vạch một khu vực ra ở đây, dùng làm chợ đêm, nghe nói là để cạnh tranh.


Bên cạnh trường trung học Văn Khải có một trung tâm thương mại lớn, siêu thị buôn bán, cửa hàng quần áo, cửa hàng giải trí cái gì cần cũng có, nơi Phương Nhạc uống cà phê lúc trước, chính là xe cà phê bên ngoài trung tâm thương mại.


Hai loại hình thương mại cách nhau quá gần, khu phố thương mại này mới hoàn tất thi công cả khu chưa lâu, cư dân gần đó quen đến trung tâm thương mại gần đó hơn, khu phố mới bèn nghĩ đến chuyện mở một chợ đêm để khuấy động không khí, lôi kéo lượng người đến.


Tuy rằng nói là chợ đêm, nhưng thời gian này nhìn lại, quầy hàng trên quảng trường hơn một nửa đều đã bày hàng.


Trần Hề và Phương Nhạc tìm được tới quán nướng, bên cạnh quán nướng còn có một quán trà trái cây, ở giữa hai quầy hàng để chung một bảng hiệu đèn màu lóa mắt, bên trên bảng hiệu đèn một nửa viết “Đại Châu BBQ”, một nửa viết “Hạ Hạ trà hoa quả”.


Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ trăm miệng một lời: “Các cậu tới rồi!”
Hai người bọn họ đeo cùng một loại tạp dề, đeo khẩu trang và bao tay dùng một lần, Trần Hề chỉ có thể nhìn thấy mắt của họ trên mặt: “Quần áo của các cậu thật chuyên nghiệp.”


Phan Đại Châu đang nướng xiên nướng, đáng tiếc trước quầy của bọn họ trống không, căn bản không có khách, Phan Đại Châu lật mặt nướng, bảo: “Đúng vậy, bọn tôi chủ yếu đánh vào vệ sinh sạch sẽ.”


Không nên chủ yếu đánh vào vị sao? Trần Hề không hỏi, côn nhìn về phía lò nướng BBQ màu đen kia.


Trước kia Tràn Hề theo Phương Nhạc đến nhà Phan Đại Châu, nhà Phan Đại Châu là nhà theo dãy, ở công viên nhỏ trong dãy nhà đặt một lò nướng BBQ ben ngoài, lúc ấy là sinh nhật của Phan Đại Châu, một đám người tới dự sinh nhật của cậu, Trần Hề cũng đã từng nướng xiên trên chiếc lò nướng này.


Phương Nhạc bên cạnh hỏi: “Đây là lò nướng BBQ nhà mày?”
Phan Đại Châu nói: “A, bị mày nhận ra rồi, ba tao lái xe chở tới, há há, tiền vốn để gây dựng sự nghiệp đã tiết kiệm được hơn nửa.”


Trần Hề tò mò hỏi: “Tớ cho rằng các cậu chỉ bán đồ nướng BBQ, sao còn bán cả trà trái cây thế?”
Trương Tiêu Hạ: “Phan Đại Châu không nói với các cậu sao?”
Phan Đại Châu hỏi lại: “Tôi chưa kể sao?”


“Chưa nói.” Phương Nhạc tiện tay đặt lẵng hoa trên quầy hàng trà trái cây: “Mày chỉ nói mày khai trướng quán đồ nướng.”
Phan Đại Châu lắc đầu: “Chắc tao bận đến điên rồi, dễ quên, dễ quên.”


Trương Tiêu Hạ nói: “Tôi cảm thấy mùa hè bán trà trái cây chắc chắn ổn, nướng BBQ thì chưa chắc, hơn nữa tay nghề của Phan Đại Châu…”
Phan Đại Châu: “Tôi đã luyện rồi, vị không thành vấn đề.”
Trương Tiêu Hạ: “Chỉ luyện hai ngày.”


