Chương 30: Thăm hỏi Huyện lệnh
Cửa đỏ phía sau ở Huyện nha bỗng nhiên bị người gõ vang, chỉ một lát sau, cánh cửa đã mở ra một khe hở nhỏ, giữa khe cửa đó lộ ra một đôi mắt tràn đầy cảnh giác.
Hai mắt đánh giá kỹ người tới, hỏi: "Ngươi là ai, từ chỗ nào tới, có chuyện gì?"
Vương Trình tùy tay đưa ra một tấm bái thiếp: "Lý cử nhân của Lý gia thôn đến bái phỏng, mau mau thông báo cho đại nhân nhà ngươi đi."
Chủ nhân của đôi mắt sửng sốt, lập tức mở cửa cầm lấy bái thiếp, nhìn nhìn rồi mới nói "Xin đợi một lát", sau đó khép cửa lại chạy đi thông báo cho quản gia.
Lý Dật mặc một thâm cẩm y khoanh tay đứng nhìn con sư tử bằng đá uy phong lẫm liệt, phong thái an nhàn vô cùng.
Huyện lệnh mới tới cũng không biết có địa vị gì, nếu có thể hòa hợp thì tốt, nếu không thông đồng được gã cũng không sợ.
Triều đại pháp lệnh, cử nhân là có thể làm quan. Cử nhân giống nhau đều có thể được bổ nhiệm làm tri huyện thất phẩm, nhưng nếu chịu chạy chọt một chút, muốn làm tri phủ ngũ phẩm cũng không phải là không thể đâu.
Chức huyện lệnh Đông Giang này cũng chỉ là chính thất phẩm mà thôi, trừ cái danh hào ra, đối phương cũng không lớn hơn gã là bao...
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa lớn được mở ra, nam nhân trung niên trên mặt của ria mép cười hồn hậu bước đến, duỗi tay mời nói: "Đúng là khách quý đến nhà, mời các vị mau vào!"
Dù biết đây là quản gia, Lý Dật cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái coi như đã biết, dẫn đầu mà đi.
"Đại nhân từ lâu đã muốn mời Lý cử nhân và mấy vị hương thân đến uống trà, cơ mà khổ nỗi mới nhậm vị xong, còn vô số việc vặt phải xử lý, không cách nào phân thân ra được..." Mặt quản gia không đổi sắc, vừa đi vừa cười nói.
Chỗ này chia làm ba viện tử, hai viện là thư phòng và khách phòng, dùng để nghị sự và chiêu đãi khách nhân, viện thứ ba là sương phòng, gia quyến của huyện lệnh thái gia đều ở bên đấy. Bởi vì Trương huyện lệnh trước kia chê tới chê lui biệt viện này quá cũ nát, nên sai khiến người ta xây sửa lại một lần, xây thêm một ngọn núi giả, trồng cây cối hoa cỏ, biệt viện lập tức tươi tắn hơn hẳn.
Hoa viên nhỏ giữa sân trăm nghìn màu sắc, ong bướm bay ngợp trời, một tỳ nữ mặc y phục màu xanh biển eo thon nhỏ đi xuyên qua vườn hoa, tay cầm lẵng hoa đến trước mặt. thấy quản gia mang theo ban am tử lạ mặt, bước chân nàng hơi dừng lại, cúi đầu hành lễ, đợi bốn người đi qua rồi nàng mới ngẩng đầu lên đi tiếp đến đình viện bên kia.
Lý Thăng si ngốc nhìn chằm chằm bóng hồng xinh đẹp ấy, cảm thấy thần hồn bị câu mất tiêu rồi.
Bỗng nhiên bị người dùng khuỷu tay chọc một cái, Lý Thăng vội vã quay đầu trở lại, lập tức đối diện với Vương Trình đang cười ái muội.
Lý Dật đi phía trước hai người bỗng thấy được cảnh xuân trước mắt, ánh mắt nghiền ngẫm.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu gã đi tới nơi này, nhưng thời điểm lần rước gã tới còn chưa sửa xong, đã thế còn đang là mùa đông, vườn cây trụi lủi, không có hoa hồng lá xanh, không có suốt dài chảy qua, lại càng không có nha đầu xinh đẹp yểu điệu như vậy...
Đúng là làm quan nó khác bọt hẳn!
"Ba vị cứ dùng trà nóng trước, ta đi thông tri cho đại nhân một tiếng." Quản gia sau khi dẫn ba người đến phòng khách, lập tức có một nha hoàn bộ dáng chỉnh tề dâng trà lên.
Lý Dật nhấc chén trà, nhấp một ngụm nhỏ. Nước trà này trong trẻo, hương đưa bốn phía, chỉ ngửi mùi hương thôi cũng biết đây là trà ngon. Lại nhìn quanh bốn phía, cửa sổ khắc hoa văn, bàn ghế tất cả đều rất tinh xảo. Đằng sau chiếc ghế chủ vị là một bức tranh sơn thủy, khí cảnh hùng tráng, cẩn thận nhìn đến lạc khoản(*), bức tranh này do chính tay đại danh họa đương thời vẽ ra.
(*)Lạc khoản: là dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới
Càng nhìn tâm Lý Dật càng thêm nhiệt huyết.
Lý Thăng cúi đầu nâng trà lên uống, Vương Trình ngồi bên cạnh hắn làm mặt quỷ: "Nha đầu vừa rồi yểu điệu như cành liễu lay động, có phải Lý đại công tử cũng rung động theo luôn không?"
Lý Thăng liếc xéo gã một cái, cười ɖâʍ tà không chịu nổi: "Rung động cái gì, ta còn hận không thể ôm eo lắc lư cùng nàng!" Nói xong hắn nheo mắt lại, "Thật không nghĩ tới vị huyện lệnh mới lại có một đứa nha hoàn xinh đẹp đến như vậy, nhan sắc kia so với Xuân Hoa còn ngon hơn nhiều..."
Nha đầu bị Lý Thăng nhớ thương tên là Lan Lăng, lúc này đang đứng ở bên trong phòng ngay bên cảnh đại sảnh, cắm hoa tươi vừa mới hái xuống cắm vào trong bình: "Thằng vừa rồi thật là khiến ta cảm thấy ghê tởm! Cũng không biết đâu ra tên vương bát đản, ánh mắt ɖâʍ tặc cứ dính lên trên người ta, hận muốn tiến lên chọt mù hai mắt hắn luôn!"
Nha đầu tên Hồng Nhụy hiếu kỳ hỏi: "Ai dám nhìn ngươi như thế? Khách trong phủ mình hả?"
"Chả biết, quản gia mang theo ba người đến khách phòng, y phục của ba người bọn họ cũng gọn gang chỉnh tề, nhìn dáng vẻ giống như dân chúng bản địa." Lan Lăng hừ một tiếng, "Bộ dáng nhìn là biết ham mê rượu chè gái gú, nhìn là biết không phải người tử tế!"
"Lan Lăng tỷ tỷ..." Một tiếng gọi nhẹ vang lên, một gã sai vặt mặc thanh y tiến vào trong phòng trên tay còn cầm thêm một hộp đồ ăn, lại là Minh An luôn bên người Tô Thanh Trạch.
Trông thấy Lan Lăng đang trưng ra bộ mặt tức giận, Minh An cười hỏi: "Tỷ tỷ bị làm sao vậy? Ai chọc tỷ thế?"
Hồng Nhụy cười nói: "Lan Lăng tỷ tỷ của ngươi bị người ta dùng mắt thị gian, đang tức giận muốn chọc mù hai mắt gã kia kìa!"
Lan Lăng xấu hổ buồn bực thúc nàng một cái, hỏi Minh An: "Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Trên phố có gì chơi hay không?"
"Không có gì để thăm thú hết, cũng chỉ có một tửu lâu mới bán điểm tâm sáng là hay thôi. Thức ăn trong tửu lâu kia không tệ, nhưng cũng dính một bụng tức." Minh An đặt hộp đồ ăn xuống, "Tiểu thư với Lân Nhi thiếu gia đâu rồi? Đây là điểm tâm của tửu lâu kia, thiếu gia bảo đệ mang một chút về cho mọi người nếm thử."