Phan Đại Châu lật mặt xiên nướng một lần: “Xem ra tôi không giở ngón nghề của tôi ra, cậu sẽ không thể tin phục.”
Trương Tiêu Hạ nói: “Bên cạnh còn một tiệm đồ nướng, cậu cạnh tranh với người ta đi.”


Phan Đại Châu còn chưa mở miệng, Trần Hề đã tiêm máu gà trước: “Hàng bên Đại Châu là hàng ngon giá rẻ, có thể vượt qua họ được!”
Phan Đại Châu đắc ý: “Vẫn là Trần Hề rất tinh mắt.”


Trương Tiêu Hạ cũng lười lo bò trắng răng, mắt cô ấy nhìn vào lẵng hoa trên bàn một cái: “Các cậu chỉ mang một lẵng hoa khai trương.”
Phan Đại Châu: “Vậy lẵng hoa này cho cậu.”
Trương Tiêu Hạ: “Vậy còn cậu?”


Phan Đại Châu tùy tiện nói: “Ôi, dù sao chúng ta là một nhà, của cậu chính là của tôi, của tôi cũng là của cậu.”
Trần Hề trơ mắt nhìn lỗ tai Trương Tiêu Hạ xoẹt một phát đỏ lên, cô ấy đeo khẩu trang, cũng không nhìn ra mặt cô ấy đang có màu gì.


Phương Nhạc cũng không chú ý tới Trương Tiêu Hạ, anh hỏi Phan Đại Châu: “Các cậu bày quán thực phẩm như thế này có cần làm giấy phép gì không?”


Phan Đại Châu: “Thứ nên làm đã làm hết, lúc trước không phải quầy hàng này do bạn của Tiểu Khê thuê sao, nhưng sau đó bọn tao hỏi lại rồi, quản lý bên này hơi lỏng lẻo, căn bản không có yêu cầu gì, nhưng lúc trước mày nhắc nhở giấy chứng nhận sức khỏe kia, nên để phòng ngừa chuyện lỡ như, tao và Trương Tiêu Hạ đã làm chứng nhận sức khỏe rồi.”


Phương Nhạc: "Đã nhận?"
“Nhận rồi, tuần rồi bọn tao vừa đến bệnh viện làm kiểm tr.a sức khỏe, hôm sau giấy chứng nhận đã lấy được, hiệu suất của họ cao lắm.”


Lửa than nướng không khí xung quanh quầy thêm nóng rực, khói lửa mờ mịt, mùi đồ ăn tràn ngập. Trần Hề hỏi Phan Đại Châu: “Nguyên liệu nấu ăn là hàng bán thành phẩm hay cậu tự chuẩn bị?”


“Mẹ tôi làm giúp.” Chỉ cần Phan Đại Châu không la lối khóc lóc chơi xấu mua trứng Kinder Joy, mẹ Phan vẫn rất hào phóng tiêu tiền cho cậu, đặc biệt lần này cậu muốn tự quai làm hàm nhai mà bày quán kiếm tiền, tuy mẹ Phương cảm thấy cậu đang chơi đùa, nhưng cách chơi có ý nghĩa này bà vẫn vô cùng ủng hộ.


Quán nướng không aii hỏi thăm, que nướng Phan Đại Châu là nướng để mình ăn, có mấy xâu thịt bò mềm đã chín, Phan Đại Châu đưa cho Trần Hề và Phương Nhạc.


Trương Tiêu Hạ rảnh rỗi không có việc gì, bắt đầu làm trà trái cây cho họ. Trên quầy hàng trà trái cây bày một đống thhanh long, chanh, chanh xanh tươi mới, còn có hai cái thùng inox, bên trong là nước trà, phía trước hộp trái cây để mấy chai Yakult và nước có ga được đựng trong chai thủy tinh, trên đất có thùng đá.


Trái cây đều được cắt ngay tại chỗ, Trương Tiêu Hạ đặt trái cây trong ly nhựa, bỏ thêm một muỗng nước hoa quả và mật ong, lại rót đồ uống, bỏ mấy cục đá vào, đây là trà trái cây công thức bí mật của cô nàng.


Phan Đại Châu kéo khẩu trang xuống cằm, ăn đồ nướng bảo: “Bọn mày còn chưa ăn tối đúng không, hay là bữa tối ăn ở chỗ nướng BBQ của tao đi.”
Phương Nhạc nhận trà trái cây Trương Tiêu Hạ làm, hỏi Trần Hề: “Em muốn ăn gì?”


Trần Hề hút một ngụm trà trái cây mát lạnh sảng khoái, nói: “Vậy ăn BBQ đi.”
Chắc do họ đứng trước quầy hàng, khiến người ta hiểu lầm quán nướng mới mở đang bán, thu hút một đám người trẻ tuổi đi ra từ rạp chiếu phim.


Những người trẻ tuổi kia ngồi sát nhau gọi món, Phương Nhạc và Trần Hề dịch sang bên cạnh, không làm ảnh hưởng đến Phan Đại Châu xoa tay hằm hè bắt đầu vụ buôn bán đầu tiên của cậu.
Trần hề ăn BBQ nói chuyện phiếm với Trương Tiêu Hạ.
“Đám Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý có tới không?”


“À, bọn tớ mới nói chuyện trong nhóm xong, hai người chưa xem à?”
Điện thoại Phương Nhạc cứ rung rung, nên đã chỉnh tin nhắn trong nhóm thành không thông báo, điện thoại của Trần Hề thì ở trong túi xách nhỏ, âm lượng bật nhỏ, vẫn luôn không nghe thấy tiếng.


Hai người đồng loạt lấy điện thoại ra xem, tin nhắn trong nhóm có đến vài trăm cái, thời gian nói chuyện tập trung trong gần một tiếng.


Trương Tiêu Hạ cũng kéo khẩu trang xuống, ăn BBQ bảo: “Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý thật sự đi quay phim ngắn, tỉnh chúng ta tổ chức liên hoan phim, người dự thi không giới hạn, trong ngoài nước đều có thể báo danh.”


Đây là lần đầu tiên tỉnh tổ chức liên hoan phim, từ hiệp hội điện ảnh của tỉnh, tập đoàn báo chí của tỉnh, chính quyền nhân dân thành phố Hà Xuyên, tác phẩm được yêu cầu là phim điện ảnh, hoặc phim ngắn trong vòng mười lăm phút, video ngắn trong vòng năm phút, chủ đề thi không giới hạn, có thể là phim có cốt truyện, phim phóng sự, phim thương mại vân vân, video ngắn có thể quay MV.


Sau khi Trần Hề nghe xong đã hỏi: “Chuyên nghiệp như vậy sao, chỉ có hai người Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý một đội?”


“Không phải trường số 8 có một câu lạc bộ DV sao, hồi lớp 11 chúng ta tham gia giải clip ngắn, Bạch Chỉ và họ không đánh không quen, giờ bọn họ còn lôi kéo người của câu lạc bộ DV làm cùng đấy.”


Trương Tiêu Hạ đột nhiên nhắc tới clip ngắn hồi lớp 11, Trần Hề trong khoảnh khắc không nghe được câu tiếp theo của cô ấy, biểu cảm của Phương Nhạc tự nhiên, nhưng khóe mắt trong đôii mắt không hề chia cho thiếu nữ bên cạnh anh, hai người ngậm ống hút, chỉ đóng góp lỗ tai làm người nghe.


Trương Tiêu Hạ thao thao bất tuyệt: “Chủ yếu là cuộc thi này còn lập một giải cho tác phẩm học sinh xuất sắc nhất, giải thưởng này chỉ giành cho học sinh trong tỉnh mình, hoặc tuy học ở chỗ khác, nhưng hộ khẩu trong tỉnh chúng ta cũng được, nói như vậy Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý cũng không phải không có phần thắng, quan trọng nhất là, tổng tiền thưởng tận 250 nghìn, vậy giải thưởng giành cho tác phẩm học sinh xuất sắc nhất, ít cũng phải mười nghìn hoặc tám nghìn chứ!”