Hai người không quan tâm chuyện điểm tâm, mà là quan tâm chuyện kia kìa: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Gặp được hai kẻ ỷ thế ức hϊế͙p͙ người cướp đồ!" Minh An lập tức kể lại chuyện đã xảy ra, "Hai kẻ kia ngang ngược càn rỡ, đặc biệt là một nam nhân trên miệng có một cái nốt ruồi, nhìn thôi đệ đã muốn đấm một phát!"
Lan Lăng sửng sốt: "Nam nhân có cái nốt ruồi dưới miệng á? Bộ dáng trông thế nào?"
Minh An miêu tả một lần, Lan Lăng thở mạnh ra: "Đây không phải là người ta vừa gặp hay sao? Đệ xem có phải gã còn lại mặt y phục màu xanh lá, nam tử trẻ tuổi mồm chuột tai khỉ hả?"
Lúc này lại đến lượt Minh An kinh ngạc: "Tỷ sao lại biết thế?"
"Hai kẻ này đang trong phủ! Quản gia dẫn chúng tới khách phòng, chắc là muốn bái kiến đại nhân!"
"Đệ phải nói chuyện này với đại nhân mới được!" Minh An nói xong câu đó không chậm trễ chạy đi.
Trong thư phòng Huyện lệnh, Lý Trí Viễn ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, trên bàn bày ra hai phong thư. Một phong thư hắn đã mở ra đọc. Một phong khác thì hắn không có mở ra, trên thư viết "Thân gửi Thanh Trạch", là viết cho Tô Thanh Trạch.
Lý Trí Viễn nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Rốt cuộc là có ý gì đây?", Nghĩ mãi không ra, hắn đành phải đưa phong thư cho quản gia nói: "Giao cho Thanh Trạch."
Quản gia nhận thư, cúi đầu nói: "Lý cử nhân Lý Dật của Lý gia thôn và nhi tử của Lý viên ngoại Lý Thăng cùng với bằng hữu Vương Trình đang ở phòng khách chờ, đại nhân có muốn gặp hay không?"
Người vớ vẩn linh tinh từ đâu cũng muốn gặp hắn? Nhớ tới mấy thông tin hắn đã xem qua, Lý Trí Viễn nhíu mày nói: "Cứ để hắn chờ."
Quản gia đồng ý, mới mở cứ thư phòng đã nhìn thấy Minh An đang thở hồng hộc. Minh An vội hỏi: "Đại nhân đang ở bên trong? Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo đại nhân!"
Nhìn thấy thần sắc Minh An gấp gáp, quản gia không nhiều lời dẫn hắn vào gặp đại nhân. Lý Trí Viễn vừa nghe xong, ánh mắt liếc đến bái thiếp ở trên bàn, ánh mắt lạnh lùng.
"Chỉ một tên cử nhân nhỏ bé, thế mà dám càn rỡ như vậy! Quản gia ông đi nói với gã, bản quan không rảnh gặp gã."
Trong lòng Minh An vui vẻ. Tên vương bát đản ỷ thế ức hϊế͙p͙ người, giờ đây bọn họ cũng lấy thế đè người đấy, để cho mấy kẻ kia nếm thử mùi vị bị sỉ nhục!
Để Minh An rời đi, Lý Trí Viễn nói với sư gia: "Hai ngày nay thời tiết không tồi, không bằng đi đến thôn trang bên cạnh nhìn ngó một chút?" Hắn mới đến, rất nhiều sự việc chưa biết rõ, tuy rằng mấy giấy tờ trên bàn có nói qua, nhưng Trương huyện lệnh từng cùng hắn tiếp xúc luôn bầy ra bộ dáng phúc hậu, lại có thể xây biệt viện sang xịn như thế, hắn không tin được.
"Đại nhân, ý kiến hay." Sư gia để râu dê chắp tay nói.
Lại nhắc đến ba người Lý Dật đang ngồi ở phòng khách, nước trà uống hết ly này đến ly khác vẫn chưa thấy người xuất hiện, Vương Trình bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Sao lại thế này? Đến nửa canh giờ rồi, Huyện thái gia vì sao còn chưa tới?"
Lý Dật nhíu chặt mày. Huyện lệnh thế này là tính làm cái gì?
"Thật xin lỗi Lý cử nhân!" Quản gia bước nhanh vào khách phòng, ánh mắt bày tỏ áy náy, "Đại nhân đang nghị sự ở trong phòng, thật sự không có cách nào phân thân. Đợi khi nào có thời gian rảnh ngài ấy mới có thể tiếp đón Lý cử nhân và mọi người được..."