Trương Tiêu Hạ nói tới đây, cho rằng họ sẽ kinh ngạc cảm thán, kết quả hai người này chỉ cầm trà trái cây ngồi đó uống, không có chút phản ứng gì cứ như cột gỗ, Trương Tiêu Hạ biết trà trái cây của mình ngon, nhưng cô nàng rất nghi ngờ trà này có thể ngon đến độ đó sao?


Trương Tiêu Hạ nói: “Các cậu có nghe thấy tớ nói gì không, cho chút phản ứng đi!”
Trần Hề nuốt một ngụm trà, lúc này mới mở miệng: “Tiền thưởng cao thế, hạn đến khi nào?”
“31 tháng 10, cho nên thời gian của họ nhiều vô cùng!” Trương Tiêu Hạ nói.


Phương Nhạc không tiếp lời, trà trái cây với anh mà nói là ngọt, anh buông ống hút, hông uống tiếp.


Ở quán nướng bên cạnh, Phan Đại Châu luống cuống tay chân. Nướng cho mình ăn và buôn bán rất khác, khách nhiều, yêu cầu hỗn loạn, vấn đề cũng nối liền không dứt, rõ ràng đã dán bảng giá, vẫn còn có người hỏi giá, cô gái thì hỏi nguyên liệu có tươi không, cậu trai thì hỏi BBQ có mấy vị.


Trả tiễn cũng hỗn loạn, Phan Đại Châu còn phải tìm tiền lẻ cho họ.


Tiếng bên kia càng lúc càng ồn ào, tầm mắt của Trần Hề và Phương Nhạc bị lôi kéo qua đó, Trần Hề nhìn Phan Đại Châu nướng BBQ, tựa như người mới học dương cầm không biết trời cao đất dày mà điên cuồng đánh đàn bên kia, cho dù là lật xiên nướng hay rắc gia vị, động tác của Phan Đại Châu luôn có chút hỗn loạn lung tung bắn ra bốn phía.


Trần Hề không khỏi “ai da ai da”, tiếng của cô rất nhỏ, không đến gần căn bản không nghe rõ cô đang nói gì, Phương Nhạc không nghiêng đầu nhìn cô, chỉ la trong mắt mang chút ý cười.


Năm trước lúc bà nội Phương dạy dỗ Phương Mạt, miệng thường xuyên ai da ai da, hôm qua tảo mộ, bà nội Phương nghe bạn già kể lại lúc gặp lại người quen cũ, cũng ai da ai da, câu cửa miệng này của bà nội Phương có thể tỏ vẻ đau đầu, cũng có thể tỏ vẻ kinh ngạc tiếc nuối, đây là Trần Hề học từ bà.


Trước kia Trần Hề còn từng học cách nói chuyện của ông chủ Phương, ông chủ Phương nói “lắc người”, Trần Hề học đi đôi với hành với từ này tại chỗ, lắc người là phương ngữ của Đông Bắc, ngữ cảnh dùng để tìm người đánh lộn, Trần Hề học một thời gian, sau đó cô mớ chậm rãi quên mất từ này.


Thật ra từ nhỏ đến lớn, trừ ở trường, cơ bản không có ai dạy cô điều gì, cha mẹ cô không nói, cũng không dạy, cô có thói quen bắt chước, đây giống như một loại bản năng sinh tồn, ví dụ như lần đầu tiên cô tới nhà họ Phương rửa chén, bắt chước thói quen của nhà họ Phương, cô biết nhìn mặt đoán ý là một mặt, mặt khác đây xuất phát từ bản năng của cô.


Không biết “ai da ai da” của lúc này cô học trong bao lâu, cuối cùng Phương Nhạc cũng quay đầu, nhìn về phía Trần Hề.
Phương Nhạc nghĩ tới một bản năng khác của cô, xu lợi tránh hại.
Hiện giờ thì sao? Cô nhận cành hoa đó, trong lòng sẽ nghĩ thế nào?


“Người tới kìa!” Cuối cùng Phan Đại Châu sắp điên lên rồi: “Các cậu đừng nhìn nữa, mau tới giúp đi!”
Cuối cùng Trần Hề và Phương cũng đi qua, giúp tính sổ thối tiền, Trương Tiêu Hạ làm trợ thủ, rắc gia vị cho khách.


Tiễn đi một đợt người, trong quán nướng còn thừa không ít xâu nướng bị cháy không ai mua, Phan Đại Châu thở vắn than dài: “Lỗ!”
Trần Hề nói: “Chúng ta ăn đi, bỏ chỗ cháy là được.”


“Đừng, sao có thể để các cậu ăn cái này!” Phan Đại Châu lấy một xâu nướng mới từ trong hộp, lòng tự tin của cậu chàng bị đả kích, quyết định tạm thời thoái vị nhường người hiền: “Cậu tới nướng đi, cậu nướng ngon hơn tôi, cậu trời sinh là làm đầu bếp!”


Trần Hề đã từng nướng BBQ ở nhà Phan Đại Châu, lúc đó cũng được mọi người khen ngợi. Không muốn bị dơ tay, Trần Hề thoải mái đeo bao tay dùng một lần, nói: “Cũng được, tôi có chút tài nấu nướng như vậy thôi, cũng không tính là nhiều.”


Phương Nhạc nhớ lần đầu tiên Trần Hề làm đồ ăn cho anh, chính là một chén mì, Trần Hề cảm thấy cô học bếp núc cực kỳ nhanh, ở phương diện này, cô có chút không hiểu bản thân.


Phương Nhạc chỉ nghĩ trong lòng mà không nói ra. Mẹ Phương gọi điện tới, nói ông chủ Phương đã câu cá về, hỏi buổi tối họ ăn ở đâu, Phương Nhạc đứng cạnh Trần Hề nhận điện thoại.


Sắc trời tối dần, Trương Tiêu Hạ đưa mắt nhìn về phía xa, phát hiện trước quầy hàng của người khác đều có hàng xếp hàng, chỉ có trước cửa bên họ là có thể giăng lưới bắt chim, Trương Tiêu Hạ muốn đi do thám, cô ấy nói với Phan Đại Châu: “Tôi đi xem xem.”


Phan Đại Châu mệt mỏi đang lựa trái cây ăn, cậu xua tay: “Đi đi, tôi trông quầy.”
Cũng là Trương Tiêu Hạ xui xẻo, cô ấy vừa đi không bao lâu đã có mấy nữ sinh đến mua trà trái cây, Phan Đại Châu lập tức lại đeo bao tay dùng một lần bắt đầu buôn bán.


Giờ ăn tối, lượng người dần đông lên, Phương Nhạc nghe điện thoại, đứng trong quán nướng, trên người anh mặc một chiếc áo thun giản dị, vóc dáng cao cao, bả vai thẳng, bộ dạng cụp mắt lạnh nhạt, năng lượng phóng khoáng trong trẻo lạnh lùng kia, tựa như ánh trăng cô độc lạnh lẽo sắp mọc trên trời đêm, thu hút không ít nữ sinh trẻ tuổi.


“Cho tôi hai xâu thịt xương, năm xâu thịt bò nhỏ…”


Trần Hề đang ở chỗ xiên nướng, nghe vậy ngẩng đầu, khách quán nướng tới cửa, cô gọi sang phía quán trà trái cây một tiếng, Phan Đại Châu đáp: “Các cậu chống đỡ trước, bên tôi xong việc sẽ tới liền!” Trước quầy trà trái cây vẫn còn bốn năm người đứng.”