Sắc mặt Lý Dật thoáng chốc trầm xuống. Vương Trình và Lý Thăng cũng không cách nào cho ra bộ mặt dễ coi được. Nhưng đối phương là quan, bọn họ chỉ là người không địa vị, còn có thể làm gì?
Khách khí đuổi ba người ra khỏi cổng, quản gia quay người lại, tươi cười trên mặt cũng tắt đi.
"Thật là uổng cho cái danh đọc sách, một chút lễ nghi cũng chả có!"
Mặt Lý Dật âm trầm đi ở đằng trước, Lý Thăng đi bên cạnh gã cười nịnh nọt: "Thời gian còn sớm, Minh Đức huynh hay là chúng ta đi đến Sướng Xuân lâu nghe hát đi?" Bái kiến huyện lệnh là đề nghị của hắn, ai ngờ huyện lệnh còn không thèm nhìn bọn họ lấy một cái? Lý Dật hiện tại đang tức giận khôn cùng, hắn không thể không nghĩ biện pháp dập tắt được.
Mấy cô nương ở Sướng Xuân lâu nhu tình hiểu ý, trong lòng Lý Dật buồn bực, đang muốn tìm người trút nên đồng ý.
Ba người ở Sướng Xuân lâu chơi cả ngày, cho đến giờ Tuất người hầu của Lý Thăng đến gọi, ba người mới say khướt mà rời đi.
"Minh Đức huynh, ngày sau chúng ta lại đến..." Lý Thăng híp mắt ợ một cái, để người hầu đưa Lý Dật về nhà.
Khuôn mặt Lý Dật đỏ ửng nói "Được", đôi mắt khép hờ được hạ nhân nâng lên xe ngựa.
"Khai song thu nguyệt quang, diệt chúc giải la quần(*)..." Hai mắt Lý Thăng mê ly, cười ngớ ngẩn hát một câu. Vương Trình bên cạnh hắn cũng say không kém, đi đường ngã trái ngã phải. Hai tên ở trên đường, bám vào nhau thành một cục mà đi.
(*)"Khai song thu nguyệt quang, diệt chúc giải la quần(*)...": 开窗秋月光,灭烛解罗裙 Nguyên văn là như này, "Mở cửa đón ánh trăng mùa thu, tắt nên cởi váy lụa" mị cũng không biết là dịch đúng hay sai nên để luôn hán việt.
Trên đường im ắng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng mèo kêu.
Bỗng nhiên một thân hắc ảnh nhảy từ trên tường vây xuống, Lý Thăng còn chưa kịp hoàn hồn đã bị trùm bao tải!
Vương Trình ngã ngồi trên mặt đất ngây ngốc nhìn Lý Thăng giãy giụa trong bao bố ư ư không nói được, một thân say khướt cũng bị dọa tỉnh phân nửa.
Vương Trình lạnh cả xương sống, nhìn khắp nơi xung quanh, cũng không phát hiện người nào!
"Ai dám ở đây giả thần giả quỷ?" Vương Trình nuốt nước miếng, gan lớn hô một câu.
Nhưng trong màn đêm không có ai, tất nhiên là không thể trả lời gã.
Vương Trình trong lòng hoảng sợ vô cùng, vịn vào tường muốn đứng lên, đột nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lên vai gã...
"!" Đôi mắt hoảng sợ trừng lớn, Vương Trình cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng cả lên. Tròng mắt gã khẽ di chuyển, từ khóe mắt gã nhìn thấy dư quang của bóng đen đang đứng phía sau gã!
"!!!" Tim như muốn ngừng đập! Vương trình mở miệng lớn như mấy con cá đớp không khí. Gã muốn kêu cứu, nhưng thanh âm nghẹn ở yết hầu không sao cất lên được.
"Cứu... Cứu..."
Bóng đen vừa định động thủ, Vương Trình đã trợn ngược mắt, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn Vương Trình nằm mềm oặt dưới đất và Lý Thăng bị đánh ngất trong bao bố, bóng đen không hề lưu luyến, nhún chân một cái lại nhảy lên tường đi mất.