Trần Hề không nói hai lời nhận công việc, cô não nhanh mắt sáng, lấy xiên ra bỏ lên giá nướng, nhớ kỹ yêu cầu của từng người, động tác không hoảng không vội, sạch sẽ trôi chảy.
Các nữ sinh đến gần Phương Nhạc: “Quán của các anh vừa mở sao, hai ngày trước không thấy các anh.”


Phương Nhạc bo điện thoại lại vào túi quần, anh chỉ về phía quầy hàng bên cạnh: “Đó là chủ quán.”
“A, anh là bạn của anh ấy? Anh là học sinh à? Hay đã đi làm?”
“Đại học đã được nghỉ hè rồi sao?”


Một đống câu hỏi, Phương Nhạc cũng không trả lời, anh trực tiếp báo số tiền: “Cô 22, cô 16 tệ rưỡi.”
Hơi nóng của lò nướng xộc lên tận trời, Trần Hề lật xiên nướng gọi: “Phương Nhạc.”


Trong cảnh ồn ào náo động này, giọng của Trần Hề không nhẹ không nặng, giống như có một giọt nước rơi vào búp của chiếc lá sen trong hồ, người không nghe thấy tất nhiên không nghe thấy, người vẫn luôn nhìn lá sen, lại lập tức bắt được giọt nước trong trẻo này.
“Hửm?” Phương Nhạc đáp.


Trần Hề cụp mắt nhìn xiên nướng, bảo: “Giúp em đeo khẩu trang, tay em không tiện.”
Cô mang bao tay dùng một lần, trên bao tay đầy gia vị. Câu này Trần Hề nói đến là tự nhiên vô cùng, chủ quán nướng đánh vào cái “vệ sinh sạch sẽ”.


Phương Nhạc im lặng nhìn cô mấy giây, thấy cô không bày tỏ điều gì thừa thãi, anh cầm lấy một cái khẩu trang ở bàn bên cạnh, mở bao bì, tay chậm rãi tới gần mặt Trần Hề.


Trần Hề tập trung, đầu vẫn không nhúc nhích, Phương Nhạc đứng sau lưng cô, áp khẩu trang vào mặt cô, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi đeo quai đeo vào tai cô, ngón tay Phương Nhạc không cẩn thận đụng phải tai cô, đèn ở quầy hàng có đủ màu sắc, không phân biệt rõ màu tai của Trần Hề, Phương Nhạc cảm thấy hơi nóng, nhưng không thể xác định được là lỗ tai Trần Hề nóng, hay ngón tay của anh nóng.


Trái cổ của Phương Nhạc nặng nề lăn lăn, anh lùi một bước, đi về lại bên cạnh Trần Hề, cúi đầu nhìn cô, Trần Hề vẫn bận nướng BBQ như cũ, giờ cô đã mang khẩu trang, biểu cảm càng khó để người ta nhìn trộm.


Đứng ở đó rồi, Phương Nhạc lại đi tới quán trà trái cây, nói với Phan Đại Châu: “Bỏ tạp dề ra.”
Phan Đại Châu: “Cái gì?”
Phương Nhạc nói: “Trần Hề đang nướng BBQ, mày đưa tạp dề cho cô ấy dùng.”
“A?”


Phương Nhạc trực tiếp ra tay cởi tạp dề của Phan Đại Châu, Phan Đại Châu kêu lên: “Ấy ấy, mày làm gì vậy!”
Phương Nhạc cầm tạp dề nóng hầm hập trở về bên cạnh Trần Hề, vẻ mặt tự nhiên mà nói với cô: “Khói dầu nhiều, em cũng đeo tạp dề đi.”


Trần Hề nghiêng đầu nhìn về phía chiếc tạp dề trên tay Phương Nhạc.
Phương Nhạc giơ tạp dề, mặt không đổi sắc hỏi: “Anh giúp em nhé?”
Phan Đại Châu cách đó mấy bước, vừa bị tên cướp cướp mất tạp dề, đôi mắt trợn thẳng.






Truyện liên quan